Đến lúc tin tức rơi vào tai Lâm Cẩn Dung, đã là thời
điểm châm đèn.
Lệ Chi nhịn không được cảm thán: “Ngàn chọn vạn tuyển,
nhưng lại liền tuyển một mối hôn nhân như vậy.” Quả nhiên trừ bỏ là đích nữ
cùng song thân vẫn còn, muốn cái gì cũng không có, căn bản không thể đánh đồng
với Tôn Hồng Lí.
“Chỉ có thể nói là duyên phận.” Lâm Cẩn Dung kỳ thật
cũng đã nghi hoặc. Lúc trước nàng không phải không biết việc này, lại không
biết Bình gia là tình hình như vậy. Nàng cũng không rõ Lâm Tam lão gia nghĩ như
thế nào, Bình Nhung Nhi này hoàn toàn không phù hợp với ba điều kiện Lâm Tam
lão gia đã yêu cầu về xuất thân dòng dõi, đồ cưới nhiều, còn phải có nhân phẩm
tốt. Chỉ có thể hoài nghi người nọ là Hoàng di nương tự mình nghĩ cách hỏi
thăm, rồi thông qua Lâm Tam lão gia, hoặc là, kỳ thật bọn họ đã vụng trộm giấu
diếm Đào thị một việc gì đó.
Không đợi Lâm Cẩn Dung suy nghĩ cẩn thận, Hoàng di
nương đã tới, theo thường lệ đến đưa thịt viên hoa quế cho nàng.
Hoàng di nương mặc dù thoa phấn, nhưng cũng không thể
che giấu ánh mắt tiều tụy. Đám người Quế ma ma cùng Lệ Chi tiến lên chúc mừng
nàng, cũng không thấy nàng có bao nhiêu vui vẻ, cười cũng cực kỳ miễn cưỡng.
Lâm Cẩn Dung âm thầm lấy làm kỳ quái, thầm nghĩ Hoàng di nương sao cũng không
vừa lòng với cọc hôn sự này, chẳng lẽ là Lâm Tam lão gia một mình tự thúc đẩy?
Vì thế còn có vài phần tò mò: “Chúc mừng di nương. Phu nhân nói ít ngày nữa sẽ
đưa lễ.”
Hoàng di nương thập phần miễn cưỡng kéo khóe môi cười
cười, thật cẩn thận nói: “Nô tỳ muốn cầu tiểu thư hỗ trợ. Lúc trước nô tỳ đã
từng nói qua với tiểu thư, muốn thay lão gia cùng phu nhân phân ưu, tiểu thư đã
biết rõ, còn giúp nô tỳ đổi tiền, hiện nay đúng là lúc dùng đến số tiền kia.
Còn thỉnh tiểu thư giúp nô tỳ nói rõ nguồn gốc số tiền này trước mặt phu nhân.”
Lâm gia thiếu gia tiểu thư kết hôn đều có lệ, đồ cưới
của tiểu thư cao gấp hai sính lễ của thiếu gia, con chính thê lại so với thứ
xuất cao gần gấp đôi. Lâm Diệc Chi là con vợ kế, tính toán cũng sẽ không vượt
qua một ngàn quan tiền, số tiền này cũng không dùng toàn bộ để làm sính lễ, còn
phải ứng phó các việc chi tiêu như quà tặng cùng với tiệc cưới, vì hôn sự cần
tổ chức chu đáo, nhóm chủ mẫu bình thường đều tốn công sức bỏ tiền của vào tiệc
cưới, chân chính tập trung cho sính lễ kỳ thật không nhiều lắm, ngày sau chỉ
dựa vào mấy trăm mẫu ruộng cùng một gian hàng của Bình thị, Lâm Diệc Chi có thể
có cuộc sống tốt lành thế nào? Không khỏi phải cần người trợ cấp.
Bằng tâm mà nói, tuy Lâm Cẩn Dung đồng ý với cách thực
hiện của Hoàng di nương, nhưng cũng không nguyện ý thay Hoàng di nương đi làm
thuyết khách. Nàng cùng Lâm Cẩn Âm lúc trước đã bàn bạc, để Hoàng di nương cầu
Lâm Tam lão gia ra mặt, cho rằng là Lâm Tam lão gia sẽ trợ cấp cho Lâm Diệc
Chi, tương lai cũng có thể khiến Lâm Tam lão gia trợ cấp Lâm Thận Chi một phần.
Nay Hoàng di nương lại muốn nàng ra mặt, kia không phải sẽ khiến Đào thị tức
chết sao? Vì thế cười nói: “Ta là ngóng trông Ngũ ca tốt đẹp, nhưng thay di
nương đi nói chuyện cũng thật không ổn, di nương không bằng đi cầu phụ thân, để
phụ thân ra mặt, nói là hắn trợ cấp, không phải chuyện gì cũng có thể giải
quyết sao?”
Nàng không đề cập tới Lâm Tam lão gia thì còn đỡ, nhắc
tới Lâm Tam lão gia, Hoàng di nương nước mắt liền khống chế không được rơi xuống,
đem khăn tay bưng kín mặt, nửa ngày mới ngừng lại, cũng không khẳng đề cập nửa
câu đến Lâm Tam lão gia, chỉ nói: “Nô tỳ càng nguyện ý nhờ tiểu thư. Tiểu thư
không chịu nói, nô tỳ cũng thông cảm người khó xử, tự nô tỳ sẽ đi tìm phu nhân
nói, phu nhân nếu tức giận muốn phạt nô tỳ, nô tỳ đều gánh hết.”
Lâm Cẩn Dung không khỏi cười lạnh: “Di nương đây là uy
hiếp ta sao? Trời còn chưa tối hẳn, di nương đã muốn đi ngủ nằm mơ rồi sao?
Ngươi cứ đi nói đi, nháo ngất trời cũng sẽ không có người nói phu nhân không
phải nửa câu, còn có thể hỏi di nương tiền từ đâu tới. Di nương sẽ nói, là lão
gia đưa cho, như vậy lão gia sao lại cho di nương nhiều tiền như vậy? Di nương
là lập công lớn gì nha? Ta lại nhớ rõ, trước đó vài ngày di nương còn đang kêu
nghèo kêu khổ đây.”
“Không phải, tiểu thư hiểu lầm rồi!” Hoàng di nương
nức nở thấp giọng nói: “Tiểu thư là mây trên trời, nô tỳ là vũng bùn dưới bàn
chân người, nô tỳ sao dám uy hiếp người? Có cho nô tỳ mười lá gan nô tỳ cũng
không dám. Nô bất quá là cùng đường, lại biết tiểu thư dễ mềm lòng, mới không
thể không làm như vậy. Tiểu thư, người lần này nếu cho nô tỳ một con ngựa, nô
tỳ cả đời đều nhớ ân tình của người.”
Cùng đường? Hoàng di nương lời này có phải ám chỉ điều
gì hay không? Tình nguyện ở đây để nàng vừa đấm vừa xoa cũng không nguyện ý cầu
Lâm Tam lão gia, điều này chứng tỏ gì đây? Tuy rằng Hoàng di nương giả bộ hết
sức đáng thương, nhưng nàng cũng có thể nhận ra là thật sự thương tâm. Lâm Cẩn
Dung trầm mặc hồi lâu, cân nhắc mãi, mới hỏi: “Di nương muốn ta khi nào thì nói
với phu nhân?”
Hoàng di nương vội nói: “Tiểu thư thấy thời điểm nào
thích hợp thì cứ nói. Ta tổng cộng có năm trăm lượng bạc ở trong tay, nhưng chỉ
đủ làm sính lễ cho Ngũ thiếu gia, mấy chi tiêu khác sẽ không đủ. Chỉ cần phu
nhân đáp ứng, số tiền này chính là phu nhân thưởng cho Ngũ thiếu gia.”
“Để ta suy nghĩ một chút.” Lâm Cẩn Dung không nghĩ tới
nàng ở thời khắc mấu chốt thật đúng là mở rộng tay, nghĩ lại, cũng hiểu được
nàng đây là không thể không làm vậy. Thử nghĩ, nếu Hoàng di nương lúc này không
đem số tiền này nói rõ, mà lưu trữ để tương lai sau khi Lâm Diệc Chi thành thân
xong lại lặng lẽ trợ cấp Lâm Diệc Chi, đơn giản có thể nương theo đồ cưới của
Bình thị để lấp liếm, nhưng như vậy tương đương với việc đem tiền đưa cho Bình
thị chưởng quản, nếu Bình thị là người tốt, vậy thì may mắn, nếu Bình thị không
thể sống chung, gia đình sẽ bất an. Cho nên, lúc này buông tay là sáng suốt
nhất, trước mắt tuy có chút lao tâm, nhưng về lâu dài xem ra cũng là chiếm tiện
nghi.
Hoàng di nương thấy nàng đáp ứng, tảng đá đè nặng
trong lòng xem như đã chuyển đi một nửa, toại nguyện đứng dậy cáo từ rời đi. Ra
đến cửa, lại thấp giọng khóc lóc thêm một chút.
Lâm Cẩn Dung trầm mặc ngồi một lát, đứng dậy đi tìm
Lâm Cẩn Âm. Hôn kỳ sắp tới gần, Lâm Cẩn Âm đang ở dưới đèn kiểm tra đồ cưới
thêu của mình, nhìn đến chỗ cao hứng, khóe môi khống chế không được nhếch lên,
thấy muội muội đột nhiên đến đây, không khỏi có chút thẹn thùng, làm bộ trấn
định sai Sơn Trà thu dọn mấy thứ này, rồi hỏi: “Sao muội lại tới đây?”
Lâm Cẩn Dung trêu ghẹo nàng: “Sợ tỷ tỷ thức đêm thiêu
thùa may vá hại mắt, cố ý đến xem có thể hỗ trợ gì không a. Việc lớn ta làm
không được, nhưng những thứ linh tinh như khăn tay
tặng người ta a, tất a, hài
a lại có thể giúp được tỷ.”
Lâm Cẩn Âm thối một ngụm: “Nói chuyện tào lao cái gì?
Buổi sáng Lệ Chi không phải mới tới lấy khăn tay sao? Nói, có chuyện gì?”
Lâm Cẩn Dung cũng không trêu đùa nữa, đem việc của
Hoàng di nương nói: “Xem bộ dáng của nàng cũng không vừa lòng việc hôn nhân
này, cái loại khổ sở thất vọng này không phải là giả vờ, ta suy nghĩ, trong
chuyện này có phải có điều gì chúng ta không biết hay không?”
Lâm Cẩn Âm trầm ngâm nói: “Việc hôn nhân này thật sự
hơi kém một chút, căn bản so ra thua kém mấy nhà trước đó nương lựa chọn, nhưng
cũng may cũng không phải quá khác người, miễn cưỡng không có trở ngại gì. Nhưng
muội nói đúng, trong chuyện này tất có nguyên nhân, đáng tiếc phụ thân không
nói, Cung ma ma có tra hỏi, tùy tùng bên người hắn cũng không biết nguyên
nhân…… Thôi, ván đã đóng thuyền, không cần hỏi nhiều, thời điểm đến tự nhiên sẽ
tra ra manh mối. Chuyện đó muội cứ đáp ứng nàng đi, để ta nói cho. Ta sắp gả
đi, mẫu thân đau lòng ta, tất sẽ không trách cứ ta, muội ở một bên khuyên nhủ,
cũng sẽ vững vàng trôi qua.”
“Ta chính là ý tứ này. Bằng không thật đúng là sợ mẫu
thân nhịn không được, lại làm ầm ĩ. Nàng ta thật ra hiểu thấu tính tình mẫu
thân, biết mẫu thân khinh thường dùng tiền của nàng.” Lâm Cẩn Dung than nhẹ một
tiếng, tựa đầu vào vai Lâm Cẩn Âm, thấp giọng nói: “Ta thật sự là luyến tiếc tỷ
tỷ……”
Lâm Cẩn Âm thấp giọng nói: “Ta cũng luyến tiếc các
muội, sau này mẫu thân cùng đệ đệ đều giao cho muội chiếu cố. Muội nhớ kỹ,
khuyên nhủ mẫu thân nhiều hơn, để nàng khai thông, có thể áp chế được tính tình
kia. Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu tuy rằng có lúc cũng xấu tính, nhưng không phải
người đại gian đại ác, việc nào cần xem trọng việc nào không, đừng tính toán
chi li. Đại bá mẫu giảo hoạt, Nhị bá mẫu gian trá, ta đều hy vọng muội có thể
học hỏi, đối phó người nào thì phải dùng biện pháp gì…… Ai, ta là theo muội học
cái xấu đây, ở đâu có tỷ tỷ như ta a?” Lâm Cẩn Âm nói xong khóe mắt đã ươn ướt.
Lâm Cẩn Dung mỉm cười, ôm lấy cánh tay Lâm Cẩn Âm, nhỏ
giọng nói: “Biết tỷ tỷ là đau lòng ta, tỷ yên tâm đi, ta sẽ xem trọng mẫu thân cùng
Thất đệ.”
Lâm Cẩn Âm lau lệ ở khóe mắt, ngược lại trêu ghẹo Lâm
Cẩn Dung: “Để ta nói với muội chuyện này, hôm nay nghe thấy mẫu thân cùng Cung
ma ma thương lượng hướng Nhị thúc tổ phụ ở Thái Minh phủ bên kia tặng lễ, lại
viết thư, muội có biết để làm gì không?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Không biết, tỷ tỷ nói với ta đi.”
Lâm Cẩn Âm liền nắm cái mũi của nàng cười: “Nha đầu
ngốc, là thỉnh Nhị thúc tổ mẫu giúp muội hỏi thăm người thích hợp. Mẫu thân
nói, quan trong hàng đầu phải là nhân phẩm đôn hậu.”
Lâm Cẩn Dung không khỏi mỉm cười.
Qua mấy ngày, Đào thị an bài người đưa lễ cho Bình
Nhung Nhi, Lâm Cẩn Âm liền khuyên Đào thị, lập tức sẽ vào đông, muốn nàng bảo
trọng thân thể, thừa dịp Đào thị thương cảm, liền nói ra việc này. Đào thị quả
nhiên giận dữ: “Một di nương xuất thân tiện tỳ như nàng, vậy mà có nhiều tiền
bạc như vậy? Coi ta thành cái gì đây?” Chén trà cầm trong tay đang muốn nện
xuống, đã bị Lâm Cẩn Dung ôm lấy.
Lâm Cẩn Âm cũng đi lên, tỷ muội hai người gắt gao đè
Đào thị xoa bóp ngồi xuống, ngươi một lời ta một lời, chậm rãi khuyên bảo: “Sự
tình đã đến tình trạng này, mẫu thân có nháo loạn cũng không thay đổi được gì,
cố nhiên có thể khiến nàng mất mặt, nhưng đối với chúng ta cũng đâu có ích lợi?
Cả đời cũng chỉ có một lần như vậy, không bằng biết thời biết thế, thành toàn
cho nàng. Mặt mũi đều là để cho người khác xem, có chút tiền ấy trợ cấp, hôn sự
có thể càng chu toàn, cũng không có ai nói mẫu thân không phải. Mẫu thân cần gì
phải từ chối số tiền này, số tiền vừa đủ cho sính lễ kia? Có sẵn không cần,
chẳng lẽ mẫu thân muốn chính mình lấy tiền ra trợ cấp sao?”
Đào thị nhớ tới lần trước Lâm lão thái gia thông qua
ma ma truyền lời đến, chậm rãi thuận theo, cắn răng nói: “Ta thành toàn cho
nàng!”
Qua thêm mấy ngày, Bình gia gửi thiếp đến, mặt trên
liệt kê đồ cưới, trong đó phía trên đầu chính là một đôi cổ đồng đỉnh, một đôi
cổ đồng di, Đào thị xem qua, trầm tư hồi lâu, hiểu được mấu chốt trong đó,
không khỏi cất tiếng cười to, gần hai mươi năm oán hận chất chứa trở thành hư
không, chỉ thấy hứng thú rã rời: “Miệng nói dễ nghe như vậy, nhưng chỉ vì một
món đồ chơi thế này mà nghị thân.”
Cung ma ma nghiêm trang nói: “Phu nhân, lời này của
người cũng không đúng, cổ đồng di cùng cổ đồng đỉnh nếu là xuất ra đi cầm cố,
cũng giá trị không ít tiền. Đồ cưới này kỳ thật cũng không tính là bạc bẽo.
Ngoại trừ dòng dõi, lại là đích nữ, thân gia trong sạch, đồ cưới đủ, lão gia
thấy việc hôn nhân này kỳ thật cũng khá được, lão thái gia không phải đã đồng ý
rồi sao.”
Đào thị cười lạnh nói: “Đúng là vậy. Vật như vậy, ta
tức giận cái gì? Hắn như thế nào không chết đi?”
Cung ma ma nghiêm mặt nói: “Phu nhân, người nên cẩn
thận lời nói. Bình gia này, nếu là ngày thường chỉ là mơ tưởng, lần này có thể
thành bất quá là vì lão gia tâm tình tốt. Nghĩ đến không phải càng khiến chúng
ta bớt việc sao.”
Đào thị thản nhiên nói: “Muốn nữ nhi cao gả (ý chỉ Bình gia muốn
gả cho nhà có thế lực hơn), cũng có thể lý giải. Chỉ tiếc đã
chọn sai người.”