Thế Hôn

Cứng rắn hay mềm mỏng


trước sau

Biến hóa quá nhanh, nhanh đến mức khiến Lâm Cẩn Dung bất ngờ không kịp phòng bị.

Năm đó, Lâm Ngọc Trân lần đầu tiên nửa đùa nửa thật nhắc tới cọc hôn nhân này, là trong lễ thành thân của Lâm Cẩn Âm; Nhưng mà hiện tại, cách lễ thành thân của Lâm Cẩn Âm còn gần một tháng, sự tình đột nhiên xảy ra, lại là Lục gia lão thái gia cùng lão thái thái tự mình ra mặt, trực tiếp tìm Lâm lão thái gia.

Lâm Cẩn Dung gắt gao mím môi, gắt gao nhìn chằm chằm cửa sổ cũng không hề chớp mắt, nàng sợ nếu nàng chớp mắt, nước mắt sẽ rơi xuống, sau đó rốt cuộc không thể ngừng lại. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì nàng đã vất vả, đã cố gắng như vậy, rõ ràng đã thấy có sự thay đổi, rõ ràng đã thấy được đường ra, chỉ kém một bước, chỉ kém một bước là có thể hoàn toàn thay đổi nhân sinh, nhưng chỉ một câu nói nhẹ nhàng là có thể định đoạt sinh tử cùng con đường phía trước của nàng sao? Nàng không phục, thật sự không phục!

Một giọt nước mắt không thể khống chế theo hai má Lâm Cẩn Dung chảy xuôi xuống dưới, khi đến gò má, nàng nâng tay áo, dùng sức lau, lau khiến da thịt đau đớn. Một giọt lệ khác lại theo má bên kia rơi xuống, nàng tiếp tục cắn răng lặp lại động tác vừa rồi.

Một bàn tay ôn hòa cầm cổ tay nàng, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau lệ trên mặt nàng. Lệ Chi đau lòng quỳ gối bên cạnh Lâm Cẩn Dung, lo âu nhìn nàng, thấp giọng khuyên nhủ: “Tiểu thư, đừng như vậy, người và bản thân người không có cừu oán.”

Nàng cùng chính mình đương nhiên không có cừu oán! Lâm Cẩn Dung mạnh quay đầu nhìn Lệ Chi, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, hai giọt nước mắt lại tuôn rơi, không đợi Lệ Chi thay nàng lau lệ, nàng đã đứng lên: “Ta muốn đi gặp lão thái gia.”

Lệ Chi còn chưa mở miệng, Quế ma ma đã cả kinh một phen kéo lấy tay áo nàng: “Tiểu thư, không được! Phu nhân cùng Tam tiểu thư không phải đã đi sao? Người chờ các nàng trở về lại nói sau a. Chúng ta không nên vội trong nhất thời.”

Lâm Cẩn Dung không nói một lời, đỏ hồng mắt đi ra ngoài. Quế ma ma gắt gao kéo tay áo nàng, còn hướng Lệ Chi nháy mắt, ý bảo Lệ Chi đi qua hỗ trợ. Tiểu thư nhà người ta, nghe thấy người khác nhắc tới việc hôn nhân của mình đều nên né tránh mới có vẻ rụt rè tôn quý, sao có thể chạy đến trước mặt tôn trưởng phản bác nói mình không thích cửa hôn nhân này? Truyền ra ngoài về sau còn có thể làm người nữa không đây?

Lâm Cẩn Dung không phải đối thủ của Quế ma ma, không nhịn được phát cuồng hô to một tiếng: “Buông ra!” Hai tay kéo lấy tay áo túm mạnh.

Quế ma ma mặt đỏ lên, đặt mông ngồi dưới đất: “Chết cũng không buông! Phu nhân phân phó lão nô trông chừng người, không được để người đi ra ngoài.”

Lệ Chi chạy tới túm tay áo của Lâm Cẩn Dung, thấp giọng nói: “Tiểu thư, người nghe nô tỳ khuyên một câu. Hiện tại không phải mới biết sao, phu nhân cùng Tam tiểu thư đi trước, người nên nhẫn nhịn chờ các nàng trở về, nếu không thành, người lại đến gặp không phải tốt hơn sao? Đừng dùng hết toàn lực trong một lần, không lưu lại đường sống a. Có lẽ sẽ có kết quả tốt cũng không chừng.”

Được, nàng không vội, nàng chờ một chút, để cảm xúc ổn định dịu đi một chút rồi sẽ đi. Lâm Cẩn Dung nâng mắt nhìn bầu trời trắng xám ngoài cửa sổ, thở hổn hển một hơi, động tác cuối cùng chậm rãi buông lỏng: “Lệ Chi, lấy nước để ta rửa mặt chải đầu.” Cho dù muốn đến cùng Lâm lão thái gia xé rách mặt tranh đấu, cũng phải chỉnh tề một chút.

Lại nói Đào thị nhanh chóng chạy đi, chỉ kịp nhìn thấy xe ngựa Lục gia vừa vặn đi ra ngoài. Lâm lão thái thái thấy nàng, trên mặt không có bao nhiêu biểu tình dư thừa, nhưng Lâm lão thái gia lại nghiêm mặt nói: “Con tới làm cái gì?”

Đào thị nhìn thoáng qua hạ nhân đứng chung quanh, không muốn thanh danh của Lâm Cẩn Dung bị hao tổn, không khỏi nhịn xuống vội vàng xao động mà cười làm lành nói: “Công công, nhi tức có việc muốn nói với người và bà bà.”

Thấy nàng coi như khéo léo, Lâm lão thái gia sắc mặt cũng giãn ra một chút, vung ống tay áo xoay người: “Đi vào rồi nói.”

Thanh Lê đang muốn đến đỡ Lâm lão thái thái, Đào thị bước lên phía trước thay nàng: “Để ta.”

Đây không phải là lần phá lệ đầu tiên, nhưng cũng thật sự hiếm khi, Lâm lão thái thái thản nhiên liếc Đào thị một cái, nhưng cũng không cự tuyệt. Lâm Cẩn Âm trầm mặc tiến lên, cùng Đào thị nâng đỡ Lâm lão thái thái.

Lâm lão thái gia lại hướng tới Thính Đào cư, Đào thị theo bản năng liền cảm thấy không đúng, lúc này, Lâm Thận Chi đang ở bên trong đọc sách viết chữ, chẳng lẽ đến trước mặt hắn tranh luận chuyện này sao? Đang định hỏi Lâm lão thái gia, Lâm lão thái gia lại ngửa đầu chắp tay sau lưng đi nhanh phía trước, căn bản đuổi không kịp, đành phải thấp giọng nói: “Bà bà, tiểu lão Thất đang ở bên trong đọc sách, có nên đến An Nhạc đường thì thỏa đáng hơn không……”

Lâm lão thái thái hé mắt nhìn nàng một cái, mím miệng không nói lời nào.

Lâm Cẩn Âm cảm thấy Lâm lão thái gia lựa chọn Thính Đào cư để xử lý sự tình của Lâm Cẩn Dung là thỏa đáng. Thính Đào cư không giống An Nhạc đường có nhiều tạp vụ, không có nhiều ánh mắt nhòm ngó, ở bên trong nói tất nhiên cũng không có khả năng tùy tiện truyền ra ngoài. Lập tức liền nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Đào thị, ý bảo nàng không cần nói nhiều.

Đào thị muốn nói lại thôi, cuối cùng nhịn xuống, vô thanh vô tức theo Lâm lão thái gia vào Thính Đào cư. Lâm Thận Chi đang ngồi ở trước bàn học bên cửa sổ viết chữ, nghe tiếng quay đầu nhìn lên, không khỏi nở nụ cười, cũng vội vàng nhảy xuống ghế, trước tiên thu dọn giấy bút, rồi mới đứng dậy đi tới hành lễ vấn an: “Tổ phụ, tổ mẫu, nương, Tam tỷ tỷ, sao mọi người lại cùng nhau đến đây? Thật hiếm khi a.”

Lâm lão thái gia nhìn thấy hắn, khóe môi đang rũ xuống cũng khẽ nhếch lên, lộ ra một tia tươi cười ôn hòa, khẽ vuốt đầu hắn, ôn nhu nói: “Có lạnh không?”

Lâm Thận Chi lắc đầu: “Không lạnh, chậu than vẫn đang cháy.” Một đôi ánh mắt trắng đen rõ ràng tò mò lướt qua từng người, muốn đến dựa vào Đào thị, lại không dám, liền hướng tới Lâm lão thái thái, nhỏ giọng cười nói: “Tổ mẫu.”

Lâm lão thái thái liền kéo tay hắn, ôm vào lòng, thấp giọng nói: “Tay lạnh quá, nhớ rõ nên thoa dầu, nếu không sẽ dễ nứt da.”

Lâm lão thái gia cũng không quản hắn, thẳng đi đến trước bàn nhìn chữ hắn viết, thấy chỗ nào sai lầm, chỉ điểm một phen, rồi vuốt râu nói: “Hôm nay trước tiên cho con nghỉ sớm, bảo A Mạch mang con đi ăn điểm tâm mà mình thích đi.”

Lâm Thận Chi không dám không vâng lời, hành lễ cáo lui, lại nhìn Đào thị cùng Lâm Cẩn Âm cười cười, được A Mạch dắt đi ra ngoài.

Lâm lão thái gia lúc này mới hướng tới án thư làm bằng gỗ tử đàn, thản nhiên nói: “Nhi tức lão Tam, con muốn nói với ta cái gì?”

Đào thị trước đỡ
Lâm lão thái thái ngồi xuống trên đôn mặt sáu cạnh có hoa văn như ý ở một bên, rồi thúc thủ đứng vững, quy củ nói: “Công công, nhi tức vừa rồi nghe thấy lời đồn, nói là Lục gia thay Lục Giam hướng A Dung cầu hôn, có việc này hay không?”

Lâm lão thái gia cũng không trả lời vấn đề của nàng, mà lãnh đạm đối với Lâm Cẩn Âm nói: “A Âm con ra ngoài trước đi.”

Lâm Cẩn Âm sao dám để Đào thị ở bên trong một mình đối mặt với hắn? Tất nhiên là muốn tìm cớ lưu lại, nhưng không đợi nàng mở miệng, chợt nghe Lâm lão thái gia rống lớn: “Đi ra ngoài!”

Lâm lão thái gia ngày thường tuy rằng hung dữ, nhưng thời điểm trước mặt tôn tử, đối với nữ quyến công phu dưỡng khí vẫn rất tốt, có nhiều thời điểm bực bội thì chỉ lãnh đạm không để ý tới mà thôi, hung dữ như vậy vẫn là lần đầu tiên. Lâm lão thái thái cùng Đào thị đều bị kinh hách, Lâm Cẩn Âm vừa thẹn vừa quẫn, tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng, lệ đảo quanh trong hốc mắt, đông cứng thi lễ, xoay người bước nhanh đi ra ngoài, nhưng cũng không đi chỗ khác, đứng ngay ngoài cửa, chỉ cầu Đào thị có thể nhớ rõ các nàng lúc trước thương lượng thế nào là tốt rồi.

Lâm lão thái gia chậm rãi thở, lại hỏi Đào thị: “Thì thế nào? Con có ý kiến gì?”

Liên tục hỏi lại hai câu. Đào thị không phải không hiểu Lâm lão thái gia giờ phút này rất mất hứng, không phải không biết Lâm lão thái gia đối với Lâm Cẩn Âm phát hỏa là để cho ai xem, nhưng mà, mũi tên đã lên dây không thể không bắn, nàng sao có thể để tâm can bảo bối của mình chịu khổ? Nàng cắn răng, đối với Lâm lão thái gia quỳ xuống: “Việc này không ổn, còn thỉnh công công thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”

Lâm lão thái gia lãnh đạm nhìn đỉnh đầu nàng, không nói lời nào, Lâm lão thái thái lại mở miệng: “Sao lại không ổn, con nói ra nghe thử một chút.”

Đào thị vừa nghe lời này, vội nói: “Hai hài tử này tính nết không hợp. A Dung tính tình thế nào hai người cũng biết, ngày thường nói nhiều cũng không được một câu, yêu để tâm vào chuyện vụn vặt, vừa ngốc, lại quật cường……” Nói tới đây, thật sự không tìm thêm được khuyết điểm của nữ nhi nhà mình, nên dừng một chút, sửa giọng nói: “Tóm lại nàng không hiểu chuyện, bằng không cũng sẽ không làm ra loại chuyện kia ở ấm lô hội, chọc cô cô nàng mất hứng, làm cho biểu muội khổ sở…… Sau đó dù thế nào cũng không thể trở nên thân cận, cô chất bất hòa, việc hôn nhân này sao có thể tốt đẹp? Ta vừa suy nghĩ, trong lòng liền hốt hoảng. Nàng vẫn thích hợp với một nhà đơn giản hơn.”

“Khụ!” Lâm lão thái thái nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Lão gia……”

Lâm lão thái gia nhẹ nhàng xua tay, ngừng lời của Lâm lão thái thái, lạnh lùng hỏi Đào thị: “Ta hỏi con, việc hôn nhân này không phải con đi tranh thủ chứ?”

Đào thị kinh ngạc nói: “Làm sao có thể? Nhi tức và Cô phu nhân vốn cũng không gần gũi, người cùng bà bà đều biết.”

Trừ bỏ nàng, không còn có ai có thể đương nhiên đem việc mình cùng tiểu cô ở chung không tốt thẳng thắn bình thản nói ra, ý lạnh trong mắt Lâm lão thái gia cũng bớt đi một chút: “Đứng lên nói đi.”

Đào thị ngửa đầu khẩn cầu nói: “Công công, vậy chuyện này?”

Lâm lão thái gia lạnh mặt: “Nếu con cứ nhắc đến thì cứ quỳ ở đó đi.”

Vậy rốt cuộc là đáp ứng hay là không đáp ứng? Đào thị có chút không biết theo ai, cuối cùng lựa chọn đứng lên nói chuyện: “Công công, nhi tức cảm thấy chuyện này có lẽ nên bàn bạc kỹ hơn mới tốt. Vốn vẫn đều tưởng là A Châu, đột nhiên liền biến thành A Dung, giữa tỷ muội sẽ có hiểu lầm, không chỉ một người ủy khuất, như vậy thực không tốt……”

“Ai nói với con là A Châu? Ai đã nói qua? Con nghe ai đề cập qua?” Lâm lão thái gia lớn tiếng đánh gãy lời Đào thị: “A Dung nói với con nàng không chịu sao? A Dung nói với con nàng và Lục Giam không hợp sao? Bọn họ đã từng ở chung sao?”

Đào thị tất nhiên phải bảo vệ Lâm Cẩn Dung, lập tức vội nói: “Không phải, không có, A Dung nàng vẫn thực quy củ.”

Lại nghe Lâm lão thái gia liên tiếp nói: “Nếu không phải, vậy sao con biết được đến tột cùng bọn họ hợp hay không hợp? Nói bừa cái gì? Cái gì A Châu linh tinh, về sau đừng nhắc lại nữa! Nếu để ta nghe thấy nửa câu nhắc tới A Châu, các ngươi ai cũng trốn không thoát!”

Đào thị nhất thời cảm thấy yết hầu khô khốc, toàn thân đều nóng bừng, gấp gáp cầu Lâm lão thái thái: “Bà bà, người khuyên nhủ công công đi, chuyện này thật sự là không ổn……”

Lâm lão thái thái có chút lo âu nhìn Lâm lão thái gia: “Nếu không, lại bàn bạc kỹ hơn xem?” Bà không biết Lục lão ông cùng Lâm lão thái gia ở trong vườn đến tột cùng nói cái gì, nhưng bà biết, sau khi trở về, thái độ của Lâm lão thái gia đã xảy ra biến hóa, tỏ vẻ đồng ý việc hôn nhân này.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện