Ánh nắng đầu mùa đông xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào
trên tháp. Lâm Cẩn Dung nghiêng người nằm trên đó, nhắm mắt, tùy ý để ánh mặt
trời chiếu rọi toàn thân, ấm áp không muốn nhúc nhích. Nàng mặc dù hướng Đào
thị biểu lộ đồng ý với cọc hôn sự này, nhưng vẫn cáo ốm với bên ngoài, không
gặp bất kỳ ai, cũng không quản bất cứ chuyện gì. Có thể tự do tự tại, vì sao
không cần?
Cửa nhẹ nhàng vang lên một tiếng, sân bên ngoài vang
lên thanh âm Quế Viên cố ý đè thấp: “Nương, Cô phu nhân cùng biểu tiểu thư tới,
lúc này đang ở trong phòng phu nhân, nói là muốn đến thăm tiểu thư, Cung ma ma
sai con tới đây hỏi trước, tiểu thư có bằng lòng gặp khách hay không?”
Lâm Cẩn Dung mí mắt nhảy nhảy, Quế Viên, nàng sao đã
quên Quế Viên. Nếu muốn đến Lục gia, có thể nào thiếu Quế Viên cho được?
Quế ma ma nhẹ tay nhẹ chân vén mành, thấp giọng nói:
“Tiểu thư, người tỉnh chưa?”
Lâm Cẩn Dung mở to mắt: “Là ai ở bên ngoài nói chuyện?
Là Quế Viên sao?”
“Vâng.” Biểu tình của Quế ma ma có vài phần không được
tự nhiên, từ sau khi Quế Viên được phái đến giúp đỡ Cung ma ma, mẫu tử hai
người đều có chút chột dạ, mỗi lần gặp mặt luôn cố ý né tránh Lâm Cẩn Dung, Quế
Viên ngày thường cũng không dám ở trước mặt Lâm Cẩn Dung tìm rủi ro, không đề
phòng hôm nay gọi Lâm Cẩn Dung vừa vặn đã tỉnh dậy.
Lâm Cẩn Dung lẳng lặng nói: “Thật lâu chưa từng nhìn
thấy nàng, bảo nàng tiến vào cùng ta nói chuyện.”
Quế ma ma thụ sủng nhược kinh, vội đi ra ngoài: “Quế
Viên, Quế Viên, mau vào hành lễ với tiểu thư.”
Quế Viên thúc thủ tiến vào, thật cẩn thận trộm dò xét
Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, quy củ hành lễ với Lâm Cẩn Dung: “Nô tỳ thỉnh an
tiểu thư, tiểu thư vạn phúc.”
“Đứng lên đi.” Lâm Cẩn Dung ngồi thẳng thân mình, trầm
mặc đánh giá Quế Viên. Đúng là đã trưởng thành, Quế Viên ở chỗ Cung ma ma cũng
không bị ngược đãi, chỗ nào nên phát dục cũng đã phát dục. Mặc dù có vẻ kém hơn
một chút so với lúc trước đi theo nàng, nhưng gương mặt không bị gầy đi, làn da
cũng không bị đen đi, vẫn như cũ trắng nõn trong veo như nước. Bất quá xem bộ
dáng quy củ cẩn thận này, thật sự là được Cung ma ma dạy dỗ nghiêm chỉnh.
Quế Viên bị Lâm Cẩn Dung nhìn có chút sợ hãi, lại
không dám ngẩng đầu, đành phải vụng trộm liếc Quế ma ma, hướng Quế ma ma cầu
cứu.
Quế ma ma đang muốn mở miệng, chợt nghe Lâm Cẩn Dung
nói: “Ngồi đi, thật lâu không thấy ngươi, chúng ta trò chuyện.”
Quế Viên xưa đâu bằng nay, nào dám tùy tiện ngồi, tất
nhiên chối từ một phen, Lâm Cẩn Dung có chút không kiên nhẫn: “Từ trước cũng
không thấy ngươi quy củ như vậy, sao mới đi ra ngoài mấy ngày không còn nhận ra
được nữa vậy?”
Quế ma ma vừa nghe lời này thấy không tốt, vội cầm một
chiếc ghế con qua: “Tiểu thư cho con ngồi, con cứ ngồi đi.”
Quế Viên cẩn thận nghiêng người ngồi, cũng không dám
nói nhiều.
Lâm Cẩn Dung trầm mặc trong chốc lát, nói: “Ngươi ở
chỗ Cung ma ma thế nào?”
Quế Viên đôi mắt hơi hơi đỏ lên, lại nhanh chóng nhịn
xuống: “Tốt lắm. Cung ma ma nhìn thì ghê gớm, kỳ thật cũng là người dễ mềm
lòng. Chỉ cần giữ quy củ, bắt tay làm việc tốt, cũng không có chuyện gì, thường
xuyên mang đồ tốt cho nô tỳ ăn. Phu nhân cũng từ bi, thường xuyên thưởng này
nọ.” Đương nhiên, hết thảy đều do hai người không biết nàng làm ra việc kia,
còn nghiêm túc thay Lâm Cẩn Dung bồi dưỡng nàng làm quản sự ma ma, nếu hai
người biết, sợ là bị đánh cho hai chân đi cà nhắc cũng không chừng.
Lâm Cẩn Dung gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi. Làm việc
cho tốt, đừng đánh mất thể diện của ta và nương.”
“Nô tỳ vẫn không dám quên ân đức của tiểu thư, trước
đó vài ngày là sinh thần của nô tỳ, mong tiểu thư thưởng chút rượu.” Quế Viên
nói xong lời này, không khỏi giật mình, đánh bạo nâng mắt nhìn Lâm Cẩn Dung,
đang muốn nhận lỗi, đã thấy trên mặt Lâm Cẩn Dung lộ ra vài phần mệt mỏi: “Việc
nhỏ không cần để ở trong lòng. Ngươi đi đáp lời đi, nói với phu nhân, ta thân
mình không khỏe, uống thuốc đang ngủ rồi.”
Thấy nàng cứ như vậy đã kết thúc cuộc nói chuyện, Quế
Viên có vài phần thất vọng, nhưng cũng không dám nghĩ nhiều, thật cẩn thận thu
hồi tâm tư, đứng dậy hành lễ cáo từ. Lâm Cẩn Dung lại phân phó Lệ Chi: “Ta có
đoạn vải mang về từ Thanh châu, sắc thái đỏ tươi, màu sắc thích hợp nhất với
Quế Viên, thưởng cho nàng may quần áo đi.”
Lệ Chi trầm mặc đi vào buồng trong lấy ra, Quế Viên
cắn môi hành lễ cáo lui: “Tạ tiểu thư đã thưởng.”
Lâm Cẩn Dung thản nhiên gật đầu, phân phó Quế ma ma:
“Nay Quế Viên là người bên kia của phu nhân, ma ma thay ta đưa nàng đi ra ngoài.”
Thấy Lâm Cẩn Dung nói như thế, tâm tư của Quế Viên
nhất thời tan biến sạch sẽ, cúi mắt vô tình theo Quế ma ma ra ngoài.
Lâm Cẩn Dung lại nhắm mắt, nằm nghỉ trên tháp, yên
lặng tính toán. Bọn họ muốn liên hệ hai nhà Lâm, Lục bằng việc hôn nhân, muốn thay
Lâm Ngọc Trân cưới một nhi tức họ Lâm, do đó củng cố địa vị của Lâm Ngọc Trân;
Mà nàng, muốn trước thời điểm loạn phỉ làm xằng làm bậy, Đào thị có thể có cuộc
sống thư thái, Lâm Thận Chi có thể trưởng thành thật tốt. Như vậy, cứ theo như
nhu cầu đi, trừ lần đó ra, nàng cái gì cũng không thể cho bọn họ, đương nhiên,
nàng cũng không trông cậy vào bọn họ có thể cho nàng cái gì.
Lệ Chi thấy Lâm Cẩn Dung tròng mắt chuyển động dưới mí
mắt, biết nàng không ngủ, nhưng cũng không quấy rầy nàng, liền lấy đồ thêu ngồi
ở bên cạnh nàng làm việc. Chợt nghe Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng hỏi: “Lệ Chi, ta dạy
cho ngươi nhận biết mặt chữ, ngươi có quên không? Mấy ngày nay có việc, không
dạy được ngươi.”
Lệ Chi vội nói: “Chưa từng quên. Nô tỳ mỗi ngày đều ôn
luyên, cầm nhánh cây viết trong sân.”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Thật phiền phức, ta cho ngươi
bút, chấm mực Thanh Thủy để viết. Đi lấy sách đến, thừa dịp vô sự, ta sẽ dạy
ngươi nhận biết thêm vài chữ.”
Có việc để làm so với không nhúc nhích nằm trên tháp
phơi nắng vẫn tốt hơn, Lệ Chi vô cùng vui mừng, thanh thúy lên tiếng, vội vàng
lấy sách và giấy bút, bày ra, thỉnh Lâm Cẩn Dung đi qua.
Quế ma ma ở một bên nhìn thấy, thấp giọng phân phó Anh
Đào cùng Đậu Nhi vài câu, tự đi phòng bếp thay Lâm Cẩn Dung nấu canh sắc thuốc.
Lại nói Quế Viên trở về sân của Đào thị, chuyện thứ
nhất chính là cùng Đào thị bẩm báo: “Tiểu thư thân mình mệt mỏi, uống thuốc rồi
đang ngủ.”
Đào thị liền cố mở to ánh mắt sưng đỏ, vô lực hướng
Lâm Ngọc Trân cười: “Cô phu nhân, khiến muội chạy
không công một chuyến này
rồi.”
Lâm Ngọc Trân trong mắt hiện lên một tia hờn giận,
nói: “Cô chất một nhà, sợ cái gì? Vốn đến thăm nàng, không thể không gặp người
đã rời đi. Ta vẫn đến thăm nàng, dù đứng ngoài mành cửa liếc mắt một cái cũng
được, tâm nguyện này cũng không được sao?”
Đào thị thật không cao hứng, đây là thật tình đến
thăm, thật tình đến hòa hảo sao? Lâm Cẩn Dung bị bệnh, rõ ràng mọi người đều
biết là chuyện gì xảy ra, không phải cố ý ngột ngạt sao? Chẳng lẽ muốn Lâm Cẩn
Dung trong lòng ủy khuất, còn phải đối với nàng cười làm lành? Lập tức liền cảm
thấy khó chịu.
Một bên Chu thị thấy thế nhanh chen vào nói: “Quên đi,
cũng là cốt nhục nhà mình, hai nhà cách nhau không xa, khi nào đến thăm mà
chẳng được? Có tâm ý là tốt rồi. Cô phu nhân nhiều ngày không tới, vừa rồi lão
thái thái cũng mới nhắc, không bằng thừa dịp sắc trời còn sớm, đi qua bồi lão
thái thái trò chuyện, thương lượng một chút chính sự mới phải. Tam đệ muội vừa
rồi không phải nói, muốn cho A Dung ở nhà lâu thêm vài năm sao? Khó được Cô phu
nhân ở đây, vừa vặn cùng nhau đi qua cùng lão thái thái thương lượng. Còn có lễ
đính hôn, thượng vàng hạ cám một đống chuyện lớn nhỏ, cần phải chuẩn bị chu
toàn.”
Lục Vân vụng trộm giật nhẹ tay áo Lâm Ngọc Trân, Lâm
Ngọc Trân cúi mắt, sau một lúc lâu mới nói: “Vậy cùng nhau đi qua đó.”
Đào thị khe khẽ thở dài: “Các ngươi đi trước, ta sẽ
qua sau.” Mắt sưng như vậy, cần phải chườm nước ấm mới được.
“Vậy Tam đệ muội nhanh chút a.” Chu thị ra hiệu với
nàng, mỉm cười phụ giúp mẫu tử Lâm Ngọc Trân đi trước.
Cung ma ma bận bịu, dùng nước lạnh nước ấm luân phiên
giúp Đào thị đắp mắt, lại trang điểm thêm một chút, hỏi Quế Viên: “Ngươi có gặp
tiểu thư không? Tiểu thư đang làm cái gì?”
Quế Viên đem tình hình lúc đó nhất nhất nói ra: “Tiểu
thư cố ý bảo nô tỳ đi vào ngồi, thưởng cho nô tỳ một khúc vải để may quần áo.
Thấy có khách nhân ở đây, nô tỳ liền đặt ở bên ngoài.” Vì thế chạy đi lấy khổi
vải kia tới cho Đào thị xem.
Đào thị vội ngừng nàng lại: “Đã là tiểu thư thưởng cho
ngươi, ngươi giữ lại đi.” Biết Lâm Cẩn Dung tình hình ổn định, tâm tình nàng
cũng tốt hơn nhiều, liền thấp giọng nói với Cung ma ma: “Kỳ thật Lục Giam là
hài tử rất được, thành ý của Lục gia cũng có thể thấy rõ, chính là Cô phu nhân
này, thật sự đáng giận. A Dung của ta rất nhuyễn thiện, sao có thể để nàng bắt
nạt?”
Cung ma ma liền nhỏ giọng hiến kế: “Vậy phải nhờ vào
phu nhân dạy dỗ.”
Đào thị khe khẽ thở dài: “Đi thôi, đến An Nhạc đường.
Nếu chậm trễ thêm, lại nói ta muốn lên mặt. Xuân Nha đi theo giúp ta, ngươi
không cần đi, để ý tính toán đồ cưới cho A Dung.”
Cung ma ma đáp ứng vâng lời.
Đào thị tới bên ngoài An Nhạc đường, chỉ nghe Lâm Ngọc
Trân liên miên cằn nhằn: “Ngày mai con sẽ đến dâng lễ tại Tri châu gia thỉnh
Tống phu nhân làm mai, hôm nay trước khi xuất môn đã sai người đi tìm quan môi,
cần phải chuẩn bị việc hôn nhân này thật tốt. Không thể đánh mất thể diện hai
nhà……”
Đào thị trong lòng hơi chút thoải mái, lại nghe Lâm
Ngọc Trân nói: “Lão thái gia có phân phó, lễ đính hôn phải chu toàn, bình rượu
8 chén bằng vàng, châu thúy, trang sức, kim khí, váy tiêu kim, đoạn thất trà
bánh không thể thiếu, hai con dê nướng, mười lễ hộp…… Nhất định phải hơn thê tử
của Lục Thiệu!”
Lâm lão thái thái nói: “Mấy thứ này đều là thứ yếu,
mấu chốt là con phải thu liễm tính nết, làm bà bà sẽ cũng không thể giống như
trước, thân cô chất cần phải đoàn kết, chớ để người ngoài nhìn vào mà chê cười.
A Vân con cũng nên khuyên nhủ mẫu thân.”
Lục Vân thanh thúy nói: “Ngoại tổ mẫu yên tâm, ngoại
tôn nữ nhi nhớ kỹ.”
Tuy biết là cố ý nói cho mình nghe, Đào thị trong lòng
lại càng thoải mái, cất bước đi vào, cùng mọi người chào hỏi. Lâm lão thái thái
thấy nàng, không có việc gì bảo nàng ngồi cạnh Lâm Ngọc Trân nói: “Hai người từ
nay về sau chính là thân gia, thân càng thêm thân, phía dưới còn có bọn nhỏ,
thời điểm gặp phải chuyện, đều phải thu liễm tính nết của bản thân, đừng khiến
bọn nhỏ khổ sở.”
Hai người ngày xưa là oan gia trong lòng vốn không
vui, đều không khỏi áp chế oán khí, giả vờ giả vịt bắt tay mừng vui.
Đào thị nhân cơ hội nói ra chuyện thành thân trì hoãn
trễ hai năm, Lâm lão thái thái sớm đã nghe Chu thị nói qua, cũng không cảm thấy
có gì khó xử, nhân tiện nói: “Tứ nha đầu qua năm mới, đến tháng hai cũng bất
quá mới là sinh thần mười bốn tuổi, vẫn còn nhỏ, còn phải đợi Tứ ca, Ngũ ca
nàng thành thân rồi nói sau. Ngọc Trân trở về nói với lão thái gia, lão thái
thái thương lượng một chút.”
Lâm Ngọc Trân miệng đáp ứng.