Vừa nghe nói muốn mình chuyển qua ngủ cùng Lâm Cẩn Âm,
Lâm Cẩn Dung đột nhiên tỉnh rượu, lái sang chuyện khác: “Tỷ xem Hoàng di nương
hôm nay cũng thật ngoan hiền.” Bên kia Hoàng di nương nhu thuận đứng phía sau
Đào thị, vẻ mặt mỉm cười nâng khăn gắp đồ ăn, muốn ân cần bao nhiêu thì có bấy
nhiêu. Đào thị cũng không cố ý làm khó nàng, chỉ coi như không nhìn thấy.
Lực chú ý của Lâm Cẩn Âm quả thật chuyển hướng, nhìn
qua vài lần, cười nói: “Quả nhiên là vậy, sao đột nhiên lại như thế?”
“Tỷ tỷ còn không biết?” Lâm Cẩn Dung liền đem chuyện
Lâm Diệc Chi kể lại cho Lâm Cẩn Âm nghe, lại đem một vài nội dung trong cuộc
nói chuyện giữa nàng và Hoàng di nương.
Lâm Cẩn Âm cười rộ từ nội tâm, vô cùng thân thiết vỗ
hai má của nàng: “Trưởng thành rồi a? Ta còn sợ muội ngày thường yếu đuối, trải
qua chuyện vừa rồi càng trở nên nhát gan sợ phiền phức. Hiện tại xem ra, thật
đúng là vui sướng ngoài ý muốn.”
Lâm Cẩn Dung ngực nhảy dựng, che giấu nói: “Ta đã suy
nghĩ cẩn thận mấy ngày, luôn nhường nhịn là không được, ta cũng đã lớn, phải
thay mẫu thân phân ưu.”
Lâm Cẩn Âm khe khẽ thở dài: “Như vậy cũng tốt, bằng
không ta có gả đi cũng không yên tâm. Tính tình kia của mẫu thân, dũng mãnh có
thừa trí mưu không đủ……” Nói tới đây, nàng ngậm miệng, không nói hết câu chỉ
đưa mắt nhìn hoa văn trên vải trải bàn, vẻ mặt tâm sự.
Lâm Cẩn Dung thấy không khí nặng nề, liền bỡn cợt cười
nói: “Tỷ tỷ có thấy Đại biểu ca không?”
Lâm Cẩn Âm mặt đỏ hồng, vội nói: “Hắn ở bên ngoài
viện, ta ở bên trong viện, sao có thể thấy hắn?”
Lâm Cẩn Dung chống cằm nói: “Ta đã lâu không gặp Đại
biểu ca. Ta định nói với nương muốn mang theo Thất đệ tới gặp hắn, nương nhất
định sẽ không ngăn ta. Ngày bé Đại biểu ca luôn quan tâm chúng ta, cũng không biết
lần này mang theo đồ chơi gì tới đây?” Sau đó liếc mắt nhìn Lâm Cẩn Âm. Thân
thích càng qua lại càng quen thuộc, nàng muốn tìm hiểu nhiều sự việc, muốn mượn
sự trợ giúp của Đào Phượng Đường, cho nên lời này cũng không phải hoàn toàn
trêu đùa Lâm Cẩn Âm .
Lâm Cẩn Âm khẽ dùng hàm răng trắng nhỏ xinh nhẹ nhàng
cắn môi hồng nhuận, hơi hơi uốn éo thân mình, tức giận nói: “Muội muốn đi gặp
thì tự đi đi, nói với ta làm cái gì?”
Lâm Cẩn Dung nhìn tỷ tỷ không được tự nhiên bộ dạng
thẹn thùng, không khỏi vui vẻ cười rộ lên. Kiếp trước, người mà nàng luôn hâm
mộ chính là Lâm Cẩn Âm, Lâm Cẩn Âm cùng Đào Phượng Đường, đó là mối lương duyên
hạnh phúc lại ngọt ngào, mợ cùng cậu đối đãi với Lâm Cẩn Âm rất tốt, thật sự
khiến người khác cực kỳ hâm mộ. Lúc này đây, nàng có thể có cơ hội gặp được mối
lương duyên như vậy hay không?
Không bao lâu sau, Lục Vân từ ngoài đi vào. Không đợi
nàng ngồi vào chỗ của mình, cặp song sinh cùng Lâm Ngũ liền khẩn trương hỏi
nàng: “Thế nào? Nhị biểu ca không bị trách phạt chứ?”
Lục Vân thập phần miễn cưỡng cười nói: “Không có việc
gì. Ca ca đã ngồi vào vị trí ở ngoài viện.” Nàng thoáng dừng một chút, lời lẽ
có vẻ chân thành, nhưng trong trường hợp đó Lâm Cẩn Dung nghe tới ngược lại là
khẩu khí giấu đầu hở đuôi: “Kỳ thật mẫu thân ta nhìn thì nghiêm khắc, nhưng đối
với ca ca là thập phần khoan dung sủng ái. Ca ca đối với chúng ta cũng rất tốt,
ta thích nhất là ca ca.”
Tình cảm huynh muội bọn họ có thể thật sự tốt đẹp,
nhưng với dưỡng phụ dưỡng mẫu thì sao, thật khó mà nói ra, đó là bằng mặt không
bằng lòng, tính cách khác biệt. Lâm Cẩn Dung ngoái đầu nhìn Lâm Ngọc Trân, Lâm
Ngọc Trân đã lại tươi cười cùng mọi người, có điều nụ cười hơi gượng gạo, có vẻ
có nhiều tâm sự.
Sau khi thọ yến tan, mọi người vây quanh Lâm lão thái
thái ra bên ngoài xem diễn kịch. Sân khấu kịch được dựng lên bên cạnh hồ nước,
chỗ ngồi xem diễn là tòa tiểu viện hai tầng. Dưới lầu là nam nhân ngồi, trên
lầu là chỗ của nữ tử, náo nhiệt lại không đến mức rối loạn lễ nghi.
Theo lý nhiều khách nhân như vậy không thể ngồi đủ,
nhưng có vài khách nhân có việc hoặc cũng do tính tình, tan tiệc liền cáo từ
rời đi, còn lại đều là bằng hữu thân thuộc của Lâm gia, cho nên địa điểm này
rất thích hợp.
Trên sân khấu diễn viên chính đang biểu diễn chính
người nổi tiếng nhất, vừa xuất hiện liền giành được hàng loạt sự ủng hộ. Lâm
Cẩn Dung từ trước đến nay không thích mấy thứ này, hơn nữa căng da bụng chùng
da mắt, ngồi ở góc sáng sủa nhìn trong chốc lát, ánh mắt bắt đầu rời rạc, chỉ
khi nhìn thấy Lâm Ngọc Trân cùng Lục Nhị phu nhân trong lúc đó sóng ngầm mãnh
liệt mới có chút tinh thần. Đột nhiên da đầu tê rần, tất cả buồn ngủ đều tan
thành mây khói.
Lâm Cẩn Dung tức giận ôm đầu quay lại, chỉ thấy Lâm
Thận Chi cười tủm tỉm đứng ở phía sau nàng, trong tay còn cầm mấy sợi tóc của nàng,
vẻ mặt đắc ý nghịch ngợm.
Lâm Cẩn Dung đau đầu kéo hắn đến bên cạnh mình, trách
mắng: “Sao tự dưng lại kéo tóc của tỷ? Là ai dạy đệ?”
Lâm Thận Chi chỉ chỉ lầu bên dưới nói: “Ta cùng Lục
Ngũ ca đánh đố, nếu ta có thể nhổ một sợi tóc của tỷ, hắn liền cho ta một con
chim quốc.” Bởi vì sinh ra không dễ, từ nhỏ được nuông chiều, lại có chút
nghịch ngợm, hoàn toàn không lo lắng với việc mình đã làm, đối với vẻ giận dữ
của Lâm Cẩn Dung cũng không hề sợ sệt, một sợi tóc của tỷ tỷ có thể đổi lấy một
con chim quốc, tất nhiên không phải là đại sự khó khăn gì.
Lâm Cẩn Dung trong lòng đột nhiên phát hỏa, vội hỏi
Lâm Thận Chi: “Nói như vậy, nếu có người đáp ứng cho đệ một con chim quốc, muốn
đệ chặt một ngón tay của ta, đệ cũng đáp ứng?” Kiếp trước, Lâm Thận Chi vốn
không có tiền đồ, thậm chí chỉ vì một nữ tử mà nghe người ta xúi giục đi trộm
cổ đồng trân quý của Lâm Tam lão gia, khiến Lâm Tam lão gia tức giận hung hăng
đánh hắn một trận. Gia tộc lụn bại cùng với gia tử trở thành trò cười, Đào thị
vừa tức vừa đau không còn chút mặt mũi, bị bệnh ước chừng khoảng nửa năm, từ đó
tính tình trở nên càng quái gở, vì vậy nàng cũng không muốn Lâm Thận Chi trở
thành người như vậy!
“Ta……” Lâm Thận Chi thấy Lâm Cẩn Dung thần sắc nghiêm
túc, không giống như đang nói giỡn, còn có chút lo sợ bất an nhìn về phía Lâm
Cẩn Âm cầu tình. Lâm Cẩn Âm đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Cẩn Dung, cảm
thấy nàng có chút chuyện bé xé ra to, liền kéo kéo Lâm Cẩn Dung, thấp giọng
nói:“Bất quá là tiểu hài tử vui đùa, giáo huấn vài câu cũng được rồi, cần gì
phải nghiêm khắc như vậy? Ngày mừng có cần phải làm vậy không?”
Lâm Cẩn Dung quét mắt nhìn vài tỷ muội thân thiết ngồi
chung quanh một cái, kéo Lâm Thận Chi ra bên ngoài để giáo huấn. Lâm Cẩn Âm
thấy thế lo lắng, cũng muốn theo ra ngoài, nhưng nghĩ nghĩ, lại thấy gióng
trống khua chiêng ngược lại không tốt, chỉ gọi Xuân Nha cùng Lệ
Chi chạy theo
sau, bản thân vẫn như cũ ngồi xuống xem diễn.
Lâm Cẩn Dung một hơi đem Lâm Thận Chi kéo dài đi ra
cầu thang, dắt hắn xuống lầu. Lâm Thận Chi thấy tình thế không ổn há mồm muốn
hét gọi nương, Lâm Cẩn Dung hung tợn nói: “Đệ dám kêu! Đệ mà kêu ta sẽ sai
người đem con chim quốc kia nấu chín!”
Lâm Thận Chi mắt đỏ au nói: “Tứ tỷ hư, tỷ dám!”
Lâm Cẩn Dung hung hăng nói: “Ta sao không dám? Đó là
tóc trên đầu ta đổi lấy, ta muốn làm thế nào thì sẽ làm như thế!” Lập tức thanh
âm trở nên mềm nhũn: “Bất quá nếu đệ nghe lời ta, ta tạm tha cho nó một mạng.”
Lệ Chi cùng Xuân Nha ở phía sau thấy vậy, hoang mang
liếc mắt nhìn nhau một cái. Tứ tiểu thư hôm nay làm sao vậy? Từ trước đến nay
cũng chưa từng thấy nàng như vậy. Nàng luôn có bộ dáng ôn hòa, ngoan ngoãn xảo
xảo im lặng. Hay là bị chuyện đó dọa sợ vì vậy tính tình cũng thay đổi rồi?
Đã thấy Lâm Thận Chi trong mắt nhanh chóng tràn ngập
một tầng sương mù, đáng thương hề hề nhìn Lâm Cẩn Dung cầu xin tha thứ: “Tứ tỷ,
ta sai rồi.”
Hắn ngày thường vốn phấn nộn xinh đẹp, đôi mắt đen láy
ẩm ướt, thoạt nhìn đáng yêu thương tiếc nói không nên lời, Lâm Cẩn Dung trong
lòng mềm nhũn, cơ hồ muốn xoa đầu hắn, bàn tay vươn ra lại kiên định rụt trở
về, thản nhiên nói: “Vậy đệ nói cho ta nghe, đệ sai ở đâu?”
Lâm Thận Chi hé ra cái miệng phấn hồng nhỏ nhắn, không
biết nói mình sai ở đâu, chỉ phải thuận theo Lâm Cẩn Dung xuống lầu, nhỏ giọng
cầu xin: “Tứ tỷ, ta đưa chim quốc cho tỷ chơi cùng được không?”
Lâm Cẩn Dung không nói được, cũng không nói không
được, động tác cũng trở nên ôn nhu hơn. Thất đệ vẫn là tiểu hài tử không hiểu
chuyện, thừa dịp bây giờ còn nhỏ, nàng dần dần dạy hắn đạo lý này cũng được.
Lệ Chi cùng Xuân Nha thấy thế, cũng không lên tiếng
ngăn cản, chỉ cẩn thận đi theo hai tỷ đệ xuống lầu.
Mới bước xuống lầu, chỉ thấy Lục Luân từ một bên nhô
đầu ra, gương mặt ngăm đen béo tròn tươi cười lấy lòng: “Tứ muội muội, muội rút
cục cũng xuống rồi.”
Lâm Cẩn Dung trừng mắt nhìn hắn một cái, không thèm
quan tâm đến hắn, liền đem Lâm Thận Chi kéo đến một bên trong rừng trúc, hạ
giọng nói: “Quân tử ái tài thủ chi hữu đạo(người quân tử thích tiền tài, nhưng
trước hết phải có đạo lý), đệ muốn chim quốc, có rất nhiều
phương pháp có được, hoặc là mang theo người đi bắt, hoặc là mở miệng nói với
ta, vốn không có gì khó khăn. Vì sao phải làm như vậy?”
Thấy Lâm Thận Chi có vẻ không hiểu, cũng không đồng ý,
liền nâng tay giựt một sợi tóc của nó, nói: “Có đau hay không?”
Lâm Thận Chi lập tức ôm da đầu nói: “Đau. Nhưng mà có
làm sao, bất quá chỉ là mấy sợi tóc mà thôi. Ta đã muốn nhận sai, tỷ còn muốn
thế nào? Tỷ không thương ta a!” Sau đó chỉ lo giương mắt nhìn Lục Luân trốn
phía sau Lâm Cẩn Dung đang nháy mắt ra hiệu.
“Được, một sợi tóc mà thôi, không đáng là gì.” Lâm Cẩn
Dung liền kéo tay hắn, khoa tay múa chân nói: “Vậy nếu là một ngón tay, một bàn
tay thì sao? Hoặc là một chân, thậm chí cả cái đầu thì sao?” Thanh âm của nàng
càng ngày càng cao, càng ngày càng nghiêm khắc: “Hôm nay là vì một con chim
quốc, nhưng trên đời này những thứ khiến con người động lòng đâu chỉ có một
mình nó?! Tâm thuật bất chính, ngày tháng trôi qua, dần dần sẽ hình thành tính
cách muốn đi đường ngang ngõ tắt, còn ai coi trọng đệ nữa!”
Lục Luân nghe giống như đang quở trách chính mình,
nghe không nổi nữa, ho khan một tiếng đi ra nói: “Được rồi, đều là lỗi của ta,
muội muốn trách thì trách ta là được. Bất quá chỉ muốn cùng muội đùa một chút,
muốn gọi muội xuống lầu chơi mà thôi. Nhìn bộ dạng hung hăng này, chậc chậc,
bệnh một hồi lại thay đổi thành bộ dáng này a……”
Lâm Cẩn Dung nghiêm túc nhìn hắn nói: “Lục Ngũ ca,
không liên quan đến huynh. Ta đang dạy Thất đệ đạo lý làm người.”
Lục Luân đỏ mặt nói: “Hắn còn nhỏ, cũng chỉ là một sợi
tóc. Muội muốn xả giận, thì nhổ tóc trên đầu ta là được rồi.” Nói xong quả thực
nghiêng đầu hướng về phía Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung lui về phía sau một bước, nói: “Ta không
phải vì tóc ta bị nhổ, mà là bởi vì hắn còn nhỏ, rất nhiều đạo lý hắn không hiểu,
không muốn về sau đi sai đường, cho nên ta mới dạy hắn đạo lý làm người.”
“Chuyện bé xé ra to, làm sao có thể đi sai đường gì
chứ?” Lục Luân nhàm chán vuốt đầu nói: “Ta như thế nào cũng cảm thấy không thể
nhận ra muội, trước đây tuy rằng hay khóc lóc tốt xấu vẫn thích vui đùa, hiện
tại lại một bộ dáng ra vẻ nói đạo lý, thật sự là không thú vị.”
“Lục Ngũ đệ, Tứ muội muội nói đúng. Quân tử có việc
nên làm có việc không nên làm, không nên coi thường không làm việc thiện dù nó
nhỏ nhặt, đối với việc ác dù nhỏ cũng không thể cứ thế cho qua. Đạo lý này nên
dạy cho Thất đệ biết được lúc hắn còn nhỏ.” Ngô Tương cười tủm tỉm cùng Lục
Giam, Lục Kinh, Lâm Diệc Chi một đường đi tới.