Một chốc cửa mở kia, Lâm Cẩn Dung nghe thấy phía sau
Lục Giam thấp giọng nói một câu gì đó, nhưng nàng không nghe thấy rõ ràng, bởi
vì nghênh đón nàng là hơi thở âm lãnh trong thư phòng, Lâm lão thái gia thốt
nhiên lửa giận cùng gào thét hướng tới nàng ném một vật gì đó.
Lâm Cẩn Dung đương nhiên sẽ không ngốc giống như lúc
trước khờ si tùy ý để vật này ném trúng nàng. Nàng trấn định tự nhiên, linh
hoạt né tránh, sau đó xoay người, mặt không chút thay đổi đóng cửa lại trước
mặt Lục Giam.
“Đây là chuyện ngươi muốn ta hối hận sao?” Lâm lão
thái gia tức giận đến râu tóc hoa râm đều run lên, khiến nét mặt nhăn nheo càng
thêm già nua, hai lông mày nhíu chặt giống như khe rãnh, một đôi mắt sắc bén
nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Dung, giống như muốn đem nàng bẻ gãy vậy: “Ngươi là kẻ
ngu xuẩn sao! Đến hiện tại ngươi còn không rõ sự thật sao?”
“Người nói rất đúng, ta là kẻ ngu xuẩn sao? Đến hiện
tại ta còn không rõ sự thật sao?” Nàng không phải hài tử chưa trải qua sự đời,
không phải hắn tùy tiện bốc lửa giận là có thể khiến nàng gặp ác mộng. Nàng
không cầu xin gì, hắn lại không bỏ xuống được, Lâm Cẩn Dung bình tĩnh nhìn Lâm
lão thái gia, nhìn hắn giống như đang làm trò xiếc vậy.
Lâm lão thái gia bị nàng nói làm nghẹn một hơi, lập
tức mở to hai mắt, vẫn không nhúc nhích gắt gao trừng nàng. Lâm Cẩn Dung rủ
mắt, trên mặt không có sự khiêu khích, nhưng cũng không có sự sợ hãi, chỉ có
trần thuật sự thật thản nhiên.
Cửa bị người bên ngoài nhẹ nhàng gõ vài cái.
Trong phòng hai người đều đứng bất động, cũng không có
phát ra tiếng vang gì.
“Khụ!” Lâm lão thái gia ho khan một tiếng, lửa giận hạ
xuống, mở mắt, lạnh lùng thốt: “Ngươi cũng biết hậu quả tệ nhất sẽ là như thế
nào không?”
Tiếng đập cửa đình chỉ.
Đơn giản chính là Lục gia từ hôn mà thôi, sau đó, nàng
bị hối hôn, khả năng không gả đi đâu được, khả năng gả cho phu gia không tốt,
không chừng sống không nổi hoặc là sống không tốt. Vấn đề này, Lâm lão thái gia
so với nàng rõ ràng hơn, Lâm Cẩn Dung dùng trầm mặc thay thế trả lời.
Lâm lão thái gia chắp tay sau lưng đi qua đi lại hai
vòng, thấy nàng thủy chung trầm mặc không nói, đành chịu đựng tức giận nói:
“Nếu ngươi không hiểu, ta nói cho ngươi! Không có ai nguyện ý vị hôn thê nhà
mình bị một đám phố phường vô lại suốt ngày lải nhải bên miệng, tự dưng phỏng
đoán, cho nên người gặp phải loại sự tình này, ta chưa từng thấy ai có kết quả
tốt.” Hắn dừng dừng, đi đến trước mặt Lâm Cẩn Dung quan sát nàng, một chữ lại
một chữ nói: “Ngươi hẳn nên nhớ kỹ là Lâm gia che chở ngươi, cũng nên nhớ kỹ ân
tình của Lục gia. Ngươi phải học cách cảm ơn.”
“Ta đều nhớ rõ.” Lâm Cẩn Dung nghiêng đầu sang một
bên, nhìn quang ảnh loang lổ trên đá thanh chuyên, hóa ra Lục Giam không phải
đến tỏ vẻ bất mãn rồi từ hôn, mà là tới tỏ vẻ rộng lượng thương xót. Mà Lâm lão
thái gia quả nhiên đang diễn trò. Trước đổ cho nàng tội danh, bày ra một bộ
dạng hung hăng hù dọa nàng, muốn khiến nàng bị dọa sợ đến nỗi nằm úp sấp, tốt
nhất là sẽ đau khổ cầu xin, sau đó lại lấy tư thái thương xót rộng lượng tới
cứu vớt nàng, giành được cảm kích cùng phục tùng của nàng. Một khi thành công,
từ nay về sau, Lâm gia sẽ có một nữ nhi ngoan đối với nhà mẹ đẻ cảm động đến
rơi nước mắt, Lục gia sẽ có một nhi tức tốt cảm kích đến rơi nước mắt. Trò đùa
này nàng không chơi, nhưng nàng hiểu được. Nàng sẽ không bởi vậy bị dọa sợ,
cũng sẽ không bởi vậy cảm động đến rơi nước mắt, nàng vẫn nhớ rõ.
Lâm lão thái gia hung hăng nhìn chằm chằm nàng, ý đồ
từ trên mặt nàng tìm được dấu vết gì đó để lại, lại chỉ thấy lông mi nàng rủ
xuống cùng thắt lưng thẳng thắn. Hắn bất đắc dĩ cúi đầu khẽ thở dài: “Vì sao
lại truyền ra lời đồn đãi như vậy?” Giống như là đang hỏi Lâm Cẩn Dung, lại
giống như đang hỏi chính mình.
“Có lẽ có người thấy ta không thuận mắt, thấy đồ cưới
của nương và của ta càng ngày càng đầy mà khó chịu. Có lẽ, có người cảm thấy
hẳn là muốn ta nhận chút cảnh cáo, để ta biết lợi hại. Còn có lẽ…… Ai nói rõ
ràng được đây.” Thời điểm nói lời này, Lâm Cẩn Dung trong giọng nói mang theo
ngữ khí thản nhiên mỉa mai.
“Làm càn!” Câu nói sau của Lâm Cẩn Dung hoàn toàn chọc
giận Lâm lão thái gia, không còn giống với bộ dạng cố ý tức giận từ lúc nàng
vừa vào cửa nữa, thanh âm của hắn không lớn, ngữ khí lại cực kỳ lạnh lẽo:
“Ngươi cho là vì cái gì?” Mắt hắn mang theo tơ máu, có chút mờ nhạt trợn trừng:
“Lâm gia là của ta, các ngươi cũng đều là của ta……” Lâm gia là một chỉnh thể,
từng chuyện một hắn đều có thể quản lý, bọn họ đều là con cháu đời đời của hắn,
đều cùng hắn có tương quan, hắn không thể dễ dàng tha thứ chuyện tình gì phát
sinh làm ảnh hưởng đến danh dự cùng sự tồn tại của Lâm gia.
Lâm Cẩn Dung thanh âm trở nên mềm mỏng hơn: “Người
hiểu lầm rồi. Điểm này, ta còn hiểu được.” Lâm lão thái gia thật sự là hiểu
lầm, nàng hoài nghi ai cũng sẽ không hoài nghi hắn.
Lâm lão thái gia có chút mệt mỏi hướng nàng khoát tay:
“Chuyện này ta tự có chủ ý, ngươi không cần để ý tới, bắt đầu từ ngày mai,
ngươi đừng quản đàm tiếu bên ngoài, cùng mẫu thân ngươi chuẩn bị chu toàn, an
tâm chờ gả đi đi. Hiện giờ chỉ có một kế sách duy nhất, chính là để ngươi xuất
môn sớm một chút, mới có thể áp chế nhàn thoại bên ngoài.” Một hồi hôn lễ long
trọng ngăn nắp, khiến mọi lời đồn đãi bất lợi bị áp chế, thời điểm cũng thích
đáng, nghĩ lại đây chính là một chuyện tốt.
Lâm Cẩn Dung hơi nhếch môi, đứng tại chỗ trong chốc
lát, trầm mặc hành lễ cáo lui. Khi đi đến cạnh cửa, lại nghe Lâm lão thái gia
nói: “Ta biết ngươi vẫn đều oán hận ta, nhưng ngươi vĩnh viễn đừng quên, là Lâm
gia cho ngươi hết thảy. Vì sao lại phát sinh chuyện như vậy, ngươi cũng nên tự
mình cẩn thận suy nghĩ, không có ai có thể bảo hộ được cho ai cả đời.”
“Ta biết, cũng vẫn đều nhớ rõ.” Tử vong, cũng đủ khiến
nàng nhớ kỹ, không có ai có thể bảo hộ ai cả đời, đừng trông cậy vào lão thiên
gia (ông trời), cũng
đừng trông cậy vào người khác thương xót cùng chính nghĩa, cần phải trông cậy
vào chính mình, dựa vào chính mình, phải là hướng người khác vươn tay giúp đỡ,
chứ không phải là chờ người khác vươn tay cứu viện.
Lâm Cẩn Dung dùng sức mở cửa. Dương quang ấm áp cùng
với gió nhẹ uy phong lập tức bao vây quanh người nàng, nàng hí mắt đứng trong
chốc lát, thấy âm lãnh trên người đều bị xua tan, mới nhìn về phía Lục Giam
đứng ở dưới hành lang, sam tử bạch la trên người Lục Giam dưới ánh mặt trời sáng
lạn có chút chói mắt.
Lâm Cẩn Dung hơi hơi mị mắt, đi xuống thềm như ý,
đứng
cách Lục Giam khá xa, muốn nói gì đó nhưng một câu cũng không thể thốt ra.
Phơi nắng lâu như vậy, cũng không thấy Lục Giam có gì
thay đổi, làn da vẫn trắng nõn như cũ, ánh mắt vẫn đen láy như cũ. Hắn bước lên
phía trước hai bước, trầm mặc mà im lặng nhìn thẳng ánh mắt Lâm Cẩn Dung, từ
trong con ngươi thâm nâu của Lâm Cẩn Dung nhìn thấy một bóng người nho nhỏ, hắn
nhìn bóng người nho nhỏ kia, bóng người nho nhỏ đó cũng đang trầm mặc nhìn hắn.
Không biết là ai, nhẹ nhàng mà mở hoặc là đóng cửa sổ,
cửa sổ phát ra một tiếng rất thấp lại thập phần rõ ràng lay động.
Lục Giam nhìn Lâm Cẩn Dung, rõ ràng mà thong thả nói:
“Bà mối sẽ mau chóng tới cửa thỉnh kì. Ta đi đây.” Không đợi Lâm Cẩn Dung trả
lời, hắn nhanh chóng xoay người, trầm ổn hữu lực, thắt lưng thẳng tắp hướng ra
bên ngoài.
Lâm Cẩn Dung đứng ở trong viện Thính Đào cư, giương
mắt nhìn cây tùng bốn phía dưới ánh mặt trời lóe lên xanh thẫm sáng bóng, bị
gió thổi nhẹ nhàng lay động, gió nhẹ nhàng chà xát khiến tay có chút đau, nàng
gọi Lệ Chi đang đứng ở một bên: “Đi thôi.”
Lệ Chi bước đuổi kịp, nhẫn nhịn, thấp giọng nói: “Tiểu
thư, thời điểm người bước vào cửa, có nghe thấy biểu thiếu gia nói gì với người
không?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Không nghe rõ ràng.” Cũng không
định hỏi.
Lệ Chi lại nhịn không được muốn nói: “Hắn bảo người
đừng sợ. Chúng ta ở bên ngoài nghe thấy lão thái gia ném này nọ, phát giận,
người chống đối lão thái gia. Hắn liền tiến lên gõ cửa, vẫn chờ ở ngoài, nhưng
sau khi người đi ra một câu cũng không nói với hắn. Tiểu thư, người như vậy
thật sự có chút không tốt.” Đâu phải chỉ là có chút không tốt, trong mắt bọn họ
quả thực chính là không biết tốt xấu. Lâm Cẩn Dung nói: “Ta không biết nên nói
với hắn điều gì. Hắn hẳn là cũng không cao hứng, mọi người trong lòng cũng
không cao hứng, cần gì phải miễn cưỡng giả bộ.” Lệ Chi gục đầu xuống buồn bực
đá đá mấy hòn sỏi nhỏ, sau đó thẳng thắn thắt lưng, bày ra một bộ dạng cả vú
lấp miệng em, ta sợ ai nói: “Tóm lại đều là người xấu ở sau lưng phá rối. Quá
xấu xa rồi.”
Lâm Cẩn Dung đồng ý gật đầu: “Thật là quá xấu xa.”
Hôm nay ở trong sân nha hoàn ma ma dường như lượn lờ
nhiều hơn hai ba lần so với ngày thường, mỗi người nhìn thấy Lâm Cẩn Dung biểu
tình trấn định tự nhiên, bộ pháp không nhanh không chậm cùng Lệ Chi bộ dạng
hung thần ác sát, thì đều theo bản năng gục đầu xuống, né tránh ở một bên.
Lục gia tỏ vẻ an ủi, cũng muốn đẩy nhanh tiến độ, sau
khi Lâm lão thái gia đã cho phép tin tức rơi vào tai An Nhạc đường, Đào thị tất
nhiên cũng được Lâm lão thái thái thả trở về. Thấy Lâm Cẩn Dung, tất nhiên lại
là đau lòng một hồi, vừa tự trách mắng, nhưng sau khi nghe Lệ Chi kể lại sự
tình trải qua, không khỏi lại thấy Lục Giam thật sự rất tốt: “Cố ý mặc bộ quần
áo kia đến, sau đó cố ý cưỡi ngựa, đi cửa lớn, thấy người cũng làm như không có
chuyện gì tươi cười, Đại bá mẫu của con cũng nói với ta hắn thật sự rất tốt,
con không thấy được bộ dạng của Nhị bá mẫu khi đó, ánh mắt đều đỏ a.”
Lâm Cẩn Dung chờ Đào thị phát tiết xong, thấy nàng mệt
mỏi, mới nói: “Nương, tổ phụ mấy ngày nay cũng không muốn con quản chuyện ở cửa
hàng, ta nghĩ ngày chính đại khái sẽ không lâu lắm, nên để ý một chút. Hai cửa
hàng, người thấy cái nào tốt? Để lại một cái cho tiểu Thất đệ đi.”
Đào thị ngẩn ra, lập tức nói: “Không phải đều là của
con sao? Lúc này cứ thêm vào đồ cưới là tốt rồi.” Tuy rằng dùng tên của nàng,
nhưng tiền vốn cơ bản đều là của Lâm Cẩn Dung, nàng sau khi bỏ tiền vào đầu tư
vẫn đi theo nhận hoa hồng, đã thấy thực áy náy, cũng không có đạo lý làm trái
lương tâm chiếm đoạt tiền tài nữ nhi vất vả kiếm được như vậy.
Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Không, không có ai nói Thất đệ
không tốt, cũng không có ai nói người nửa câu không phải. Con thấy, người cứ
giữ lại gian hàng tạp hóa kia. Cửa hàng này là nhờ Đại biểu ca đưa hàng hóa
tới, lại có Thiết Nhị Ngưu trông chừng, không tốn bao nhiêu tâm tư. Thời điểm
có việc gì, tùy thời có thể tìm Tam ca.”
Đào thị còn muốn chối từ, Lâm Cẩn Dung đè lại tay
nàng: “Đừng chối từ. Đây là người nên có, nếu người không nhận, con cũng không
yên tâm.”
Nàng đã sớm thay chính mình cùng Lâm Thận Chi tính
toán chu đáo. Đào thị nhịn không được lại chảy lệ, đem Lâm Cẩn Dung ôm vào
trong lòng: “A Dung của ta, nương luyến tiếc con a.”
Hai ngày sau, quan môi tới cửa, trải qua bàn bạc, đem
hôn kỳ định ra trước nửa năm, quyết định vào mùng 10 tháng 2.
Ngày chính đã được quyết định, Đào thị công việc lu
bù, nàng nghẹn một ngụm ác khí, muốn cho người ở sau lưng hại Lâm Cẩn Dung nhìn
xem. Chuyện bọn họ định làm với Lâm Cẩn Dung hết thảy cũng không có tác dụng
gì. Lâm Cẩn Dung vẫn như cũ là Tứ tiểu thư được Lâm gia sủng ái yêu thương, vẫn
như cũ là nữ tử ngoan được Lục gia xem trọng.
Lâm lão thái gia ngầm đồng ý với sở tác sở vi của Đào
thị.