Thế Hôn

Mẫn hành


trước sau

Lục Giam cúi mắt nhìn Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm giá áo trước mặt, đôi tay nắm chặt lớp quần áo, khớp xương trở nên trắng bệch. Sau khi hô hấp vài lần, nàng mới buông ra: “Mau buông tay, nếu để mấy người Lệ Chi thấy thì không tốt. Có cần uống canh giải rượu không?”

“Nàng là thê tử của ta, sợ cái gì?” Lục Giam bắt lấy cánh tay nàng, xoay nàng lại đối mặt với hắn, nhìn thẳng mắt nàng, ngữ khí có chút đông cứng: “Ta không say, tự ta biết rõ, không cần canh giải rượu.”

“Được. Vậy không cần.” Lâm Cẩn Dung gật đầu: “Không còn sớm nữa, tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi.”

Lục Giam im lặng nhìn nàng một lát mới buông tay ra, tự đi vào phía sau bình phong. Lệ Chi vẫn cúi mắt đứng ở góc, thấy thế chạy nhanh tiến lên chuẩn bị nước.

Lâm Cẩn Dung lê bước chân đi đến ghế dựa, đem quyển Giang Nam du ký cầm lấy vuốt lại cho phẳng, rồi cẩn thận đặt lên trên bàn, sau đó đi đến bên giường, trải đệm chăn xong xuôi thì thoát giầy, ngoại bào, rồi nằm xuống.

Một lát sau, tiếng bước chân của Lục Giam truyền đến, đi đến trước giường thì dừng lại, im lặng ước chừng một nén nhang, giường nhẹ nhàng trầm xuống, đèn được thổi tắt, tiếp theo hắn mang theo một cỗ khí lạnh yên lặng nằm bên cạnh nàng.

“Nếu ban đêm không thoải mái thì gọi ta.” Lâm Cẩn Dung đợi một lát, không thấy hắn có động tĩnh gì, đoán hắn hẳn là đang ngủ, liền nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận duỗi tay chân rồi nhắm mắt lại. Không biết qua bao lâu, nàng bị bừng tỉnh, một bàn tay từ trong ổ chăn vươn tới nhẹ nhàng đặt trên lưng nàng. Bất quá nàng lại rõ ràng, động tác nhỏ của hắn như vậy có ý nghĩa gì. Lâm Cẩn Dung theo bản năng co rụt lại, mở mắt ra, ngừng thở, vẫn không nhúc nhích. Bàn tay kia đặt bên hông nàng ngừng một lát, lại nhẹ nhàng lui về.

Lâm Cẩn Dung nhắm mắt lại, nặng nề đi vào giấc ngủ.

Một mảnh thanh âm, Lâm Cẩn Dung mở mắt ra, chỉ thấy ánh nắng mỏng manh, Lục Giam đang ngồi ở bên giường nhẹ tay nhẹ chân mặc quần áo.

Lâm Cẩn Dung xoay người ngồi dậy: “Giờ nào rồi? Sớm như vậy đã dậy sao?”

“Mới vừa canh năm.” Lục Giam quay đầu nhìn nàng, bên trong ánh sáng hôn ám, nàng không thấy rõ sắc mặt của hắn, chỉ theo trực giác cảm nhận tâm tình của hắn không tốt lắm, liền hướng hắn cười cười: “Ta chuẩn bị nước cho chàng.” Nói xong xuống giường đi hài, thắp đèn, rồi đi đến sau bình phong. Vừa đem nước và khăn sạch chuẩn bị xong, Lục Giam cũng quần áo chỉnh tề theo vào.

Lâm Cẩn Dung đưa khăn cho hắn: “Là muốn đi đọc sách sao? Ta bảo mấy người Lệ Chi đi xem phòng bếp đã chuẩn bị điểm tâm xong chưa, ăn xong hẵng đọc sách sẽ thoải mái hơn một chút.” Sau đó xoay người ra bên ngoài chuẩn bị gọi Lệ Chi vào.

Lục Giam lau mặt, nói: “Trong nhà có thói quen, nếu không có phân phó đặc biệt, điểm tâm phải đợi nửa canh giờ nữa mới có, cũng không vội, đến giờ các nàng sẽ đưa lại đây. Tổ phụ nói muốn đem Thính Tuyết các làm thư phòng cho ta, nàng có muốn đi qua nhìn xem một chút không?”

Tay Lâm Cẩn Dung đang cầm khăn tay dừng lại một chút: “Thính Tuyết các?” Lục Giam nói: “Chính là nơi năm ấy mở ấm lô hội, bên ngoài trồng đủ loại hoa mai. Lúc này mai vàng mặc dù đã héo tàn, hồng mai đang bắt đầu chớm nở, đứng từ trên lầu nhìn xuống, cảnh sắc thật sự rất đẹp, phảng phất giống như một áng mây đỏ.”

Lâm Cẩn Dung lại lau mặt nói: “Ta đây trước mang mấy người Lệ Chi đi thu dọn một chút rồi Nhị gia mới qua được không? Lúc này Nhị gia có thể ở trong phòng đọc sách, ăn xong điểm tâm, thời điểm cũng vừa vặn.”

“Không cần, bên kia đã có người thu dọn rồi. Trong mấy ngày này tổ phụ bảo ta không cần đọc sách, ta vừa vặn đang rảnh, có thể dẫn nàng làm quen với chung quanh một chút.” Lục Giam nhíu mày nhìn Lâm Cẩn Dung, hắn đã nói rõ ràng như vậy, không tin nàng nửa điểm cũng không hiểu.“Nếu Nhị gia không chê ta ầm ỹ, ta sẽ cùng Nhị gia đi qua nhìn xem.” Lâm Cẩn Dung đã rửa mặt xong, trên mặt tràn đầy tươi cười, không hề lưu ý nói: “Có cần ta chải đầu cho Nhị gia không?”

“Ân.” Lục Giam mày vẫn nhíu, chậm rãi đi đến ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Nhẫn hắn, nhẫn hắn một tháng, hắn sẽ trở lại chỗ Chư tiên sinh đọc sách. Lâm Cẩn Dung rũ mắt nhìn chằm chằm nước trong chậu một lát, hít một hơi, xoay người đi ra ngoài, mở hộp trang sức lấy lược gỗ hoàng dương ra, thay Lục Giam chải tóc, rồi vấn thành búi. Động tác của nàng thực nhanh nhẹn, bất quá chỉ mất giây lát, cũng đã nhanh nhẹn thay Lục Giam búi tóc rồi cài trâm, lại đội tiểu quan màu bạc. Đem gương đặt trước mặt Lục Giam, cười nói: “Chàng xem có vừa lòng không?”

Lục Giam nghiêm túc nhìn, mỉm cười: “Tốt lắm. So với ta tự mình làm hay để Trường Thọ làm đẹp hơn nhiều.”

“Tay của nữ nhân luôn khéo léo hơn.” Lâm Cẩn Dung im lặng cười, cũng tự chải đầu, lấy trâm cài tóc, tự vấn thành búi cho mình, rồi chọn một châu sai trân châu, không thoa phấn, chỉ thoa chút son nhẹ, lấy áo choàng cho hai người, cười nói: “Đi thôi.”

Lệ Chi dẫn Quế Viên, Anh Đào, Đậu Nhi ăn mặc sạch sẽ đứng ở hành lang, thấy hai người đi ra, nhất tề tiến lên hành lễ.

Lục Giam có chút ngoài ý muốn: “Sao đã đứng hầu bên ngoài rồi?” Lệ Chi cười nói: “Đã sớm dậy, nhưng chưa nghe thấy Nhị gia cùng thiếu phu nhân triệu hồi, cho nên vẫn chờ ở đây.” Lục Giam vừa lòng gật đầu, quay sang cùng Lâm Cẩn Dung khen: “Rất biết quy củ.”

Lâm Cẩn Dung từ chối cho ý kiến cười, thấy Lệ Chi tay cầm đèn lồng bọc bằng vải lụa, liền ý bảo Lệ Chi tiến lên chiếu sáng. Chợt nghe Lục Giam nói: “Nàng thấy không rõ lắm sao?”

Lâm Cẩn Dung gật đầu: “Thấy không rõ lắm.”

Lục Giam liền vươn tay tiếp nhận đèn lồng trong tay Lệ Chi: “Đi thôi.” Hôm nay không thể so với hôm qua, trên đường đi, hai người cơ hồ không gặp một ai, thanh tịnh vô cùng, Lục Giam mỗi khi đến một sân viện, liền dừng lại chỉ cho Lâm Cẩn Dung xem, lời ít mà ý nhiều nói cho nàng nên cư xử ra sao.

Đến khi tới Thính Tuyết các, sắc trời sáng rõ, Lục Giam tắt đèn lồng trong tay, đuổi ma ma tiến lên hành lễ vấn an, đưa tay cho Lâm Cẩn Dung: “Đi vào rừng mai một chút.” Lâm Cẩn Dung trầm mặc đặt tay vào lòng bàn tay hắn, cùng hắn bước vào rừng mai. Trong rừng mai tràn ngập một mùi hương thản nhiên, sương mù mông lung, Thính Tuyết các trở nên mờ ảo, giống như nhân gian tiên cảnh.

“Không sai, ta thích nhất chính là nơi này.” Lục Giam đột nhiên trở nên hưng trí: “Mùa đông năm nay, chúng ta có thể cùng nhau đến tảo tuyết, ủ đến sang năm dùng để pha trà.”

Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn gốc cây mai lớn nhất kia, cúi đầu lên tiếng: “Được.”

Lục Giam lôi
kéo nàng tiến lên vỗ vỗ gốc cây mai, ánh mắt phát sáng, tươi cười sáng lạn: “Cây này đã gần một trăm năm. Hiếm có là nó vẫn có bộ dạng tốt như vậy, đóa hoa mặc dù không lớn, nhưng lại tươi tắn nhất thơm nhất. Tương lai chúng ta quét tuyết, thì cứ chôn bên dưới nó, nàng thấy được không?”

“Được.” Lâm Cẩn Dung ánh mắt phức tạp nhìn tươi cười trên mặt Lục Giam, trăm vị tạp trần. Hắn có thể không hay biết cười vui vẻ như vậy, nàng dù thế nào cũng không thể vui vẻ nổi. Càng nhìn hắn cười, nàng lại càng khó chịu. Đặc biệt ở đây, trong tình cảnh này, càng khiến nàng buồn nôn.

Lục Giam chống lại ánh mắt của Lâm Cẩn Dung, giật mình, tươi cười phai nhạt, buông tay nàng ra hỏi: “Nàng không vui?”

Lâm Cẩn Dung rũ mắt xuống: “Không có. Chỉ là có chút bất an. Hôm qua ta lại đắc tội cô cô, hôm nay muốn sớm qua thỉnh an mới đúng.”

Lực chú ý của Lục Giam quả nhiên bị dời đi, nhíu mày hỏi: “Vì chuyện gì?”

Lâm Cẩn Dung không nói.

Thấy nàng không nói, liên hệ đến chuyện sáng hôm qua, Lục Giam liền hiểu được vài phần, có chút bất đắc dĩ thở dài: “Nàng nhịn một chút, đối với nàng không có hại gì. Tính tình người như vậy, qua một thời gian ngắn, dần dần sẽ quên, không cần giữ uất ức trong lòng.” Rồi ngưng một lúc, lại nói: “Nếu có gì khó xử hay không biết xử lý thế nào thì có thể nói với ta. Đi thôi.”

Lâm Cẩn Dung nói: “Ta nhớ kỹ, cám ơn.”

Lục Giam trầm mặc một lát, thản nhiên nói: “Có phải về sau nàng làm gì cho ta ta cũng phải nói cám ơn hay không?” Lời này ngữ khí không tốt, Lâm Cẩn Dung giật nhẹ khóe miệng: “Nhị gia nguyện ý nói, ta cũng nguyện ý nghe. Người ngoài nghe thấy, tất yếu sẽ tán dương chúng ta tương kính như tân.”

Nghe ra nàng đang cố ý thả lỏng không khí, Lục Giam cũng phối hợp theo cười: “Tiên sinh đã đặt tên cho ta, là Mẫn Hành. Về sau nàng không cần gọi ta là Nhị gia, có thể gọi ta là Mẫn Hành được rồi.” Lâm Cẩn Dung biết nghe lời gọi: “Mẫn Hành.”

Lục Giam cười cười, vốn còn muốn nói thêm hai câu, nhưng thấy Lâm Cẩn Dung cúi mắt chỉ lo đi phía trước, cũng trở nên trầm mặc.

Tới sân viện của Lâm Ngọc Trân, Lâm Ngọc Trân cũng vừa dậy, thần thái thản nhiên, trong ngữ khí còn thân thiết, dặn dò hai người nên kính trọng nhau, Lục Giam nên đối xử tử tế với Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung lại nên đốc thúc Lục Giam đọc sách, chiếu cố ăn mặc của Lục Giam.

Hai người đều đáp ứng, trong chốc lát, Lục Vân cũng đi đến, cười hì hì trêu ghẹo hai người một hồi, không khỏi phân trần đã sai người bưng đồ ăn lên, cùng nhau dùng điểm tâm. Lâm Cẩn Dung xới cơm gắp thức ăn, tận chức tận trách, ngữ khí ôn hòa, tùy thời đều mang theo vài phần tươi cười, lại có Lục Vân chêm vào chọc cười, điểm tâm trôi qua im lặng thông thuận.

Ăn điểm tâm xong, Phương ma ma tiến vào nói là lão thái thái đã dậy, vì thế bốn người cùng nhau đến vấn an Lục lão phu nhân. Nửa đường gặp được Đồ thị dẫn theo Lục Thiện vẫn như cũ gầy yếu như cọng cỏ, Lâm Ngọc Trân trầm mặc bước nhanh hơn. Lâm Cẩn Dung hàm chưa tươi cười tiến lên cùng Đồ thị và Lục Thiện chào hỏi: “Tam thẩm nương, Lục đệ sớm.”

Lục Vân cũng cười hì hì tiến lên hành lễ: “Tam thẩm nương cùng nhau đi đi.”

Đồ thị vẻ mặt ảm đạm nhìn bốn người bọn họ, thanh âm khàn khàn nói: “Các con đi trước, Lục lang thân thể yếu đuối, không thể đi nhanh, chúng ta cứ chậm rãi đến.” Nói xong liền giúp Lục Thiện buộc chặt cổ áo, giống như Lục Thiện lập tức sẽ bị gió thổi bay vậy. Cách làm này của Đồ thị, thật sự khiến người ta không thích thú nổi. Lục Vân trong mắt hiện lên một tia hèn mọn, trên mặt còn mang theo nụ cười: “Lục đệ, đã dùng hết nhân sâm chưa?”

Lục Thiện cúi đầu một câu không nói, chỉ hướng nhích lại gần bên cạnh Đồ thị, Đồ thị thở dài nhẹ nhàng vỗ về đầu của hắn: “Dùng là, không cần không được. Có điều nhân sâm tốt cũng không dễ kiếm.”

Việc cả cuộc đời này của Đồ thị yêu thích nhất chính là giúp Lục Thiện bồi bổ thân mình, nhưng càng không ngừng bồi bổ, kết quả Lục Thiện càng suy nhược càng quái gở. Lâm Cẩn Dung nhìn về phía Lục Giam, chỉ thấy Lục Giam cúi mắt, gắt gao mím môi, không nói được một lời.

Lục Vân cũng quét Lục Giam liếc mắt một cái, cười nói: “Chỗ ta có mấy nhánh tốt, nếu không chê, ta sẽ sai người đưa qua.”

Không đợi Đồ thị mở miệng, Lục Giam đột nhiên ngẩng đầu lên, có chút đông cứng nói: “Mấy ngày trước đây ta không phải còn thấy Lục đệ và Ngũ đệ cùng nhau trèo cây sao? Tiểu hài tử nên vận động nhiều một chút, suốt ngày uống thuốc bổ, sao tốt cho được?”

Đồ thị hoàn toàn đỏ hốc mắt, ủy khuất nhìn Lục Giam, cắn môi một câu cũng không nói.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện