Mặc dù biết nàng chưa từng nhìn hắn, Lục Giam vẫn
không dám nhìn gương mặt của Lâm Cẩn Dung, hắn cố hết sức khiến thanh âm của
chính mình có vẻ tự nhiên bình tĩnh: “Ta, muốn nhìn nàng.”
Yên tĩnh một mảnh.
Chỉ nghe thấy tiếng hít thở của Lâm Cẩn Dung đột nhiên
trở nên dồn dập Lục Giam có chút quẫn bách nhìn qua, nàng đã mở mắt, vẻ mặt đỏ
bừng, trong thanh âm rõ ràng mang theo nôn nóng bất an cùng đông cứng: “Ta
không muốn.”
“Sau khi thành thân, đây là lần đầu tiên nàng nói
không với ta. Nàng nói không! Vậy thì không vậy.” Nàng rốt cuộc là thẹn thùng
đi, Lục Giam nhẹ nhàng nhẹ nhàng thở ra! Mang theo ý cười đứng dậy thổi tắt
đèn, lại nằm trở lại bên cạnh người nàng, kiên nhẫn chờ hơi thở nàng bình tĩnh trở
lại, mới dựa gần nhỏ giọng hỏi: “Còn tức giận sao?”
Lâm Cẩn Dung không trả lời.
Trên người nàng tản mát ra mùi hương ngọt ngào ấm áp,
hấp dẫn vô cùng, Lục Giam nhịn không được cúi đầu nhẹ nhàng cắn lên vành tai
nàng một ngụm. Toàn thân nàng lập tức cứng ngắc, hắn đột nhiên rất muốn biết,
nếu hắn lại dùng một chút sức lực, nàng có thể kêu ra tiếng hay không? Nàng im
lặng một cách quá đáng, cho dù là thời điểm hiểu rõ nhất, nàng cũng vẫn yên
tĩnh không tiếng động. Vì thế hắn thử thăm dò tăng thêm khí lực, nàng trước sau
như một không kêu lên, nhưng hung hăng đẩy đầu hắn một cái: “Chàng cầm tinh con
chó sao?”
Hắn đột nhiên rất muốn cười, vì thế lệch qua trên
giường cười ha hả. Trong lòng ứ đọng hờn dỗi bỗng chốc tan biến, thần thanh khí
sảng. Hắn rốt cục đã tìm được điểm mẫn cảm của nàng rồi.
Lâm Cẩn Dung sợ run một lát, chậm rãi hất tóc, xoay
người sang đối mặt với vách tường, dùng sức đập tường vài cái.
Lục Giam nở nụ cười trong chốc lát, thấy nàng đưa lưng
về phía hắn, im lặng co người thành một gò nhỏ, liền vươn tay qua ôm nàng, đem
nàng xoay người lại nhẹ nhàng hôn lên cổ nàng: “Đừng tức giận. Ngày mai theo ta
đến Thính Tuyết các, ta sẽ tìm hai quyển sách cho nàng đọc. Tổ phụ có giấu rất
nhiều quyển sách thú vị.”
Vạn lại câu tĩnh, trăng sáng nhô lên cao.
Lục Giam nghiêng người nằm hướng ra phía ngoài, ánh
mắt nhìn ra ánh trăng bên ngoài cửa sổ, động cũng không muốn động. Phía sau
bình phong truyền ra tiếng nước róc rách nho nhỏ, là Lâm Cẩn Dung đang tắm rửa.
Nàng đã ở đó thật lâu, hắn tính ra, ít nhất cũng mất thời gian uống một chén
trà nhỏ, vậy mà vẫn còn chưa xong.
“A Dung!” Hắn thình lình cảm thấy phiền chán, nhịn
không được gọi nàng.
“Ân?” Tiếng nước thoáng dừng lại, thanh âm như cũ
không ôn nhu không tức giận: “Chàng muốn uống nước sao? Ấm nước đặt trên kỷ trà
ngay tại bên giường.”
“Ta không uống.” Hắn khống chế không được có vài phần
phẫn hận, nói không nên lời là vì sao, chỉ cảm thấy phẫn hận cùng tức giận.
Phía sau bình phong im lặng trong chốc lát, Lâm Cẩn
Dung đi ra, bộ pháp không nhanh không chậm, ngữ khí bình thản: “Vậy chàng làm
sao vậy?”
Dưới ánh nến nhảy nhót, hai hàng lông mi cong dài của
nàng còn đọng giọt nước, hơi hơi hướng lên trên, biểu tình im lặng bình thản.
Đối với khuôn mặt cùng thanh âm như vậy, hắn chính là
đang cố tình gây sự. Lục Giam cúi đầu thở dài: “Không có gì, vì sao nàng tắm
rửa lâu thế?”
Lâm Cẩn Dung lông mi dài rủ xuống, lộ ra một nụ cười
thản nhiên: “Chàng cho là ai đều giống chàng sao?”
Nghe thấy câu này Lục Giam lại tự đáy lòng trào lên
cao hứng, dịch vào bên trong, nhường cho nàng chỗ hắn vừa ủ ấm, thực cảm thấy
hứng thú hỏi: “Ta thì làm sao?”
Nàng không trả lời mà là đưa lưng về phía hắn nằm
xuống, nhẹ nhàng ách xì 1 cái: “Mệt mỏi, ngủ đi.”
Lục Giam im lặng một lát, nói: “A Dung, chúng ta trò
chuyện được không?”
“Được.”
“A Dung, nàng còn hận ta sao?”
“…… Không hận. Chàng là phu quân của ta.”
“A Dung… Nàng, có muốn ta ở nhà lâu thêm vài ngày
không?”
“Tổ phụ mẫu cùng cô cô đều sẽ thất vọng, Tam thẩm
nương cũng sẽ thêm tức giận.”
“…… Ta sẽ thường xuyên về nhà.”
“…… Học hành quan trọng, đừng khiến tiên sinh thất
vọng, chờ đến khi chàng có chức vị được giữ lại kinh thành thì dẫn ta đến đó.”
“…… Được.”
Lục Giam mở to mắt, thật lâu sau mới đi ngủ.
Tới canh năm, Lâm Cẩn Dung đúng giờ mở mắt ra, đập vào
mắt chính là ánh mắt đen láy sâu kín của Lục Giam, hắn hướng nàng mỉm cười:
“Tỉnh?”
Nàng cũng hướng hắn cười: “Tỉnh rồi.”
“Buổi sáng đến Thính Tuyết các hay là buổi chiều?”
“Buổi chiều. Buổi sáng ta muốn phụng bồi cô cô. Chàng
muốn ăn cái gì, ta mang qua.”
“Nàng cầm trà và trà cụ qua đó pha trà cho ta uống
đi?”
“Được.”
“Nàng mặc đồ màu hồng rất đẹp.”
“Nga.”
“Nàng có hay cài hoa mẫu đơn không?”
“Không có.”
“Năm nay mùa xuân nàng có thể thử, rất hợp với trang
phục sắc hồng, nhất định sẽ rất xinh đẹp. Trong nhà có trồng, chính là tối hôm
qua ta nhìn thấy một gốc cây kia.”
“Được.”
“……”
“……”
“Chải đầu đi.”
“Được.”
Lục Giam nhìn Lâm Cẩn Dung trong gương, động tác nàng
chải đầu cho hắn càng ngày càng thành thạo, càng lúc càng nhanh, bất quá chỉ
vài ngày, nàng đã biết rõ tâm ý cùng sở thích của hắn, lấy quần áo, hài tương
xứng với cây trâm tiểu quan, hết thảy đều là thứ hắn ưa thích. Lâm Ngọc Trân
nói đúng, nàng là hiền tức, hắn không nên hoài nghi.
Cửa viện thình lình bị người bên ngoài đẩy mạnh vài
cái. Trong nắng sớm, thanh âm loảng xoảng khiến người ta nghe thấy có vài phần
hết hồn.
“Sao lại thế này?” Lâm Cẩn Dung vội vàng đem một cây
mộc trâm thay Lục Giam cài lên, đứng dậy mở cửa nhìn ra bên ngoài, điều này
thật đúng là hiếm lạ, sáng tinh mơ còn có người chạy tới đập cửa, nàng chưa
từng gặp phải.
Lục Giam nhanh chóng đứng dậy, đi đến cạnh cửa, đem
tóc dài của Lâm Cẩn Dung bị gió thổi rối tung đặt vào tay nàng: “Trước vấn tóc,
mặc quần áo rồi nói sau. Ta đi nhìn xem.”
Ma ma trông cửa đã chạy vội tiến lên đi mở cửa. Cửa mở
ra, Lục Tam lão gia gắt gao ôm Đồ thị đang liều mạng giãy dụa, khóc lóc không
thở nổi, mặt cười gượng nói: “Đi nhầm, đi nhầm thôi, đóng cửa lại, đóng cửa lại
đi.”
Lục Giam khẽ đẩy Lâm Cẩn Dung một cái.
Lâm Cẩn Dung loan loan khóe môi, thập phần nghe lời
xoay người đi trang điểm! Lại tinh tế chọn quần áo sắc thái tiên diễm mặc vào,
chọn cây trâm dây kết lưu ly tinh xảo đến cực hạn đeo lên.
Thanh âm xót thương của Đồ thị đứt quãng truyền vào:
“Nhị lang, con cứ coi như đáng thương ta, nể mặt ta đã có ơn sinh hạ con, con
đến chỗ lão thái gia van cầu thả Lục đệ con ra đi. Hắn bị bệnh, một ngày một
đêm chưa uống một giọt nước, chưa ăn chút gì, sao có thể trụ nổi đây? Ta không
thể không có Lục Thiện a! Hắn dù sao vẫn là thân đệ của con a…..”
Lục Tam lão gia Lục Kiến Lập thanh
âm mềm mỏng nói:
“Nhị lang đừng để ý nàng! Đóng cửa lại đi, ta mang nàng trở về, bị tổ phụ con
biết cũng không hay.”
“Chàng là nam nhân vô dụng, ta thật khổ mà, ta……” Đồ
thị đột nhiên không có tiếng động.
“Không được, không được, thẩm nương của con phát bệnh,
Nhị lang, mau giúp ta gọi hai người đỡ nàng trở về.” Lục Tam
lão gia thanh âm càng ngày càng thấp.
Lục Giam thấp giọng nói câu gì đó, hết thảy đều im lặng.
Lâm Cẩn Dung đứng dậy, đẩy ra Quế ma ma cùng Lệ Chi
đang lo lắng: “Các ngươi theo ta ra ngoài đỡ Tam phu nhân tiến vào.”
Đây không phải dẫn sói vào nhà sao? Nếu tiến vào sẽ
không đi, cứ ở trong này khóc nháo thì phải làm sao bây giờ? Hoặc là tìm việc
gì đó vu hãm nàng thì phải làm sao bây giờ? Quế ma ma cùng Lệ Chi không đồng ý.
Lâm Cẩn Dung nhướn lông mày hỏi: “Các ngươi không nghe
thấy hay sao? Quế Viên!”
Quế Viên và Anh Đào từ sau đi ra, vội vàng hành lễ,
tuyệt đối phục tùng chạy ra bên ngoài, Anh Đào do dự một chút, cũng theo ra
ngoài. Lệ Chi thở dài: “Nô tỳ trải chăn giường ra tháp.”
Quế ma ma nói: “Lão nô đi pha nước ấm.”
Lâm Cẩn Dung đi đến cửa sân, chỉ có Quế Viên cùng Anh
Đào đứng ở nơi đó! Lục Giam cùng Đồ thị, Lục Tam lão gia cũng không thấy tăm
hơi. Giống như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh, hết thảy đều là ảo giác.
Ma ma trông cửa ngốc hề hề ở một bên nhìn, thấy Lâm
Cẩn Dung đi ra chạy nhanh tiến lên lấy lòng vị tân thiếu phu nhân: “Thiếu phu
nhân, Nhị gia cùng Tam lão gia đã đỡ Tam phu nhân trở về rồi.”
Lâm Cẩn Dung nhìn nhìn chung quanh, trầm giọng nói:
“Chuyện sáng nay chưa từng phát sinh, có biết không?”
Ma ma kia vội nói: “Đã biết.” Đây không phải bịt tay
trộm chuông sao? Tam phu nhân đến nháo, sao có thể chỉ có mấy người nhìn thấy,
một đường đi tới, cũng không biết chạm mặt bao nhiêu người, ngay lúc này, chỉ
sợ cũng có vài cặp mắt nhìn chằm chằm. Sao có thể có thể giấu giếm được đây?
Đang nghĩ ngợi, Lâm Cẩn Dung phảng phất biết nàng đang
đăm chiêu suy nghĩ, thản nhiên nói: “Mặc kệ người bên ngoài truyền ra thế nào,
các ngươi cũng không biết, không phát hiện. Nhớ kỹ chưa? Phu gia ngươi là họ
Trương đúng không?”
Trương ma ma “A” một tiếng, cười nịnh nọt: “Vâng,
thiếu phu nhân trí nhớ thật tốt, nô tì chính là ngày ấy thời điểm tới dập đầu
với người đã báo tên họ! Người nhớ không?”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười nói: “Phàm là người của ta, ta
đều nhớ rõ.”
Trong đó ý tứ uy hiếp thực rõ ràng, Trương ma ma cười
gượng hai tiếng: “Thiếu phu nhân, nô tỳ tất nhiên sẽ làm tốt bổn phận.”
Lâm Cẩn Dung gật gật đầu, trở về phòng ra lệnh Quế
Viên đem trà cụ của nàng tẩy sạch.
Không bao lâu, ma ma ở phòng bếp đưa điểm tâm đến, Lục
Giam vẫn chưa thấy trở về.
Nàng liền bảo người chuẩn bị nước ấm, rồi ngồi chờ Lục
Giam trở về. Không bao lâu, tiểu nha hoàn Lưu Đầu mới được điều đến nói là Lục
Giam sẽ ăn điểm tâm ở Tam phòng, bảo nàng không cần chờ hắn, lại nói bảo nàng
chớ lo lắng, đừng quên buổi chiều đến Thính Tuyết các pha trà cho hắn.
Quế ma ma cùng Lệ Chi nghe nói như thế, không khỏi
buông lỏng tâm tư, cười đến mi mắt híp thành một đường.
Lâm Cẩn Dung một mình dùng cơm, thấy sắc trời đã sáng
rõ, liền đến sân viện của Lâm Ngọc Trân thỉnh an. Lâm Ngọc Trân quả nhiên đã
nhận được tin tức, thấy nàng liền nói: “Thôn phụ này! Càng ngày càng kiêu ngạo.
Đi, con theo ta đi gặp lão thái thái, ta thật muốn xem xem Đồ thị có tâm tư gì,
luôn gây chuyện với con, là muốn đánh vào mặt ta hay là đối với việc lão thái
gia làm chủ cửa hôn nhân này không hài lòng? Lục Giam đâu?”
Lâm Cẩn Dung sao có thể chỉ vì sự tình này mà đến gặp
Lục lão phu nhân, kia không phải quá ngốc nghếch sao? Liền khuyên nhủ: “Cũng
không phải gây chuyện với con, là tìm Lục Giam. Cửa cũng chưa tiến vào đã ngất
đi rồi. Lão thái thái thân mình không tốt! Tranh cãi ầm ĩ làm phiền lão nhân
gia người, tổ phụ nhất định sẽ oán trách chúng ta không hiểu chuyện, coi như
không có chuyện gì đi.”
“Nào có dễ dàng choáng váng như vậy? Ta chưa từng thấy
nàng ngất xỉu bao giờ. Đúng là giả bộ rồi!“Lâm Ngọc Trân nhìn Lâm Cẩn Dung
trong chốc lát, đột nhiên nói: “Con đổi tính rồi sao?”
Lâm Cẩn Dung hiểu được nàng có ý tứ gì, đơn giản hỏi
thời điểm mình chống lại nàng chưa bao giờ muốn chịu thiệt, nay lại đối với
người khác nhường nhịn là sao. Liền chậm rãi nói: “Ta vẫn đều là như vậy.
Chuyện dư thừa ta không muốn làm.”