Lục Luân quả nhiên cười nói: “Hắn sáng nay không chịu
ăn cơm, trước tiên là nói muốn ăn cháo tổ yến, không có ai đưa đến, đến lúc
uống trà lại nói muốn uống trà sâm, vẫn là không có. Kỳ thật điểm tâm chỗ tổ
phụ rất ngon, hỏi hắn ba lần, hắn cũng không ăn, tổ phụ cho gã sai vặt trước
mặt của hắn ăn sạch sành sanh. Tổ phụ nói với ta, nếu hắn không ăn, sẽ tùy ý để
hắn đói chết, xem hắn có tin hay không, lúc ta đi, hắn vừa khóc vừa uống cháo
rồi đây.”
Đã ăn cơm, chứng tỏ hắn chịu thua rồi, chỉ cần Lục
Thiện khỏe lên, như vậy Đồ thị tất nhiên cũng sẽ không gây ầm ĩ nữa. Lục Giam
nhịn không được nhếch lên khóe môi, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai Lục Luân: “Hắn từ
nhỏ đã thích cùng đệ ở chung một chỗ, cần phải dựa vào đệ khai thông cho hắn.”
Lục Luân ngốc ngốc cười: “Kia không thành vấn đề, Nhị
ca, ta đi theo huynh thăm Nhị tẩu được không? Ta sẽ cố gắng kể truyện cười cho
nàng nghe, bệnh của nàng sẽ tốt hơn.”
Lục Giam thở dài: “Nào có dễ dàng như vậy?” Sự tình
hắn rõ ràng nhất, không ai có thể thay bọn họ giải quyết.
Lục Luân cười nói: “Huynh không cho ta thử, huynh sao
biết được hay không được? Cứ như vậy đi, huynh sai người chuẩn bị đồ ăn thức
uống, ta đi lấy mấy thứ.” Vì thế nhanh như chớp chạy đi.
Lục Giam đành tự trở về phòng. Trước phân phó mấy
người Lệ Chi chuẩn bị ăn uống, vào buồng trong, Lâm Cẩn Dung còn nằm đó, mở to
mắt nhìn trướng đỉnh ngẩn người, nghe thấy tiếng vang, nhìn hắn một cái lại thu
hồi ánh mắt.
Lục Giam đi đến bên giường ngồi xuống: “Hiện tại đỡ
hơn nhiều chưa? Ta đã bảo Trường Thọ đi thỉnh đại phu, lại bảo hắn nấu mấy món
chay và cháo trắng cho nàng. Nhưng dù sao cũng phải mất một lúc lâu mới xong,
nàng có muốn ăn chút gì trước không?”
Lâm Cẩn Dung lắc đầu: “Ta sẽ chờ, mấy món khác không
có khẩu vị.” Nàng giữa trưa ăn hơi nhiều, có chút không thoải mái, canh sơn tra
của Quế ma ma cũng không có tác dụng.
Lục Giam nhân tiện nói: “Vừa gặp Ngũ đệ, hắn muốn tới
thăm nàng, cũng đến ăn cơm chiều.” Cũng không hỏi Lâm Cẩn Dung có nguyện ý dậy
chiêu đãi Lục Luân hay không, tiếp tục nói: “Hắn nói Lục đệ đã ăn cơm, nói vậy
rất nhanh sẽ có chuyển biến tốt.”
“Thật tốt a.” Lâm Cẩn Dung tất nhiên biết Lục Giam hy
vọng nàng có thể dậy chiêu đãi Lục Luân, nàng đương nhiên cũng muốn làm như
vậy, nhưng mà, nếu bị bệnh, phải có bộ dáng của bệnh nhân. Đại phu còn chưa tới
cửa, nàng sao có thể đã dậy rồi, tính thế nào đây?
Không bao lâu, Lục Luân ở bên ngoài cười nói: “Người
đâu, người đâu? Đều trốn ở đâu vậy? Không đến mức một chút cơm cũng luyến tiếc
cho ta ăn chứ?”
Lục Giam thấy Lâm Cẩn Dung như vậy, đành phải nói:
“Nếu không, nàng khoác ngoại bào ngồi lên tháp được không?”
Lục Giam có đôi khi hơi ngốc. Lâm Cẩn Dung mặc mặc,
nói: “Đại phu còn chưa tới cửa, ta đã rời giường đãi khách, vậy thật không
tốt.”
Lục Giam giật mình, đột nhiên nở nụ cười: “Được rồi,
nàng cứ nằm đi. Ta phải đi tiếp đón Hỗn Thế Ma Vương này.” Nói xong bước ra bên
ngoài, không bao lâu, Lục Luân oán giận vài tiếng, lớn tiếng ở bên ngoài nói:
“Nhị tẩu, vậy tẩu bảo dưỡng thân thể đi, ta ngày khác lại đến thăm tẩu.”
Lâm Cẩn Dung vội “Ai” một tiếng.
Một lát sau, Lục Giam cầm theo một cái lồng sắt tiến
vào, cười nói: “Ngũ đệ đưa cho nàng.” Bên trong chính là một con sóc, đang khẩn
trương co rúm hai móng vuốt, ánh mắt sáng ngời trừng nhìn nàng, lông trên đuôi
dường như đang xù hết lên.
Lâm Cẩn Dung chậm rãi ngồi dậy. Năm ấy, Lục Luân cũng
tặng nàng một con sóc, Lục Giam không thích, nàng cũng không muốn lấy. Hiện tại
lại là Lục Giam chủ động đưa cho nàng.
“Ngũ đệ thật lắm trò.” Lục Giam thấy nàng nhìn không
dời mắt, rõ ràng là thực thích, không khỏi nở nụ cười, đem lồng sắt đặt lên
bàn, trước kêu Đậu Nhi lấy lạc cùng hạt dẻ đến cho nó ăn, lại khuyến khích Lâm
Cẩn Dung đặt tên cho con sóc này: “Nàng muốn đặt một cái tên cho nó không?”
Lâm Cẩn Dung nhìn con sóc kia hồi lâu, thấp giọng nói:
“Ngũ đệ thật tốt.”
Lục Giam đồng ý nói: “Đúng, xác thực rất tốt.”
Lâm Cẩn Dung lại nói: “Chàng nếu có rảnh, không ngại
chỉ dẫn hắn đọc sách, khuyên nhủ hắn nên chuyên cần, có hắn, Lục đệ cũng sẽ dần
dần cùng chàng thân cận.”
Lục Giam ôn hòa nhìn nàng nói: “Được, lúc nào đọc sách
lâu ta cũng không thấy vào đầu. Đúng lúc có thể dạy bọn họ luyện chữ.”
Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Con
sóc này vẫn nên trả lại cho Ngũ đệ đi.”
Lục Giam không khỏi nhíu mày: “Nàng không thích sao?”
Lâm Cẩn Dung rũ mắt xuống: “Không thích.”
Lục Giam liền trầm mặc, cúi mắt nhìn bấc đèn khảm bạc.
Con sóc kia bắt đầu trở nên sinh động, đang cầm hạt dẻ
Đậu Nhi đưa đến nhấm nháp không ngớt, đôi mắt lóe ánh sáng, nghịch ngợm đánh
giá chung quanh.
“Nhị gia, đại phu đến.” Quế ma ma nhanh tiến vào,
trước đỡ Lâm Cẩn Dung nằm xuống, buông màn. Lục Giam vội thu liễm tâm thần,
bước nhanh ra ngoài nghênh đón đại phu. Đại phu là người quen của Lục gia, là
lão đại phu họ Chương, tiến vào cũng không nói nhiều, giúp Lâm Cẩn Dung bắt
mạch, sau đó cúi đầu kê đơn.
Lục Giam cầm xem, thấy tất cả đều là thuốc để tiêu
thực, liền thu vào trong tay áo, rồi tiễn người ra ngoài. Sau khi trở về thấy
Lâm Cẩn Dung đã đứng dậy, khoác áo choàng đang ngồi trên tháp ăn cháo chay,
liền ra lệnh cho Lệ Chi lấy chiếc đũa đến, không ăn đồ phòng bếp đưa đến, chỉ
ăn món chay trên bàn.
Quế ma ma đợi hắn ăn xong mới tiến lên hỏi: “Nhị gia,
có cần sai người đi lấy thuốc không?”
Lục Giam liền đưa cho Lâm Cẩn Dung xem: “Nàng cảm thấy
đơn thuốc này như thế nào? Nếu muốn uống, thì sai người đưa cho Trường Thọ, ta
sẽ trả con chuột này lại cho Lục Luân.”
Lâm Cẩn Dung tự động xem nhẹ nửa câu đầu của hắn, chỉ
sửa lại một từ: “Là sóc.” Người này không biết vì sao, vẫn luôn gọi con sóc này
là con chuột.
Lục Giam nhìn nàng một cái, lặp lại: “Con chuột, con
chuột đuôi to.”
Lâm Cẩn Dung cũng không đôi co với hắn, chỉ cúi đầu
nhìn đơn thuốc, xem xong cũng chưa nói cái gì, đã đem đơn thuốc đặt ở trên bàn.
Lục Giam đành phải cầm lồng sắt lên, thắp đèn lồng tự
đến sân viện của Lục Luân.
Lục Luân đang ở trong viện bắn cung, bảo người ta ở xa
xa châm ngọn nến, hắn đứng ở cuối nhắm ngay vào ngọn lửa, một phát trúng luôn.
Sau đó lại châm nến, lại bắn,
vòng đi vòng lại, làm không biết mệt. Thấy Lục
Giam lại đây, tùy tiện liếc mắt một cái: “Di, không thích a?”
Lục Giam gật đầu: “Nàng bảo ta trả lại cho đệ.” Rõ
ràng là thích, nhưng lại cứ nói không cần.
Lục Luân cũng không để ở trong lòng: “Đúng là cho ta
cũng luyến tiếc a. Nó không phải mua ở bên ngoài, là ta tự mình đặt bẫy bắt
được ở phía sau Tập Hiền các của tổ phụ, lúc ấy cũng không biết tốn bao nhiêu
tâm tư, rất sợ bị tổ phụ phát hiện. Nuôi một hai năm, giờ đây rất ngoan a. Lục
đệ hỏi ta vài lần ta cũng không cho, tặng nàng nàng lại không muốn.” Rồi thấy
lỡ lời, liền ngậm miệng, đối với ánh nến “Ba” bắn qua, ánh nến tắt, quay đầu
đắc ý hỏi Lục Giam: “Nhị ca, huynh đọc sách lợi hại, vậy trò này huynh biết
không?”
Lục Giam trầm mặc không lên tiếng vươn tay qua, nhận
lấy cánh cung trong tay hắn.
“Ai nha!” Lục Luân hưng phấn ra lệnh gã sai vặt:
“Trường An, nhanh thay Nhị gia thắp ngọn nến lại!” Lại bỡn cợt nói: “Nhị ca đọc
sách nhiều, mắt sẽ không tốt lắm, ta đặt nó gần hơn nha?”
Lời còn chưa dứt, Lục Giam đã buông tay, ánh nến vừa
thắp đã tắt ngúm, cũng không nói gì, liền đem cung trả lại hắn, cười nhẹ.
“Tốt!” Lục Luân dùng sức chụp đầu vai Lục Giam, hai
mắt sáng lên, lại kéo tay Lục Giam đến xem: “Sao huynh có thể làm như vậy? Thật
không hổ là Nhị ca của ta a.”
“Đừng động thủ động cước.” Lục Giam cười đẩy hắn ra:
“Trong sáu tài nghệ cũng có tài cưỡi ngựa bắn cung, đạo lý này cũng không sai.
Ta vốn cũng có học qua.”
Lục Luân cười đập ngực hắn: “Đã từng bắt chim tước
chưa?”
Lục Giam cười nói: “Đã bắt qua.”
Lục Luân cười ha ha: “Nương ta luôn nói ta, khi nào
thì có thể giống như huynh văn nhã, khắc khổ cố gắng đọc sách, không làm loạn
là tốt rồi, xem đi, huynh kỳ thật cũng không khác gì ta a.”
Lục Giam nói: “Ta cũng là tiểu hài tử lớn lên mà.”
Lục Luân ngẩn ra, lập tức dùng sức đập vào lưng hắn
một quyền: “Ta cũng không phải là tiểu hài tử a!”
Hắn khí lực không nhỏ, một quyền đánh xuống có tiếng
vang, Lục Giam bị đánh hơi đau, hít khí lạnh nhịn xuống: “Đệ muốn mạng của ta
a? Đệ chỉ cần dùng một phần ba tinh lực để đọc sách thì đâu cần mỗi ngày bị
người đuổi theo ân cần dạy bảo? Ta cũng có ham thích của bản thân, sao không
thấy ai bức bách ta, ngăn cản ta đây? Còn thường có người khuyên ta ra ngoài
vui chơi giải sầu.”
“Ta và huynh không giống.” Lục Luân trầm mặc một lát,
nghiêm túc nói: “Nhị ca, ta có lời muốn nói thật với huynh, ta thực sự đọc sách
không vào. Huynh có tin hay không, ta nhìn thấy sách liền đau đầu, cùng tổ phụ
ở Tập Hiền các đọc sách, giống như đem ta đặt trên lò nướng vậy.” Hít sâu một
hơi, la lớn: “Sống không bằng chết a a a a a……”
Trường An sầu mi khổ kiểm che lỗ tai: “Nhị gia, chim
tước trong viện sẽ nháo loạn a.”
Lục Giam không rõ, cười nói: “Nhiều thật, hôm nay
chạng vạng ta đi ra cửa, một đoàn líu ríu tranh nhau đặt chân ở trên cây.”
Trường An nói: “Trong viện chúng ta không có chim
tước, tiểu nhân đã rất nhiều năm chưa từng gặp qua.”
Lục Giam ngạc nhiên nói: “Vì sao?”
Trường An cười liếc Lục Luân một cái, nói: “Lá gan của
chim tước lớn cỡ nào mà dám bay đến chỗ của chúng ta a? Không bị đánh chết cũng
bị hù chết.”
Lục Giam nhịn không được cười rộ lên, Lục Luân đập một
cái vào lưng Trường An: “Xú tiểu tử, lá gan càng ngày càng lớn a. Còn không đi
lấy đồ ăn ngon chiêu đãi Nhị gia?” Lại tề mi lộng nhãn: “Nhị ca, huynh dám uống
rượu không? Ta có giấu một vò rượu ngon.”
Lục Giam nghĩ nghĩ, nói: “Uống.”
Hai người mới vừa ở bên cạnh bàn ngồi xuống, rượu chưa
hâm nóng, chợt nghe cửa viện có tiếng vang nhỏ, nhũ mẫu của Lục Luân tiến vào
nói: “Phu nhântới.”
Lục Luân không khỏi luống cuống tay chân một phen, một
bên nháy mắt ra hiệu với Trường An, lệnh cho Trường An giấu rượu, một bên kéo
Lục Giam cùng hắn ra ngoài gặp Tống thị.
Tống thị mặc áo choàng trong nhà nửa mới nửa cũ, chỉ
dẫn theo ma ma bên người, sầm mặt quát lớn nói: “Nghiệp chướng, con không ôn
luyện, còn ở đây quỷ kêu khóc gào gì vậy?” Vừa mới nói xong, liền thấy được Lục
Giam, vội thay đổi khuôn mặt tươi cười nói: “Nhị lang, tại sao lại rảnh tới
đây? Không đọc sách sao?”
Lục Giam đang muốn mở miệng, Lục Luân đã cướp lời:
“Nhị ca là tới khuyên con đọc sách.”
Tống thị trầm mặc một lát, ôn nhu nở nụ cười: “Nhị
lang, phiền con thay ta quản nghiệp chướng này. Nghe nói A Dung không thoải
mái, đã thỉnh đại phu chưa?”