Thế nhân mai táng đều thực chú ý phong thuỷ, Lục gia
cũng không ngoại lệ, phần mộ tổ tiên của Lục gia dựa núi nhìn sông, phong cảnh
thật đẹp. Sau khi viếng mồ mả, theo thường lệ sẽ du ngoạn, nữ quyến đều đi tìm
hoa dại, giúp nhau cài trâm lên búi tóc, lại đi hái hoa tề, dự bị đặt ở bếp,
hoặc là treo lên, để phòng chống kiến.
Lệ Chi cùng Đậu Nhi đều có chút ham chơi, được Lâm Cẩn
Dung cho phép, liền cười hì hì đi theo bọn nha đầu hái hoa dại. Lâm Cẩn Dung là
tân tức, không thể thoải mái thích ý như lúc ở nhà, chỉ có thể ở lại cùng Lâm
Ngọc Trân, đứng ở một bên im lặng xem náo nhiệt, để ý hành vị cử chỉ, không để
người khác chê cười soi mói.
Lục Vân cùng vài tỷ muội trong tộc hái được hoa dại
trở về, thừa dịp không ai chú ý kéo nàng qua một bên, tự tay đem mấy đóa bông
cải thân thiết giúp nàng cài lên đầu: “Đến đây, tẩu tử cài thử đóa hoa này đi,
quanh năm suốt tháng ánh mắt đều tỏa sáng a.” Thấy Lục Giam chậm rãi hướng về
phía hai người đi tới, liền cùng Lục Giam chào hỏi: “Ca ca, huynh xem tẩu tử có
đẹp không?”
Lục Giam nhìn Lâm Cẩn Dung cười mà không đáp.
Lục Vân không buông tha, cười càng thêm xinh đẹp đáng
yêu: “Ca ca, huynh nói đi, rốt cuộc là thế nào?”
Lục Giam chỉ mím môi cười nhẹ, Lục Vân đang định trêu
chọc hắn, chợt thấy huynh đệ Lục Kinh, Lục Luân dẫn một người lại đây, cười
nói: “Nhị ca, huynh còn nhớ rõ hắn không?”
Người này tầm mười tám, mười chín tuổi, dáng người
trung bình, mặc một kiện nhu sam trúc diệp thanh, đội khăn kết màu xanh, đi hài
vải, mặt dài mũi cao, màu da ngăm đen, trên mặt tràn đầy khiêm cung tươi cười,
đối với Lục Giam vái chào thật sâu: “Nhị ca, chắc huynh không nhớ tiểu đệ ta.”
Lâm Cẩn Dung thấy người này, nhất thời có tư vị nói
không nên lời. Đây đúng là Lục Tích lúc trước ở thần miếu nói cho nàng biết Lục
Giam đã bỏ lại nàng, mang theo đám người Đồ thị đi một con đường khác.
Lục Giam không nhận ra Lục Tích, vội vàng hoàn lễ nói:
“Xin lỗi, ta thường xuyên không ở nhà, cùng các huynh đệ trong tộc ít khi gặp
mặt giao hảo, đắc tội rồi.”
Lục Tích cũng không tức giận, cười nói: “Tiểu đệ là
Lục Tích. Nhị ca vừa trở về năm ấy hồi hương tế tổ đã từng gặp qua.”
Lục Giam vội nói: “Trí nhớ không tốt, mong rằng hiền
đệ đừng cùng ta so đo.”
Lục Kinh vỗ đầu vai Lục Tích cười nói: “Đệ chớ trách
Nhị ca không nhớ đệ, hắn hàng năm ở bên ngoài đọc sách, trong lòng trong mắt
đều chỉ có sách mà thôi.”
Lục Tích sang sảng cười nói: “Vậy sao? Chính là Nhị ca
về sau nhất định phải nhớ kỹ tiểu đệ, nếu không ở trên đường gặp nhau, tiểu đệ
hoan hoan hỉ hỉ chạy tới cùng huynh chào hỏi, huynh lại hỏi tiểu đệ là ai, tiểu
đệ phải làm sao mới tốt đây?”
Lời này nói ra thoải mái, lại mang theo vài phần khôi
hài, khiến mọi người nhất tề cười rộ lên, đối với hắn hảo cảm tăng thêm vài
phần. Lục Tích lại nhìn về phía Lâm Cẩn Dung cùng Lục Vân, cung kính hành lễ,
mang theo vài phần ân cần: “Không biết là tỷ tỷ hay là muội muội?”
Lục Luân nghe vậy, không khách khí vỗ hắn một cái:
“Còn tỷ tỷ cái gì? Ai chẳng biết nhà của ta cũng chỉ có một muội muội. Nha, đây
là Nhị tẩu, đây là A Vân.”
Lâm Cẩn Dung cùng Lục Vân bước lên phía trước chào
hỏi, ánh mắt Lục Tích lướt nhanh qua trên người Lâm Cẩn Dung, thu liễm thần sắc
nghiêm túc nói: “Đã sớm nghe nói Nhị tẩu tài mạo song toàn, hôm nay vinh hạnh
gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Lục Luân không khách khí nói: “Đó là tất nhiên.”
Lục Giam mang theo một chút đắc ý nhẹ nhàng cười, quay
đầu thấp giọng phân phó Lâm Cẩn Dung: “Nàng cùng A Vân đi tìm mẫu thân trước
đi.”
Lâm Cẩn Dung đi được hơn mười bước, nhịn không được
quay đầu nhìn Lục Tích, Lục Tích đã cùng đám người Lục Luân trở nên thân thiết,
nói cười vui vẻ, biểu tình thoải mái lại tự tại, liền hỏi Lục Vân: “Tại sao vị
tộc đệ này lại cùng Lục Kinh quen thân như vậy, mà ca ca muội lại không biết
hắn?”
Lục Vân theo ánh mắt nàng nhìn qua, thản nhiên nói:
“Người này gia cảnh bần hàn, cũng không ở tại Xích Thủy, mà là ở trong thành
Bình châu, được tổ phụ giúp đỡ mới có thể đến trường, nghe nói biết cách nhìn
sắc mặt, miệng lưỡi khéo léo, được Đại ca ưa thích nhất. Ca ca lại không hay
chơi cùng mấy người họ, chuyên tâm đọc sách, không biết hắn là đúng thôi. Tẩu
xem, hắn cũng không phải không nhận ra ta, cố tình làm bộ không biết, cố ý khôi
hài gây cười mà thôi.” Trong ngôn ngữ tràn ngập sự khinh thường đối với Lục
Tích.
Ngày hôm nay mọi người vẫn vui chơi đến chạng vạng mới
trở về nhà, ăn qua cơm chiều, Tống thị mới thỉnh ý Lục lão phu nhân: “Hôm nay
khách nhiều, thức ăn mang theo không còn bao nhiêu, cũng không biết công công
tính lưu lại bao lâu? Nhi tức sẽ phái người đi mua.”
Lục lão phu nhân nói: “Nơi này bất tiện, vừa lạnh vừa
ẩm mốc, khiến bệnh cũ lại tái phát. Ta cùng lão thái gia đã nói qua, ngày mai
nghỉ ngơi hồi phục một ngày, sau khi dùng cơm trưa xong sẽ trở về nhà. Các con
sai người thu thập hành lý đi.”
Tất cả mọi người thập phần vui mừng, đúng là không một
ai thích ở lại đây lâu. Lục lão phu nhân lại nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt một
cái, chậm rãi nói: “A Dung, hành lý của các con chưa cần thu dọn vội. Nhị lang
nay vừa thành thân, không nên như trước ngay cả người trong tộc cũng không nhớ
rõ. Lão thái gia đã phân phó, để hắn ở lại đây đến mùng 10 mới trở về. Đỡ về
sau tộc nhân tới cửa, ai là ai đều phân biệt không rõ, vậy sẽ khiến người ta chê
cười. A Dung, con nhất định phải chiếu cố hắn ăn ở cho thật tốt.”
Một lời kích khởi nghìn tầng suy nghĩ. Tống thị cùng
Lã thị nhanh chóng nhìn nhau liếc mắt một cái, thần sắc phức tạp cúi đầu xuống,
Lâm Ngọc Trân lúc trước cao hứng, giây lát không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt
còn có chút khó coi, trầm mặc không nói được một lời. Đồ thị vốn cũng không cao
hứng lắm, qua đi không biết nghĩ tới cái gì, liền vui vẻ ra mặt. Lục Vân nhìn
lão thái thái, lại nhìn Lâm Cẩn Dung, hơi hơi nhíu mày. Lâm Cẩn Dung chỉ cúi
mắt, thấp giọng nói: “Vâng, thỉnh tổ mẫu yên tâm.”
Lục lão phu nhân đưa tay nhẹ nhàng giơ lên: “Đều tan
đi. Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.”
Mọi người theo thứ tự lui ra ngoài, Tống thị cười hì
hì nói: “A Dung, cách nơi này không xa có một hồ nước, nay đúng là thời tiết
đẹp nhất để vui chơi, hiếm khi có cơ hội, con có thể bảo Nhị lang dẫn con đi
chèo thuyền, rất tuyệt a.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Đa tạ Nhị thẩm nương nhắc
nhở.” Lời còn chưa dứt, chợt nghe Lâm Ngọc Trân sầm mặt nói: “A Dung con đi theo
ta.”
Tống thị tươi cười càng thêm sáng lạn: “Đại tẩu thật
sự là
từ ái, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi cũng phải gọi Nhị chất tức đến cẩn thận
dặn dò. Tẩu yên tâm, A Dung hiền lành có năng lực, nhất định sẽ chiếu cố Nhị
lang thật tốt.”
“Muội nói đúng, ta chính là lo lắng hai người ăn không
ngon, ngủ không yên.” Lâm Ngọc Trân ném những lời này, xoay người bước đi, vừa
mới vào cửa, liền lạnh lùng nói: “Phương ma ma, đóng cửa lại!”
Phương ma ma căng thẳng nhìn Lục Vân liếc mắt một cái,
Lục Vân cúi mắt không nói một lời, Phương ma ma bất đắc dĩ, đành phải tự mình
đóng cửa viện, cũng không dám đi vào, liền đứng canh ở bên ngoài.
Lâm Ngọc Trân ngồi xuống tháp, cũng không tiếp nhận
trà Phương Linh đưa qua, lạnh lùng nhìn Lâm Cẩn Dung hỏi: “A Dung, con có gì
muốn nói với ta không?”
“Mẫu thân có gì muốn dặn dò, nhi tức xin nghe.” Lâm
Cẩn Dung tất nhiên sẽ hiểu Lâm Ngọc Trân vì sao không hài lòng. Lâm Ngọc Trân
hận không thể tùy thời đem nàng cùng Lục Giam gắt gao nắm trong tay, phàm là
việc trước đó chưa được thông qua, chưa từng cho phép, hoặc là một chuyện gì đó
không ngờ xảy ra, Lâm Ngọc Trân đầu tiên sẽ cho rằng nàng cùng Lục Giam trăm
phương ngàn kế mưu tính ra việc này. Kiếp trước như thế, kiếp này cũng vậy.
Ví dụ như chuyện này, Lục gia hai lão muốn để Lục Giam
thoải mái một chút, không bị khó xử bởi Lâm Ngọc Trân và Đồ thị, trở về sẽ
thanh thản ổn định đến chỗ Chư tiên sinh đọc sách, Lục lão phu nhân tìm cớ cũng
thập phần thỏa đáng — Lục Giam thật sự không nhớ mặt nhiều vị tộc nhân, đối với
một nam tử muốn truyền thừa gia nghiệp mà nói, như vậy thập phần không ổn.
Nhưng Lâm Ngọc Trân cố tình soi mói cho rằng bên trong có rất nhiều tâm tư cẩn
mật cùng âm mưu quỷ kế, rõ ràng, chính là hoài nghi nàng cùng Lục Giam muốn một
mình ở lại đây du ngoạn. Bệnh đa nghi nghiêm trọng cùng sở hữu không thể khống
chế này, Lâm Cẩn Dung thật đúng là không có lời gì hay để nói, chỉ có thể chăm
chú lắng nghe Lâm Ngọc Trân cần dạy bảo điều gì.
“Chuyện ngày hôm nay, là chủ ý của ai?” Lâm Ngọc Trân
trừng Lâm Cẩn Dung sau một lúc lâu, thấy nàng yên lặng đứng đó, không hề chột
dạ, hay có biểu tình hối hận, không khỏi có chút tức giận.
Lâm Cẩn Dung thở dài: “Cô cô, liệu người thấy là chủ ý
của ai? Ta cùng Nhị gia, ai có thể đối với tổ phụ mẫu mở miệng nói như vậy?
Chúng ta cũng không phải người ham chơi không biết nặng nhẹ.”
Lục Vân ở một bên quan sát Lâm Cẩn Dung hồi lâu, hợp
thời chen vào nói: “Tẩu tử, tẩu hiểu lầm mẫu thân rồi. Mẫu thân không phải tức
giận tẩu cùng ca ca ở lại đây, mà là cảm thấy khổ sở. Dù sao chúng ta mới là
thân nhân, nếu tẩu muốn cùng ca ca ở lại vui chơi, nên nói với mẫu thân trước
một tiếng, mẫu thân quả quyết sẽ không từ chối, nhưng hôm nay lại là tổ mẫu nói
ra, mẫu thân cái gì cũng không biết, tẩu cũng thấy đấy, Nhị thẩm nương lại như
vậy, không tức giận mới là lạ.”
Lâm Ngọc Trân không hiểu Lục Vân đưa cho nàng bậc
thang để leo xuống, mặt âm trầm không nói lời nào.
Lâm Cẩn Dung nhìn về phía Lục Vân: “A Vân, Nhị ca muội
hôm nay không nhớ mặt nhiều tộc nhân, muội cũng nhìn ra mà. Chính vì chúng ta
là thân nhân, cho nên ta cảm thấy giữa chúng ta càng nên tín nhiệm lẫn nhau.
Muội cảm thấy, ta sẽ cố ý khiến cô cô mất hứng, cố ý cùng cô cô đối nghịch sao?
Đối với ta được lợi gì đây?”
Lục Vân vội nói: “Ta không phải có ý này. Ta chỉ là
cảm thấy, có một số việc chúng ta hẳn nên thương lượng nhiều hơn một chút, ba
người quyết định cũng tốt hơn so với một người.”
Lâm Cẩn Dung nghe đến đó, đột nhiên có chút hiểu được,
liền tựa tiếu phi tiếu nhìn Lục Vân, thản nhiên nói: “A Vân muội nói đúng,
nhưng chuyện này ta và ca ca muội thật đúng là làm không thể chủ. Trưởng bối an
bài ra sao, ta liền làm như thế mà thôi.” Có bản lĩnh thì đi chống đối với lão
thái thái đi.
Mắt thấy quanh co sẽ không đạt được mục địch, Lục Vân
mím môi, đơn giản nói thẳng: “Tẩu tử, ta hôm nay nghe người ta nói, sau khi tẩu
trở về sẽ cùng Nhị thẩm nương quản gia đúng không?”
Đây mới là trọng điểm. Lâm Cẩn Dung không thừa nhận
cũng không phủ nhận: “Lần trước đến tặng hoa mai cho tổ phụ, tổ phụ chỉ nói Nhị
thẩm nương quá mệt mỏi, mà ta thì không thể nhàn hạ. Nhưng thứ khác cũng không
nghe thấy người nhắc tới. Ta cũng không dám bốc đồng đi nói lung tung.”
Lục Vân lộ ra một tươi cười: “Nói với chúng ta một
tiếng sao lại là bốc đồng đây? Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, chúng ta
hiểu được mà. Tổ phụ đã nói là sẽ làm, tất có ý tứ. Như vậy thì tẩu tử có tính
toán gì không?”
Lâm Cẩn Dung châm chước nói: “Ta chưa từng quản gia,
tất nhiên là muốn nghe ý tứ của Nhị thẩm nương thế nào, cho dù không lập công,
cũng không làm sai việc gì.”
Lâm Ngọc Trân nói: “Nàng sẽ để con lập công sao? Nàng
sẽ khiến con làm sai việc mà thôi!”