Trong viện Tống thị người đến người đi, náo nhiệt vô
cùng.
Lã thị vui đùa Hạo Lang: “Cho nương cắn một ngụm…… Hạo
Lang ngoan a…… Tiểu trứng thối, sao lại keo kiệt như thế?” Ánh mắt liếc về phía
Lâm Cẩn Dung, phân phó nha hoàn Tố Cẩm: “Đổi chén trà nóng cho Nhị thiếu phu
nhân.” Sau đó lại xin lỗi: “Xin lỗi a, Nhị đệ muội, muội xem, thật hiếm có……
Suốt ngày việc không ngừng. Đợi thêm lát nữa, hẳn rất nhanh sẽ xong thôi.”
Lâm Cẩn Dung không sao cả nói: “Nói đến nói đi là do
ta chậm trễ, Nhị thẩm nương có việc phải làm, cũng không thể cứ ngồi chờ ta. Có
điều để tẩu tử rảnh rỗi theo giúp ta, thật sự là ngượng ngùng.”
Lã thị cười nói: “Cũng không thể trách muội, hôm nay
Nhị đệ xuất môn, muội phải chiếu cố hắn, còn phải đưa tiễn hắn, có thể đến sớm
như vậy đã là ngoài ý muốn.” Dừng một chút, bổ thêm một câu: “Ít nhiều có muội,
bằng không ta cũng không có cớ nào để làm biếng a.”
“Cơ hội hiếm có, chúng ta hai người đang nhàn rỗi thì
cùng nói chuyện vậy. Tẩu tử nói qua cho ta biết về nhóm ma ma quản sự được
không?” Lâm Cẩn Dung ôn ôn hòa tươi cười, chính là tại đây ngồi chờ, vẫn tốt
hơn so với ngồi với Lâm Ngọc Trân, Lục Vân một lời không hợp liền trở mặt.
Lã thị đành phải đem Hạo Lang giao cho nhũ mẫu, thao
thao bất tuyệt nói. Người người tiến cử, đều là từ bên trên nói xuống, nói xong
mới đến hạ nhân bên dưới, chỉ có mình nàng, từ ma ma đứng dưới nói trở lên,
chẳng phân biệt được toàn diện, náo nhiệt nói hồi lâu cũng không thấy nói đến
trọng điểm, càng không có trật tự.
Lệ Chi nghe mà phát rầu, nghĩ rằng nàng ta có tính
toán muốn giấu tài, không khỏi có chút tức giận. Lâm Cẩn Dung vẫn hàm chứa tươi
cười, yên lặng ngồi nghe. Chính là Lã thị dừng lại, nàng liền đặt câu hỏi, Lã
thị đành phải lại trả lời.
Tình hình hôm nay không hề nằm ngoài dự kiến của Lâm
Cẩn Dung.
***
Tống thị rút ra khăn tay lau lau khóe miệng, đứng dậy
nói: “Đi thôi, ngươi đi an bài một chút, lưu nàng ở lại ăn cơm trưa.” Đi tới
trước cửa, cũng không lập tức đi vào, đứng nghe một lát, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung
cùng Lã thị chuyện trò vui vẻ, quả nhiên là bộ dạng không chút nóng nảy, hơi
hơi trầm ngâm, cất bước đi vào, cười nói: “Hai con chuột nhỏ này, ta ở đó làm
việc, các con lại ở đây vui vẻ phóng túng, líu ríu nói năng không ngớt, thật tự
tại a.”
Lâm Cẩn Dung đứng lên cùng nàng chào hỏi, thoải mái
trêu ghẹo nói: “Nhị thẩm nương nói lời này ta cũng không thể không hỏi, chúng
ta là con chuột nhỏ, vậy người là gì?”
Tống thị nghẹn lời, lập tức cười tươi, vươn tay nhéo
hai má của Lâm Cẩn Dung: “Nhìn xem miệng lưỡi thật lưu loát. Ai nói với ta Lâm
Tứ tiểu thư là người ít nói, là hũ nút, ta liền đánh cho hắn một cái!”
Lâm Cẩn Dung xảo diệu né tránh tập kích, đưa tay thân
ái nóng bỏng ôm cánh tay của Tống thị, nét mặt tươi cười như hoa: “Nhị thẩm
nương, đừng véo, đau lắm.”
Tống thị liền cười: “Nha đầu kia, còn chưa chạm vào đã
kêu đau sao? Chờ đợi có sốt ruột không? Vận khí con thật không tốt, không nghĩ
hôm nay lại nhiều việc như vậy. Nếu hôm qua trước tiên con tới đây cùng ta
thương lượng thỏa đáng, hôm nay con đã có thể đi theo cùng xử lý rồi.”
Trong lòng đều biết rõ ràng, vậy mà còn phải vòng vo,
Lâm Cẩn Dung cũng không tiện nói thẳng: “Kia không phải sợ có người nói ta gấp
gáp sao? Ta là muốn giúp thẩm phân ưu, nhưng cũng sợ bị đàm tiếu, ta vừa mới gả
vào cửa, da mặt mỏng, sợ không chịu nổi.”
Tống thị không ngờ nàng lại nói vậy, cười gượng hai
tiếng, nói: “Cũng muộn rồi, ở lại đây dùng cơm đi, chúng ta thương lượng phân
công.”
Lâm Cẩn Dung biết nghe lời đáp: “Quấy rầy Nhị thẩm
nương.”
Tống thị nói: “Con là khách quý, hiếm khi mới đến
được, sao lại bảo là quấy rầy?” Sai người dọn cơm lên, đều là chỉnh tề tinh
xảo, bốn món xào, hai món canh, hai món chưng, bốn món nguội, hoa quả tươi
ngon, còn có một bình rượu Lệ Chi. Chạy trên đất, bơi trong nước, bay trên
trời, rau xanh tươi mơn mởn, mọi thứ đều có, bất quá số lượng không nhiều,
nhưng khá tinh xảo, đúng là so với Lục lão phu nhân còn có chút hoa lệ hơn.
Lệ Chi kinh ngạc không thôi, đoán không biết Tống thị
đây là muốn làm sao. Lâm Cẩn Dung sắc mặt không thay đổi, phảng phất giống như
ngày thường vẫn ăn uống như vậy, cử chỉ thong dong nói một câu: “Nhị thẩm nương
đau ta, làm nhiều món ngon như vậy, ta về sau ngày ngày đều ở lại đây dùng cơm
thôi.”
Tống thị “Ha ha” nở nụ cười hai tiếng, cũng không giải
thích, liền ra lệnh cho Lã thị vội tới xới cơm gắp thức ăn cho Lâm Cẩn Dung,
khuyên nhủ Lâm Cẩn Dung nhất định phải ăn nhiều một chút.
Dùng cơm xong, Tống thị sai người dâng trà trái cây
lên rồi mới nói: “A Dung, trước tiên ta nói với con tình huống trong nhà một
chút, gọi nhóm quản sự ma ma lại đây cho con quen mặt.” Nàng không thể giả bộ
hồ đồ như Lã thị, một vài việc quản gia gần đây đều chỉ bảo Lâm Cẩn Dung, từ
việc chọn mua, tiền tiêu vặt hàng tháng, phòng bếp, thêu thùa
này nọ, lại đến
việc ở bên ngoài, có mấy thôn trang, cửa hàng, tất cả giới thiệu một hồi: “Nhà
chúng ta, mặc dù không nhiều người lắm, nhưng sự tình thực tại không ít, lão
thái gia giao du rộng, bằng hữu lui tới rất nhiều, lúc nào cũng phải chuẩn bị
chu đáo, trong tộc bên kia cũng thường thường cần phải giúp đỡ, người sinh bệnh
chết đi, cưới xin mai táng, đều không khỏi phải xen vào hỗ trợ, hoặc quan tâm
hỏi han……”
Lâm Cẩn Dung cũng không ngắt lời, im lặng nghe nàng
nói. Chỉ mới giới thiệu qua đã mất cả một buổi chiều, Tống thị nhấp hớp trà,
thở hổn hển, thử thăm dò hỏi: “A Dung, con muốn bắt tay vào việc nào trước
tiên?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Nhị thẩm nương thấy ta nên bắt đầu
học việc từ đâu? Lúc trước Đại tẩu bắt đầu làm từ việc nào?”
Lã thị nhìn Tống thị liếc mắt một cái, nói: “Ta đi
theo bên người bà bà học việc hơn hai năm, cần làm cái gì thì bắt tay vào cái
đó, sau này, Nguyên Lang lớn một chút, bà bà mới để ta quản phòng bếp.”
Phòng bếp lắm việc, chẳng những là chức quan béo bở,
cũng là cách để hiểu biết, quen thuộc với tình huống các phòng viện nhất – con
người đều phải ăn cơm, ai thích ăn cái gì, ăn nhiều ít ra sao, tình trạng sức
khỏe, trở về ăn hoặc là không đến ăn, mời khách đến dùng bữa, thân phận của
khách nhân và mức độ thân mật với chủ nhân, quản sự phòng bếp đều là người biết
đầu tiên. Còn đối với trạng huống của các phòng các viện, mà tiền ăn vốn lấy từ
tiền công, tiêu chuẩn thức ăn của mọi người đều giống nhau, nhưng nếu ai đó cảm
thấy chưa vừa ý, muốn thêm vào chút món ngon hiếm lạ, vậy sẽ phải lấy tiền
riêng của bản thân ra mua, kẻ có tiền và kẻ không có tiền có thể nhận ra rõ
ràng.
Nhưng Lã thị nếu đã quản lý, Lâm Cẩn Dung cũng không
thể tranh giành với nàng. Dù thế nào cũng nói đến thứ tự trước sau, Lã thị đi
theo Tống thị học việc hơn hai năm, lại sinh trưởng tử rồi mới có thể quản gia,
nàng vốn không có tư cách tranh đoạt, chuyện ở phòng bếp quan trọng, làm sao
một nhi tức vừa gả vào cửa có thể quản lý tốt đây? Lâm Cẩn Dung đơn giản tỏ ra
sáng tỏ hỏi Tống thị: “Thẩm an bài đi, nhìn xem cái gì thích hợp thì bảo ta
làm, dù sao người cũng là chủ sự, ta theo giúp đỡ mà thôi.”
Tống thị giả ý suy nghĩ thật lâu, mới nói: “A Dung,
không bằng như vậy, con quản lý việc mua đồ đi.”
Vừa thốt ra lời này, Lã thị ánh mắt liền trừng lớn.
Mua đồ, tiền bạc nắm trong tay, quản gia chủ yếu chính là quản mấy thứ này, nếu
việc này giao cho Lâm Cẩn Dung, thì còn có ý nghĩa gì nữa đây? Này cũng quá hào
phóng rồi.
Miếng thịt thật lớn! Nhưng cũng không dễ cắn? Quản sự
phụ trách việc mua bán chính là người của Tống thị, nàng có lẽ chỉ là bình phong
mà thôi, trông thì tưởng như được hưởng lợi, nhưng có việc gì, chịu tiếng xấu
thay cho người khác cũng là nàng, hơi không cẩn thận sẽ phá hỏng thanh danh, sẽ
bị nghi ngờ, toàn thân bốc mùi. Lâm Cẩn Dung không chút do dự chối từ: “Đa tạ ý
tốt của thẩm, ta tuổi quá nhỏ, kinh nghiệm không đủ, thật sự không thích hợp.”
Tống thị nói: “Con sợ cái gì? Con thông minh có năng
lực, có ta giúp đỡ, nếu không, còn có bà bà của con. Lão thái gia cũng nói rồi,
chẳng phải còn có người đó sao! Nếu ai dám không nghe lời con, thì cứ việc đến
tìm hắn mà hỏi! Con muốn quen thuộc tình huống trong nhà, chính là nên bắt đầu
từ công việc này.”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Thẩm, đúng là người đau lòng
cho ta, người hào phóng không có tư tâm cũng là thật tình, nhưng nếu ta có năng
lực, ta sẽ làm nhiều chuyện. Thành công thế nào cũng không thể có lòng tham
vọng. Người cũng đừng hại ta.”