Phố Khánh Dương nằm chính giữa thành Bình châu, là nơi
phồn hoa nhất, cũng nhiều ngóc ngách nhất. Cửa hàng hương liệu của Lâm Cẩn Dung
mở trên con đường này, địa điểm không phải tốt lắm, thậm chí có chút xa xôi,
mặt tiền cửa hiệu cũng không tính là lớn, nhưng thập phần nhẹ nhàng khoan
khoái.
Chiêu bài sơn đen chữ vàng, nước sơn bóng loáng, hàng
hóa được sắp xếp chỉnh tế, vừa xem liền hiểu ngay, chung quanh không có chút
bụi, trên bàn bên cửa sổ có đặt bồn cảnh hoa tươi, ngay cả quản sự tiểu nhị và
tiểu nhị tiếp đón việc mua bán đều ăn mặc sạch sẽ nghiêm túc, tươi cười cũng
rất phù hợp.
Lâm Cẩn Dung đầu đội đấu lạp, đứng trong cửa hàng im lặng
quan sát một hồi, vừa lòng đi theo Lâm Thế Toàn vào hậu viện uống trà. Đây là
lần thứ ba nàng đến cửa hàng, hai lần trước là đi cùng Đào thị, chỉ là chuồn
chuồn lướt nước ngó nghiêng qua mà thôi, cũng chưa từng tiến vào hậu viện. Hôm
nay nếu đã đến đây, không khỏi ngắm nghía cẩn thận hơn.
Hậu viện không lớn, lại là nơi Lâm Thế Toàn hằng ngày
cư ngụ, nhưng cũng là nơi cung cấp toàn bộ đồ vận chuyển của cửa hàng, vì vậy
thập phần chật chội. Dù vậy, vẫn bảo trì phong cách giống như gian ngoài, sáng
sủa sạch sẽ, hoa đỏ lá xanh, khoan khoái hợp lòng người.
Lâm Thế Toàn ở một bên nhìn, thấy trong mắt Lâm Cẩn
Dung lộ ra vẻ vừa lòng, không khỏi cũng có vài phần vui mừng thoải mái, liền
dẫn nàng đến nhã thất hằng ngày chiêu đãi khách nhân nghỉ ngơi uống trà đàm
luận sinh ý: “Người môi giới sẽ đến, cứ vào đây uống chén trà, ăn chút trái cây
đã.”
Lâm Cẩn Dung liền cười: “Huynh mời ta, hiếm khi được
huynh mời khách.”
Lâm Thế Toàn không khỏi cười nói: “Nói vậy ta dường
như rất keo kiệt, rõ ràng là không có cơ hội mà.”
Vào nhã thất, Lâm Cẩn Dung không khỏi hỏi hắn: “Ngày
hôm trước lão thái gia gặp Tam ca thì nói chuyện gì với huynh?”
Lâm Thế Toàn cười khổ nói: “Hỏi rất nhiều vấn đề, trừ
bỏ cửa hàng hương liệu ra, lại hỏi trà tứ và phiến đất bị nhiễm mặn, còn hỏi ta
tương lai có tính toán gì không. Muội đã đề cập với hắn chuyện trà tứ rồi sao?”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Đương nhiên đã đề cập qua,
bằng không sao có thể ngồi ở đây với huynh?”
Lâm Thế Toàn nghiêm túc nói: “Lão thái gia làm người
cũng khá tốt, ít nhất là thật tâm hy vọng các muội tốt, muội đừng chọc hắn tức
giận.”
Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói: “Ta biết.” Người hiện tại
nàng không nên đắc tội nhất chính là Lục lão ông.
Lâm Thế Toàn trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: “Tứ muội
muội, đề nghị ngày đó của muội, ta có nghĩ tới, cảm thấy lời muội nói thật
đúng.” Lập nghiệp sớm hay muộn cũng đều là giống nhau, nếu Lâm Cẩn Dung hào
phóng, hắn cần gì phải câu nệ việc đó?
Lâm Cẩn Dung thấy hắn cuối cùng đã mở miệng, không
khỏi nhẹ nhàng thở ra: “Vậy Tam ca tính lập nghiệp ở Cát châu sao?”
Lâm Thế Toàn nói: “Không đi Cát châu, bên kia không có
gì hay để lưu luyến. Ta nghĩ, không bằng chuyển đến Thăng châu thì tốt hơn.”
Hắn sinh trưởng ở gần Cát châu, nhà mẹ đẻ cũng ở chỗ này, nhưng còn có mấy nhà
thân thích ở bên đó, nếu nhiều người biết thì bí mật khó giữ, thật sự không nên
trở về. Thăng châu cũng là nơi Đào Phượng Tường mở tiệm trí sản, nếu hắn lập
nghiệp ở đây, còn có người chiếu cố.
Lâm Cẩn Dung cúi mắt suy nghĩ một lát, thấp giọng nói:
“Như vậy cũng được. Lần trước Ngô Tương không phải hỏi huynh hồi âm về sau đưa
đến đâu sao? Tam ca thay ta trả lời hắn, bảo hắn đưa qua đây, lại nhờ Tam ca
chuyển cho ta là được rồi.” Nàng không có cơ hội, nếu có cơ hội, nàng nhất định
sẽ lôi kéo Ngô Tương để hỏi rõ ràng, hắn rốt cuộc định làm chuyện tốt gì đây.
Cũng chỉ có người như hắn, làm chuyện xấu còn không biết che giấu.
Lâm Thế Toàn thấy nàng nói như thế, không khỏi nhíu
mày, nghĩ rằng chẳng lẽ nàng ở Lục gia gian nan đến thế sao, ngay cả có người
đưa phong thư tới cửa cũng phải lo lắng? Vốn muốn hỏi nàng vài câu, nhưng lời
đến bên miệng lại nhịn xuống.
Lâm Cẩn Dung dường như biết suy nghĩ của hắn, chủ động
giải thích nói: “Ngô Tương cùng Dương Mạt vẫn không được cô cô yêu thích, bọn
họ trong lúc đó có nhiều khúc mắc. Nếu Lục Giam ở nhà, thì không phải sợ. Hiện
tại hắn không ở nhà, ta tất nhiên không thể gây chuyện.”
Như thế cũng đúng. Lâm Thế Toàn không đem việc này để
ở trong lòng, toàn tâm toàn ý cùng Lâm Cẩn Dung bàn về chuyện sinh ý cùng một
ít sự việc thú vị của Lưu Nhi.
Nhàn thoại một hồi, uống xong hai tuần trà, người môi
giới đã tới, trước dẫn hai người đi xem cửa hàng Chu gia, lại dẫn hai người đến
xem tòa nhà của Lương gia. Lâm Cẩn Dung mới vừa thấy tòa nhà của Lương gia,
liền hiểu được Lâm Thế Toàn vì sao lo lắng việc dùng một gian dân trạch bình
thường sửa sang lại thành trà tứ.
Tòa nhà của Lương gia ở bên đường, nơi ngã tư rộng lớn
u tĩnh, hoàn toàn không cần lo lắng xe ngựa không thể đi vào hay đỗ lại. Đi
vào, đường mòn rải đá khúc khúc chiết chiết, cây bàng hoa mộc sum suê, tường đá
thanh chuyên, trắng trẻo sạch sẽ, mộc mạc im lặng. Rõ ràng là cây cối bình
thường, phòng ốc kiến trúc cũng không tạo hình hoa văn màu sắc tỉ mỉ gì, lại lộ
ra một phong cách cổ xưa thanh u mỹ lệ không giống người thường.
Lâm Cẩn Dung tán thưởng nói: “Chỗ này thật tốt.” Trong
lòng còn có chút khẳng định, nơi này rất thích hợp, văn nhân sĩ tử không phải
luôn ham thích sự thanh nhã sao? Cho dù là Lâm Tam lão gia như vậy, lúc tiếp
đón bằng hữu ra ngoài vui vẻ, cũng thích tìm đến nơi thanh tĩnh lịch sự tao
nhã. Nơi này không thích hợp thì còn có chỗ nào nữa? Kinh doanh thích đáng, giá
trà còn có thể rất cao.
Người môi giới tuy rằng không thể thấy dung mạo nàng,
lại từ trong thanh âm nàng nghe ra chút ý tứ, vội cười nói: “Thiếu phu nhân là
người văn nhã. Phía sau còn nhiều chỗ đẹp, để tại hạ dẫn người đi xem xét, bảo
đảm người sẽ thích.”
Phía sau kỳ thật bất quá chỉ là hoa viện nhỏ im lặng,
có vài cây ngọc lan không đồng nhất, lúc này ngọc lan trắng sắp héo tàn, ngọc
lan tím lại đang hừng hực khí thế nở rộc, ngọc lan vàng mới chỉ chúm chím. Dưới
tàng cây có ao nhỏ phản chiếu trời xanh mây trắng. Cũng giống như phong cách
bên ngoài, không tinh xảo quá khéo léo, không quá quý báu, nhưng là cảnh đẹp ý
vui.
Lâm Cẩn Dung liền đánh mắt về phía Lâm Thế Toàn, tỏ vẻ
mình thích nơi này. Lâm Thế Toàn trên mặt cũng không lộ ra thần sắc gì, ngược
lại bắt đầu soi mói tòa nhà này: “Ta còn nghĩ đến có cái gì hay, bất quá chỉ là
chút hoa cỏ bình thường mà thôi, vườn như vậy, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy.
Vậy mà giá cao như thế sao?”
“Đây chính là tòa nhà mới, chính vì hoa cỏ tầm thường,
cho nên chào giá mới thấp. Ở tòa nhà này mới an tâm a, vừa đẹp, lại không sợ hư
hao bị bắt đền.” Mặc cả chọn lựa chính là muốn mua, người môi giới kinh nghiệm
phong phú, chẳng những không tức giận, ngược
lại càng thêm hưng phấn.
Lâm Cẩn Dung dẫn Lệ Chi cùng Anh Đào ngồi bên bàn đá
dưới tàng cây ngọc lan, nghe hai người một người chào giá, một người vẫn mặc
cả, đấu trí so dũng khí, múa mép khua môi, thảo luận nhân tình, trong chốc lát
bảo giá đã quá thấp không thể giảm nữa rồi, trong chốc lát còn nói tế thủy
trường lưu (dòng suối nhỏ nhưng chảy dài, ý chỉ
dùng được về lâu về dài), nghe thấy mà hai mắt mỉm cười, thần
thanh khí sảng.
Đợi cho đàm luận ổn thỏa xong, người môi giới nhanh
chuẩn bị khế thư, Lâm Thế Toàn lại đây cười nói: “Tứ muội ngươi hiếm khi được
xuất môn, không bằng thừa dịp cơ hội này, để ta nói với muội tình hình trà tứ ở
Giang Nam bên kia, chúng ta thương lượng một chút nên bố trí nơi này thế nào.”
Lâm Cẩn Dung đang có ý tưởng này, liền cùng hắn lộn
trở lại, bắt đầu từ ngoài cửa, mỗi lần cách mấy thước liền dừng lại thương
lượng một hồi, đợi đến khi thương lượng thỏa đáng, lại cùng làm việc với người
môi giới, sắc trời đã không còn sớm.
Lâm Cẩn Dung vốn có tâm thuận đường trở về nhà mẹ đẻ
một chuyến, thấy sắc trời đã trễ cũng không dám ở bên ngoài lâu, vội vã cùng
Lâm Thế Toàn công đạo vài câu, xoay người bước đi. Vừa mới lên xe ngựa, Lâm Thế
Toàn lại đuổi theo, có chút ngượng ngùng nói: “Tứ muội muội, chuyện này muội
cùng Nhị lang đã nói qua chưa?” Tuy rằng là đồ cưới của Lâm Cẩn Dung, Lục lão
ông cũng đã biết, nhưng vẫn nên cùng Lục Giam nói một tiếng mới phải.
Lâm Cẩn Dung ngẩn ra, cười cười: “Ta sẽ nói với hắn.
Cám ơn Tam ca nhắc nhở.” Xe ngựa đi được nửa đường, nhớ tới Lâm Ngọc Trân mấy
ngày trước từng nhắc tới thèm món chay, lại đi thẳng đến Ngũ Trượng lâu đi mua
món chay cùng cháo, trước giờ cơm chiều trở về Lục gia, thay đổi quần áo liền
đến thẳng Vinh Cảnh cư.
Thời điểm này, Lục gia nữ quyến không có gì bất ngờ
xảy ra đều ghé qua Vinh Cảnh cư. Mỗi lần như vậy, đều là lúc Nhị phòng hãnh
diện nhất, Nguyên Lang cùng Hạo Lang ở trước mặt Lục lão phu nhân làm nũng khoe
mẽ, Tống thị cùng Lã thị hạnh phúc kiêu ngạo tươi cười, Lâm Ngọc Trân khóe môi
hàm chứa vài phần châm chọc ý cười, Lục Vân ngồi ở một bên thỉnh thoảng cùng Sa
ma ma nói hai câu, Đồ thị còn lại một mình mang theo vài phần cô đơn, ngồi ở
một góc không nói gì.
Lâm Cẩn Dung xuất hiện cuối cùng khiến Đại phòng cùng
Tam phòng đang cô đơn chua xót có vài phần an ủi. Tiếp nhận đồ ăn chay Lâm Cẩn
Dung mua về, Lâm Ngọc Trân trong lòng mang theo vài phần vui mừng, cố ý không
cho là đúng nói: “A Dung con ra ngoài làm chính sự, sao còn có thời gian rảnh
rỗi đi mua mấy thứ này?”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Hiếm khi xuất môn, hiện tại
thời tiết càng ngày càng bức bối, ăn chút đồ chay cho thoải mái.”
Tống thị lại cười nói: “Sớm biết rằng A Dung xuất môn,
ta cũng nên đi cùng con. Nghe nói cửa hàng của mẫu thân con gần đây có nhập một
số kiện vải, vừa vặn ta cũng muốn đến xem để chọn vải may quần áo mùa hè.”
Lâm Cẩn Dung không biết nàng muốn làm gì, liền cười
nói: “Hôm nay ta không đi đâu khác, chỉ đến cửa hàng hương liệu của mình một
chuyến. Nhị thẩm nương nếu quan tâm đến vân cẩm vải vóc, ngày mai ta sẽ sai
người qua nói, bảo bọn họ mang mấy kiện vải đặc sắc khác biệt qua cho mọi người
chọn.”
Chợt nghe Lã thị cười nói: “Vừa vặn trong nhà không
phải đều nên may trang phục hè sao? Không bằng mang vải vóc để may quần áo mùa
hè cho mọi người và hạ nhân tới đây?” Không đợi Lâm Cẩn Dung mở miệng, cho rằng
là đúng cùng Tống thị nói: “Bà bà, ta thay A Dung xin phép người, thân thích
nhà mình mở cửa hàng, tội gì để người khác được lợi?”
Tống thị cười nói: “Xem con kìa, chẳng lẽ sợ ta không
đáp ứng sao? Mua của ai mà chả như nhau? Thân thích nhà mình cũng yên tâm hơn.
Đúng vậy không, bà bà?”
Lục lão phu nhân còn chưa mở miệng, Lâm Cẩn Dung liền
cười nói: “Đa tạ ý tốt của Đại tẩu, nhưng các người cũng đã biết, cửa hàng kia
của mẫu thân ta quá nhỏ, bán vải vóc đều là do biểu ca ta tinh khiêu tế tuyển
từ Giang Nam, cũng không nhiều, bất quá chỉ có mấy kiện, nếu các trưởng bối
muốn may quần áo mới thì có thể, nhưng nếu là trang phục cho toàn gia từ cao
xuống thấp, vậy chắc không được.”
Tống thị cùng Lã thị cũng có cửa hàng, phàm là vật gì
Lục gia cần, có thể lấy từ cửa hàng đó thì các nàng đều không bỏ qua, chỉ cần
giá hợp lý, chất lượng tốt, Lục lão ông cùng Lục lão phu nhân cũng không hỏi
đến. Các nàng đây là thương lượng muốn nàng nhận nhân tình, nhưng Lâm Cẩn Dung
không giống các nàng, dù nàng sẽ có nhiều lợi ích, nàng cũng sẽ không để gia sự
của Lục gia dính lứu vào cửa hàng của Đào thị và nàng. Mọi chuyện phải phân
biệt rõ ràng.
Lã thị còn muốn khuyên nữa, Lâm Ngọc Trân cũng thấy kiếm
hay không cũng vậy, nàng không thích Đào thị, lại là tẩu tử nhà mẹ đẻ. Lục lão
phu nhân thản nhiên nói: “Nếu là cửa hàng nhỏ, vậy thì quên đi.” Giải quyết dứt
khoát, mọi người đều trở nên trầm mặc.