Ánh mắt Lục lão ông chậm rãi dọc theo mọi người quét
một vòng, ngay cả thần sắc nhỏ nhặt nhất của mỗi người đều không buông tha,
cuối cùng dừng lại ở Tống thị, cũng không cùng Lục Giam, Lâm Cẩn Dung vào sau
giải thích cái gì, gọn gàng dứt khoát nói: “Chuyện này không nhẹ cũng không
nặng, nói nhẹ, là người phía dưới dùng mánh lới làm sai việc; Nói nghiêm trọng,
chính là con không có chức trách quản gia cho tốt.”
“Công công phê bình phải, đều là lỗi của nhi tức, nhi
tức cô phụ sự phó thác của người.” Tống thị biết vâng lời, trong lòng bất ổn,
nàng có loại dự cảm rất xấu. Lão thái thái lúc trước từ chối vì thân thể không
thoải mái không chịu gặp các nàng, nàng đã mất hơn một ngày mới được đi vào
Vinh Cảnh cư này.
Nàng vốn tưởng rằng, lão thái thái khẳng định là mất
hứng, nhưng chung quy không phải nhiều chuyện, cũng không nháo lớn, nàng nhiều
năm qua không có công lao cũng có vất vả, năm đó lão thái thái bệnh nặng, nàng
ở trước tháp cực nhọc cả ngày cả đêm chăm sóc, lau rửa đổ nước tiểu đều là tự
tay làm lấy, lão thái thái nhớ ân tình của nàng. Nàng chủ động nhận sai, lão
thái thái đáng nhẽ cứ theo lẽ thường, mắt nhắm mắt mở cho qua, nhiều nhất chỉ
là ở sau lưng thảo luận nàng vài câu, dù sao hai lão cũng không hy vọng Đại
phòng và Tam phòng sẽ ầm ỹ. Chỉ cần lão thái thái buông tha việc này, lão thái
gia sẽ không thể không nể mặt thê tử, chuyện này cứ thế trôi qua.
Ai ngờ, mới nói đến một nửa, lão thái gia thế nhưng từ
buồng trong đi ra, bất động thanh sắc muốn giải quyết chuyện này. Lâm Ngọc Trân
lại mới biết được nàng qua Vinh Cảnh cư, liền nhanh chạy đến, không thuận theo
không buông tha, nháo loạn không ngớt. Đồ thị sợ nàng sau lưng bán đứng mình,
cũng nhanh chóng tới canh giữ ở một bên. Đây cũng đành thôi, là điều nàng đã dự
kiến, nhưng ngoài sở liệu là, lão thái gia nghe xong nàng nhận sai, từ đầu tới
cuối không nói một lời, cũng không ngăn cản Lâm Ngọc Trân.
Khi đó nàng có chút hối hận. Tuy là bị Phạm Bao ra mặt
đuổi người đi, lại bị Lâm Cẩn Dung bức bách trước mặt mọi người nói tới việc
đó, không thể không đến đây một chuyến, nhưng nếu nàng giả câm vờ điếc, trực
tiếp đem sự tình kia đổ lên đầu người bị đuổi đi, mà không phải giống như tư
thái bây giờ không thể phủi sạch quan hệ, như vậy nhiều nhất cũng chỉ khó coi
một chút mà thôi. Cứng rắn chống đỡ qua mấy ngày, đợi đến khi có sự tình khác
xảy ra, tất nhiên chuyện này sẽ được áp chế, ai sẽ còn nhớ kỹ đây, đáng tiếc sự
tình đến hiện tại, thật sự là không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng ứng
phó.
Lục lão ông thấy nàng nhận sai lanh lẹ, cũng không có
gì khúc mắc, chỉ nói: “Con người không phải thánh hiền, ai mà chẳng có lỗi lầm?
Con quản gia nhiều năm, thập phần vất vả, ta sẽ không bởi vì chút chuyện này mà
quên công lao của c0j. Cũng là ta suy nghĩ không chu toàn, đem nhiều chuyện như
vậy đặt nặng lên một mình con, để Đại tẩu cùng Tam đệ muội các nàng nhàn rỗi,
con lực bất tòng tâm cũng có thể hiểu được. Bắt đầu từ ngày mai, để Tam đệ muội
con giúp con chiếu cố, mọi người chung tay đốt củi dấy lên lửa cao….”
Đồ thị không phản ứng lại kịp, choáng váng, quay đầu
ngơ ngác nhìn Lục Tam lão gia, vẻ mặt không thể tin được, ngược lại chính là
che giấu không nổi mừng vui như điên, nếu không có Lục Tam lão gia gắt gao túm
trụ nàng, nàng sẽ lập tức đứng lên cùng Lục lão ông tỏ thái độ.
Lâm Ngọc Trân vui sướng khi người gặp họa một hồi, lập
tức ý thức được nơi này không có chuyện của nàng, vì thế mặt càng thối, nhưng
xuất phát từ xưa tới nay đối với lão thái gia luôn tôn trọng cùng cảm kích,
nàng không có hành động gì khác, chỉ cúi mắt không nói được một lời. Lục Vân
lặng lẽ dựa vào, cầm tay nàng, tỏ vẻ trấn an.
Tâm của Tống thị lập tức trầm đến đáy cốc, nàng đột
nhiên có cảm giác vô cùng mãnh liệt, giống như Lục lão ông đã chờ đợi ngày này
thật lâu. Thật không công bằng! Nàng cùng Lục Kiến Trung vất vả nhiều năm như
vậy, một người trong nhà, một người bên ngoài, đi sớm về tối, hầu hạ, chiếu cố
già trẻ lớn bé, dùng hết toàn bộ lực lượng, vì sao tất cả đều giành cho người
khác? Lão Đại bên ngoài làm quan, giúp trong nhà được lợi không phải là giả,
nhưng nếu không có bọn họ ở nhà thay hắn làm tròn hiếu đạo, quản gia chu đáo,
hắn làm sao có thể thanh thản ổn định làm quan đây? Năm đó thời điểm lão Đại
đọc sách, cũng là Lục Kiến Trung bên ngoài bôn ba vất vả, nếu nhắc tới, lão Đại
còn nên cảm tạ Lục Kiến Trung mới đúng.
Lâm Ngọc Trân, nói là trưởng tức, còn chưa từng ăn đau
khổ, suốt ngày nũng nịu, chỉ biết phát giận, chỉ biết hưởng thụ, chỉ biết khóc
nháo. Vì tư lợi của chính bọn họ, ra đi nhiều năm, trong lúc đó chưa bao giờ
từng trở về nhà, về nhà rồi cũng chỉ là an hưởng tôn vinh. Không làm mà hưởng,
chỉ biết ăn thịt người khác, vì tư lợi bản thân, dựa vào cái gì có thể được chỗ
tốt như thế!
Lục Giam, chính là bởi vì may mắn được Đại phòng nhìn
trúng, lại cưới Lâm gia tiểu tha, vì vậy trở thành người thừa kế, hắn vì cái
nhà này đã làm được những gì? Hắn chỉ biết đọc sách, sau đó đáp lời Lục lão ông
an bài, trước mặt người khác thế này sau lưng mới lộ mặt. Làm sao giống như Lục
Thiệu của nàng, hơn mười tuổi đã đi theo Lục Kiến Trung lui tới bôn ba, chịu
bao phong sương đau khổ? Dựa vào cái gì Lục Thiệu của nàng phải cúi đầu trước
Lục Giam, phải chịu vất vả rồi để Lục Giam không công hưởng thụ?
Lại càng không nói tới Tam phòng, từ nhỏ chỉ ăn cơm
trắng, văn bất thành võ không xong, trừ bỏ lãng phí lương thực ra chuyện gì
cũng không làm nổi, việc nào cũng không thành, thanh thản ổn định ngồi mát ăn
bát vàng không nói tới, còn kén cá chọn canh ngại thế này không tốt, thế kia
không hay, nhàn rỗi cũng chỉ biết sinh sự, khóc lóc rơi lệ.
Bọn họ dựa vào cái gì!
Mà trong lúc đó, Lục Kiến Trung cùng Lục Thiệu còn tại
bên ngoài vì nhà này bôn ba, bọn họ lại ở đây kết phường kết bè tính kế nàng,
bắt nạt nàng, muốn đoạt đi thứ trong tay nàng. Tống thị hốc mắt nóng lên, bi
phẫn không hiểu, mạnh ngẩng đầu lên, há mồm muốn nói, nhưng vừa chạm phải ánh
mắt của Lục lão ông, đã bị vẻ kiên quyết không thể trái nghịch này của lão thái
gia trấn áp. Giống như bị nước lạnh giội từ trên đầu xuống, nàng nhanh chóng
tỉnh táo lại, cúi mí mắt, ngầm nắm chặt tay thành quyền, cổ họng nhịn không
được phát đau, giống như đang nuốt
phải tảng đá, sượng sùng mặt mũi, làm cho
người ta khó chịu muốn chết.
Chợt thấy Lã thị đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Tổ phụ,
kỳ thật chuyện này là lỗi của tôn tức, mặc kệ bà bà thế nào, người cứ trừng
phạt tôn tức đi.” Trong mắt nàng toát ra một vẻ kiên quyết đập nồi dìm thuyền,
nguyện ý để mình gánh vác hết mọi lỗi lầm, cầu xin bảo trụ Tống thị.
Tuy rằng hành động này của Lã thị không thể nghi ngờ
là lấy trứng chọi đá, nhưng Tống thị vẫn thập phần cảm động. Nhưng Lục lão ông
ngày thường nhìn qua ít nói, nhưng thời điểm này sẽ kiên quyết làm theo ý mình.
Tống thị quyết định thật nhanh, lớn tiếng quát lớn: “Không quy củ! Lui ra!
Trưởng bối nói chuyện, sao có chỗ cho tôn tức như con xen miệng vào?”
Lã thị ủy khuất đỏ mắt, quật cường đứng ở nơi đó bất
động.
Lục lão ông thu liễm tươi cười, trầm mặc lạnh lùng
nhìn Lã thị, Lã thị giống như bị kim đâm vô cùng khó chịu, chân tay luống
cuống, ánh mắt bối rối muốn đi tìm Nguyên Lang cùng Hạo Lang. Tống thị thấy
tình thế không tốt, vội nói: “Con không nghe thấy sao? Nhanh dập đầu nhận sai
với tổ phụ rồi đi xuống đi!”
Lục lão ông thản nhiên khoát tay chặn lại: “Nhị tức
chớ kích động, ta biết chừng mực.”
Tống thị đành phải ngậm miệng, nàng đã vô lực khống
chế, đành phải đứng ở một bên mặt mũi trắng bệch thở dài. Lã thị rốt cục kinh
hoảng, chân mềm nhũn, liền quỳ gối xuống. Lục lão ông thanh âm không lớn, ngữ
khí cũng không tức giận: “Con đối với bà bà rất hiếu đạo, nhưng con đối với ta
không có hiếu đạo. Con không hiểu quy củ, không hiểu tiến thối.”
Lời này rất nghiêm trọng, đương triều lấy hiếu đạo trị
thiên hạ, một chữ “Hiếu”, khiến vô số người bị bức chết, thiên hạ không có cha
mẹ sai, chỉ có nữ nhân bất hiếu. Lã thị không khỏi phủ phục, khóc rống thất
thanh: “Tôn tức sai rồi, không phải bất hiếu với tổ phụ, mà là nhất thời sốt
ruột nói sai rồi.” Nàng mới vừa khóc, Nguyên Lang cùng Hạo Lang liền làm theo,
một trái một phải ôm nàng: “Nương a” gào khóc lên.
Trong khoảng thời gian ngắn, rất thê thảm. Tống thị
cũng không kéo hai hài tử kia lại, mặc kệ bọn họ khóc gọi. Lục lão ông bất vi
sở động: “Lã thị, con cảm thấy ta nói không đúng sao? Tuy ta là trưởng giả,
nhưng cũng muốn cho mấy tiểu bối các con tâm phục khẩu phục. Ta hỏi con, gia sự
có phải do bà bà con chưởng quản đúng không? Có phải thủ hạ của nàng làm sai
chuyện đúng không? Có phải nàng chủ động đến nhận sai đúng không?”
Lã thị nghẹn ngào nói: “Vâng.”
Lục lão ông lại nói: “Ta lại hỏi con, ta có nói gì
không phải với bà bà con hay không? Ta nói là con người không phải thánh hiền,
ai cũng có thể mắc lỗi lầm, thông cảm nàng vất vả, vì thế mới an bài Tam thẩm
nương con giúp đỡ cùng nhau quản gia, là vì tốt cho cái nhà này, có phải thế
không?”
Lã thị lệ tiếp tục trào ra: “Vâng.”
Lục lão ông lạnh lùng nói: “Một khi đã như vậy, con vì
sao nói ta đang trừng phạt bà bà con!? Con định châm ngòi cái gì đây? Nhà này
ai làm chủ? Là bà tức các con sao?” Hắn vỗ mạnh cái bàn, thanh âm càng thêm cao
vút: “Nhà này là của ai!Là của ta! Ta nói thế nào là thế ấy!”
Lần này, mọi người sợ tới mức run rẩy.
Lã thị vào cửa đã nhiều năm, cũng chưa bao giờ từng
thấy hắn phát hỏa như thế, nhất thời bị dọa sợ hãi quá mức, toàn thân run rẩy,
một tiếng khóc tắc tại trong cổ họng, hít thở không thông, càng không ngừng
nấc, hai hài tử sợ tới mức càng thêm khóc lớn.
Lục lão phu nhân thản nhiên liếc Sa ma ma một cái, Sa
ma ma liền đi tới trước mặt hai nhũ mẫu, cho mỗi người một bạt tai, quát lớn
nói: “Ngay cả tiểu thiếu gia cũng trông chừng không tốt, dùng các ngươi vào
việc gì đây?”
Hai người kia sợ tới mức tè ra quần, nhanh tiến lên,
mỗi người kéo một hài tử, kéo qua một bên dỗ dành. Lã thị thấy thế, nhi tử
không bị đánh, khí cũng thông thuận, chỉ quỳ rạp trên đất, yên lặng rơi lệ.
Xem ra hôm nay chắc chắn sẽ nhằm vào đầu Nhị phòng,
không phục không được. Tống thị nghĩ nghĩ, liền muốn tiến đến đi theo quỳ xuống
thay Lã thị cầu tình, Lục Luân đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Lục lão ông
quỳ xuống, thấp giọng nói: “Thỉnh tổ phụ bớt giận, Đại tẩu con sẽ không nói,
nàng đã hiểu được sai lầm rồi, còn thỉnh tổ phụ nể mặt Nguyên Lang cùng Hạo
Lang, tha cho nàng lần này.”
Hắn đi đầu, những người còn lại chờ vậy mới đi theo
tiến lên khuyên giải.
Lục lão ông lúc này mới khụ một tiếng, đứng dậy nói:
“Được rồi, đều đứng lên đi. Sự tình trước kia sẽ bỏ qua, sau này cẩn thận một
chút cho ta. Các con đều phải nhớ kỹ một câu, một cây làm chẳng nên non.”
Tống thị nhịn nhẫn, thấp giọng nói: “Công công, thừa
dịp mọi người đều ở đây, không bằng thay người quản gia sự cho chúng ta đi? Nhi
tức năng lực hữu hạn, sợ là làm không tốt.”