Lâm Thận Chi lá gan đã tăng lên, bản tính lộ ra, mang
theo tươi cười lưu loát hướng Lâm lão thái gia cùng các trưởng bối chung quanh
thi lễ, rồi thành thục chui vào lòng Lâm lão thái gia. Lâm lão thái gia mặc dù
đang hết sức chăm chú nghe Phúc Toàn thấp giọng đáp lời, nhưng cũng không có ý
đẩy hắn ra, còn tùy tay cầm một quả cam đưa cho Lâm Thận Chi, thuận miệng trả
lời câu hỏi của một người khách nhân bên cạnh: “Nó tuổi còn nhỏ, mới năm tuổi,
còn chưa bắt đầu dạy học.”
Lâm Thận Chi mở to mắt nhìn, nhẹ nhàng kéo kéo tay áo
Lâm lão thái gia, dán bên tai hắn nhẹ giọng nói hai câu, Lâm lão thái gia nhãn
tình sáng lên, trên mặt lại lộ ra thập phần nghiêm khắc nói: “Con không gạt ta
chứ?”
Lâm Thận Chi tự tin gật đầu, đưa tay di chuyển mấy
vạch trong lòng bàn tay của Lâm lão thái gia. Tứ tỷ bảo nó nghĩ biện pháp để tổ
phụ biết được nó đã biết chữ, thực tốt, rốt cục đã có cơ hội.
Lâm lão thái gia trong lòng hứng thú, liền vuốt vuốt
râu: “Một khi đã như vậy, con viết tên của con cho ta nhìn một cái.”
Đừng nhìn Lâm Thận Chi tuổi còn nhỏ được nuông chiều,
nhưng rốt cuộc có Đào thị tự mình giáo dưỡng, từ nhỏ đã được tập viết, trước
mặt mọi người mặt mày rạng rỡ là điều đã định rồi! Lâm Diệc Chi ánh mắt buồn
bã, lặng yên không một tiếng động thu tay áo, lại lùi về phía sau Lâm Tam lão
gia, ủ rũ cúi đầu, Lâm Tam lão gia lại có vài phần hứng thú: “Di, Thất lang đã
biết viết chữ rồi sao?”
Lời này vừa nói ra, còn có người kỳ quái nhìn về phía
hắn, chẳng lẽ hắn làm phụ thân lại không biết? Ánh mắt sắc bén của Lâm lão thái
gia liếc qua, khiến Lâm Tam lão gia sợ tới mức rụt cổ không dám nói lời nào.
Bên kia Lâm Thận Chi lại nãi thanh nãi khí khiêm tốn vài câu: “Thật đáng
thương, tại con giấu tài thôi.”
Mọi người cười vang.
Lại nói Lâm Cẩn Dung từ miệng Đào Phượng Đường biết đã
thành công vượt qua cửa ải đào mừng thọ kia, liền nhẹ nhàng thở ra một hơi,
cười nói: “Đa tạ Đại biểu ca.” Về phần Lục Giam có giúp đỡ, nàng một mực coi
như không hề nghe thấy.
Đào Phượng Đường năm nay mười chín tuổi, bởi vì hàng
năm đi theo Đào Đại cữu (cữu: cậu của Lâm Cẩn Dung) đến
thôn trang, cửa hàng, bộ dạng cường tráng khỏe mạnh, làn da ngăm đen màu đồng,
hoàn toàn không giống nam nhân Lâm gia trắng trẻo yếu ớt, hiếm có là hắn tính
tình vừa khoáng đạt vừa cẩn thận. Hắn thấp giọng nói: “Cho dù có tổ phụ áp chế,
những người khác trong lòng cũng chỉ sợ không phục, về sau sẽ tìm muội tính sổ,
muội sẽ đối phó thế nào?”
Lâm Cẩn Dung cười nhẹ: “Là phúc không phải họa, là họa
khó tránh khỏi, chỉ cần không liên lụy tiểu Thất đệ, ta cũng không còn gì phải
lo.” Chuyện vừa rồi kết cục tệ nhất bất quá cũng sẽ chỉ trách phạt nàng, nhưng
với biện pháp này Lâm Thận Chi nói không chừng có thể được Lâm lão thái gia tự
mình giáo dưỡng! Đây mới là điều nàng cần nhất cũng hi vọng nhất. Đào thị luôn
muốn đem điều tốt nhất cho Lâm Thận Chi, giáo dưỡng nam hài tử không thể không
có trưởng bối nam tử vĩ đại, phụ thân thần tiên kia của mình thì sao, căn bản
không thể trông cậy vào hắn.
Đào Phượng Đường nói: “Răng nanh cũng có thời điểm
chạm vào đầu lưỡi, ở nhà sống luôn có điều phiền não, chỉ cần muội bất kể lúc
nào cũng xua đuổi được ý nghĩ bi quan trong đầu là tốt rồi.” Hắn trầm mặc một
lát, nhỏ giọng nói: “Ta mang theo mấy thứ đồ chơi mới lạ cho các muội, tỷ tỷ
muội cũng có quà, muội nói với nàng……”
Lâm Cẩn Dung hiểu ý cười rộ lên, lại nói: “Ta Không
nói đâu! Đại biểu ca bất công giấu thứ tốt cho tỷ tỷ, nếu trưởng bối biết,
chúng ta sẽ bị phạt a!”
Đào Phượng Đường xấu hổ đến cả hai lỗ tai đều đỏ, chắp
tay làm lễ thấp giọng năn nỉ: “Bất quá chỉ là một đôi hoa tai thủy tinh mà
thôi, là tiền của ta lần này tự mình xuất môn làm việc mua cho nàng. Tương lai
ca ca có bao nhiêu tiền, lại mua tặng cho đệ và muội là được rồi.”
Lâm Cẩn Dung giảo hoạt cười: “Đại biểu ca! Ta đây
chính là mạo hiểm sinh mạng nha, huynh nên nhớ kỹ, huynh nợ ta một đại nhân
tình a! Đến lúc ta cầu huynh, huynh đừng có ra sức khước từ đó!” Sang năm mợ là
Ngô thị sẽ tròn bốn mươi tuổi, dù thế nào nàng cũng phải chạy tới Thanh châu
một chuyến, muốn xem các cửa hàng kia kinh doanh thế nào.
Một tiểu cô nương thì có thể có chuyện gì cầu mình
đây? Đơn giản là món ăn cùng đồ chơi mà thôi, Đào Phượng Đường mặc dù lơ đễnh,
lại đùa với tiểu biểu muội cò kè mặc cả: “Ta không phải mới nghe lời muội giúp
tiểu Thất đệ sao? Như thế nào lại nợ nhân tình của muội?”
Lâm Cẩn Dung trách móc hắn nói: “Kia không phải cũng
là Thất đệ của huynh hay sao? Huynh giúp ta không? Hừ hừ! Đại biểu ca!”
“Được, cũng là tiểu Thất đệ của ta.” Đào Phượng Đường
bật cười: “Nửa năm không thấy, trở nên nhỏ nhen hơn rồi! Thôi, ta rời đi lâu
quá sẽ không tốt, ta đi đây, chớ quên chuyện ta nói với muội!”
“Đã biết! Ta có quên chuyện của mình cũng sẽ không
quên chuyện Đại biểu ca nhờ!” Lâm Cẩn Dung cùng Đào Phượng Đường phất phất tay,
nhìn theo hắn bước vào lầu.
Có gió lạnh thổi qua bên tai, hoa trong rừng trúc rơi
rụng, cách đó không xa thanh âm nhạc ca trên sân khấu vẳng lại, linh nhân ngâm
xướng, tiếng cười xem diễn trên lầu, như xa xôi như quanh quẩn, Lâm Cẩn Dung
dừng chân yên lặng nghe, trên mặt dần trở nên trầm tĩnh. Nhìn xem, nàng cũng
không phải ngu ngốc, chỉ cần muốn làm, lá gan lớn một chút, nàng cũng có thể
làm được …… Cuộc đời này nàng nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, tùy tâm sở
dục làm chuyện mà mình muốn làm, nàng không thể như trước đi cầu người khác,
dựa dẫm vào người khác,mọi chuyện đều không có tự do tự chủ. Có lẽ quá trình
trải qua thật gian khổ, quá dài lâu, nhưng giờ đây nàng đã có mục tiêu sinh
tồn.
Lệ Chi thấy nàng đứng bất động, cũng không thúc giục
nàng, liền đứng lẳng lặng ở phía sau, rũ mắt nhìn hài Lâm Cẩn Dung.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, trong nữ tử lưu
hành mốt bó chân, chính là vì muốn có bàn chân nhỏ nhắn đẹp mắt, các tiểu thư
Lâm gia tất nhiên cũng không ngoại lệ, Tứ tiểu thư vốn có một đôi chân rất đẹp.
Cũng không biết sao lại thế này, đôi hài của tiểu thư vốn là hài mới làm tháng
trước để chuẩn bị cho ngày vui hôm nay, hôm nay lần đầu tiên đặt vào chân, nàng
thấy dường như có chút chật cứng. Nếu nói người trưởng thành, chân cũng sẽ to
hơn, nhưng mới chỉ có một tháng quả thật có chút kỳ quái . Lệ Chi đang suy
nghĩ, có nên đem chuyện này nói cho Quế ma ma biết hay không.
Chủ tớ có tâm sự đều đang ngẩn người, Quế Viên hổn hển
từ sau chạy tới nói: “Tiểu thư của ta, người còn nhàn nhã ở đây chậm rãi thưởng
ngoạn a! Có biết phu nhân vì người cùng Thất thiếu gia chịu nhiều ủy khuất đến
mức nào a!” Sau đó lại kéo tay áo Lâm Cẩn Dung: “Đi, cũng đến để bọn họ nhìn
xem người chịu nhiều ủy khuất thế nào, Thất
thiếu gia đâu?”
Lâm Cẩn Dung lạnh lùng quét mắt nhìn Quế Viên một cái,
đẩy nhẹ tay nàng đang cầm tay áo của mình ra, thản nhiên nói: “Động một chút là
hô to gọi nhỏ, đưa tay giật kéo, càng ngày càng không có quy củ ! Ngươi muốn để
cho người khác nhìn thấy mà chê cười hay sao? Là nương ta sai ngươi tới tìm
ta?” Lâm Cẩn Âm kêu nàng đừng đi lên nữa, Quế Viên lại chạy tới kéo nàng đi,
đây là muốn làm gì vậy?
Quế Viên căn bản không chú ý tới Lâm Cẩn Dung trong
mắt không khỏi hờn giận, chỉ ngốc hồ đồ nói: “Không phải a, là Đại phu nhân kêu
nô tỳ đến. Tam phu nhân bị lão thái thái gọi ra riêng một chỗ, tất nhiên là
muốn trách phạt, người không biết Lục tiểu thư, Thất tiểu thư đã cáo trạng
người ra sao đâu, người nên nhanh đem sự thật nói rõ ràng ra, để chậm sợ sẽ
không tốt.”
Trường hợp thế này, lão thái thái là người trọng sĩ
diện sao có thể náo loạn đến mức nào? Hơn nữa, không phải còn có Lâm Cẩn Âm
cùng mợ ở đó sao? Với tính tình của mẫu thân nếu muốn đại náo chỉ trong giây
lát đã có thể bùng phát. Nàng đứng ở dưới lầu lâu như vậy, mọi thứ vẫn im ắng,
làm sao có đại sự gì? Cho dù là có, không phải cũng còn có lão thái gia tọa
trấn sao? Lâm Cẩn Dung vểnh vểnh khóe môi, Đại bá mẫu thật sự là nhàn rỗi đến
hốt hoảng rồi, tùy tiện sai người đi gọi mình, thay nàng ta đối phó với Nhị
phòng, cũng là nhờ mình trải qua một kiếp kia mà nhìn thấu rất nhiều sự việc,
nếu không không hỏi xanh đỏ trắng đen liền chạy lên lầu thì mọi sự sẽ ra sao
đây?
Quế Viên thấy Lâm Cẩn Dung đứng bất động tựa tiếu phi
tiếu nhìn mình, vừa vội vừa nghi hoặc: “Tiểu thư?”
Lâm Cẩn Dung vươn tay che miệng, tao nhã ách xì 1 cái:
“Mệt mỏi, ta đi thay quần áo rồi đi ngủ. Ngươi bẩm báo Đại phu nhân, nói thân
thể ta không khoẻ, chống đỡ không được, đa tạ ý tốt của nàng.” Nói xong cũng
không thèm để ý đến Quế Viên, tự đi về phía sân viện của mình.
Từ trước đến nay, nàng chưa từng thấy Tứ tiểu thư chịu
qua ủy khuất thế này. Quế Viên mắt thấy Lệ Chi một tấc cũng không rời theo sát
Lâm Cẩn Dung, bỏ lại mình một người đứng ở chỗ này, không khỏi ủy khuất mắt đỏ
hồng. Được một lát, mới hướng trên lầu bẩm báo Đại phu nhân, thám thính các tin
tức khác.
Lâm Cẩn Dung trở về phòng, được Lệ Chi hầu hạ thay đổi
một bộ váy mềm sắc phỉ thúy nửa mới nửa cũ, sau đó ngồi xuống giường, vươn chân
để Lệ Chi đổi sang hài mềm đi trong phòng.
Lệ Chi lấy ra đôi hài sa tanh đỏ thẫm thêu hoa mai
trắng ra, ngồi xuống trước mặt Lâm Cẩn Dung, đưa tay cởi bỏ hài thô cứng màu
xanh ngọc thêu hoa ngọc lan trên bàn chân của nàng, tay vừa chạm đến chân của
Lâm Cẩn Dung, kìm lòng không được dùng ngón tay thử độ rộng — quả nhiên là có
chút không thích hợp. Nàng từ nhỏ hầu hạ bên người tiểu thư, cơ thể tiểu thư có
chút biến đổi nhỏ nàng đều biết, thậm chí so với Quế ma ma còn rõ ràng hơn.
Biến hóa này là vì sao vậy? Lệ Chi một bên trầm tư,
một bên đi hài cho Lâm cẩn Dung, đây là hài đi trong nhà, có vẻ rộng rãi, nhưng
thật ra rất vừa vặn. Nàng trầm ngâm, thu dọn đôi hài xanh ngọc kia lại, vừa
nhấc mắt liền chạm phải ánh mắt của Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung trên mặt đang cười, nhưng trong mắt không
hề có ý cười: “Ngươi vừa rồi đo chân của ta, có phải đã phát hiện ra có chỗ
không thích hợp?”
Chuyện này không đơn giản! Lệ Chi nháy mắt tinh thần
vạn biến, nhẹ nhàng gật gật đầu: “Nô tỳ xem xét, chân của tiểu thư dường như so
với vài ngày trước đó dài hơn một chút.”
Lâm Cẩn Dung đứng dậy đến án thư trong phòng lấy ra
một bút lông kiến châu làm bằng lông thỏ, tùy ý đổ mực vào nghiên, nhẹ nhàng
mài: “Thì sao?”
Thanh âm của nàng có cảm giác lạnh lẽo nói không nên
lời, Lệ Chi có chút không biết thế nào, đành nói: “Là tiểu thư tự tháo ra?”
Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn Lệ Chi, trực tiếp nói:
“Là ta. Ta không thoải mái.” Ngày bé khi khung xương chân chưa phát triển nàng
đã được bó chân, mới bắt đầu cũng sẽ không cảm thấy đau lắm, nhưng một lúc sau
sẽ thấy rất đau, khiến nàng rơi lệ, Đào thị cùng Quế ma ma đều khuyên nhủ nàng:
“Như vậy nhìn mới đẹp, nhìn xem có nữ tử nào không bó chân chứ? Nhẫn nhịn một
chút là tốt rồi. Chẳng lẽ con muốn làm tiểu thư chân to hay sao?” Lại chỉ chỉ
nha đầu Quế Viên ở một bên xem náo nhiệt nói: “Nhìn xem, các nàng muốn cũng
không được như vậy!”
Mẫu thân sẽ không hại nàng, mọi người đều như thế,
nàng nhịn, nhẫn hơn mười năm, chân thật sự đẹp mắt, khéo léo nhỏ nhắn, tiêm
thẳng xinh đẹp, nhưng mà lúc đi chỉ có thể bước từng bước nhỏ, đi nhiều một
chút sẽ thấy đau, lại càng đừng nói tới việc chạy trối chết. Về sau lúc nàng bỏ
chạy ra ngoài thấy mấy tiểu thư có xuất thân cũng giống như nàng, vì không theo
tục bó chân, đã chạy trốn thật xa, nàng sao phải vì mấy xú nam nhân cảm thấy
đẹp mắt mà ủy khuất bản thân mình? Nhỏ nhắn yếu ớt để cho ai xem đây? Cho nên
chuyện đầu tiên nàng làm sau khi tỉnh lại chính là bỏ dải lụa bó chân. Quế ma
ma cùng Quế Viên tất nhiên không thể phát hiện, nhưng Lệ Chi không giống như
vậy, biến hóa này, dù giấu giếm ai cũng không thể gạt được Lệ Chi.