Đồ thị cảm thấy, một ngày này đại khái là ngày hãnh
diện nhất kể từ sau khi sinh hạ Lục Giam. Mới chỉ sáng sớm, cũng đã có người
đến báo tin với nàng cho biết hôm nay giờ ngọ cả nhà sẽ dùng cơm trưa, sau đó
Nhị phòng sẽ đem sổ sách giao ra, lão gia tử sẽ phân công một lần nữa.
Nàng vốn đã ăn mặc rất đẹp, nhưng một lát sau lại thấy
quần áo sắc nhạt trên người kia không đủ phụ trợ sắc dung khí chất của nàng. Vì
thế nàng sai người lấy bộ vải sam mới may màu đỏ hạnh kia ra, ủ cho thơm, đến
khi mặc vào, nàng lại thấy gây chú ý quá mức, dễ dàng khiến người ta nhận ra
nàng khiếp đảm. Liền cởi bỏ, ở hòm xiểng tìm hồi lâu, rốt cục chọn một kiện vải
sắc lam nửa mới nửa cũ ra. Mở hộp trang sức, nàng đau xót phát hiện bản thân
thế nhưng không có một trang sức nào có thể phụ trợ với trường hợp quý trọng
ngày hôm nay.
Vì thế nàng rầu rĩ không vui ngồi xuống trước bàn
trang điểm, nặng nề mà thở dài.
Lục Tam lão gia mặc đạo bào màu xanh nhạt, chuyển mình
trên tháp đọc sách, nghe thấy nàng thở dài, không khỏi cẩn thận hỏi nàng: “Nàng
lại làm sao vậy?” Hắn đối với thê tử thập phần trầm trọng áy náy, áy náy này là
vì hắn có một phụ thân lợi hại cùng hai huynh trưởng vĩ đại phụ trợ, cho hắn
biết bản thân thực vô dụng, đầu tiên là tự ti, sau đó từ lúc Lục Giam bị cướp
đi, dần dần biến thành áy náy. Càng lớn tuổi, nhiều việc không được như ý,
nhiều việc bất lực, cảm giác áy náy này liền hóa thành sự nhân nhượng đối với
thê nhi.
Đồ thị quay đầu bất mãn nhìn hắn: “Ta hôm nay không
thể keo kiệt, vậy mà không có trang sức nào phù hợp.”
Lục Tam lão gia cảm thấy những lời này giống như đang
chất vấn hắn, khảo vấn hắn làm trượng phu vô năng, không đủ chu cấp cho thê tử,
vì vậy mắt kém dò xét khẽ nheo lại nhìn qua, lúc Đồ thị giơ lên cho hắn xem đồ
trong hộp, liền cố gắng khiến thanh âm của mình có vẻ vui một chút: “Ta thấy
cũng rất được mà, kim quang lòe lòe, đầy tràn trong hộp, bộ dạng nàng vốn đẹp,
tùy ý chọn hai thứ là đủ rồi. Là nhìn người, chứ không phải nhìn trang sức.”
Đồ thị cảm thấy mình không còn cách nào khác cùng hắn
giải thích, dù có là mĩ nhân, mặc áo rách vào cũng chỉ là kẻ ăn mày. Vì thế
nàng nặng nề quăng hộp lên bàn trang điểm.
Theo tiếng vang này, trái tim của Lục Tam lão gia cũng
đi theo kịch liệt chấn động. Hắn miệng khô lưỡi khô, suy nghĩ một hồi, lộ ra
thần sắc vui mừng của tiểu hài tử: “Nàng có thể đeo bảo xuyến năm mới mẫu thân
đưa cho nàng! Lại xứng với khối ngọc bội năm đó ta tặng cho nàng.”
Hắn không đề cập tới thì còn may, vừa nhắc đến làm cho
Đồ thị thêm phẫn nộ: “Mọi người đều có! Ngọc bội, nhiều năm như vậy, chàng đâu
có đưa thứ gì khác cho ta? Chàng xem xem Đại tẩu cùng Nhị tẩu, các nàng ăn mặc,
có bao nhiêu là đồ tặng trong nhà? Ngay cả thê tử của Nhị lang ta cũng thua
kém!”
Lục Tam lão gia không chống đỡ, hắn vốn định nói, kỳ
thật mấy năm nay cũng tồn trữ chút vốn riêng để mua trang sức cho nàng, nhưng
mỗi lần nhà mẹ đẻ của nàng có nhu cầu cấp bách cần dùng tiền, nàng trước hết
luôn đem mấy thứ này lấy ra viện trợ Đồ gia. Bởi vì mấy thứ này là của nàng,
cũng không nhiều nên sẽ không ai để ý, nói nàng lấy đồ nhà chồng trợ cấp nhà mẹ
đẻ. Nhưng hắn biết lúc này tốt nhất hắn đừng mở miệng, bằng không Đồ thị sẽ
càng phẫn nộ. Cho nên hắn chỉ ngồi đó trầm mặc.
Đồ thị tức giận im lặng ngồi hồi lâu, thấp giọng nói:
“Thôi, có thể trông cậy gì vào chàng đây? Con cũng không giữ được.”
Lục Tam lão gia nâng mắt lên nhìn nàng, ánh mắt hắn
thập phần không tốt, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy bóng dáng nàng toàn thân
đều tản ra không như ý cùng thống khổ, hắn khe khẽ thở dài, vuốt râu dùng sức
kéo xuống, kéo đứt mấy sợi râu, chút đau nhức này làm cho hắn cảm thấy trong
lòng hơi thư thái hơn.
Nhớ tới Lục Giam nhắc nhở, thanh âm hắn buồn bã vang
lên: “Ta cảm thấy, nàng vẫn đừng nên ôm hy vọng quá lớn. Có lẽ sẽ không là vị
trí quan trọng gì đâu. Nàng chưa từng quản sự, bọn họ còn chưa khẳng định, nàng
cần gì phải lo lắng?”
Đồ thị thập phần mất hứng: “Chàng không thay ta nói
với công công còn chưa tính, nhưng ngay cả chàng cũng khinh thường ta! Chàng
chỉ ước gì ta giống như chàng không có tiền đồ bị người khác khinh thường
chăng?”
Lục Tam lão gia bất đắc dĩ thở dài, cầm sách lên, lật
trang, lại trầm mê vào thế giới của sách vở.
Đồ thị hữu khí vô lực ngồi trước bàn trang điểm hồi
lâu, cuối cùng chỉ có thể nghe theo đề nghị của Lục Tam lão gia, đeo bảo xuyến
Lục lão phu nhân tặng cho nàng kia, lại dùng ngọc bội Lục Tam lão gia đưa lúc
tân hôn. Mặc kệ thế nào, bảo xuyến này là thượng đẳng, ngọc bội tỉ lệ cũng rất
tốt. Nàng đối diện với gương thoa phấn điểm son, cố gắng giúp khí sắc của mình
nhìn qua tốt hơn một chút. Không ai có thể lý giải sự thương tâm cùng khổ sở
của nàng.
Ngày hôm nay, Lâm Cẩn Dung từ khi tỉnh dậy, luôn cùng
với Lục Giam ở chung một chỗ. Tống thị phái người truyền tin tới báo giữa trưa
nay cả nhà đều dùng cơm, đến lúc đó lão thái gia sẽ phân công lại, nàng có chút
việc vặt, nếu Lâm Cẩn Dung không muốn qua, sẽ không cần đi.
Lâm Cẩn Dung liền thuận theo ý tứ của Tống thị rõ ràng
lưu loát trả lời, nàng sẽ đến. Sau đó cùng Lục Giam đi thỉnh an Lâm Ngọc Trân,
lại cùng nhau ngồi trong phòng Lâm Ngọc Trân non nửa canh giờ, rồi cùng đến
Vinh Cảnh cư bồi Lục lão phu nhân nói chuyện.
Lục lão phu nhân đang cho con sóc Lục Luân tặng ăn,
nhìn thấy bọn họ cùng nhau đến, rất là vui mừng, kéo tay Lâm Ngọc Trân ôn ôn
nhu nhu nói lời hay, lại bảo Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam, Lục Vân nhất định phải
hiếu kính Lâm Ngọc Trân.
Lâm Ngọc Trân trong lòng hiểu được, đây là vì lão thái
gia sắp công đạo mà trấn an nàng. Tâm tình xuống thấp đến cực điểm, nhưng cũng
đành nhịn xuống, nhỏ giọng đáp ứng, để Lục lão phu nhân yên tâm. Đừng nghĩ rằng
nàng không rõ, nàng kỳ thật rất hiểu, trong nhà này, người nàng có thể trông
cậy vào cũng chỉ có Lục gia nhị lão. Nữ nhân không có nhi tử không thể đứng
thẳng thắt lưng.
Lục Giam thấy bên cạnh có một mâm anh đào, liền cầm
lấy một quả tiến đến gần lồng sắt, hướng tới trước mặt con sóc, con sóc kia
cảnh giác trợn tròn mắt như hạt đậu đen, cũng không dám tiếp nhận. Lục Giam bám
riết
không tha, Lục lão phu nhân nhịn không được cười nói: “Nó làm sao biết ăn
thứ này.” Lời còn chưa dứt, đã thấy con sóc kia nhanh đoạt lấy quả anh đào
trong tay Lục Giam, xoay người đưa lưng về phía mọi người mà gặm ăn.
Lục lão phu nhân vừa thấy lạ lùng vừa thấy vui sướng,
liên tục thở dài: “Ai nha, thật sự là biết ăn sao!” Vì thế mọi người đều cầm
quả anh đào cho con sóc, khung cảnh náo nhiệt này diễn ra mãi cho đến khi Đồ
thị cùng Lục Tam lão gia tiến vào mới thôi.
Đồ thị khí sắc hôm nay so với bình thường tốt hơn rất
nhiều, ánh mắt sáng lạn, Lục Tam lão gia vẫn là bộ dạng hỗn loạn, không tỉnh
ngủ. Bọn họ vừa tiến vào, xuất phát từ nguyên nhân cùng lo lắng riêng mà mọi
người đều ngừng nói giỡn, nghiêm trang ngồi trở về chỗ.
Đồ thị sâu sắc đã nhận ra không khí biến hóa. Nàng quy
kết là vì mẫu tử Lâm Ngọc Trân ghen tị. Ngày xưa nàng luôn ngồi xuống vào một
góc trong, nhưng hôm nay nàng không giống như ngày xưa nữa, nàng lên tinh thần,
vui mừng khôn xiết cùng Lục lão phu nhân nói giỡn, đem vẻ vui mừng từ rất nhiều
năm trước kia lại thể hiện ra.
Đồ thị hé ra khuôn mặt tươi cười tất nhiên so với Đồ
thị hé ra mặt khóc càng khiến người yêu thích hơn, Lục lão phu nhân tất nhiên
sẽ không khiến nàng mất hứng, vô cùng phối hợp khen nàng vài câu. Lại mắng Lục
Tam lão gia: “Đã từng này tuổi rồi, còn không yêu quý bản thân, về sau đi đường
đều phải sai người ta dắt đi sao?”
Lục Tam lão gia cười nhạt, sầu lo nhìn Lục Giam. Lục
Giam trong mắt hiện lên một tia lo lắng, tay không ý thức nhẹ nhàng gõ vài cái
trên ghế dựa, hơi nhếch môi, nhìn Đồ thị đang cao hứng phấn chấn, không hay
biết gì.
Bên ngoài vang lên một trận tiếng bước chân, ngay sau
đó Nguyên Lang bay nhanh tiến vào, thanh thúy hô gọi: “Tằng tổ mẫu! Tằng tổ
mẫu!” Coi như đây là mở màn, Nhị phòng thịnh vượng nhanh chóng dũng mãnh đi
vào, nháy mắt đứng chật nửa phòng Vinh Cảnh cư.
Tống thị đầu tiên mắt nhìn về phía Đồ thị, khi thấy bộ
dạng Đồ thị tinh thần toả sáng, nóng lòng muốn thử, nàng tâm tình tốt nở nụ
cười. Tuy rằng nàng ta hôm nay mặc chỉ là một kiện vải sam màu xanh nửa mới nửa
cũ, trên đầu cũng chỉ đeo một trâm cài và hai đóa châu hoa, nhưng bộ dạng mất
mát thương tâm nửa điểm đều không có, thập phần bình tĩnh tự nhiên.
Lục Kiến Trung dùng sức vỗ bả vai Lục Giam, hào sảng
cười, tiếng cười có thể kinh động chim trên trời: “Nhị lang, thật có tiền đồ!
Con làm ra máy cày và máy gieo kia, ít nhất đã giúp chúng ta tiết kiệm một phần
tư nhân lực vật lực!” Lại chỉ vào Lục Kinh cùng Lục Luân: “Ta bình thường đã
nói với các con, các con còn không phục, nên học tập Nhị ca các con, có năng
lực đọc sách, khảo thí công danh, có năng lực làm việc khác, còn có nhân tâm.”
Lục Giam trên mặt hiện lên một tầng đỏ ửng thản nhiên,
khiêm cung thi lễ: “Nhị thúc phụ khen quá lời rồi, chất nhi thật không dám
nhận. Nói về làm ăn, ta dù thế nào cũng không thể so sánh với Đại ca, ta còn
nên học hỏi Đại ca mới phải.”
Lục Thiệu vẫn ôm tiểu nhi tử đùa vui nghe vậy, ngẩng
đầu nhìn hắn hòa khí cười, vươn một bàn tay vỗ vỗ đầu vai hắn, sang sảng nói:
“Nhị đệ không cần khiêm tốn. Ca ca không có tiền đồ, ngày sau còn nhiều việc
cần nhờ đệ.” Lục Thiệu so với Lục Giam lớn hơn năm sáu tuổi, dáng người trung
bình, bộ dạng càng giống Tống thị, mặt tròn mắt to, trong vẻ thật thà mang theo
điểm khôn khéo, trong vẻ khôn khéo lại mang theo chút ôn hòa. Thực dễ dàng làm
cho người ta buông lỏng phòng bị.
“Đều là con cháu Lục gia, chỉ cần các con đoàn kết,
làm sao lo mọi người không có ngày lành?” Lục lão ông và Lục Thiện vẻ mặt không
được tự nhiên bước vào, phía sau hai ma ma còn nâng một cái rương nặng.
Trừ bỏ Nguyên Lang và Hạo Lang chỉ lo vui vẻ ngoạn
nháo, Lục Thiện không được tự nhiên ra, ánh mắt mọi người đều dừng lại cái
rương kia, bên trong có gì không cần nói cũng biết, tất nhiên là sổ sách.
Vì thế dù phòng bếp bỏ ra nhiều công phu tỉ mỉ chuẩn
bị, bữa cơm đoàn tụ vẫn trở nên thật vô vị. Kỳ thật mọi người đều hy vọng không
cần ăn bữa cơm này, nói rõ luôn ra, nhưng phong cách của Lục lão ông từ trước
đến nay đều như thế, chuyện gì lớn lao, cũng phải chờ ăn xong rồi mới nói sau.
Dùng cách nói của hắn, cho dù tức giận, trong bụng phải có đồ ăn, mới có sức lực
để tức giận.
Khó khăn thu dọn bàn ăn, phân biệt thứ tự lớn nhỏ ngồi
xuống xong, Lục lão ông cuối cùng mở kim khẩu: “Nhân tình lui tới, để trưởng
tức cùng Nhị tức quản lý, Nhị tức làm đương gia nhiều năm, việc mua sắm vẫn nên
để nàng quản, Đại tôn tức quản phòng bếp đã lâu, không xảy ra sai lầm gì, không
cần thay đổi. Tam tức mới bắt tay vào việc, trước hết nên bắt đầu từ phòng thêu
thùa, để Nhị tôn tức quản khố phòng……”