“Thiếu phu nhân, bên ngoài đang truyền lời đồn là
người khố phòng không nói đạo lý, làm vỡ bình hoa, còn đánh người. Cho nên
người mới phải bồi thường cho Nhị phu nhân, Nhị phu nhân vì muốn giữ thể diện
của người, vì giữ hòa khí, cho nên mới đánh Hoàng ma ma và Chu ma ma. Hiện nay
mọi người đều nói Nhị phu nhân rộng lượng, nên hành động như vậy. Nói người rốt
cục tuổi còn trẻ, hơi bá đạo nóng nảy.” Anh Đào tức giận đến hai má phình to,
vẻ mặt khó chịu: “Nô tỳ nói không phải có chuyện như vậy, các nàng đã nói, nếu
không, vì sao người phải lấy đồ cưới của bản thân ra đền bù?”
“Quả thực chính là trắng đen lẫn lộn.” Đậu Nhi là
người thành thật, cũng nhịn không được nói: “Thiếu phu nhân lúc ấy nên điều tra
ra manh mối, rốt cuộc ai làm vỡ bình hòa, nếu thật sự muốn điều tra cũng không
phải không được.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Cần gì phải như vậy? Nếu điều
tra trên một cái bình hoa vỡ, vậy sẽ trì hoãn bao nhiêu thời gian, còn liên lụy
đến bao nhiêu người nữa? Kết quả thì sao? Các ngươi so sánh tình hình hiện tại
trong khố phòng cùng mấy ngày trước đây thì thế nào?”
Đã nhiều ngày nay trong khố phòng vững vàng, so với trước
đó vài ngày ở mặt ngoài im lặng, kì thực sóng ngầm mãnh liệt là hoàn toàn khác
biệt, thật sự ổn thỏa. Đây chỉ là một chỗ nhỏ, từ ánh mắt cùng hành động của
nhóm quản sự ma ma đều có thể nhận ra. Đậu Nhi nghĩ nghĩ, nói: “Tuy là như thế,
nhưng nô tỳ luôn cảm thấy bất bình thay thiếu phu nhân.”
Lâm Cẩn Dung thở dài: “Vải lót bên trong áo hay chăn
đều có, ai mà không muốn. Nhưng nếu không thể lưỡng toàn, lót bên trong áo hay
chăn có thể còn quan trọng hơn so với vẻ ngoài.”
Lệ Chi ở một bên thay Lâm Cẩn Dung thêu áo lót, nghe
vậy nâng mắt cười: “Vẻ ngoài là nhìn cho đẹp, lót bên trong áo hay chăn mới là
lợi ích thực tế. Nhưng tấm áo lót này của thiếu phu nhân, dù là vẻ ngoài hay
phần lót đều phải thật tốt mới được.”
Lâm Cẩn Dung vừa rửa tay, vẩy vài hạt vào mặt nàng:
“Mồm miệng càng ngày càng lưu loát.”
Quế Viên tiến vào nhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân,
Phương Trúc lại tới nữa, muốn tặng mấy đóa hoa vải nàng tự làm. Nói là hai ngày
nay ở nhà nghỉ ngơi, không có việc gì làm, để hiếu kính thiếu phu nhân.” Vừa
nói, một bên mở ra hộp nhỏ trong tay, trong hộp có mấy đóa hoa giả, giống như
đúc, sống động như thật, thập phần tinh tế.
Lâm Cẩn Dung xem xét liếc mắt một cái: “Thu lấy.”
Phương Trúc ở bên ngoài vươn dài cổ nhìn vào bên
trong, một lòng bất ổn. Từ ngày ấy Lâm Cẩn Dung nói rõ phải đợi Lục Giam trở về
quyết định việc của nàng, dĩ nhiên đã qua năm ngày. Nàng trong lòng sầu lo,
ngày thứ ba tặng một tráp đựng điểm tâm mình tự làm đến, không gặp được Lâm Cẩn
Dung, để điểm tâm lại rời đi. Qua đi cũng không thấy tin tức, nàng trái lo phải
nghĩ, liền làm thêm mấy đóa hoa giả, hỏi thăm rõ ràng Lâm Cẩn Dung có ở trong
phòng mới nhờ người đưa vào.
Quế Viên đi vào không thấy ra, trong mắt nàng nhịn
không được lại mang theo lệ quang. Quế ma ma ở một bên nhìn thấy, trước khác
nay khác, tâm không đành lòng, liền nâng tay kêu nàng đi qua, rót chén trà cho
nàng: “Gió lớn, tới đây ngồi chờ đi. Thiếu phu nhân cũng dễ mềm lòng, sẽ không
tức giận lâu đâu.”
Hiện nay trong phủ tất cả mọi người biết nàng khiến
chủ tử mất vui, đối đãi nàng không giống như từ trước. Ngay cả Lâm Ngọc Trân
cùng Lục Vân, cũng không phái người tìm đến nàng, hoặc là hỏi thăm một tiếng.
Nàng nơi này thất thế, nam nhân Lưu Ngũ của nàng ở bên ngoài viện hành tẩu cũng
khó tránh khỏi bị người chèn ép, về nhà liền than thở, còn có hai hài tử cần
nuôi dưỡng. Phương Trúc lúc này trong lòng đúng là thời điểm thê lương nhất,
được lời an ủi này, đôi mắt đều đỏ ứng. Có thiên ngôn vạn ngữ nghẹn ở cổ họng,
không thể nói ra, chỉ đành cúi đầu, thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân là người
tốt.” Không đánh nàng, không mắng nàng, còn có thể thế nào nữa đây?
Quế ma ma thở dài, cũng không nói nhiều, chỉ giúp
Phương Trúc rót thêm trà vào chén. Giây lát, Quế Viên đi ra, kiêu căng nói:
“Thiếu phu nhân nhận quà rồi, nói là làm khá đẹp, nhưng muốn ngủ trưa, không
rảnh gặp ngươi, đây là tiền thưởng cho ngươi. Đi về trước chờ đi.”
Phương Trúc miệng khô lưỡi khô nhìn quan tiền trước
mặt, cũng không tiếp nhận, cố gắng cười nói: “Ta làm phiền muội muội, để muội
muội giữ số tiền này mà mua châu hoa đi.”
Quế Viên không khách khí thu lấy: “Trở về đi. Ta cũng
phải đi làm việc.” Hiện tại Phương Trúc ở trong mắt nàng đúng là nửa điểm uy
hiếp đều không có. Cho dù Lâm Cẩn Dung lòng dạ từ bi, Phương Trúc có năng lực
một lần nữa trở về đảm nhiệm, cũng không thể có phong quang như trước. Đơn giản
chỉ là chủ tử tha thứ, cho miếng cơm ăn mà thôi.
Phương Trúc tối nghĩa hỏi: “Không biết Nhị gia sắp trở
lại chưa?”
Quế Viên không kiên nhẫn: “Chuyện của chủ tử, hạ nhân
như chúng ta sao biết được. Nhị gia khi muốn nào về thì sẽ về, chẳng lẽ còn
phải nói qua với chúng ta sao?”
Quế ma ma liền trừng nàng một cái, trấn an Phương
Trúc: “Đi về trước chờ đi, lúc ấy nói không phải đi nửa tháng sao, cũng sắp về
rồi.”
Phương Trúc liền cúi đầu, trầm trọng ra khỏi sân viện
của Lâm Cẩn Dung. Trên đường người đến người đi, có mấy thô sử ma ma đang di
chuyển một ít gia cụ thô kệch cũ kỹ, thấy nàng lại đây, liền có người chào hỏi:
“Lưu Ngũ gia (ý là vợ của Lưu Ngũ), lại
đây giúp chúng ta một tay.”
Loại việc này, cũng không phải là đại nha hoàn có thể
diện như Phương Trúc xuất thân ra làm. Nếu là từ trước, những người này căn bản
không dám nhờ nàng như vậy, kể cả nói giỡn cũng không dám. Nhưng lúc này không
thể so với ngày xưa, mặt của nàng lập tức liền đỏ, coi như không nghe thấy,
lướt qua mấy người này.
Mới đi được hai bước, chợt nghe người ta nói: “Gì vậy,
mỗi ngày đều cần ăn cơm, lúc này còn cao ngạo, qua thêm mấy ngày có khi còn bị
bán đi, có cái gì hiếm lạ, cao giá gì chứ?”
Phương Trúc chỉ cảm thấy mặt nóng như bị lửa thiêu,
quay đầu lại nhìn, nhận ra người nói lời này có chút thân quen với Mạnh ma ma.
Người của toàn gia Mạnh ma ma mấy ngày trước đây đều bị bán ra ngoài, nhưng rốt
cuộc ở trong phủ nhiều năm, thân thích bằng hữu luôn có vài người, biết không
thể trêu vào Lâm Cẩn Dung cùng nha hoàn ma ma đắc lực của Lâm Cẩn Dung, nhưng
tìm kẻ thất thế như nàng phiền toái một chút thì có thể.
Nàng còn chưa mở miệng, người nọ đã mang vẻ mặt gây
hấn nói: “Nhìn cái gì vậy? Không phục sao? Ngươi thế nào ai mà chẳng biết? Bất
quá chính là chủ tử không cần một cẩu nô tỳ mà thôi, hiếm lạ cái gì? Ngươi đừng
nhìn ngươi lúc này còn ‘nhân khuông cẩu
dạng’ (chỉ người có hành vi
bên ngoài thoạt nhìn rất ngăn nắp, đứng đắn, kỳ thực nội tâm đê tiện hoặc tính
tình yếu đuối)học nhóm chủ tử mặc lăng la tơ lụa, qua thêm mấy ngày,
chỉ sợ còn không bằng ta!”
Những lời này đâm thẳng vào tim, Phương Trúc trong
lòng khó chịu chi cực. Lại nhìn mọi người, đều là vò khăn tay xem náo nhiệt.
Nàng từ trước mặc dù không phải kẻ đắc lực tuyệt đối trước mặt chủ tử, nhưng
cũng có vài phần thể diện, bản thân cùng trượng phụ đều có năng lực, vì vậy còn
có vài phần ngạo khí.
Lúc này trong lòng nàng úc khí tập kết, nhưng cũng
không kiên nhẫn để ý tới những người này, cùng các nàng khắc khẩu chỉ đánh mất
thân phận cùng thể diện. Liền hàm chứa lệ xoay người rời đi, tìm con đường nhỏ
yên lặng, lau hai hàng lệ, chậm rãi bước đi giải sầu. Nhưng tình cảnh này dừng
trong mắt người bên ngoài chính là vẻ thương tâm thất ý.
Vườn của Lục gia rất lớn, nhóm chủ tử đa số ở tại phía
nam, phía tây, và phía đông, còn phía bắc thì không có người nào, trừ bỏ một
tiểu viện tử không có người ở ra, thì chỉ có một hồ sen. Trên hồ sen có nhà
thuỷ tạ, chính là nơi hóng mát trong mấy ngày mùa hè, mỗi khi tới giữa hè, chủ
tử ở các phòng các viện luôn mang theo bình phong tới đây hóng mát ngắm sen.
Nhưng ngày thường không có dấu chân bất kỳ ai, lại là sau giữa trưa, mọi người
đều đi nghỉ trưa, tất nhiên sẽ không có ai đến đây, nàng liền nghĩ tới đây ngồi
tránh một chút, giờ này đã ra khỏi cửa phủ, mọi người sẽ biết nàng không có
việc gì để làm, dẫn tới lời đồn đãi khó nghe.
Hồ sen ở mùa đông năm trước mới đổi nước bùn, nước khá
trong, lá sen dày đặc, gió thổi qua, nghe tiếng vang rào rạt, nhìn thập phần
xanh tươi đáng yêu. Trong nước nuôi nhiều loại cá, con nào con nấy tròn vo, sắc
màu rực rỡ, đúng là thứ mà Lục lão ông yêu thích bỏ tiền ra nhờ người mua ở bên
ngoài về.
Phương Trúc dọc theo hồ đi được nửa vòng, tâm tình
cũng dần dần tốt hơn, còn có vài phần rộng mở sảng khoái. Lâm Cẩn Dung vẫn để
nàng đi qua cửa sân viện, cũng không từ chối quà của nàng, vừa mới thưởng cho
nàng một quan tiền. Vậy chứng tỏ cái gì, Lâm Cẩn Dung chính là đang làm khó
nàng một chút, để Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân xem, hẳn là vẫn nguyện ý để nàng
trở về. Nàng cũng không trông cậy vào việc có thể được đối đãi như lúc trước,
cho dù bị điều đi xa, còn đi trà tứ bôn tẩu qua lại, nàng cũng nguyện ý, cũng
đỡ khó xử hơn so với việc đứng giữa hai bên.
Vừa suy nghĩ như vậy, tâm tình của nàng tốt hơn rất
nhiều, vì thế bước lên nhà thuỷ tạ, tìm một góc khuất, ngồi xuống nghỉ tạm.
Ngồi một lúc, còn có chút buồn ngủ, mở to mắt nhìn chung quanh, thấy bốn phía
im ắng, đừng nói tới bóng người, ngay cả tiếng chim hót cũng không có, liền yên
tâm lớn mật nửa nằm nửa ngồi tựa vào cây cột mà ngủ.
Giữa hồ sen có một cây cầu nối đến nhà thủy tạ, có một
người đi đến, nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, rồi lại quay trở về. Phương Trúc
nửa điểm không biết, liên tục lo lắng vài ngày, ăn không ngon ngủ không yên, chợt
thả lỏng, chỉ thấy vô cùng mỏi mệt, vì thế lăn ra ngủ say sưa.
Lục lão ông mỗi ngày sau giữa trưa cũng có thói quen
nghỉ trưa, một ngày này, hắn trước tiên đi dạo một vòng ở vườn hoa nhỏ bên
ngoài Tụ Hiền các, nhổ mấy gốc cỏ dại, lại đi hành lang trêu chọc mấy con chim
tước mà mình nuôi, rồi sau đó sẽ đi đến thư phòng. Vừa lười biếng vặn thắt
lưng, chỉ thấy Lục Luân cùng Lục Thiện ghé vào cửa sổ thư phòng trông mong nhìn
hắn, nghĩ rằng hai hài tử này lập tức sẽ bị đưa đi Thái Minh phủ, trong lòng
mềm nhũn, liền mở lời: “Ta đi nghỉ trưa, hai người các con nếu không ngủ, thì
cứ ra ngoài đi dạo một chút.”
Lục Luân làm sao còn ngồi đó, lập tức hoan hô một
tiếng, xoay người ném một quyển sách lên trời, nhảy chân chạy tới tiếp được,
dùng sức xoa nhẹ hai má Lục Thiện, cười nói: “Chúng ta đi dạo trong vườn đi một
chút!”
Lục Thiện hưng phấn hai mắt tỏa sáng, nhưng vẫn khiếp
đảm nhìn Lục lão ông. Lục lão ông thở dài, đi qua đi sờ sờ đầu Lục Thiện, định
xoa đầu Lục Luân, mới phát hiện Lục Luân đã sớm cao lớn bằng mình, không khỏi
bật cười. Lục Luân lại nghịch ngợm, cúi thân xuống để hắn xoa.
Lục lão ông tuy rằng thường mắng Lục Luân bất hảo, kỳ
thật trong lòng yêu thích tôn tử hào sảng tinh thuần này, không khỏi nở nụ
cười, phân phó Tiểu Cứu: “Đi theo hầu hạ, không được có sai lầm gì.”
Mới chờ hắn xoay người vào phòng, Lục Luân liền ác
thanh ác khí mắng gã sai vặt đuổi đi, cùng Lục Thiện lén lút đi đến sân viện
của hắn, lấy ra một dây câu, móc câu, đá lửa, một ít muối tiêu linh tinh cho
vào một bọc nhỏ, lại lén lút tránh né hạ nhân, tìm đường mòn hẻo lánh hướng tới
vườn ở phương bắc, nửa đường lại dừng lại, ở vườn hoa đào tìm giun cho vào
chai.