Trải qua một chuyện này, Lục phủ rốt cục an tĩnh lại.
Lâm Cẩn Dung tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội để phát triển căn cơ của mình,
nàng vững chắc cẩn thận đi từng bước về phía trước, không kiêu ngạo không nóng
nảy, để ý gia sự càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, mặc dù ngẫu nhiên sẽ cùng
Đồ thị, Lâm Ngọc Trân bùng nổ chút xung đột nhỏ, nhưng đại để sự tình đều dựa
theo kế hoạch nàng đã dự tính, không có nửa điểm sai lầm, cuộc sống của nàng
bận rộn mà phong phú, tâm tình bình tĩnh vô ba.
Trà tứ thuận lợi khai trương, là nơi phong nhã có chút
danh tiếng ở thành Bình châu, đám người do Ngô Tương cầm đầu gồm một đám sĩ tử
yêu thích mấy thứ này tới ngâm thơ đối nghịch, có hào khách từ Giang Nam tới
đây bàn việc buôn bán cũng thích tới nơi đây tiêu khiển; đất bị nhiễm mặn trồng
cao lương được mùa thu hoạch, tá điền rất vừa lòng; Lâm Thế Toàn càng làm càng
trở nên thành thục, cùng Lâm Cẩn Dung thương lượng, chỉ chờ Ngô Tương hỗ trợ
làm cho hộ tịch xong, sẽ mở chi nhánh hương liệu ở bên kia.
Đào Phượng Đường ở Giang Nam đã an trí một tòa nhà vô
cùng xinh đẹp, Lâm Cẩn Dung nhận được tin từ Lâm Cẩn Âm, thử khuyến khích nàng
khuyên Đào Phượng Đường lại trí nghiệp nhiều một chút, lại tỏ vẻ Giang Nam thật
sự là nơi đáng giá, cho dù không nỡ chuyển nhà qua đó, nhưng tới ở vài năm cũng
là một việc thú vị nên nếm thử. Lâm Cẩn Âm có chút động tâm, nhưng cũng chưa
vội đưa ra chủ ý, Lâm Cẩn Dung cũng không gấp, mỗi tháng đều gửi một phong thư
thỉnh an tới Đào Thuấn Khâm hiện giờ đang tịch mịch, lơ đãng sẽ nhắc tới một
chút phong tình của Giang Nam mà thôi.
Bận rộn khiến ngày luôn trôi qua rất nhanh, đảo mắt hạ
đi đông đến, lại đã qua nửa năm.
Gần đông chí, chỉ qua vài ngày bầu trời rốt cục trở
nên trong xanh, Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Thế Toàn kiểm tra xong sổ sách, về nhà
lại cùng các quản sự giao tế một hồi, mệt mỏi không chịu nổi, liền đem việc còn
lại giao cho Lệ Chi cùng Phương Trúc đi làm, đang định nằm trên tháp phơi nắng
nghỉ ngơi trong chốc lát, Quế Viên tiến vào nói: “Thiếu phu nhân, Đại phu nhân
thỉnh người đi qua.”
Lâm Cẩn Dung không khỏi ngồi ngay dậy: “Có biết là
chuyện gì không?”
“Không biết.” Quế Viên thật cẩn thận nói: “Nhưng vừa
rồi nghe nói Đại thiếu phu nhân lại hoài thai.” Vừa nói, vừa lặng lẽ xem xét
Lâm Cẩn Dung, thầm nghĩ, thiếu phu nhân vào cửa đã hơn nửa năm, mà vẫn chưa
thấy có động tĩnh gì, tuy rằng ở mặt ngoài nửa điểm không biểu lộ, nhưng nghĩ
đến chắc là cũng sốt ruột chăng? Khẳng định càng không thích nghe thấy loại tin
tức này. Quế Viên nghĩ như thế, trên mặt liền mang theo vài phần tự cho là đúng
mà vô cùng cẩn thận.
Lâm Cẩn Dung biết nàng đa tâm, vừa thấy vẻ mặt kia của
nàng đã biết nàng suy nghĩ cái gì, cũng không nói thêm, chỉ thần sắc thản nhiên
phân phó: “Hôm nay gia sẽ trở về nhà, nhớ rõ bảo phòng bếp tối nay đưa cơm lên,
thịt dê nương, lại chuẩn bị một bầu rượu nóng.”
Quế Viên đáp ứng tự đi an bài.
Lâm Cẩn Dung chỉnh chang xong, đứng ở cửa đánh giá Quế
Viên ở hành lang phân phó tiểu nha hoàn làm việc. Quế Viên đã trưởng thành,
trên mái tóc đen dài có cài trâm lưu ly hình hoa mai diễm lệ, càng làm nổi bật
cần cổ tuyết trắng, trời sinh thân hình mềm mại, mặc dù là vào đông ăn mặc khá
dày, xiêm y mộc mạc, nhưng cũng không thể che giấu dáng người phong lưu, đúng
là độ tuổi đẹp nhất của nữ tử.
Lâm Cẩn Dung rất nhanh thu hồi ánh mắt, gọi Anh Đào,
vững bước xuống bậc thang, hướng tới ngoài viện. Lúc này đã là giữa đông, bầu
trời tuy rằng sáng sủa, chỗ không có ánh nắng chiếu vào vẫn thật sự âm hàn lạnh
lẽo, Lâm Cẩn Dung không sợ phơi nắng, chọn nơi có thái dương sáng lạn mà đi,
ánh nắng ấm áp chiếu lên trên người, làm cho xương cốt như tê dại, thầm nghĩ
được nằm ngủ một giấc mới tuyệt.
Anh Đào vui vẻ đi theo phía sau nàng, líu ríu nói
không ngớt: “Thiếu phu nhân rất thích phơi nắng, nếu mỗi ngày đều sáng sủa
không có tuyết rơi thì tốt biết bao? Trong nhà than cũng đỡ dùng nhiều hơn
chút.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Nha đầu ngốc, nếu mỗi ngày như
vậy, không có tuyết, sang năm ngươi nên ăn không khí a.”
Anh Đào thè lưỡi, như cũ vô ưu vô lự.
Chủ tớ hai người cố ý dạo một vòng bên ngoài, phơi
nắng cho người ấm áp, mới đi vào sân viện của Lâm Ngọc Trân.
Lục Vân đang ngồi bên chậu than ngẩn người, thấy Lâm
Cẩn Dung tiến vào, liền vội vàng đứng dậy cùng nàng tiếp đón. Lâm Cẩn Dung mắt
sắc, thấy Lục Vân ánh mắt có chút đỏ lên, Lâm Ngọc Trân sắc mặt cũng không tốt,
liền không nhiều lời, im lặng thi lễ, an vị ở một bên tĩnh lặng chờ Lâm Ngọc
Trân lên tiếng.
Lâm Ngọc Trân lột một vỏ quýt cầm trong tay đưa ra, ý
bảo Lâm Cẩn Dung hỗ trợ cời than lên, đem vỏ quýt ném vào đó, không chút để ý
nói: “Từ nay trở đi đó là lễ thành thân của Thất muội muội con.”
Vỏ quýt bị than đốt bốc lên một làn khói nhẹ, dần dần
trở nên nhăn nheo đen hồng, tản mát ra mùi hương thản nhiên thơm ngát, Lâm Cẩn
Dung hít một hơi thật sâu, nói: “Đều đã an bài rất tốt, cô cô còn có gì muốn
phân phó không?”
Lâm Ngọc Trân nhíu lại mày nói: “Nhà Nhị cữu mẫu của
con có một bà con xa thân thích muốn tới chúc mừng, không biết con còn nhớ rõ
không, là họ Kim, gọi là Thừa Cấp, tính ra là chất của Nhị bá mẫu con, năm đó
đã tới Bình châu, ở trong phủ non nửa tháng.”
Lâm Cẩn Dung vốn tưởng rằng nàng sẽ nói việc Lã thị
mang thai, thấy nói đến việc này, lập tức có thêm tinh thần.
Tuy rằng Lâm Ngọc Trân không nói tỉ mỉ, nhưng không
phải là nhắc tới phu gia tương lai của Lục Vân đó sao, chẳng qua khi đó Lâm
Ngọc Trân không kiên nhẫn cùng nàng nói về chuyện này thôi, sau khi sự tình đã
quyết định, nàng mới biết được. Trong đó quá trình cụ thể thế nào nàng cũng
không biết, chỉ nhớ rõ việc hôn nhân này mất khá nhiều thời gian công sức mới
xem như thành. Nhưng giờ phút này nàng tất nhiên không thể tiết lộ, chỉ làm bộ
hoảng hốt nói: “Khi đó ta còn nhỏ, không nhớ nổi.”
Lâm Ngọc Trân cũng không để ý Lâm Cẩn Dung có nhớ hay
không, nàng vốn cũng chỉ là muốn tìm người có thể tín nhiệm thương lượng một
chút mà thôi: “Ta lại có thể nhớ rõ một chút, nhưng đã lâu, không thể nhớ ra
diện mạo của hắn, huống hồ khi đó hắn cũng còn nhỏ, trưởng thành sẽ có biến
hóa. Nghe Nhị bá mẫu con nói lời hay khen hắn tuấn tú lịch sự, cũng không biết
là thật hay giả.”
Lâm Cẩn Dung thận trọng nói: “Nhị bá mẫu nhiều năm
chưa từng về thăm phụ mẫu, ngày thường lại cùng Kim gia ít khi lui tới, nghĩ
đến cũng là từ người bên ngoài mà biết được, có lẽ cũng không biết chắc chắn.
Người này có vấn đề gì sao?”
Lâm Ngọc Trân thực không muốn nhiều lời, do dự một
lát
rồi nói: “Người này nay đã là Tri huyện ở Ích châu.”
Lâm Cẩn Dung ra vẻ vui mừng: “Vậy là rất khá, tuổi còn
trẻ mà đã được như vậy thật không dễ dàng. Hắn hiện giờ đang làm quan, Ích châu
cách chỗ chúng ta mấy ngàn dặm, thế mà hắn còn có thể tới đây chúc mừng sao?”
Lâm Ngọc Trân có chút xấu hổ nhỏ giọng nói: “Người đến
không phải là hắn, là mẫu thân và Đại tẩu của hắn. Tuổi không tính là trẻ, cũng
đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi rồi. Hắn từ trước đến nay đều tập trung đọc
sách, chưa từng đón dâu, cho nên trì hoãn đến giờ. Trong nhà chỉ có một quả phụ
cùng ca ca và tẩu tử, gia cảnh cũng cũng không tệ lắm, sinh kế tuyệt đối không
thành vấn đề.”
Lúc này có rất nhiều đệ tử thế gia, vì tiền đồ mà trì
hoãn việc hôn nhân cũng không thiếu, vị này tuy rằng tuổi hơn lớn, nhưng tốt
xấu đã vất vả làm được chức quan, cũng coi như rất khá.
Lâm Cẩn Dung liền theo ý tứ Lâm Ngọc Trân nói: “Nếu
chăm chỉ, nhân phẩm tốt, vậy rất được. Có điều tuổi hơi lớn, nhà cũng khá xa.”
“Cũng không tính là quá lớn, cũng biết đau lòng cho
người khác… Xa thì xa, nhưng nếu muốn tìm nhà nào quanh đây vừa khá tương lai
có tiền đồ cũng không thấy, cố gắng đi xa còn hơn…” Lâm Ngọc Trân càng không
ngừng tìm cớ, nàng vừa nghĩ muốn gửi thư cho Lục Kiến Tân, nhưng Lục lão ông
không cho liền phiền chán không chịu nổi, buồn rầu cầm vỏ quýt ném vào bát thủy
tinh nói: “Ta thấy cũng không tệ lắm, dù sao A Vân tuổi thật sự là không còn
nhỏ, nhưng nàng không muốn, nghe cũng không nguyện ý nghe ta nói tỉ mỉ, chỉ nói
người này tuổi lớn như vậy, bên người tất có thị thiếp. Ta nói thị thiếp tính
là cái gì? Bất quá chỉ như gà chó mà thôi, không thích liền đem bán, nhưng nàng
không chịu. Nàng không có tỷ muội, con thay ta khuyên nhủ nàng.”
Không muốn xuất giá, phải chọn người mắt cao hơn đỉnh
mới xuất giá, không có chuyện nào khó hơn chuyện này, Lâm Cẩn Dung âm thầm kêu
khổ, lại không thể từ chối, đành phải nói: “Ta lúc trước chưa từng cùng A Vân
đề cập qua phương diện này, cũng không biết nàng có nguyện ý nghe ta nói hay
không đâu.” Người này so với Lục Vân lớn hơn gần mười tuổi, cũng không phải tài
tử nổi danh, bất quá chỉ là tri huyện một huyện nhỏ trong thành, không rõ diện
mạo phẩm tính như thế nào, so với Ngô Tương, thật sự là kém quá xa. Lâm Ngọc
Trân nhận ra sự thật, có điều Lục Vân không như vậy, cũng có thể nói là Lục Vân
hiểu ra được sự thật, nhưng không nguyện ý thừa nhận, lại càng không phục khẩu
khí. Có thể bảo Lâm Cẩn Dung làm sao bây giờ?
Lâm Ngọc Trân thật sự đau đầu, đúng là cái gì cũng có
thể thử khi tuyệt vọng: “Con đi thử xem là được. Ta sớm biết vậy sẽ không nói
với nàng. Tốt rồi, ngay cả lễ thành thân của Thất muội cũng không chịu đi.”
Người không đi, sao có thể xem tướng đây? Nếu không đi, về sau việc hôn nhân
tương đối khá này biết đi đâu mà tìm? Cứ năm này qua năm khác, chẳng lẽ thật sự
muốn ở nhà mẹ đẻ cả đời, khiến người ta chê cười cả đời bất thành sao? Hoặc là,
nghe theo an bài của Lục Kiến Tân hay Lục lão ông sao? Khi đó căn bản không
phải do mẫu tử các nàng chọn lựa, nam nhân nhìn nhận vấn đề không giống với nữ
nhân, ai biết sẽ chọn ra người nào đây? Không chừng còn không bằng đối tượng
hiện giờ.
Lâm Cẩn Dung đành phải đứng lên: “Ta đây đi trước thử
xem.”
“Không vội, nàng vừa bực bội với ta, con đi lúc này
tất nhiên nàng sẽ không chịu gặp con, con nói cũng không nghe vào tai, chờ đến
buổi tối tâm tình nàng đỡ hơn thì đi khuyên nàng.” Lâm Ngọc Trân nhẹ nhàng nhấp
một ngụm trà, ý bảo Lâm Cẩn Dung ngồi xuống: “Nghe nói Đại tẩu con lại có bầu.
Lão thái gia tính mùa thua sang năm giúp Lục Kinh đón dâu.”
Lâm Cẩn Dung liền cúi đầu, thưởng thức ngọc bội phi
sắc bên hông, không nói được một lời.
Lâm Ngọc Trân nhíu mày nói: “Rốt cuộc con có chuyện gì
vậy? Hắn cũng không phải không chịu thường xuyên về nhà, ta thấy hắn đối đãi
với con cũng khá tốt, các con là phu thê còn trẻ…” Nói tới đây, nàng cũng không
nói thêm nữa, ngược lại bảo: “Lúc trước mẫu thân con bị bệnh có nhờ Thủy lão
tiên sinh kia chữa trị rất tốt đúng không? Ta thấy con lần này trở về, vẫn nên
nói với mẫu thân con, thỉnh hắn tới khám xem thế nào đi! Bằng không lại qua thêm
thời gian nữa, đợi đến khi để thê tử Lục Kinh vào cửa rồi, ta xem con phải làm
sao bây giờ!”
Lâm Cẩn Dung thấp giọng đáp: “Vâng.”
Lâm Ngọc Trân thấy nàng bộ dạng phục tùng rũ mắt, nghĩ
rằng thật sự hiếm khi có thời điểm nàng nhu thuận như vậy, liền nói tiếp: “Ta
thấy phu thê lão Đại chính là cố ý chọn lúc này để nói! Ta nghe nói Nhị thẩm
nương con đang ở thôn trang, ngày ngày ăn chay niệm phật, quảng kết thiện
duyên, thể hiện thanh danh. Cái này, có người ở trước mặt tổ mẫu con nhắc tới
nàng.” Tới gần đông chí, muốn tế tổ, đầu đông, cuối đông, trong nhà đúng là
thời điểm bận rộn nhất, vừa vặn Lã thị cần phải dưỡng thai, đây không phải là
cơ hội để Tống thị trở về sao?