Thế Hôn

Hiếu đạo


trước sau

“Nô tỳ đang muốn nói với người, vừa rồi Phương ma ma qua đây, nói phu nhân sai nàng tới nhắc nhở người, bảo người đừng quên việc này.” Lệ Chi không khỏi cùng Lâm Cẩn Dung đưa ra chủ ý: “Hôm nay vừa vặn chuẩn bị đồ ngon rượu nóng, thiếu phu nhân không ngại thỉnh Đại tiểu thư tới dùng bữa. Nếu nàng nguyện ý đến, thì cứ theo đó mà làm; nếu nàng không muốn đến, cũng có thể ở trước mặt phu nhân báo cáo kết quả.”

Lâm Cẩn Dung thu liễm tâm tư: “Được, ngươi tự mình đi thỉnh nàng đi.” Dựa theo suy đoán của nàng, Lục Vân tâm cao khí ngạo, tất nhiên sẽ không cam chịu yếu thế mà chấp nhận. Chẳng sợ chính là nếu không nghĩ đến, cũng sẽ làm bộ như không có việc gì đến ăn bữa cơm này. Nàng thì sao, cũng không phải khuyên nhủ khổ sở gì, chỉ đưa ra đề nghị của Lâm Ngọc Trân mà thôi.

Lệ Chi tự lĩnh mệnh đi thỉnh Lục Vân. Trong chốc lát, vui vẻ rạo rực trở về nói: “Thiếu phu nhân, Đại tiểu thư nói thay xiêm y xong sẽ qua.”

Lâm Cẩn Dung liền phân phó đám người Quế Viên thiết hạ bàn tiệc, ủ nóng rượu, chuẩn bị tiếp đãi Lục Vân. Không bao lâu, Lục Vân mang theo không khi giá lạnh tiến vào, trên mặt sớm không còn thần sắc rầu rĩ không vui như lúc trước, chỉ thấy nét mặt toả sáng.

Lâm Cẩn Dung đưa mắt nhìn lại, thấy nàng mặc một thân miên bào áo cẩm thêu hoa văn hoa mai đỏ, hoa hải đường còn khá mới, lông chồn trắng đính vào sườn áo, phía dưới là váy màu trắng ngà, đeo khối ngọc bích như ý mà Lục lão thái thái đã thưởng, trên môi còn thoa một lớp son hồng nhạt, dung sắc kiều diễm tươi mát, cho thấy là đã tỉ mỉ trang điểm. Liền biết suy đoán của mình vừa rồi không sai, vì thế cười dài nghênh đón, dẫn nàng ngồi xuống tháp, cười nói: “Ngày thường luôn bận việc, sớm đã có tâm mời muội muội tới đây hàn huyên, nhưng mãi mà không có cơ hội.”

Hai người ngày thường chỉ giữ mặt mũi, thân cận giống như vậy thì cực kỳ hiếm, Lục Vân trong lòng biết rõ ràng Lâm Cẩn Dung vì sao tìm nàng, nhưng cũng làm bộ như không biết, cười nói: “Nhận ân tình của tẩu tử, ngày khác ta lại mời lại tẩu. Ca ca ta đâu? Nghe nói đã trở lại tại sao không thấy hắn?”

Lâm Cẩn Dung cười rót cho nàng một chén rượu: “Vì việc máy cày, máy gieo, được Tri châu đại nhân thỉnh đi đàm luận.”

“Đó là chuyện tốt.” Lục Vân nâng chén chạm chén với nàng, cướp lời nói: “Chén thứ nhất, chúc ca ca có thể thành công, càng ngày càng có chí khí.” Hai người cùng uống cạn, Lâm Cẩn Dung đang muốn rót rượu cho Lục Vân, Lục Vân lại giành trước cầm lấy hồ lô mà châm rượu cho nàng, xảo tiếu thản nhiên: “Chén thứ hai, liền chúc tẩu tử sớm ngày sinh ra một chất nhi trắng trẻo bụ bẫm.”

Lâm Cẩn Dung cười, uống nốt chén rượu kia, Lục Vân gắp một miếng thịt dê nướng thơm ngon, quan tâm nói: “Mẫu thân không làm khó tẩu chứ? Ta có nghe nói chuyện của Đại tẩu, liền khuyên nàng, tiếc rằng nàng không để vào tai. Khi đó ta muốn ở lại đó, nhưng sự tình này để một cô nương như ta góp lời thật không tiện.”

Lệ Chi ở một bên thu xếp đồ ăn, nghe đến đó không khỏi khẽ nhíu mày, Đại tiểu thư cố ý khiến Lâm Cẩn Dung ngột ngạt chăng? Biết rõ mọi người đều nhìn chằm chằm vào bụng của Lâm Cẩn Dung, hảo tâm thỉnh nàng lại đây ăn cơm khai đạo nàng, mỗi một câu của nàng đều không rời khỏi đề tài này, có phải đang nhắc nhở Lâm Cẩn Dung hay không, bản thân chuyện của mình còn chưa xong, đừng vội xen vào việc của người khác chứ. Vì thế nhìn Lục Vân kia cố ý giả vờ quan tâm săn sóc liền thấy vô cùng không thuận mắt, cảm thấy một bàn đồ ăn ngon rượu ngon đều lãng phí, nếu cho chó ăn nó còn biết quẫy đuôi a.

Lâm Cẩn Dung cũng vẫn tươi cười như thường: “Bà bà từ trước đến nay ác miệng nhưng mềm lòng, muội không nói ta cũng biết. Ta còn lo lắng nàng khiến cho muội thương tâm đây.” Một câu này, liền đem đầu mâu chuyển hướng về phía việc hôn nhân của Lục Vân. Vốn nàng không nhất định đề cập đến chuyện này, nhưng nếu Lục Vân muốn thử nàng, nàng đương nhiên sẽ nói ra hết, đỡ phải không công bị khiêu khích.

Lục Vân không thể nuốt nổi miếng thịt dê ở trong miệng, đưa tay buông đũa đặt ở trên bàn, sắc mặt liền trở nên lạnh lùng.

Lâm Cẩn Dung phảng phất giống như chưa từng nhìn thấy thần sắc của nàng, thản nhiên rót rượu cho nàng, lại rót đầy chén của mình, rồi nhấc lên uống cạn nói: “Cô cô muốn ta khuyên muội, có điều, muội từ trước đến nay là người có chủ ý, là người biết lý lẽ nhất, hiếu đạo nhất, làm sao cần ta khuyên nhủ đây.”

Lục Vân nhìn chằm chằm chén rượu trước mặt trong chốc lát, nâng mắt lên nhìn Lâm Cẩn Dung, ngữ khí chua ngoa hỏi: “Tẩu tử, năm đó tẩu cũng vì hiếu đạo chăng?”

Lệ Chi sắc mặt thay đổi, từ trước Lâm Cẩn Dung kháng hôn mọi người đều có ý thức che lấp không đề cập tới, chỉ sợ nói ra chính là tổn thương tình cảm của Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam. Lục Vân nói như vậy, quả thực chính là khiêu khích. Giản Nhi lo lắng lặng lẽ kéo kéo ống tay áo của Lục Vân, Lục Vân dường như không cảm nhận thấy, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Dung, chậm rãi đợi nàng trả lời.

Lâm Cẩn Dung lại rót đầy rượu vào chén, thản nhiên nói: “Chuyện cũ không cần đề cập tới. Bất quá trưởng bối nói thế nào đều phải nghe theo, bà bà chung quy là đau lòng muội mà thôi. Muội xem hiện tại không phải ta sống rất tốt sao?”

“Người nọ còn chẳng bằng một nửa của Nhị ca.” Lục Vân cắn răng đứng dậy, há mồm còn muốn nói cái gì, ước chừng là thấy ảnh hưởng đến hình tượng đoan thục ôn nhã ngày thường của mình, liền ngậm miệng lại, thản nhiên nói: “Ta no rồi. Tẩu tử từ từ dùng cơm.” Nói xong xoay người bước đi.

Giản Nhi ở lại phía sau, mặt đỏ tai hồng đối với Lâm Cẩn Dung thi lễ, nhỏ giọng nói: “Nhị thiếu phu nhân, người đừng so đo với tiểu thư, trong lòng nàng…”

“Giản Nhi?” Lục Vân bên ngoài cất cao thanh âm quát một tiếng.

“Tới đây.” Giản Nhi giống như chim sợ cành cong, nhanh hướng Lâm Cẩn Dung hành lễ thêm lần nữa, vội vàng đi ra ngoài.

Lâm Cẩn Dung thản nhiên phân phó Quế Viên: “Ngươi cầm đèn lồng đưa tiểu thư trở về.”

Quế Viên đáp ứng, nhanh cầm đèn lồng đuổi theo.

Lệ Chi khó chịu: “Tính tình của Đại tiểu thư càng ngày càng chanh chua, nhìn qua có vẻ như biết săn sóc, kỳ thật thì có thật sự thế không? Bất quá đều chỉ biết bản thân mình. Mọi người khuyên nàng vẫn là vì tốt cho nàng, nếu không ai làm cái việc ngại ngùng này làm gì…”

“Chúng ta không nói tới nàng nữa.” Lâm Cẩn Dung mỉm cười chỉ vị trí đối diện: “Lấy ra một bộ bát đũa, theo giúp ta ăn một chút. Ăn xong, ta còn phải qua chỗ của phu nhân.” Làm đủ bước, đỡ cho người khác nói nàng làm tẩu tử không quan tâm tới tiểu cô.

Lệ Chi quả nhiên tự cầm một bộ bát đũa nghiêng thân mình ngồi xuống, Lâm Cẩn Dung cùng nàng rót một chén rượu, nâng chén kính nàng: “Mấy năm nay vất vả ngươi, ta đều
xem ở trong mắt, ghi tạc trong lòng.”

Lệ Chi ngượng ngùng cười cười, cung kính đừng lên: “Đây là bổn phận của nô tỳ.”

Lâm Cẩn Dung ý bảo nàng ngồi xuống: “Năm nay ở thôn trang mùa thu hoạch rất tốt, trà tứ cùng cửa hàng sinh ý cũng thuận lợi, hôm nay ta đã nói với Tam gia, thỉnh hắn giúp ngươi đánh một bộ trang sức, mặt trên khảm chút này nọ, ngươi thích trân châu, hay là bảo thạch?”

Lệ Chi thấp thỏm lo âu: “Thiếu phu nhân, người muốn… ?” Cái này như là đang thay nàng chuẩn bị đồ cưới vậy, nhưng người muốn đuổi nàng ra ngoài ư?

Lâm Cẩn Dung cười nói: “Ta muốn cái gì?”

Lệ Chi đôi mắt ửng đỏ: “Nô tỳ không muốn rời khỏi người.”

Năm đó nàng hỏi Lệ Chi, Lệ Chi cũng trả lời như thế, nhưng lúc đó nàng tình cảnh gian nan, cho dù là trong lòng mong muốn, cũng không thể thay Lệ Chi tìm người vừa lòng, thậm chí không thể rời khỏi Lệ Chi, chỉ có thể trông cậy vào Lệ Chi. Nhưng hôm nay, nàng có thể giúp Lệ Chi, nàng sẽ không lại để Lệ Chi có kết cục giống như kiếp trước, máu chảy đầm đìa, cô đơn chết ở bờ sông. Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Qua năm nay ta mười tám, ngươi hai mươi, tuổi tác không nhỏ.”

Lệ Chi cúi mắt suy nghĩ một hồi, xoa xoa khóe mắt: “Thiếu phu nhân là cần nhân thủ bên ngoài chăng? Người là chủ, nô tỳ là nô, người an bài là được rồi, nô tỳ đều nghe theo.”

Lệ Chi từ trước đến nay tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, cố ý nói như vậy để khích nàng, đó là thực sự không nghĩ tới chuyện xuất giá. Lệ Chi vẫn là Lệ Chi năm đó, cố nhiên trở nên có năng lực, càng thêm tinh tế, nhưng tâm lại chưa bao giờ biến đổi, Lâm Cẩn Dung trong lòng trấn an, cũng không nỡ trách nàng, hòa nhã nói: “Ngươi biết rõ không phải như vậy, ta chỉ là hy vọng điều tốt mà thôi. Ai thật tình thật lòng đối đãi tốt với ta, ta cũng hy vọng có thể hết sức đối tốt với bọn họ.”

Lệ Chi hồng mắt quật cường nói: “Nếu thiếu phu nhân muốn tốt cho nô tỳ, vậy nô tỳ nói với thiếu phu nhân, nô tỳ chỉ muốn ở cạnh người. Nam nhân là đồ bỏ đi, nô tỳ chướng mắt, cũng không nghĩ tới.”

Lâm Cẩn Dung không khỏi nở nụ cười: “Nói ngốc nghếch, ngươi thật tình muốn theo giúp ta cả đời, ta sao có thể nhẫn tâm nhìn ngươi hư độ quang âm, tương lai lớn tuổi sẽ cơ khổ chứ? Ngươi không cần phải xen vào chuyện này, ta tất sẽ để ngươi về già có thể an ổn kiên định. Đến đây, dùng bữa đi, đều nguội rồi.” Mang theo vài phần cười khẽ nói: “Cửa hàng kia của Nhị gia bán hạt châu, ta liền chọn cho ngươi hạt châu vậy. Cũng đỡ chút tiền cho ta a.”

Lệ Chi miễn cưỡng cười, ngập ngừng cầm đũa, thực là ăn không vô. Lâm Cẩn Dung liền gắp mấy miếng thịt dê cho nàng: “Không ăn được sao? Nhìn xem bên ngoài Anh Đào cùng Đậu Nhi đều thèm nuốt nước miếng kìa.”

Lệ Chi miễn cưỡng cười cười, đôi đũa vẫn bất động, Lâm Cẩn Dung bất đắc dĩ, chỉ đành nói: “Thôi, đều dọn xuống đi, đem đồ ăn nóng lên, vài người các ngươi ăn luôn đi. Mặt khác nấu một bát mỳ cho ta.”

Lệ Chi vội rời đi. Chốc lát, Quế Viên vén mành tiến vào, thật cẩn thận cầm một hà bao đưa tới trước mặt của Lâm Cẩn Dung, nhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân, Đại tiểu thư thưởng. Bên trong là một trăm văn tiền.”

Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, nói: “Thưởng cho người, đó là của ngươi.”

Quế Viên theo lời thu nhận, lại nói: “Đại tiểu thư lại hỏi, Phương Trúc còn giống như trước thường xuyên hầu hạ trước mặt người không, nô tỳ trả lời, người thường xuyên hầu hạ bên cạnh người là chúng ta, Phương Trúc thường chạy đi chạy lại ngoài viện. Đại tiểu thư nghe như vậy yên tĩnh một lát, lại hỏi nô tỳ cùng Lệ Chi bao nhiêu tuổi, trong viện của chúng ta có cần thêm tiểu nha hoàn không. Nô tỳ nói, chưa từng nghe thiếu phu nhân đề cập qua.”

“Ngươi làm tốt lắm. Lần sau nếu lại có người hỏi, ngươi cứ nói, ta tính tuyển chọn hai tiểu nha hoàn vào hầu hạ.” Lâm Cẩn Dung thân thiết cười: “Các nàng đang có đồ ăn ngon, ngươi nhanh đi, đi chậm sẽ không có.”

Quế Viên được khuôn mặt tươi cười của nàng khích lệ, kích động quỳ gối hành lễ cáo lui.

Lâm Cẩn Dung ngồi một lát, tính toán bọn nha hoàn đã ăn xong, liền gọi người theo nàng đi gặp Lâm Ngọc Trân. Lâm Ngọc Trân còn chưa ngủ, đang dựa trên tháp mà ngẩn người, thấy nàng tiến vào, vội ngồi dậy, tràn đầy hi vọng hỏi: “Như thế nào?”

Lâm Cẩn Dung khe khẽ thở dài: “Có nói hai câu, liền ném chiếc đũa đi. Ta sợ bà bà quan tâm, trước lại đây nói một tiếng.”

Lâm Ngọc Trân sợ run một lát, dùng sức đấm ngực hai cái, nước mắt chảy ra: “Ta đây là tạo nghiệt gì a! Sinh ra oan gia như vậy!”

Lâm Cẩn Dung khuyên nhủ: “Có lẽ nàng qua hôm nay sẽ nghĩ thông suốt cũng không chừng.”

Lâm Ngọc Trân chảy lệ trong chốc lát, mạnh đứng lên, rõ ràng rành mạch sai người giúp nàng thay quần áo: “Đi nói với nàng, không muốn đi cũng phải đi, chẳng lẽ thật muốn để tổ phụ cùng công công của con động giận, mất hết thể diện, nàng mới vui mừng hay sao?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện