Lâm Cẩn Dung ghé vào dưới đèn phát sầu. Chỉ vì vài thứ
kia lại vô thanh vô tức biến mất. Nàng nghĩ rằng, cho dù bị thất lạc trên đường
cũng đành thôi, nhưng có thể lặng yên không một tiếng động như vậy, thật sự là
làm cho người ta cực kỳ bất an. Rốt cuộc là Lục gia có lỗi? Hay là Ngô gia có
sơ sót?
“Nhị gia đã trở lại!” Quế Viên ở cửa thanh thúy hô một
tiếng, ngay sau đó Lục Giam tiến vào, mặt phiếm hoa đào, ánh mắt tỏa sáng, là
biểu hiện uống nhiều rượu.
Lâm Cẩn Dung vội thu liễm tâm thần, tiến lên tiếp đón
hắn: “Tại sao lại uống nhiều rượu rồi?”
Lục Giam mỉm cười đỡ tay nàng nói: “Ngô Tương mang
theo người tới ồn ào, liền ngay cả lý do ta đã cưới thê nên uống thêm một chén
cũng lấy ra dùng, ta sao có thể không uống?” Một mặt nói, một mặt ghé vào bên
tai nàng thấp giọng nói: “Là ta không tốt, lại uống nhiều rồi.” Giữa trưa hắn
hộ tống Lục lão ông thỉnh các quản sự ở các cửa hàng Lục gia ăn cơm uống rượu,
đến buổi tối lại cùng đám người Ngô Tương uống rượu, thực sự là uống hơi nhiều.
Hắn uống thế này cũng nằm trong dự kiến của nàng, Lâm
Cẩn Dung trong lòng khoan khoái, xem nhẹ giọng nói và cử động vô cùng thân
thiết của hắn, bộ dạng oán trách: “Nên để chàng đến thư phòng ngủ thôi! Thối
hoắc.”
“Ta không đi.”Thấy nàng làm ra vẻ ta đây, đôi mắt Lục
Giam càng sáng lên, gắt gao nhìn chằm chằm nàng không chịu chuyển dời, cũng
không quay đầu lại nói: “Ta có thứ này muốn cho nàng xem. Đem thùng ta vừa mới
mang về vào.”
Đậu Nhi cùng Quế Viên vội vàng nâng vào, Lệ Chi cũng
bưng bát canh giải rượu đến, cười nói: “Nhị gia trước uống canh giải rượu đi,
Quế ma ma đã hâm nóng rồi.”
Lục Giam theo lời uống hết, lại nghe lời Lâm Cẩn Dung
an bài rửa mặt một phen, thay đổi quần áo ở nhà, rồi cho mọi người lui ra
ngoài, kéo Lâm Cẩn Dung ngồi xuống tháp, mở thùng ra cho Lâm Cẩn Dung xem,
chính là giấy thượng hạng và bút mực linh tinh gì đó, cũng có vài quyển sách cổ
đơn lẻ. Lục Giam lấy ra cho Lâm Cẩn Dung xem, nhất nhất kể lại với nàng là ai
đưa, lại hỏi nàng có thích không, có thể chọn lựa, phảng phất giống như tiểu
hài tử vậy.
Lâm Cẩn Dung mỉm cười cự tuyệt: “Đều là bằng hữu tốt
tặng cho chàng, sao ta có thể lấy được? Ta sẽ nhớ kỹ cho chàng, ngày sau hoàn
lễ cho người ta.”
Lục Giam thấy nàng không cần, hơi hơi có chút thất
vọng, lại từ bên trong lấy ra một hộp dán giấy niêm phong đưa tới trước mặt
nàng: “Ngô Tương nhờ ta chuyển giao đưa cho nàng, là Dương Mạt đáp lễ.” Một mặt
nói, một mặt hàm chứa tươi cười nhìn nàng, biểu tình nàng xem lễ vật của ta, ta
cũng phải nhìn người khác tặng gì cho nàng mới được.
Hóa ra là thằng nhãi Ngô Tương này. Lâm Cẩn Dung trong
lòng mới xem như an tâm, lấy trâm gài tóc nhẹ nhàng đâm vào lớp giấy niêm
phong, là phấn son bột nước thập phần tinh xảo, đấu lạp, quạt tròn, khăn lụa,
trà ngon, có hai tầng. Phía dưới có danh mục quà tặng, ngoài ra không còn gì
khác. Nàng biết thư còn nằm trong tay Ngô Tương, hắn nhờ Lục Giam mang đồ đến,
nghĩ đến là nghe Ngô Lăng hỏi, mượn cơ hội nói cho mình yên tâm thôi. Dù đã yên
lòng còn có chút cảm thấy Ngô Tương nhiều chuyện, sớm để Lâm Thế Toàn đưa tới
không phải tốt hơn sao? Hắn xen vào làm cái gì? Vừa oán thầm, vừa mỉm cười chỉ
từng món hỏi Lục Giam: “Mẫn Hành có thích thứ nào không?”
Lục Giam mang theo vài phần dáng điệu thơ ngây: “Ta
muốn uống trà nàng pha.”
Lâm Cẩn Dung chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng hắn như
vậy, nhất thời cảm thấy hắn mượn rượu giả điên. Im lặng một lát, cuối cùng ôn
nhu nói: “Hôm nay chàng uống nhiều rượu, đợi đến sinh thần chàng, ta sẽ pha trà
cho chàng được không? Lúc này đêm đã khuya, sớm đi nghỉ ngơi thôi.”
Lục Giam ngoái đầu nhìn lại nhìn nàng một cái, liền
thả túi trà trong tay, nghe lời nằm xuống giường, mỉm cười hướng nàng vươn tay:
“A Dung, lại đây.”
Lâm Cẩn Dung nghĩ đêm qua hắn có hành vi kia, sợ hắn
không nghe khuyên bảo, liền cúi đầu thu thập đồ đạc: “Chờ ta thu dọn xong đã.
Đều là tâm ý của người khác, nếu sơ xuất là lỗi của chúng ta.”
Lục Giam không nhắc lại, hé mắt thấy nàng làm việc,
bất quá cảm thấy say rượu, dần dần trở nên lơ mơ.
Lâm Cẩn Dung chậm rì rì thu dọn xong xuôi, đi qua xem,
hắn sớm đã ngủ, trên trán, trên gáy đổ ra một tầng mồ hôi. Nàng cúi mắt đứng ở
bên giường nhìn hắn, lúc hắn say rượu rất ngoan, mặc kệ uống nhiều uống ít thế
nào, nàng chưa bao giờ từng thấy hắn làm ầm ĩ, nhiều nhất chỉ nói hơi nhiều hơn
bình thường thôi, bằng không chính là im lặng ngồi hoặc là nằm, giờ phút này
hắn cũng như thế, ngay cả ngủ cũng là nằm thẳng tắp.
Bộ dạng của hắn thật sự đẹp mắt, cho dù hai mắt đã
nhắm lại, im lặng ngủ bất động, dung mạo cũng thập phần hấp dẫn người khác,
nàng sống hai kiếp, vốn chưa từng gặp qua nam tử nào tuấn tú hơn hắn, càng
khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Từ trước thời điểm nàng còn ái mộ
hắn, nhìn thấy hắn thì lòng tràn đầy vui sướng không thể chuyển dời ánh mắt,
thời điểm nàng hận hắn, mặc dù chán ghét hắn, hận không thể giết chết hắn,
nhưng cũng không thể phủ nhận hắn rất tuấn tú.
Nhưng chỉ là. . . . Cho dù hắn đẹp mắt, trong lòng
nàng cũng không còn cảm thấy rung động như trước nữa. Đẹp thì đẹp, cũng chỉ để
ngắm mà thôi. Lâm Cẩn Dung cúi mắt nhìn trong chốc lát, rồi chuyển ánh mắt sang
một bên, cầm khăn nóng thay hắn lau mồ hôi.
Chờ nàng thu thập xong nằm xuống, Lục Giam lại nhẹ
nhàng nghiêng người, ngăn nửa người nàng lại, gắt gao ôm thắt lưng nàng, môi ở
trên gáy nàng cọ qua cọ lại. Lâm Cẩn Dung động cũng không dám động, chỉ sợ sẽ
càng khiến hắn bị kích thích, hắn lại luồn tay vào trong vạt áo nàng, gọi một
tiếng A Dung liền cảm thấy mỹ mãn rồi đi vào giấc ngủ. Lâm Cẩn Dung mở to mắt,
mãi cho đến khi vạn lại câu tĩnh (vạn vật yên lặng) mới mơ
hồ thiu ngủ.
Hôn sự của Lâm Thất là việc vui thứ tư của Lâm gia,
phía dưới nàng qua nhiều năm nữa sẽ không có ai xuất giá, vì thế Lâm lão thái
gia cùng Lâm lão thái thái đều thực coi trọng. Mặc dù so ra kém náo nhiệt phồn
hoa hơn so với hôn lễ của Lâm Cẩn Dung, nhưng lại thập phần long trọng, đem
thân thích bằng hữu đều nhồi vào chính đường.
Lâm Cẩn Dung nay là khách nhân, cũng không cần nàng
làm cái gì, nhiệm vụ chủ yếu là tới vô giúp vui. Hôm nay nàng không có tâm tư
xem lễ, ánh mắt tìm kiếm trong đám khách nhân một hồi, không phát hiện ra Ngô
Tương, không khỏi có chút thất vọng, nàng nghĩ đến hôm nay hắn chắc chắn sẽ
đến, lại mượn cơ hội tự mình đưa thư cho nàng.
Trong suy nghĩ của nàng, hắn giữ
lại chậm chạp không đưa cho nàng, đơn giản chính là lo lắng sẽ rơi vào tay
người khác mà thôi.
Đợi một hồi, đột nhiên nhớ tới, năm ấy ở kiếp trước,
Ngô Tương cũng khoan thai đến chậm, lúc ấy nàng vì việc vặt ở Lục gia thập phần
bất khoái, đến đây lại do Đào thị cùng Lâm Tam lão gia vì chuyện Lâm Thận Chi
náo loạn một hồi, khóc lóc khiến mắt sưng đỏ không dám đi ra gặp khách, liền
mạo hiểm giá lạnh ngồi ở hoa viên. Sau đó xem như canh giờ không sai biệt lắm,
bên ngoài tân khách rời đi, mới mang theo Lệ Chi đi ra, lại gặp hắn ở một con
đường nhỏ ngoại viện. Hắn thấy nàng hai mắt sưng đỏ, liền dừng chân, nói bóng
nói gió hỏi han một hồi, nàng mặc dù không chịu nói ra việc xấu trong nhà, lại
nhịn không được chảy vài giọt lệ, hắn cũng không nói gì, im lặng đứng với nàng
trong chốc lát, sau đó an ủi nàng, đừng buồn khổ nhiều, cố gắng nuôi nấng Ninh
nhi rồi sẽ có một người được ra ở riêng.
Nhưng hôm nay, nghĩ đến hắn như cũ sẽ đến, đơn giản
chính là muộn một chút mà thôi, nhưng nàng cũng sẽ không tới chỗ con đường đó
gặp hắn.
Lâm Cẩn Dung thấp giọng phân phó Lệ Chi: “Ngươi đi bên
kia tìm Tam gia, nói với hắn, bảo hắn ở bên ngoài chờ Ngô Nhị gia, nói rằng,
Dương gia thiếu phu nhân gửi cho ta một phong thư, không biết thất lạc đi đâu,
Ngô Nhị gia có biết hay không?”
Lệ Chi tuân lệnh, liền đi tìm Lâm Thế Toàn truyền tin,
trong chốc lát trở về nói: “Tam gia đã đi rồi, bảo người cứ yên tâm.” Lâm Cẩn
Dung liền buông lỏng tâm tư, chuyên tâm xem lễ và chiếu cố Lưu Nhi, rồi thấy
Lục Vân đột nhiên đứng lên, nổi giận đùng đùng đi sang một bên, Giản Nhi và vài
nha hoàn khác giống như cái đuôi vội vã đuổi theo.
Lâm Ngọc Trân đang cùng Kim gia phu nhân nói chuyện,
ánh mắt thường thường đánh giá bên này, thấy thế liền khẩn trương, lại không
dám để Kim gia phu nhân cùng những người khác chú ý, chỉ đành thấp giọng phân
phó Phương ma ma một tiếng, bảo Lâm Cẩn Dung chạy nhanh đuổi theo nhìn xem thế
nào.
Lâm Cẩn Dung đành phải đem Lưu Nhi giao cho Đào thị,
bảo Lệ Chi ở lại nơi đó chờ tin tức của Lâm Thế Toàn, sai Đậu Nhi đi hỏi thăm
Lục Vân vừa mới xảy ra chuyện gì, rồi dẫn Anh Đào đuổi theo đi xem. Trong chính
đường nhiều khách nhân, nàng không tiện thể hiện rõ ràng, đi theo chủ tớ Lục
Vân vào chỗ sâu trong vườn, mới ba bước thành hai bước đuổi theo: “A Vân, muội
muốn đi đâu vậy?”
Lục Vân không chịu dừng lại, cơ hồ là nghiến răng nói:
“Không cần tẩu xen vào việc của người khác.”
Lâm Cẩn Dung vốn cũng không muốn kích thích nàng,
nhưng nhìn thấy bộ dáng nàng giương nanh múa vuốt, nhịn không được nói: “Thật
ra ta không muốn xen vào việc của người khác, nhưng không thể không làm. Ta mặc
kệ muội, muội cũng đừng quản ta a, chúng ta tự đi đường của mình.”
Lục Vân bước chân dừng lại, quay đầu hung hăng trừng
mắt nàng, muốn nói gì đó chung quy lại không thốt ra, nháy mắt đỏ đôi mắt, hung
hăng quay đầu lại, vẫn cúi thấp đi về phía trước. Lâm Cẩn Dung cũng không quan
tâm nàng đi đâu, thủy chung bất khoái không nhanh không chậm đi theo phía sau.
Lục Vân đi tới khối linh bích thạch lúc xưa Lục Luân làm rơi xuống hồ thì đứng
lại, nhìn lá sen khô héo trong hồ mà ngẩn người.
Lâm Cẩn Dung chọn một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, hướng
Giản Nhi và mấy nha hoàn liên tiếp nháy mắt, ý bảo bọn họ phải trông chừng, một
khi phát hiện không đúng phải nhanh ôm lấy người, khiến mấy người Giản Nhi khẩn
trương vạn phần, tròng mắt cũng không dám chuyển động.
Không bao lâu, Đậu Nhi đuổi tới, dán tại bên tai Lâm
Cẩn Dung nhẹ giọng nói: “Vừa rồi có người cùng Đại tiểu thư nói giỡn, hỏi nàng
thấy Kim gia bà tức thế nào. Lại có người nói, Kim gia Tri huyện đại nhân là
một người lùn.”
Lâm Cẩn Dung không khỏi nhíu mày: “Là ai lắm miệng như
vậy?” Tạm thời có nghị thân được hay không, người nói lời này quả thực chính là
có ý xấu muốn phá hỏng việc hôn nhân này.
Đậu Nhi lộ ra vài phần khó xử: “Nô tỳ chưa kịp hỏi
thăm rõ ràng, chỉ biết là có chuyện như vậy thôi.” Lâm Ngọc Trân đắc tội nhiều
người, thật sự là không tiện khẳng định một ai.
Lâm Cẩn Dung liền vẫy tay ý bảo Đậu Nhi lui ra, kéo áo
choàng bước tới gần Lục Vân, chợt thấy Lục Vân xoay người lại, trên mặt đã
không còn vẻ phẫn hận cùng ủy khuất, thay đổi biểu tình bình tĩnh nhìn nàng
nói: “Tẩu tử biết tất cả đúng không? Vì sao không nói với ta?”
Nàng như vậy nhìn như rất văn tĩnh đoan trang tao nhã,
nhưng Lâm Cẩn Dung đã biết che giấu dưới biểu tình này là sự táo bạo cùng ích
kỷ, chỉ lẳng lặng nhìn nàng: “Những gì ta biết không thể nói là nhiều hơn muội.
Loại sự tình này ta cũng không có cách nào, càng không thể xen vào. Chuyện tới
bước này, ta chỉ có thể nói với muội, nên khoan thứ một chút.”