Lục Vân ngẩn ra, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Lục Giam,
như không thể tin được hắn sẽ nói như vậy với nàng. Bọn nha hoàn đã sớm thức
thời lui xuống, Lâm Cẩn Dung cũng đi theo lui ra ngoài đứng ở ngoài cửa, không
ở đó khiến người ngại ngùng.
Chỉ nghe bên trong Lục Giam nói: “Vốn ta đã sớm muốn
nói với muội, có điều nhìn thấy muội tâm tình không tốt, nên chậm chạp chưa
thốt ra. Nhưng chung quy việc này ta vẫn muốn nhắc nhở muội, ta là huynh trưởng
của muội, hai người chúng ta từ nhỏ thân thiết, có việc ta không nói với muội,
người bên ngoài vị tất đã nói với muội.”
Lục Vân áp lực nức nở một tiếng thật dài.
“Tẩu tử muội đã nói qua với ta, bảo ta thay muội khẩn
cầu tổ phụ, nhưng mà không thành. Tính tình tổ phụ thế nào muội cũng biết, một
khi đã đưa ra chủ ý sẽ không dễ dàng sửa đổi. Nếu xấu thì không nói, ta vô luận
như thế nào cũng sẽ giúp muội, nhưng trên thực tế muội lại không thể cứ trì
hoãn.” Lục Giam tĩnh lặng một lát, rồi chậm rãi nói: “Việc hôn nhân với Kim gia
muội nên chấp nhận đi thôi, tổ phụ cùng mẫu thân sẽ không hại muội. Tuổi muội
mặc dù không tính là lớn, nhưng muốn tìm thanh niên tài tuấn xuất thân tiến sĩ,
gia đạo giàu có có tiền đồ, niên mạo tương đương… Thật sự không dễ. Muội cũng
biết, hàng năm sĩ tử dự thi nhiều như nước sông Chử giang, có thể đỗ là số rất
ít, những người đó đa số đều không còn trẻ, có nhiều người là trung niên, đều
đã thành thân, còn lại vị tất có thể có duyên phận kia. Nếu là mấy năm trước
thời điểm muội còn nhỏ chậm rãi tìm kiếm một sĩ tử có tiền đồ thì không nói,
nhưng nay, muốn tìm người đỗ tiến sĩ cũng phải đợi đến năm sau, khi đó muội đã
mười chín, không nhất định có thể gặp được người thích hợp. Nam tử quan trọng
nhất là nhân phẩm năng lực tài cán, so sánh một chút, Kim Thừa Cấp…”
Lục Giam hiếm khi một hơi nói nhiều như vậy, mỗi câu
đều là thập phần khẩn thiết, nhưng Lục Vân không thể chịu được chân tướng. Lâm
Cẩn Dung nhẹ nhàng vặn eo một chút bởi vì đứng quá lâu mà tê mỏi, im lặng chờ
đợi Lục Vân phát tác.
“Đủ!” Lục Vân quả nhiên giọng the thé nói: “Các ngươi
người người nói đến đạo lý đều là bộ dạng này, ta không nói lại các người. Ta
khổ sở, đơn giản chính vì ta không phải là nam tử mà thôi, cho nên mạng của ta,
chung thân của ta, tiền đồ của ta toàn bộ đều bị giày xéo trong tay các người,
còn không phải các người nói cái gì thì chính là cái đó sao? Có thể có người
đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ cho ta hay không?” Kế tiếp là khóc
lóc cơ hồ do áp lực kéo dài.
Thanh âm nàng khá lớn, bọn nha hoàn đều nghe thấy,
xung quanh một mảnh yên lặng, cơ hồ có thể nghe được tiếng tuyết rơi. Châu Nhi
cùng Giản Nhi cúi đầu, vẫn không nhúc nhích, phảng phất giống như tượng đất
vậy, nhưng thật ra Lệ Chi lớn mật cùng Lâm Cẩn Dung trao đổi ánh mắt. Lục Vân
như vậy chắc hẳn Lục Giam chưa bao giờ từng nhìn thấy đi?
Chỉ nghe bên trong một trận yên lặng, hồi lâu, mới
thấy Lục Giam nhẹ giọng nói: “Không ai có thể lựa chọn xuất thân của chính
mình, muội không thể, ta cũng không thể. Số mệnh, ta sinh ra đã thành cái dạng
này, nhưng ta vẫn không tin, ta muốn tranh đấu, thì sẽ hết sức tranh đấu; về
phần muội nếu thật sự muốn tranh đấu, dám tranh đấu, tin tưởng không ai có thể
ngăn được muội. Chúng ta có khả năng thay muội suy nghĩ, chính là điều hiện tại
chúng ta đang cố làm rồi.” Lại là một trận im lặng, Lục Giam nhẹ giọng nói:
“Đêm đã khuya, ta đi đây, muội tự cẩn thận suy nghĩ đi.”
Lục Vân bỗng nhiên cất cao thanh âm nói: “Ca ca, nếu
ta tuyệt thực, lấy cái chết ra đấu tranh, tổ phụ sẽ phản ứng thế nào?”
Lệ Chi cùng Đậu Nhi trên mặt lộ ra một tia phẫn hận,
Giản Nhi cùng Châu Nhi đều giương mắt vụng trộm đánh giá Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn
Dung đứng lặng ở nơi đó, bình tĩnh vô ba. Đây là chuyện lúc trước người khác
vĩnh viễn sẽ không quên nổi, khắc cốt ghi tâm, nàng cũng không trông cậy vào
bởi vì nàng gả vào đây, người ta thật sự đã quên, vậy không phải là người si
nói mộng sao?
Trong phòng lại yên lặng, hồi lâu, mới nghe thấy Lục
Giam một chữ rồi lại một chữ nói: “Muội thương tâm quá độ, không biết mình đang
nói gì, nhưng những lời như thế này, đừng để cho ta nghe thấy lần thứ hai! Cũng
đừng nên để cho các trưởng bối nghe thấy!”
Một trận tiếng bước chân vang lên, Lục Giam bước ra
cửa, mặt âm trầm, ngữ khí đông cứng phân phó Châu Nhi cùng Giản Nhi: “Các ngươi
hầu hạ tiểu thư thật tốt, không được rời khỏi một giây, nếu nàng thiếu một sợi
lông tơ, các ngươi biết sẽ là kết cục gì chứ!”
Châu Nhi cùng Giản Nhi nơm nớp lo sợ vâng dạ, vội vàng
đi vào trong phòng.
“Ca ca, ca ca, ta sai lầm rồi! Ta sai lầm rồi! Huynh
đại nhân không chấp tiểu nhân, trăm ngàn lần tha thứ cho ta lần này đi! Ta là
hồ đồ, huynh đừng so đo với ta. Ta chỉ có một mình ca ca là huynh, chỉ có thể
dựa vào huynh, huynh là thân nhân của ta a, huynh đã nói sẽ không mặc kệ ta
mà.” Lục Vân đẩy Châu Nhi cùng Giản Nhi ra, chạy thẳng ra bên ngoài, nắm chặt
tay áo của Lục Giam, lệ rơi đầy mặt, bi thương vạn phần. Nàng dù có ngạo khí
giả bộ đến đâu, nói đến nói đi cũng chỉ là một cô nương mười sáu mười bảy tuổi,
sợi chỉ kia một khi bị chặt đứt, chính là luống cuống tay chân, hoàn toàn mất
hình tượng.
Lục Giam trên mặt lộ ra một tia không đành lòng, nhưng
vẫn cắn răng, thản nhiên nói: “Ta chưa bao giờ từng quên lời hứa của mình,
đương nhiên sẽ không mặc kệ muội, nhưng muội cũng đừng quá tùy hứng!” Không
biểu lộ thái độ nghiêm túc một chút, chẳng lẽ cứ để nàng đi hồ nháo sao?
Lâm Cẩn Dung bước lên phía trước đỡ Lục Vân: “A Vân
đừng khóc, tổ phụ cùng mẫu thân cũng là vì tốt cho muội, ca ca muội cũng khó
xử. Ta lúc trước đã nói với muội, chúng ta là nữ tử, luôn phải nghe theo an bài
của phụ mẫu trưởng bối, đó là hiếu đạo, bọn họ sao có thể hại chúng ta?”
Lục Vân tuyệt vọng nhìn Lâm Cẩn Dung, thù mới hận cũ
cùng nhau trào lên trong lòng, chỉ vì Lục Giam ở đây, mới liều mạng cắn răng
nhịn xuống, nắm chặt cổ tay Lâm Cẩn Dung, móng tay thật sâu đâm vào da thịt của
Lâm Cẩn Dung, giống như muốn phát tiết tất cả hận ý ra ngoài vậy, trên mặt cũng
vẫn là vẻ điềm đạm đáng yêu: “Tẩu tử, ta cầu tẩu, giúp ta đi, đây là đại sự cả
đời của ta a… Tẩu giúp ta van cầu ca ca a, tổ phụ hiểu hắn nhất, sẽ nghe lời
hắn. Hắn không giúp ta ai còn chịu giúp ta?”
Nói thật, Lâm Cẩn Dung nhìn thấy Lục Vân giờ phút này
bộ dạng thống khổ cũng có chút
xúc động, nàng nhớ tới mùa đông năm mình cự
tuyệt việc nghị thân kia. Nhưng đau đớn nơi cổ tay lại nhắc nhở nàng, đây là
nhân sinh của Lục Vân, chính là theo lời của Lục Giam, không hài lòng, có thể
đi đấu tranh, có thể đi cầu, Lục Vân thậm chí không dám đến trước mặt Lục lão
ông khóc lóc cầu xin, ở trong này cùng Lục Giam phát hỏa, rồi lại cào tay nàng,
còn khóc cầu với một tiểu nhi tức không thể xen vào chuyện này như vậy, khẩu
thị tâm phi làm ra vẻ như thế để làm gì? Bởi vậy Lâm Cẩn Dung chỉ nói: “A Vân,
xin lỗi, ta thật sự không giúp được muội…”
Lục Vân càng dùng sức trên tay, ngoan tuyệt đâm vào da
thịt nàng, Lâm Cẩn Dung tính toán không sai biệt lắm, mới tỏ vẻ thống khổ: “A
Vân, muội mau buông tay, ta đau.”
Lục Vân vội buông tay, nhìn về phía Lục Giam, trên mặt
giả bộ mê mang, đang muốn mở miệng nói chuyện, Lệ Chi đã tiến lên, cầm tay Lâm
Cẩn Dung xem dưới đèn. Da thịt tuyết trắng đã bị rách rớm máu, vết thương rất
rõ ràng, qua đi khẳng định sẽ trở nên xanh tím, Lệ Chi không nói gì, nước mắt
ào ào rơi xuống. Lâm Cẩn Dung cúi mắt, nhẹ nhàng dùng tay áo che lấp, thản
nhiên nói: “Khóc cái gì? Nhanh thu lệ.”
Lục Giam mày gắt gao nhíu lại, không đợi mở miệng, Lục
Vân liền thất kinh nói: “Ca ca, tẩu tử, ta không phải cố ý. Giản Nhi nhanh lấy
thuốc tới…”
Lâm Cẩn Dung lạnh nhạt cười: “Không cần, A Vân nghỉ
ngơi đi, ta đi trước.” Cũng không nhìn Lục Giam, đi đến cạnh cửa mới quay đầu
nhìn Lục Vân thấp giọng nói: “A Vân, ta không phải cố ý không giúp muội, nhưng
ta không có cách nào, muội cũng đừng oán ta. Lần sau đừng dùng sức như vậy
nữa.” Lập tức cũng không nói thêm đội tuyết đi ra ngoài.
Lệ Chi cùng Đậu Nhi phẫn hận nhìn Lục Vân liếc mắt một
cái, cầm ô và đèn lồng đuổi theo. Lục Giam vội phân phó Giản Nhi: “Nếu Đại tiểu
thư không nghe khuyên bảo, các ngươi phải đi tìm phu nhân lại đây.” Nói xong
không nhìn tới Lục Vân lệ rơi đầu mặt, xông thẳng vào trong gió tuyết.
Bước nhanh tới cửa viện, chỉ thấy đằng trước có ánh
đèn lồng, Lâm Cẩn Dung dẫn Lệ Chi cùng Đậu Nhi im lặng đứng ở gốc bàng chờ hắn,
trong lòng liền nhẹ nhàng thở ra, tới tiếp nhận ô trong tay Lệ Chi, nhẹ nhàng
kéo tay Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung cũng không cự tuyệt, tùy ý để hắn nắm, im
lặng đi theo hắn. Một đêm tuyết rơi, trên con đường nhỏ tuyết đã ngập mắt cá
chân, bước xuống từng bước, liền phát ra thanh âm lốp xốp, ngược lại có vẻ càng
thêm lạnh lùng yên tĩnh.
“Tay rất đau đúng không?” Lục Giam nhẹ nhàng nói: “A
Vân khó chịu nên không đúng mực, nàng đừng so đo.”
Lâm Cẩn Dung cười nhẹ: “Ta là trưởng tẩu, nàng dù đánh
ta hai cái, mắng ta hai tiếng ta cũng phải chịu đựng. Dù sao lúc trước nàng
cũng đã từng phát hỏa với ta, ta đã có chuẩn bị. Ngay cả với chàng nàng cũng
tức giận, tự giận mình thì cho là cái gì? Ta chỉ thấy thật không dễ dàng.”
“Lần sau nàng cách xa nàng ta một chút. Chờ nàng ta
bình tĩnh trở lại rồi nói sau.” Lục Giam trầm mặc kéo áo choàng và cổ áo của
nàng lại, lại đem ô che về phía đầu nàng.
Lệ Chi định mở miệng hướng Lục Giam vạch trần bộ mặt
thật của Lục Vân, càng nghĩ, lại phát hiện, bất quá chỉ là trong lời nói không
có chút khách khí mà thôi, nếu thật sự nói ra, ngược lại có vẻ nàng không quy
củ, khiến mặt Lâm Cẩn Dung bị bôi đen, không đáng nói, vì thế tức giận bất bình
nhịn xuống.
Trở lại trong phòng, không đợi ai mở miệng, Lệ Chi
trước hết đem lê hoa cao lấy ra, giúp Lâm Cẩn Dung bôi thuốc. Lục Giam tiếp
nhận: “Để ta.”
Đông chí mọi người đều có tiền thưởng, có rượu và đồ
ăn, có bộ đồ mới để mặc, Quế ma ma lúc trước còn hoan hoan hỉ hỉ, tính chờ hai
người trở về sẽ dẫn nha hoàn ma ma trong phòng tới dập đầu tạ ơn. Nhất thời
thấy vết thương trên cổ tay của Lâm Cẩn Dung, không khỏi cả kinh hỏi: “Đây là
như thế nào? Thiếu phu nhân có đau không? Người từng tuổi này, nhưng mà còn
chưa bị rách da đến mức này bao giờ.”
Lục Giam trên mặt hiện lên một tia quẫn bách, chỉ cúi
mắt nhìn hộp đựng lê hoa cao.
Lâm Cẩn Dung lại cười nói: “Không có gì, đêm đã khuya,
ma ma đi nghỉ đi.”
Quế ma ma cẩn thận đánh giá Lục Giam, thật cẩn thận
nói: “Nhị gia, thiếu phu nhân tính tình có đôi khi hơi quật cường, cũng không
có ý xấu, nếu nàng có chỗ nào không đúng, thỉnh người thông cảm nhiều hơn, nếu
không thì nói với phu nhân, phu nhân nhất định sẽ dạy dỗ nàng.” Nàng là nhũ
mẫu, trong phòng người có thể nói với Lục Giam như thế cũng chỉ có một mình
nàng.
Lục Giam cúi mắt thấp giọng nói: “Ta đã biết, ma ma.”
Lệ Chi lúc này thấy Quế ma ma thật đáng yêu, liền cười
đẩy nàng đi xuống: “Không có trở ngại gì, chỉ là có chút ngoài ý muốn mà thôi.
Nhanh đi ngủ đi, nơi này đã có ta rồi.”
Lệ Chi lại khôn khéo, chỉ huy bọn nha hoàn đưa nước ấm
vào, trải đệm giường xong, liền cẩn thận đóng cửa lại, để hai người Lâm Cẩn
Dung và Lục Giam tự bôi thuốc nói chuyện.
Lâm Cẩn Dung cúi mắt nhìn Lục Giam đang chuyên chú bôi
thuốc cho mình, thấp giọng nói: “Đây là lần thứ hai A Vân ở trước mặt ta nói về
việc tuyệt thực, lấy cái chết đấu tranh.”