Thế Hôn

Sáo cổ 2


trước sau

Lệ Chi mở to mắt mắt nhìn, nhẹ giọng nói: “Hình như Đại thiếu gia muốn thỉnh Lục gia huynh muội đi đông giao Bình Tể tự ngắm phong diệp. Nô tỳ thấy Tín Nhi giấu giấu giếm giếm, liền cố ý nói rõ, người sai nô tỳ tới là vì muốn cáo biệt Cữu phu nhân.”

Lâm Cẩn Dung thấy nàng tinh tế như vậy, dĩ nhiên nhìn thấu bản thân đối với Lục Giam vô tình, trong lòng không khỏi cả kinh, che giấu giống như nhẹ nhàng nhéo nàng một cái, thấp giọng sẵng giọng: “Thật là làm ta sợ, ngươi nói như vậy, Ngũ tiểu thư nhất định sẽ đến!”

Lệ Chi đánh giá thần sắc của nàng, ra vẻ nghịch ngợm cười. Trong lòng lại thầm nghĩ đáng tiếc. Nghe nói đã nhiều ngày qua Lục Giam ở Bình Châu bái kiến vài văn nhân nhã sĩ nổi danh, thanh danh nổi lên, được rất nhiều người xem trọng. Đại phòng thừa dịp Tứ tiểu thư, Lục tiểu thư, Thất tiểu thư đang bị cấm chừng, liền nhanh chân nhanh tay trong chốc lát thỉnh Lâm Ngọc Trân dẫn Lục gia huynh muội đến làm khách, trong chốc lát lại an bài đi ra ngoài du ngoạn.

Hôm nay là Đại thiếu gia ra mặt, thỉnh Lục Giam đi ngắm phong diệp, Lục Giam đi, Lục Vân tất nhiên cũng nhân cơ hội muốn đi, vậy Ngũ tiểu thư cũng thuận lý thành chương (hợp tình hợp lý) đi cùng biểu muội. Ý ở trong lời, ý tứ của Đại phòng ai cũng thấy, nhưng Lâm Ngọc Trân, lão thái thái, lão thái gia cũng chưa tỏ vẻ phản đối, cũng sẽ không có ai dám nhiều lời một câu. Cho dù là Nhị phu nhân, cũng chỉ là dám phát hỏa với hạ nhân mà thôi.

Rõ ràng là Tứ tiểu thư là tỷ tỷ đứng phía trước, cũng so với Ngũ tiểu thư ôn nhu đôn hậu, nhân tài càng xuất chúng, lão thái thái thật là bất công! Lệ Chi lại nhịn không được thở dài.

Không bao lâu, “Xoạch, xoạch” tiếng guốc gỗ bước trên con đường rải đá thanh thúy vang lên, Lâm Ngũ tiểu thư người chưa đến, thanh âm đã tới trước: “Tứ tỷ tỷ, ta tới rồi! Cám ơn sáo cổ của tỷ a, ta rất cao hứng, tỷ đang làm gì vậy?”

Lâm Cẩn Dung nghênh đón đi ra cửa, nhưng thấy Lâm Ngũ mắt phượng cười tươi như trăng rằm, bên tai đeo hai khuyên tai trân châu như hai giọt lệ, bên ngoài khoác áo choàng sắc vàng nhạt, bên trong mặc váy gấm mềm mới tinh màu phấn hồng, eo nhỏ được một chiếc thắt lưng màu lục bằng tố cẩm thắt chặt, hai khối dương chi bạch ngọc áp lên chân váy sắc lục như ý kết dải, quả nhiên giống như liễu xanh mùa xuân, tươi mát đáng yêu.

Lâm Ngũ một tay ngăn lại Quế Viên muốn tiến lên giúp nàng cởi áo choàng, cười dài nói: “Ta đã sớm nghĩ đến việc tới thăm Tứ tỷ, cũng muốn đi nói với tổ phụ, không phải lỗi của Tứ tỷ, Tứ tỷ không nên bị phạt! Nhưng mà……” Mắt phượng của nàng khẽ nhíu, mang theo chút lấy lòng cùng quan tâm nói: “Nhưng mà mẫu thân nói, chuyện tổ phụ đã quyết định không thể dễ dàng làm trái, ta nếu đi cầu tình, ngược lại khiến tỷ càng thêm phiền toái!”

Lâm Cẩn Dung ngày đó mặc dù đáp ứng nàng, nhưng cũng chưa từng trông cậy vào nàng sẽ thay mình làm chứng, liền rộng rãi nói: “Ngũ muội có tâm, Đại bá mẫu lo lắng cũng thực chu đáo, ngày ấy ta cũng có chỗ không đúng, kiểm điểm bị phạt là đúng. Đến đây, ngồi ở chỗ này, ta đã sai người đun sôi nước.” Vừa nói vừa làm tư thế mời.

Lâm Ngũ ánh mắt tươi vui, thân thiết ôm cánh tay Lâm Cẩn Dung, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ nha, ta lập tức phải xuất môn, sợ là không kịp cùng tỷ uống trà. Tỷ nói thẳng đi, muốn ta thay tỷ làm gì, ta lập tức sẽ giúp.”

Lâm Cẩn Dung cũng không cùng nàng khách khí, trực tiếp nói yêu cầu của mình, Lâm Ngũ cười nói: “Chuyện này nào có đáng gì? Ta lập tức sẽ thay tỷ đi nói chuyện!” Nói xong liền vội vã chạy đi, một bộ dáng như sợ hãi Lâm Cẩn Dung truy vấn nàng muốn đi đâu, làm cái gì vậy.

Lâm Cẩn Dung nhìn theo bóng dáng Lâm Ngũ khoái hoạt đi xa, thầm nghĩ xem ra song phương đều có ý ghép Lâm Ngũ cùng Lục Giam trở thành một đôi, chỉ mong kết cục sau này đừng giống như mình ở kiếp trước.

Sau một lúc lâu, một tiểu nha đầu trong viện của Lâm Ngũ tới truyền lời, nói là Lâm Ngũ đã đề cập qua với Đại phu nhân, Đại phu nhân đáp ứng sẽ tìm thời cơ thích hợp nói với lão thái thái, bảo Lâm Cẩn Dung kiên nhẫn chờ tin tức.

Chờ đến chạng vạng, Lâm Cẩn Dung đã sớm cho rằng mọi việc sẽ thỏa đáng, nhưng chưa thấy một ai tới báo tin. Quế ma ma đi ra ngoài dạo một vòng, biết được lão thái thái vì mẫu tử Đào gia chuẩn bị yến hội mà tiệc đã sắp bắt đầu, đoán rằng Lâm Cẩn Dung sợ sẽ không được đến đó, trong lòng khổ sở, nhưng cũng chỉ đành hồi báo lại như vậy.

Quế Viên tức giận đến giơ chân giơ tay: “Thật là không công, đáng tiếc cái sáo cổ kia! Không chừng Đại phu nhân căn bản không để ở trong lòng, cũng không nói giúp người! Tiểu thư nha, người rất dễ dàng tin tưởng người khác!”

“Im miệng!” Quế ma ma lo lắng nhìn Lâm Cẩn Dung, tức giận mắng Quế Viên một câu, Quế Viên quyệt miệng lui ra một bên.

Lệ Chi dù chưa tỏ vẻ gì, nhưng trong mắt cũng có ý tứ đối với Lâm Cẩn Dung thương tiếc. Lão thái thái trong lòng sợ đã oán hận Lâm Cẩn Dung bỏ qua bà trực tiếp tìm tới Lâm lão thái gia — Lâm lão thái gia chỉ cần ra mặt, mặc kệ thế nào, chuyện này lão thái thái cũng không thể quản lý, lão thái thái trong lòng tức giận, sao không tìm cơ hội đắn đo Lâm Cẩn Dung một chút để làm khó nàng?

Lâm Cẩn Dung im lặng đứng dậy, nhìn ngoài cửa sổ bầu trời ảm đạm mà trầm tư. Chẳng lẽ nói, những gì nàng kiếp trước không có quả nhiên không thể đạt được sao? Không! Nàng không tin, nàng thành công ngăn trở chuyện phát sinh với mẫu tử Lâm Diệc Chi mà khiến cho quan hệ giữa mẫu thân và phụ thân hoàn toàn chuyển biến xấu, nàng thành công đem đệ đệ đưa đến thư phòng lão thái gia. Cho dù lúc này đây không được, về sau cũng nhất định có thể thành công, nàng biết sau này sẽ phát sinh sự kiện lớn, chỉ cần có tâm, bất quá là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Vừa nghĩ như vậy, nàng buộc chặt cảm xúc bình ổn trở lại, ngược lại quay đầu nói với mọi người: “Châm đèn, dọn cơm.”

Quế ma ma thấy nàng thần sắc bất động, không giống như trước dễ dàng đỏ mắt ủy khuất, trong lòng âm thầm kinh ngạc, nhưng cũng thấy Tứ tiểu thư im lặng trầm ổn như vậy rất tốt, lập tức nhanh chóng làm việc, không bao lâu liền đem hết thảy an trí thỏa đáng.

Chỉ một lát, dùng xong cơm, Lâm Cẩn Dung rửa tay súc miệng, bảo Lệ Chi lấy ra sáo cổ còn lại kia, ngồi xuống tháp bên cạnh cửa sổ, thổi lên một khúc nhạc da diết. Tiếng sáo thanh âm không lớn, nhưng lực xuyên thấu lại rất mạnh, xuyên qua mưa thu rả rích kéo dài, làm bạn với tiếng mưa rơi tiếng gió thổi, giống như có thể xuyên thủng lòng người, lại ở trong lồng ngực hung hăng va chạm qua lại, khiến lòng người tự dưng nghĩ tới chuyện thương tâm lại ưu sầu.

Quế Viên cũng không có nhiều chuyện để thương tâm, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Tiểu thư còn có tâm tư thổi sáo sao?”

Lệ Chi liếc nàng một cái, hảo tâm thấp giọng nói: “Tâm tư của tiểu thư, chúng ta là nô tỳ hạ nhân có thể đoán được sao? Nói đến chuyện hai ngày trước, ngươi đoán được hay không? Bản thân ta không đoán
được.”

Quế Viên tà mắt nói: “Ta tất nhiên không thể so với tỷ tỷ, được tiểu thư dạy viết chữ nhận mặt chữ, đương nhiên so với ta càng có thể đoán được tâm tư của người.”

Lệ Chi cười, hoàn toàn không muốn so đo với nàng ta, xoay người hướng tới ấm lô nhỏ bên cạnh vách tường thêm một chút than hương, chỉ đem tro hương trắng tinh bên trong bát ra đổ đi, lười biếng ở chung một chỗ với nàng.

Lâm Cẩn Dung thổi một khúc lại một khúc, thấy cảm giác uất ức trong lòng dần dần tiêu tan, ước chừng qua nửa canh giờ, chợt có người gõ cửa, Lâm Cẩn Dung mới ngừng lại, ý bảo hạ nhân ra mở cửa.

Người đến là Thanh Lê nha hoàn bên người của Lâm lão thái thái, trên mặt nhẹ nhàng dẫn dắt vài phần ý cười nhợt nhạt, dừng lại ngay trước cửa phòng, làm lễ với Lâm Cẩn Dung nói: “Tứ tiểu thư. Lão thái thái ân điển, ngày mai Đào gia Cữu phu nhân phải trở về Thanh châu, thưởng cho Tứ tiểu thư tới hành lễ cáo biệt với Cữu phu nhân!”

Lâm Cẩn Dung rõ ràng lưu loát buông sáo cổ xuống, quay đầu nhìn Thanh Lê tràn ra tươi cười sáng lạn: “Tạ lão thái thái ân điển, thỉnh tỷ tỷ thay ta nói một tiếng với lão thái thái, sau khi ta cáo biệt Cữu phu nhân sẽ hướng lão nhân gia người hành lễ tạ ơn.”

Thanh Lê tựa tiếu phi tiếu nhìn sáo cổ bên cạnh Lâm Cẩn Dung, nhẹ giọng nói: “Lão thái thái mấy ngày nay thân mình có chút mệt mỏi, lại mới mở tiệc chiêu đãi Cữu phu nhân, thể lực chống đỡ hết nổi, hiện giờ muốn đi ngủ rồi. Tứ tiểu thư không ngại ngày khác lại tới thể hiện hiếu tâm cũng được.”

Lâm Cẩn Dung lúc này mới mang theo vài phần khiếp ý: “Thanh Lê tỷ tỷ, ta đây vừa mới thổi sáo, có phải quấy nhiễu sự thanh tịnh của tổ mẫu?”

Thanh Lê thật sâu nhìn nàng một cái: “Không, tiểu thư thổi sáo rất hay.” Khiến người ta vừa nghe trong lòng như lên men, chỉ cảm thấy gió thảm mưa sầu, mùa thu lạnh lẽo, vô số sự chua xót trong lòng đều dâng trào, lão thái thái thật sự nghe không nổi nữa, hơn nữa lại có Ngô thị ở đó khen ngợi tài thổi sáo của Lâm Cẩn Dung càng ngày càng cao, còn nói vào ngày sinh thần mười hai tuổi, Lâm Cẩn Dung đã được tặng một đôi sáo cổ, không biết hôm nay có phải dùng sáo cổ kia thổi hay không? Đại phu nhân cũng nói vài đôi ba câu lời hay, lão thái thái lúc này mới biết thời biết thế, vì vậy đã chấp thuận.

Lâm Cẩn Dung thẹn thùng cười, phân phó Lệ Chi thay nàng đưa Thanh Lê ra ngoài. Lệ Chi được ra hiệu, chạy nhanh cầm lấy một hồng bao trong tay, nhân lúc dẫn Thanh Lê ra, giấu giếm không chút dấu vết đưa cho Thanh Lê.

Lâm Cẩn Dung cúi mắt lấy khăn lụa gấm chà lau sạch sẽ sáo cổ, như cũ thả lại vào hòm, giao cho Quế ma ma cất kỹ, rồi bảo Quế Viên thắp đèn lồng, Lệ Chi mở ô, đi guốc gỗ, hướng tới sân viện của Đào thị.

Đi được một nửa đường, nhưng thấy phía trước đèn đuốc kiều diễm, hơn mười người vây quanh đi về phía này. Lệ Chi thấy bên trong có thân ảnh của nam tử, vội gọi Lâm Cẩn Dung: “Tiểu thư, không biết là khách nhân nào, lúc này còn tiến vào, chúng ta có cần tránh đi một chút hay không?”

Lại nghe đằng trước có tiếng người cười duyên nói: “Đằng trước là Tứ tỷ tỷ sao? Tỷ đừng đi, là chúng ta.” Chính là thanh âm của Lâm Ngũ.

Lâm Cẩn Dung không khỏi nhíu mày, Lâm Ngũ không phải đi Bình Tể tự, khoảng cách khá xa chẳng phải sẽ ở lại đó qua đêm sao? Tại sao hiện tại đã trở lại?

Lúc này mọi người cũng dần dần đến gần, quả nhiên là Đại phòng Lâm Đại thiếu gia, Lâm Tam thiếu gia, Lâm Ngũ tiểu thư cùng huynh muội Lục Giam, Lục Vân.

Song phương thi lễ, Lâm Ngũ vui vẻ cầm tay Lâm Cẩn Dung, đánh giá nàng nói: “Tỷ tỷ tốt của ta, tỷ đã được ra ngoài? Ta không nuốt lời chứ?”

Quế Viên nghe thấy lời này còn có chút tức giận bất bình. Nhận vật quý của người khác không làm được việc, còn muốn trước mặt khách nhân khiến Lâm Cẩn Dung mất mặt, chẳng lẽ Đại phòng thật sự muốn giúp đỡ hay sao?

Lâm Cẩn Dung lại lười cùng Lâm Ngũ so đo, chỉ cúi mắt nói: “Cũng nhờ Ngũ muội nhiệt tình, Đại bá mẫu quan tâm, tổ mẫu từ tâm. Mọi người là từ đâu tới đây?”

Lục Vân cười nói: “Chúng ta vốn định đi Bình Tể tự ngắm phong diệp, ai ngờ thời tiết không thuận lợi, mưa đã được mấy ngày khiến đường lầy lội, đoàn chúng ta đi được nửa đường bị chặn lại, xe ngựa không qua được, đành phải dẹp đường hồi phủ . Ngũ biểu tỷ thân mình có chút khó chịu, chúng ta liền trước đưa nàng về nhà, cũng tới đây thỉnh an ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu.”

Lâm Cẩn Dung chất phác “Nga” một tiếng, cũng không định nói nhiều với bọn họ, nhưng thấy Lục Vân kéo lấy tay áo của nàng, nói: “Vừa rồi là Tứ biểu tỷ thổi sáo phải không? Không biết là do tiên sinh nào dạy? Thổi rất hay, có thể dạy ta không?”

Chỉ nghe Lục Giam thấp giọng nói: “A Vân, Tứ biểu tỷ của muội còn có việc, ngày khác nói sau cũng không muộn, đừng trì hoãn nàng.”

Có việc hay không sao ngươi biết? Nhìn thế này, có vẻ như hắn chính là người ôn nhuận biết săn sóc người khác nhất trên thế gian này vậy. Lâm Cẩn Dung mày nhẹ nhàng cau, còn chưa mở miệng, chợt nghe Lâm Ngũ cười nói: “Vân muội muội, muội an tâm, Tứ tỷ luôn hòa khí thân ái, nhất định có thể dạy cho muội.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện