“Thế nhân nghĩ rằng dùng Đan Sa có thể cầu Trường
Sinh, ta lại cho rằng, đó là độc vật. Bao năm qua người dùng đan dược bị chết
cũng không thiếu.” Thủy lão tiên sinh từ một quyển sách cũ nát ngẩng đầu lên,
nghiêm túc nhìn Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung không biết nên trả lời thế nào, cúi đầu
đứng ở một bên lên tiếng: “Tiên sinh là người hiểu biết y dược, luôn luôn
đúng.”
Thủy lão tiên sinh trầm mặc một lát, nói: “Trong thuốc
kia, bên trong có Đan Sa.”
Lâm Cẩn Dung tay không tự giác trở nên căng thẳng, cố
gắng cười nói: “Lão bản bán thuốc đã nói, cũng sẽ không hại người.”
Thủy lão tiên sinh gật gật đầu: “Đó là tất nhiên. Chỉ
cần dùng lượng thích hợp sẽ không gây chết người, nhưng độc vật chính là độc
vật, ngày ngày tích lũy luôn không tốt. Cho nên ta mới bảo giá của nó so với
hoàng kim, vì chính là không nên để người ta dùng nhiều.”
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng thở ra một hơi. Lại nghe Thủy
lão tiên sinh nói: “Thứ này ta vốn làm ra không nhiều lắm, giờ phút này trong
tay lại không có, cũng không định làm thêm. Lúc trước ta không biết sao con lại
có, cũng không biết vì sao con phải dùng nó. Nhưng ta nghĩ đến, chắc hẳn con có
nguyên nhân của mình.”
Lâm Cẩn Dung bị hắn hỏi đến mục đích cũng cự tuyệt,
chỉ lặng im không nói.
Thủy lão tiên sinh vốn cũng không định nghe nàng trả
lời, chỉ nói tiếp: “Con dùng không nhiều lắm, lần này ta sẽ rửa sạch cơ thể cho
con một chút, ngày sau, thuốc này có thể không dùng thì đừng dùng nữa. Sức khỏe
cả đời bị hủy hoại thật không đáng, nếu không ta chỉ sợ tương lai con sẽ hối
hận.”
Lâm Cẩn Dung chỉ cảm thấy một cảm giác mát mẻ chậm rãi
trào dâng trong lòng, liền giương mắt nhìn Quế Viên cùng Đậu Nhi đứng rất xa
ngoài cửa sổ, cái mũi ê ẩm thấp giọng hỏi: “Tiên sinh có thể có biện pháp khác
không?”
Thủy lão tiên sinh hồi lâu không nói chuyện, đôi mắt
cũng không biểu lộ điều gì, khiến Lâm Cẩn Dung khó có thể đánh giá, chỉ cúi mí
mắt theo dõi gáy sách hắn đang cầm, phảng phất giống như nhìn xem thập phần
nghiêm túc.
Ngay tại thời điểm Lâm Cẩn Dung nghĩ đến hắn sẽ không
mở miệng, chuẩn bị đứng dậy cáo từ, mới nghe thanh âm hắn cực thấp cực thấp
nói: “Phương pháp rất nhiều, nhưng hữu hiệu lại đơn giản nhất chỉ có thứ này.
Bằng không, tự tính ngày, tránh đi mấy ngày giữa tháng.”
Tuy đối phương là lão đại phu đã cao tuổi cận kề cổ
hi, đức cao vọng trọng, nói ra cũng khá mịt mờ, dù là bản thân chủ động hướng
hắn hỏi, Lâm Cẩn Dung vẫn cảm thấy mặt đều nóng, ánh mắt căn bản không dám nhìn
đi đâu, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của Quế Viên xa xa ngoài cửa sổ,
thấp giọng nói: “Đã làm phiền tiên sinh, con cáo từ trước.”
Thủy lão tiên sinh hơi hơi gật đầu: “Ta sẽ không
tiễn.”
Lâm Cẩn Dung thi lễ, yên lặng xoay người đi ra ngoài,
chợt nghe Thủy lão tiên sinh ở sau lưng thấp giọng nói: “Con so với tằng tôn nữ
của ta cùng lắm chỉ lớn hơn mấy tuổi, vẫn được mẫu tử các con tôn kính, ta liền
cậy già lên mặt nói một câu, nữ nhi thân thể quý giá, yêu quý bản thân một
chút.”
Lâm Cẩn Dung ánh mắt vừa chua xót lại mơ hồ, không nói
nên lời, vội vàng đi ra ngoài, Đậu Nhi cùng Quế Viên đang thấp giọng nói giỡn,
thấy nàng vội vàng đi ra thần sắc không tốt, đều nhanh chóng thu liễm tươi
cười, không yên nhìn nhau liếc mắt một cái, bước nhanh đuổi theo.
Lâm Cẩn Dung trở về sân viện trước khi mình gả đi, ở
dưới đèn ngồi xuống thẫn thờ nửa ngày. Quế Viên thật cẩn thận cầm bát thuốc
qua: “Thiếu phu nhân, là thuốc vừa đưa tới, phu nhân bảo người thừa dịp còn
nóng thì uống đi.”
Lâm Cẩn Dung ngồi bất động, giống như chưa từng nghe
thấy vậy.
Đậu Nhi ở một bên trải giường chiếu, thấy thế lo lắng
nhìn qua, Quế Viên trao đổi ánh mắt bảo nàng an tâm, hàm chứa ôn nhu cười,
khuyên giải an ủi: “Thiếu phu nhân, nếu bát thuốc này không thành công, còn có
thần Phật. Từ nay trở đi không phải còn đến Bình Tể tự sao? Người lương thiện
như vậy, Bồ Tát sao không tặng vài bảo bối cho người chứ.”
Lời còn chưa dứt, đã thấy Lâm Cẩn Dung mạnh nâng mắt
lên nhìn nàng, ánh mắt sắc bén chi cực. Quế Viên run lên, trên mặt hiện lên một
tia kinh hoảng, lập tức cúi người bồi tội: “Thiếu phu nhân, là nô tỳ lắm
miệng.”
“Ngươi thật sự lắm miệng.” Lâm Cẩn Dung thần sắc dần
dần trở nên bình ổn. Quế Viên khuyên nàng như thế, đại khái là tự cho rằng bản
thân thông minh, ban ngày Thủy lão tiên sinh trước mặt Lục Giam nói dối, mục
đích là vì ổn định Lục Giam, ổn định Lục gia, tình hình thật sự là nàng có vấn
đề lớn, cho nên mới cùng Thủy lão tiên sinh nói chuyện riêng với nhau, sau đó
không được tự nhiên, lại khổ sở như vậy.
Quế Viên tuy còn có chút thông minh, nhưng ngạo khí cũng
đã bị mài mòn, nghe vậy lập tức quỳ xuống, thấp giọng nói: “Nô tỳ không có quy
củ, thỉnh thiếu phu nhân trách phạt.”
Lâm Cẩn Dung trầm mặc uống bát thuốc, đứng dậy đi tới
phía trước cửa sổ, ra lệnh Đậu Nhi thần sắc đang bất an: “Múc nước để ta rửa tay.”
Đậu Nhi vội buông việc trong tay, hỏi tiểu nha hoàn
hầu hạ bên ngoài muốn nước ấm, tự mình thử nhiệt độ, rồi bưng vào hầu hạ Lâm
Cẩn Dung rửa tay. Lâm Cẩn Dung rửa xong mới nhìn về phía Quế Viên vẫn đang quỳ
dập đầu sát mặt đất: “Đi lấy sáo cổ trong rương gỗ sơn đen của ta ra đây.”
Quế Viên thở dài nhẹ nhõm một hơi, cúi đầu lên tiếng
vâng dạ, từ từ đứng lên, rửa qua tay mới dám mở rương. Đậu Nhi thấy không khí
quá mức nặng nề, liền thử thăm dò cười nói: “Thiếu phu nhân, nô tỳ đốt hương
cho người được không?”
Lâm Cẩn Dung gật gật đầu, đẩy cửa sổ ra. Ngoài cửa sổ
một mảnh yên tĩnh, vầng trăng bắt tại phía chân trời, ánh trăng xuyên thấu qua
cây du chiếu xuống dưới, rơi trên mặt đất giống như phủ một tầng sương. Không
khí lãnh liệt, nhưng cực kỳ tươi mát, đúng là một một đêm trăng thanh gió mát.
Đậu Nhi vừa đốt hương vừa nói: “Vẫn là Lệ Chi tỷ tỷ
thận trọng, thời điểm thu dọn sáo, nô tỳ còn hỏi nàng, cho vào làm cái gì?
Thiếu phu nhân trở về để điều dưỡng, chỉ sợ sẽ bồi nhóm phu nhân nói chuyện làm
sao rảnh rỗi mà thổi sáo? Nàng lại nói là, người không có lúc rảnh rỗi nhưng sẽ
có lúc nhàn hạ thoải mái, vạn nhất thiếu phu nhân nhàm chán, muốn thổi thì sao.
Quả nhiên, người thật sự muốn thổi a.”
Đậu Nhi là người thành thật, vốn không biết nói
chuyện, có thể vắt hết óc nghĩ ra những lời này, cũng là khó xử nàng, Lâm Cẩn
Dung thấy nàng có ý tốt, lộ vẻ tươi cười: “Thật lâu chưa từng thổi, cũng không
biết có thổi hay được như trước không?”
Đậu Nhi liền cố gắng khiến nàng hứng thú: “Nhất định
rất hay, dù cho khúc đầu
tiên không được hay lắm, khúc sau nhất định sẽ rất
hay.”
Lâm Cẩn Dung cười cười, tiếp nhận sáo Quế Viên hai tay
dâng lên, lấy lụa sa tanh chà lau qua, cầm tới bên môi thử, khép hờ mắt thổi
sáo. Ngàn không tốt, vạn không tốt, vẫn là nhà mẹ đẻ tốt hơn. Đào thị dù vô
năng, nhưng có Đào thị ở đây nàng vẫn là một hài tử được sủng ái. Lệ Chi nói
đúng, ngay cả tâm tình không tốt, nàng chung quy cũng có thể có nhàn tình tao
nhã thổi sáo giải quyết tâm tình.
Lâm Diệc Chi cùng Lục Giam từ Thính Đào cư đi ra:
“Muội phu từ đâu tìm được mấy quyển sách hay vậy? Ta thấy tổ phụ cầm mấy quyển
sách đó so với hai hộp nhân sâm trăm năm kia còn thích thú hơn.”
Lục Giam mỉm cười: “Kỳ thật là tàng thư ta đã thu thập
được vài năm rồi.”
Lâm Diệc Chi vốn đang muốn nghe một chút, xem hắn tìm
ở đâu ra, bản thân sẽ dâng lên để hiếu kính Lâm lão thái gia, nghe vậy không
khỏi thất vọng chi cực. Đang muốn tìm chuyện để nói, chợt thấy Lục Giam dừng
chân, nghiêng mặt im lặng lắng nghe, hắn vội ngậm miệng, cũng vểnh tai lên,
nghe thấy tiếng sáo theo gió đêm nhẹ nhàng lại đây, lúc đầu có chút đứt quãng,
giống như đang thử âm, tiếp theo liền lưu sướng dâng trào, vô duyên vô cớ cũng
khiến ánh trăng trở nên tao nhã vài phần.
Lục Giam ngẩng nghiêm mặt, im lặng nghe tiếng sáo truyền
đến, dáng người như trúc như tùng, được ánh trăng bao phủ, có khí khái như mây
bay nước chảy lưu loát sinh động lại lịch sự tao nhã. Có câu là dưới đèn ngắm
mỹ nhân, dưới ánh trăng ngắm nam tử, Lâm Diệc Chi dù là nam tử, cũng không khỏi
thầm khen một tiếng, liền cười nói: “Nhất định là Tứ muội muội rồi. Toàn gia
cao thấp, cũng chỉ có một mình nàng.”
Lục Giam không trả lời, chỉ im lặng nghe.
Dưới ánh trăng nghe thổi sáo chính là nhã sự, huống
chi người này là thê tử của hắn.
Lâm Diệc Chi không tiện quấy nhiễu hắn, lại càng không
phải là người hiểu chuyện phong nhã, liền im lặng bồi ở một bên. Thật lâu sau,
tiếng sáo bị chặt đứt, không thấy vang lên nữa. Lục Giam thu liễm tâm thần,
thật có lỗi hành lễ cười nói: “Làm phiền Ngũ ca bồi đứng chịu lạnh với ta hồi
lâu.”
Lâm Diệc Chi vội thi lễ, lại mang theo vài phần trêu
chọc nói: “Tứ muội muội còn chưa ngủ, muội phu có gì muốn nói với nàng không,
ta sẽ sai người đi nói với nàng.”
Lục Giam lặng im một lát, cười cười: “Không cần. Đêm
đã khuya, chẳng phải là quấy nhiễu giấc mộng của người khác sao?”
Lâm Diệc Chi vốn cũng là nói giỡn, thấy hắn nói như
thế, cũng chỉ cười cười, đưa hắn đến đại môn, tận mắt nhìn hắn lên ngựa, lại
dặn dò Trường Thọ cùng tùy tùng vài câu, rồi ra lệnh người đóng cửa lại.
Lục Giam đang định giơ roi ngựa, chợt nghe thấy tiếng
sáo kia lại vang lên, vừa cẩn thận lắng nghe, lại không thấy đâu nữa, lôi kéo
con ngựa chờ trong chốc lát, rồi bảo Trường Thọ cùng các tùy tùng: “Đi thôi.”
Trời còn mập mờ, Lâm Cẩn Dung đã tỉnh lại, mơ hồ đang
muốn dậy, lại nghĩ tới Đào thị hôm qua dặn dò: “Về nhà thì cứ nghỉ ngơi cho
tốt, đều biết con trở về nghỉ ngơi, không có người hà khắc con, cũng không cần
con phải dậy sớm, muốn ngủ tới khi nào thì ngủ tới lúc đó, muốn tự tại thế nào
cũng được.” Vì thế liền khẽ cười, nghiêng thân ôm chăn nặng nề ngủ tiếp.
Vừa nằm xuống ngủ thẳng đến khi trời sáng rõ, bị Lưu
Nhi cầm lông vũ ở chóp mũi quét tới quét lui, khiến nàng ngứa ngáy hắt xì một
cái mới thanh tỉnh lại. Đào thị tuy rằng giáo dưỡng Lưu Nhi nghiêm khắc, nhưng
cũng chưa từng bắt ép nàng đánh mất cá tính, thấy Lâm Cẩn Dung hắt xì tỉnh dậy,
thì Lưu Nhi chỉ tươi cười, ngồi xuống giường, đem lông vũ giấu ở phía sau: “Tứ
tỷ tỷ ngủ lại hắt xì a, kỳ quái.”
Lâm Cẩn Dung tóc tai rối tung ngồi dậy, làm bộ muốn
bắt nàng: “Tiểu nha đầu tác oai tác quái, cho rằng ta không biết muội làm
chuyện tốt gì sao!”
Lưu Nhi thét chói tai chạy đi, tránh ở phía sau Liễu
Khê ló đầu ra, chớp một đôi mắt vô tội, cười hì hì nói: “Tứ tỷ tỷ, ta kỳ thật
là phụng lệnh thẩm đến gọi tỷ rời giường uống thuốc, tới giờ uống thuốc rồi.”
Không đợi Lâm Cẩn Dung trả lời liền vươn tay trêu nàng: “Tứ tỷ tỷ không biết
xấu hổ, lớn như vậy mà vẫn còn nằm trên giường.”
Lâm Cẩn Dung mím môi cười, tiếp nhận bát thuốc Đậu Nhi
dâng lên, giả ý nói: “Nhiều như vậy một mình ta sao uống cho hết? Tiểu nha đầu
lại đây giúp ta uống hai ngụm đi.”
Lưu Nhi vội liều mạng che miệng lại, dùng sức lắc đầu:
“Không uống, không uống.” Vừa nói, vừa thi lễ với Lâm Cẩn Dung: “Ta còn phải đi
đáp lời với thẩm, không bồi Tứ tỷ tỷ.” Nói xong nhanh như chớp chạy đi.