Lục Giam không nghĩ tới Lâm Cẩn Dung sẽ có phản ứng
như vậy, thấy Lâm Cẩn Dung vẫn không nhúc nhích đưa lưng về phía hắn, không
khỏi mê hoặc lo lắng, định chuyển người qua đằng trước nhìn Lâm Cẩn Dung rốt
cuộc làm sao. Vừa mới đứng dậy, Lâm Cẩn Dung lại nhanh chóng nghiêng mình,
không chịu nhìn hắn, thấp giọng nói: “Chàng xuất môn đã lâu rồi đúng không?”
Lục Giam theo trực giác cảm thấy lúc này tốt nhất
không nên cứng rắn lôi kéo nàng đối diện với hắn, theo ý của nàng có lẽ tốt
hơn, liền rầu rĩ nói: “Cũng vài canh giờ rồi.”
Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói: “Chàng sớm trở về đi.
Trong nhà bận rộn, đừng để người ta đàm tiếu.”
Lục gia lúc này đúng là bận rộn, phu thê hai người đều
không có đó, tất cả đều chạy đến nhạc gia không quay về, khẳng định sẽ có người
nói nhảm. Lục Giam trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: “Vậy. . . Ta đi đây.”
Lâm Cẩn Dung vẫn quay lưng lại với hắn: “Ta không tiễn
chàng.”
Lục Giam lại đứng trong chốc lát, vốn định gọi nàng
quay đầu cho hắn nhìn một cái, cuối cùng lại nói: “Nàng bảo trọng, uống thuốc
ngoan, ta đi đây.”
Lâm Cẩn Dung không quay lại, chỉ gật gật đầu.
Lục Giam liền xoay người đi ra ngoài. Lâm Cẩn Dung
nghe thấy tiếng bước chân của hắn xa dần, mới quay đầu lại, đem hai ngón tay đè
lên khóe mắt, ngồi trên tháp một lát, rồi lên tiếng tiếp đón bọn nha đầu tiến
vào: “Phu nhân đâu rồi? Ngày mai muốn đi Bình Tể tự đúng không? Các thứ đã thu
thập xong chưa?”
Lục Giam ở trước cửa viện dừng chân, quay đầu nhìn
mành cửa buông xuống trước cửa phòng, lại quay đầu, im lặng bước đi trong ánh
tịch dương.
. . .
Ngày kế là một ngày nắng hiếm thấy trong mùa đông lạnh
lẽo, ánh mặt trời từ hoa văn trên cửa sổ chiếu vào, xua tan vài phần hàn khí
trong phòng.
Lệ Chi nghiêm túc kiểm tra các thứ Lục Giam định mang
đi lại một lần nữa, xác nhận không có gì sơ sót, mới bảo đám người Trương ma ma
cùng nàng đem đồ đưa cho Trường Thọ đứng chờ ở nhị môn, dặn dò nói: “Rương bên
trái là thuốc bổ hàng ngày, rương bên phải là lễ vật cho Chư tiên sinh cùng sư
mẫu, gần đến nơi thì nhớ rõ nhắc nhở Nhị gia trước đưa qua, đồ dùng của Nhị gia
đều nằm trong rương to này.”
Trường Thọ đáp ứng, thấy Lục Giam đã cáo từ đám người
Lục lão ông đi ra, liền lên đón: “Nhị gia, các thứ đã thu thập xong xuôi.”
Lục Giam nói: “Đi thôi.”
Lệ Chi mang theo Anh Đào, Trương ma ma, nhìn theo Lục
Giam ra cửa, mới xoay người đi vào. Đi tới nửa đường, thấy Tố Cẩm, đại nha hoàn
bên người của Lã thị cười hì hì cầm theo một cái rổ tới, cười nói: “Các ngươi
từ đâu tới vậy? Đi cả một đám thế này.”
Lệ Chi cười nói: “Tiễn Nhị gia chúng ta xuất môn.”
Tố Cẩm tiếp lời: “Thiếu phu nhân nhà ta hằng ngày luôn
mắng ta, có thể có nửa phần năng lực như ngươi, nàng sẽ thoải mái hơn hiện tại
rất nhiều.”
Lệ Chi vội khiêm tốn: “Tỷ tỷ nói đùa rồi, Nhị thiếu
phu nhân chúng ta cũng thường xuyên khen tỷ có khả năng.”
Tố Cẩm liền cười kéo tay nàng: “Chúng ta đừng thổi
phồng nhau nữa, lần trước thiếu phu nhân nhà ta nhìn bên hông váy của Nhị thiếu
phu nhân treo dây kết hình con bướm, thật là tinh xảo đẹp mắt, luôn bảo ta kết
cho nàng hai cái, nhưng tay chân ta ngốc nghếch, không biết làm. Ngươi vẫn luôn
hầu hạ Nhị thiếu phu nhân, là đại ân nhân, ta cũng ngượng ngùng hỏi ngươi, thừa
dịp hôm nay ngươi không bận việc, có thể dạy ta được không?”
Lệ Chi có chút do dự, Tố Cẩm nhận ra, lập tức lại phúc
lễ, rồi thở dài: “Hảo muội muội, muội bảo ta phải tặng lễ vật gì, nói cái gì
mới khiến muội bằng lòng?” Tiếp theo liền đè thấp thanh âm: “Nếu muội không
muốn qua chỗ ta, ta sai người đi lấy dây đến, chúng ta đến đình kia vừa phơi
nắng vừa kết dây.”
Lệ Chi đúng là không muốn tới chỗ của La thị, cũng
không muốn dẫn Tố Cẩm đến phòng của Lâm Cẩn Dung, thấy nói đến ngồi trong đình
thì đáp ứng, chỉ là đặc biệt cường điệu: “Ta còn có việc, không thể quá nửa
canh giờ.”
Tố Cẩm liền cười: “Hai vị chủ tử nhà muội cũng không ở
đây, bận việc cái gì?” Liền cầm rổ giao cho tiểu nha hoàn bên cạnh, phân phó
nói: “Ngươi đi giao đồ thay ta, nói với Trì ma ma, ta tìm Tố Tâm có chút việc,
chậm một chút mới trở về, sau đó đi lấy dây lụa trong phòng tới đây.”
Lệ Chi cũng phân phó đám người Trương ma ma: “Đều trở
về đi, Anh Đào nói với Quế ma ma, đã nhiều ngày lạnh lẽo, thừa dịp đang nắng
ráo, đem đệm chăn, áo choàng của Nhị thiếu phu nhân và Nhị gia ra phơi một
chút. Ta sẽ trở lại.”
Anh Đào đáp ứng, bày ra bộ dạng quản sự, dẫn đám người
Trương ma ma trở về, Tố Cẩm nhìn xem chỉ cười, cầm tay Lệ Chi hướng tới Vinh
Cảnh cư: “Người bên cạnh của Nhị thiếu phu nhân thật là hữu dụng.”
Anh Đào trở về sân, đem lời Lệ Chi truyền cho Quế ma
ma biết, Quế ma ma nói: “Ta cũng đang tính vậy, thừa dịp Nhị gia và Nhị thiếu
phu nhân không ở đây, vừa vặn phơi nắng một chút.”
Anh Đào gọi hai tiểu nha hoàn Song Phúc và Song Toàn
vừa tới không lâu: “Đều đến hỗ trợ đi.” Lại phân phó đám người Trương ma ma
chọn chỗ nắng to nhất mà dựng thẳng sào trúc buộc dây thừng.
Đang lúc bận rộn, chợt thấy đại nha hoàn Phương Linh
bên người của Lâm Ngọc Trân tiến vào: “Di, đều đang phơi nắng đệm chăn ư?”
Quế ma ma cẩn thận treo áo khoác da sóc của Lâm Cẩn
Dung lên xong, cười nói: “Phương Linh cô nương sao rảnh qua đây?”
Phương Linh nói: “Là phu nhân bảo ta tới thỉnh ma ma
đi qua giúp một việc.”
Quế ma ma vội dừng tay: “Phu nhân có gì phân phó sao?”
Phương Linh liền cười rộ lên: “Đúng vậy, Đại tiểu thư
không phải bị bệnh hồi lâu sao, khẩu vị thật sự không tốt, phòng bếp nấu ăn đều
ăn không vô, nghe nói ma ma tay nghề giỏi, hầm canh bổ rất ngon, phu nhân mời ngươi
đi qua hỗ trợ nấu món cho tiểu thư ăn.”
Lâm Ngọc Trân đã mở miệng, cho dù là Lâm Cẩn Dung ở
đây, cũng quả quyết sẽ không cự tuyệt. Quế ma ma vội đi rửa tay, lo lắng công
đạo Anh Đào: “Trông chừng cho kỹ, đừng để sâu, côn trùng, chim chóc, mèo chuột hay
con gì bẩn thỉu tới gần, càng chú ý đừng để gió thổi rơi.”
Anh Đào có chút ngại nàng dài dòng, liền cười nói: “Ma
ma yên tâm, vài người chúng ta sẽ ngồi ngay tại đây, không đi đâu hết. Nhiều
mắt nhìn như vậy, vừa thấy có gì chạy
tới, chúng ta liền đuổi đi.”
Quế ma ma biết nàng hiểu cách xử lý công việc, được
lời này thì yên tâm rời đi.
Vào mùa đông thái dương ấm áp mềm mại nhất, vài tiểu
nha hoàn thấy ngồi ở hành lang thì hơi lạnh, ngồi ở trong sân thì sợ phiền
chán, Song Phúc liền đề nghị: “Chúng ta lấy đá chơi trò gia gia (trò chơi gia đình) đi?”
Anh Đào nay cũng đã mười ba tuổi, ngày thường ngay cả
Quế Viên cũng không để vào mắt, nghĩ rằng mình và Đậu Nhi là người quản lý
ngoại viện, nàng sao có thể cùng hai tiểu nha hoàn mới 8, 9 tuổi chơi trò trẻ
con này? Lập tức từ chối: “Không chơi.” Thấy Song Phúc cùng Song Toàn đều xịu
mặt, lại lấy ra tư thế đại nha hoàn: “Cho các ngươi chơi trong chốc lát.”
Cả hai tươi cười, chọn ra những hòn đá nhỏ sạch sẽ,
ngồi xổm cạnh cửa viện chơi đùa.
Đang cao hứng, chợt thấy vài tiểu nha hoàn mười hai,
mười ba tuổi tay trong tay lại đây, ở cạnh cửa ló đầu vào dò xét, nhỏ giọng
hỏi: “Anh Đào có ở đây không?”
Anh Đào học theo bộ dạng của Lệ Chi, cầm khung thêu
nghiêm túc ngồi ở một chỗ thêu khăn tay, nghe thấy thanh âm này, nhận ra là các
tỷ muội ngày thường luôn cùng nhau nói chuyện phiếm, đều là nữ nhi của hạ nhân
Lục gia, phụ mẫu ở trong phủ đều có chút thể diện, vội lên tiếng tiếp đón các
nàng: “Tiến vào đi.”
Vài nha hoàn thật cẩn thận hàm chứa tươi cười đi vào:
“Không có việc gì đúng không?”Vốn là biết Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam không ở
đây, nhân lúc rảnh rỗi cố ý tới tìm Anh Đào chơi đùa.
Anh Đào liền đi lấy chút hạt dưa, kẹo đến tiếp đón các
nàng: “Nhị gia cùng thiếu phu nhân không ở đây, đang ngồi ở viện, phơi nắng một
chút Lệ Chi tỷ tỷ sẽ không trách tội.” Nói hai ba câu, lại bắt đầu mò mẫm, một
người kể về chuyện sáng nay Quế Hương thông phòng của Lục Thiệu tức giận khiến
Đại thiếu phu nhân động thai khí, đã trúng của Lục Thiệu một cước, một người còn
kể hai thiếp thất thông phòng của Lục Kiến Trung vì tranh việc rửa chân cho Lục
Kiến Trung mà trở mặt, thậm chí ngay cả việc chất nhi của Vương An Gia muốn
cưới nữ chất nhi của quản sự ngoại viện cũng nói ra.
Anh Đào đang nghe vui vẻ, chợt nghe một tiếng mèo kêu,
ngay sau đó một con mèo từ cửa viện nhanh nhảy vào, Song Phúc, Song Toàn lập
tức đứng lên ra tiếng thét to đuổi đi, con mèo kia bị kinh hãi, nhảy loạn lên.
Trương ma ma cầm một sào trúc, hét to nói: “Đều tránh
ra, xem lão nương thu thập nó!” Hai gậy tre rơi xuống, không đánh trúng, khiến
con mèo kia càng thêm cả kinh khiến sào trúc bị đổ, mọi người vội vã đỡ lấy sào
trúc, ôm đệm chăn, áo khoác, đều chỉ hận chính mình thiếu mấy cánh tay, Anh Đào
thấy tình thế không ổn, vội đứng dậy đóng cửa giữa, không cho nó vào nhà.
Con mèo kia lại xoay người chạy tới chỗ khác, người
trong viện cùng nhau thét to truy đuổi, mới xem như dồn nó trèo lên một cái
cây, đứng ở trên cây không dám xuống dưới, chỉ thê thảm kêu gào. Bọn nha hoàn
một bên thu thập tàn cục, một bên vui sướng khi người gặp họa cười nó: “Có bản
lĩnh thì trèo xuống đi, kêu đi, kêu đi, thật là đáng ghét mà.”
“Sao lại thế này?” Lệ Chi đi tới cửa nhìn thấy một
mảnh hỗn loạn, không khỏi nhíu mày, nghiêm khắc nhìn Anh Đào.
Anh Đào thấy nàng trong mắt bốc hỏa, trong lòng có
chút hoảng hốt, cười làm lành nói: “Không biết con mèo này từ đâu chạy tới, vừa
vào liền nhảy loạn lên, cuối cùng vẫn không để nó chạy vào phòng.”
Lệ Chi nghe nói nó chưa vào phòng, trên mặt cũng đỡ
khó coi hơn nhưng vẫn nói: “Phơi nắng đệm chăn, vì sao không đóng cửa viện?”
Anh Đào liền ủ rũ, tiến lên nhỏ giọng nói: “Vài người
các nàng tới tìm ta chơi, ta đã quên sai người đóng cửa.”
Mấy nha hoàn kia thấy tình thế không ổn, liền muốn cáo
từ, Lệ Chi xoay người đóng cửa viện, ra hiệu với Trương ma ma, lại thay đổi
khuôn mặt tươi cười, tiến lên kéo mấy người nàng ngồi xuống: “Hiếm khi các muội
tới làm khách, vừa thấy ta về liền rời đi, ta sẽ ăn thịt người sao? Song Toàn
đi châm trà, Song Phúc a, đi lấy ô mai ngâm đường cùng kẹo dẻo mới lấy ở cửa
hàng trước đó vài ngày ra một cái đĩa để vài vị tỷ tỷ nếm thử đi.”
Vài nha hoàn thấy Lệ Chi cười tủm tỉm, không thể cự
tuyệt, đều lần lượt ngồi xuống, hàm chứa tươi cười cầm đồ ăn vặt lên ăn. Lệ Chi
phân phó Anh Đào một bên lo sợ bất an: “Đứng cạnh ta làm cái gì? Còn không đi
xem đồ vừa phơi nắng có bị mèo cào rách không? Có bị bẩn hay không a?”
Anh Đào đột nhiên bừng tỉnh lại, tiến lên lần lượt
kiểm tra, ở trước kiện áo khoác lông cừu sắc trắng thì dừng lại, mang theo chút
kinh hoảng nói: “Tỷ tỷ, trên áo khoác này của thiếu phu nhân thiếu mất một cái
trang trí tương bảo hình cá bằng bạc!”