Lục Kiến Trung gần đây bị đau răng, miệng còn nổi lên
vài mụn nước to tướng, mà phòng bếp đã nhiều ngày nấu các món cay nóng. Hắn
phân phó vài thứ nói muốn ăn nhẹ, mắt thấy đưa lên lại là thịt dê, không khỏi
nổi giận, một cước liền đá bay thiếp thất thông phòng đang hầu hạ. Tiện nhân
Lâm Ngọc Trân này, bất quá mới chưởng quản gia sự mấy ngày, đã dám không thèm
nể mặt hắn. Lại liên tưởng đến một loạt sự tình gần đây, càng nghĩ càng giận,
răng cũng đau hơn.
Thiếp thất thông phòng kia giãy dụa đứng lên, đứng ở
một bên không dám lên tiếng. Ai cũng đều biết Lục Kiến Trung không thể thiếu
thịt, lại không ăn cháo nhẹ vào buổi sáng, vậy muốn làm sao bây giờ?
Lục Thiệu tay chắp sau lưng tiến vào, ra hiệu với
thiếp thất thông phòng kia, thiếp thất đó lặng yên không một tiếng động hành
lễ, lui ra ngoài. Lục Thiệu tiến lên đánh giá đồ ăn, thấy mặc dù so ra kém lúc
trước Tống thị, Lã thị chưởng quản thì vẫn phong phú tinh tế, không có trở ngại
gì, tối thiểu trong mùa đông còn có thể có rau xanh. Trong lòng liền biết không
phải vấn đề ở Lâm Ngọc Trân, cũng không phải người phía dưới không hầu hạ tốt,
mà là Lục Kiến Trung trong lòng bốc hỏa, không có chỗ phát tiết.
Lửa lòng này, Lục Thiệu cũng đã nhịn hồi lâu, ngay cả
nắng to nhiều ngày này cũng làm cho hắn thấy thật kỳ quái, mùa đông không có
tuyết, lại nóng như vậy, không phải khiến người ta vô duyên vô cớ bực bội thêm
vài phần sao? Nhưng chuyện của lão thiên gia hắn sao có thể hiểu được, hắn chỉ
có thể nhẫn nhịn, hít một tiếng: “Răng phụ thân vẫn chưa đỡ sao? Bằng không,
nhi tử bảo người ta nấu chút cháo trắng cho người mang đến?”
Lục Kiến Trung trừng mắt: “Cháo trắng cũng có thể nhồi
cho đầy bụng sao?”
Lục Thiệu tiếp lời: “Bằng không kê đơn?”
“Không uống. Ta còn chưa tới mức độ kia!” Lục Kiến
Trung ý bảo hắn ngồi xuống: “Chuyện gì?”
Thiếp thất thông phòng thấy thế, vội cầm thêm bát đũa
lên, rồi vội vàng lui xuống. Lục Thiệu ăn một miếng thịt dê đầy mỡ ngấy rồi
nói: “Đồ ăn ở phòng bếp tay nghề thật không thể so với lúc trước.”
Lục Kiến Trung hừ một tiếng: “Lại có người ngu ngốc
hơn so với thê tử của con sao. Bất quá chỉ là chuyện nhỏ như sợi lông tơ, cũng
có thể làm cho nàng biến thành bộ dạng này, còn đả thảo kinh xà. Sáng nay tiểu
khuê nữ của Lục Thuận được sai đi lấy trộm đồ, lúc ấy chỉ biết thất thế chạy ra
ngoài, nàng dĩ nhiên không thể ứng đối nửa điểm. Cứ như vậy, còn có người nào
dám thay nàng làm việc hay sao?”
Nhắc đến điều này, Lục Thiệu cũng không muốn nói chi
tiết, chỉ đáp: “Nàng từ lúc mang thai vẫn luôn phạm hồ đồ, mà người kia lại
tinh ranh đến vậy, nàng luôn hữu tâm vô lực. Nếu nương ở đây. . .”
“Nương con cũng chưa về!” Lục Kiến Trung uống cạn chén
trà, nhíu mày phiền chán nói: “Đều là tự tìm lấy, đều là ngu xuẩn. Loại chuyện
nhỏ này cũng phải để ta quan tâm.”
Hắn giờ phút này đúng là lúc phiền chán nhất, không
thể trêu chọc, Lục Thiệu không lên tiếng nữa, tùy ý để hắn phát tác.
Lục Kiến Trung cũng không phải là người nói nhiều tính
tình táo bạo, tuy là phiền chán, cũng chỉ trầm mặc đem cơn tức áp chế, sau đó
lộ vẻ mặt thích hợp thở dài: “Tổ phụ con đã già, chuyển nương còn về nhà cũ,
thê tử con bị đặt sang một bên, tình nguyện để một tôn tức không thể sinh hạ
con nối dõi cầm giữ quản lý hậu viện, vừa nắm được chút sai sót của chúng ta
cũng không buông tha, toàn bộ thân gia đều phải phó thác cho một hài tử chưa
dứt sữa, tay chân vụng về, đây là muốn chúng ta trơ mắt nhìn Lục gia bại vong
a. Ta cũng không biết, nhà này là họ Lục, hay là họ Lâm đây? Vất vả mười mấy
năm, tuyệt đối không thể ngồi chờ chết như vậy.” Vừa nói, lại đau che miệng hít
hai ngụm.
Lục Thiệu thật cẩn thận nói: “Hàn Căn đã gặp Nhị đệ.
Nghe nói năm sau sẽ có điều chỉnh lớn.” Đây vốn là sự tình đã sớm biết, Lục
Kiến Trung cũng không trả lời, chỉ cúi đầu chọn rau xanh chậm rãi ăn.
“Đều là con không có bản sự, làm ra chuyện này, khiến
phụ thân mất mặt.” Lục Thiệu đè thấp thanh âm: “Con nghĩ rằng, không bằng làm
sinh ý cho thật tốt, không để tổ phụ coi thường.”
Lục Kiến Trung nói: “Ta đã sớm nghĩ tới, nhưng trước
mắt đã gần đến cửa ải cuối năm, lại có sinh ý thích hợp nào để làm chứ?”
Lục Thiệu nhân tiện nói: “Phụ thân cũng biết, gần đây Nhị
đệ mỗi ngày chạng vạng đều từ thư viện chạy về thành Bình châu, sáng sớm hôm
sau mới cưỡi ngựa vội vàng rời đi?”
Lục Kiến Trung vuốt chén trà trong tay nói: “Điều này
ta không biết. Hắn chưa từng trở về nhà sao, là đi đâu? Lâm gia sao?” Khi nói
đến hai chữ Lâm gia, trong giọng nói không khỏi mang theo vài phần đùa cợt,
dường như đang chê cười Lục Giam nhi nữ tình trường.
Lục Thiệu cười nói: “Không phải, con mới nghe người ta
nói, liền sai người rình mấy đêm, ngày ngày đều đến chỗ Lâm Thế Toàn, chỉ qua
Lâm gia một lần, ngây người bất quá nửa canh giờ mà thôi. Đêm hôm qua, còn
thỉnh Văn tri huyện đi Ngũ Trượng lâu ăn cơm uống rượu, chỉ đích danh Kim Nô
Nhi tiếp khách, nghe nói tốn khá nhiều tiền.”
Lục Kiến Trung nhếch lên khóe môi: “Cái gì mà người khiêm
tốn thanh nhã như ngọc? Tiểu Nhị lang cũng biết cách ăn chơi như vậy. Hắn muốn
làm cái gì?”
Lục Thiệu đè thấp giọng nói: “Phương bắc gần đây lưu
hành mao hạt làm xiêm y, nếu hoa sắc tinh xảo chút, thì có thể đáng giá ngàn
vàn, giá trị lại xa xỉ, là thứ vương công quý tộc ở mạc bắc yêu thích nhất.
Chúng ta bên này gần Đại Vinh, luôn không thiếu mao hạt, ở Thanh châu bên kia,
ngay cả đứa nhỏ cũng có thể có. Ta đoán, nếu hắn không định mở một mao chức
phường, chính là muốn làm thương nhân vận chuyển.”
Lục Kiến Trung lập tức vuốt râu trầm ngâm đứng lên:
“Việc này năm rồi không phải đều là Vương gia làm sao? Mao hạt năm nay ở Bình
châu đều là Vương gia nhất nhất thu đổi vận chuyển ra ngoài, hắn muốn chen chân
vào, có chuyện dễ dàng như vậy sao?”
Lục Thiệu nói: “Cho nên mới cầu Văn tri huyện, nhất
định là muốn nói về việc này. Hắn có công danh, được Tri huyện thưởng thức, lại
có lão nhân gia chống đỡ, còn có thể dựa vào cờ hiệu của Đại bá, hắn dĩ nhiên
có thể chen chân vào, ai có thể làm gì được hắn?”
Lục Kiến Trung nghĩ tới nghĩ lui, luôn thấy có chút
không ổn, nhân tiện nói: “Trước nhìn xem Vương gia phản ứng như thế nào. Nhà
hắn làm sinh ý mao hạt, sao có thể ngay cả chút tin tức ấy cũng không biết? Còn
nếu con muốn biết rõ ràng, hắn phải
làm chuyện này, sẽ hướng lão nhân gia chứng
minh hắn thực có khả năng, hoặc là thê tử hắn muốn lặng lẽ kiếm tiền. Nếu muốn
tranh công, con phải trông chừng hành động của Phạm Bao, Hàn Căn, nếu là thê tử
của hắn muốn lặng lẽ kiếm tiền, con nên để ý hành động của Đào gia. Nếu hắn
thật sự có động tĩnh, chắc chắn sẽ hướng Đào gia cầu viện, mao hạt ở Thanh châu
so với ở Bình châu không biết hơn bao nhiêu lần. Cửa hàng của Vương gia về điểm
này thì tính là cái gì?”
Bản thân kiếm tiền cũng đành thôi, sợ là lai giả bất
thiện(người
tốt thì không đến, người đến cũng chẳng tốt lành gì), chính
là hướng về phía Lục lão gia tử để nở mày nở mặt. Nếu chần chờ, bị hắn đoạt
trước thì phải làm sao đây? Lục Thiệu có chút sốt ruột, cũng không dám nhiều
lời, chỉ đáp ứng nói: “Con sẽ sai người đi hỏi thăm, sẽ vạn vô nhất thất.”
Lục Kiến Trung nhìn dáng vẻ của hắn chỉ biết hắn đang
gấp gáp, liền trịnh trọng nhắc nhở: “Loại sự tình này không thể vội. Con nên
nhớ kỹ, trong tình huống không nắm chắc, không cầu có công, nhưng cầu vô sự.”
Lục Thiệu miễn cưỡng kiềm chế nôn nóng trong lòng,
đáp: “Phụ thân nói phải, là con vội vàng.”
Lục Kiến Trung sâu kín nói: “Bị người ta khiến cho
không có đường lui, con không vội mới là kỳ quái. Vị Nhị đệ này của con nha,
cũng không phải là người thiện tâm gì, đợi có cơ hội sẽ dùng sức giẫm đạp người
ta. Nếu lúc ấy chúng ta làm không ổn dù chỉ một chút, cả nhà chúng ta phải làm
sao bây giờ?”
Lục Thiệu trở nên trầm mặc. Trong ba phòng, Nhị phòng
bọn họ là thịnh vượng nhất, nếu dựa theo tình huống bình thường mà phân gia,
người chịu thiệt nhất sẽ là bọn họ, ngay cả Tam phòng cũng có lợi hơn.
Lục Kiến Trung đưa tay cầm chén trà, trầm giọng nói:
“Cho nên tại đây vài năm, vô luận như thế nào cũng không thể dễ dàng giao mấy
thứ này ra.” Mắt thấy bóng đêm ngoài cửa sổ càng ngày càng tối đen, đồ ăn cũng
nguội, liền nhân tiện nói: “Đi đi. Không cho phép xảy ra sai sót. Nếu Nhị đệ
con thật sự biết biện pháp tốt để kiếm tiền, lại muốn che giấu làm của riêng,
vậy thật sự là hắn không đúng, chúng ta cũng không thể dung tha.”
Lục Thiệu cáo từ Lục Kiến Trung, tự trở về phòng. Lã
thị cười dài đi lên đón, nói: “Đã hầm canh gà cho chàng.” Ân cần tiếp đón Lục
Thiệu ngồi xuống, mới nhỏ giọng nói: “Sáng sớm chuyện nhà Lục Thuận, phụ thân
có trách tội hay không?”
Lục Thiệu thản nhiên “Ân” một tiếng: “Cũng không phải
là lần đầu tiên nàng làm vậy, sợ cái gì?”
Lã thị ngồi ở một bên, không dám nhiều lời, ánh mắt
nhìn Quế Hương đứng ở một bên trên mặt hàm chứa vài phần ý cười, giống như đang
cười nhạo nàng vậy, nhất thời ghen ghét tương giao, nghiêm mặt nói: “Đều lui
xuống đi.” Sau đó đến gần Lục Thiệu, thấp giọng nói: “Kỳ thật chuyện này còn có
biện pháp, bảo đảm khiến bọn họ trở tay không kịp.”
Lục Thiệu ngẩng đầu lên: “Cái gì?”
Lã thị cười cười, nhỏ giọng nói: “Châu Nhi từng nói
với ta, khi Lâm gia Thất tiểu thư lấy chồng, nàng hộ tống A Vân đi làm khách,
từng thấy Lâm gia Thất tiểu thư đem túi hương mà người đó thêu tặng cho một vị
tộc muội. Hai ngày nay ta đã sai người đi hỏi thăm qua, cô nương này gọi là Lâm
Tuyết Như, trong nhà quang cảnh cũng không phải tốt lắm, chỉ có một lão ma ma
và một nha hoàn già nua. Nghĩ đến, có thể cùng người ta thương thảo mua túi
hương về, người kia tất nhiên cũng là người thích thể hiện, hẳn là sẽ thường
xuyên mang theo trên người.”
Lục Thiệu nhíu mày: “Sao lại liên quan tới một cái túi
hương?”
Lã thị khoa tay múa chân: “Hoa văn đẹp, dùng vải màu
lam để làm. Nếu thật sự trộm một vật trên người nàng cũng không phải quá khó.
Cái khó là nàng lại có phòng bị. Việc này tuy rằng hơi khúc chiết lòng vòng,
chỉ cần làm được thỏa đáng, sẽ không sẽ có ai biết được.”
Lục Thiệu nở nụ cười: “Lần này chúng ta để các nàng
đấu tranh nội bộ. Ngô Tương đã có đại ân với chúng ta a.”
Lã thị vội kéo tay hắn sờ vào bụng mình: “Hắn động a.”
Phu thê hai người nhìn nhau cười, Lã thị thấp giọng nói: “Tam thẩm nương nơi
đó, cũng nên nói với nàng rằng Nhị đệ vất vả như vậy, đệ muội lại bận việc, khó
tránh khỏi có thời điểm chăm sóc không chu toàn, cũng nên có thêm người chăm
sóc hắn một chút.”
Lục Thiệu một lòng một dạ đều đặt trên cái bụng của
nàng, vô tình nói: “Đây đều là chuyện của nữ nhân, đừng đến phiền ta. Nàng chỉ
cần nhớ kỹ, đừng làm hỏng là được.”
Lã thị cười mị mắt, thấp giọng nói: “Ta tự xét lại,
chàng nói, nàng gả vào lâu như vậy, sao vẫn chưa có động tĩnh gì? Ta cùng thời
gian ấy đã lâm bồn rồi.”
Lục Thiệu ngả ngớn cười: “Nam nhân lợi hại giống như
ta có mấy người? Nhị đệ, đó là nhìn thì được mà không dùng được.”