Không bao lâu, rượu và thức ăn được mang lên, kỹ nữ
tên Xảo Xảo kia tiến vào, thi lễ vấn an xong, quả nhiên cầm tiêu thổi một khúc
[ trang đài thu tứ ], kỹ xảo không dám nói là rất tốt, nhưng tài nghệ giống như
nàng trong số kỹ nữ tiếp khách cũng coi như là khá, cộng thêm tướng mạo đoan
chính, nhìn cũng còn thuận mắt. Mọi người chỉ muốn mua vui, không khỏi trầm trồ
khen ngợi cổ động, đều cầm tiền đánh thưởng.
Ngô Tương thấy Lục Giam khi nghe biểu tình nghiêm túc,
giống như thật sự tới nghe thổi tiêu vậy, không khỏi có chút buồn cười bộ dạng
này của hắn, cố ý muốn chọc hắn, chỉ vào Xảo Xảo kia nói: “Ngươi lại đây, vị
Lục Nhị gia này của chúng ta cũng là người giỏi về thổi tiêu, các ngươi đến tỷ
thí xem ai tài nghệ cao siêu hơn?”
Một đám người đều ha ha cười khuấy động, Xảo Xảo kia
quả nhiên hàm chứa tươi cười lại đây, ngồi xuống bên cạnh Lục Giam, mềm nhũn
không xương dựa vào người hắn, Lục Giam nghiêng người ra, bên tai liền đỏ ửng.
Ngô Tương cười bò lăn bò toài, tâm muốn đùa dai, không
để ý tới Lục Giam chỉ hướng Xảo Xảo nháy mắt: “Thực là không biết hầu hạ, Lục
Nhị gia giận ngươi rồi, còn không rót cho hắn một chén rượu bồi tội? Dỗ tốt gia
mới trọng thưởng ngươi a.”
Mọi người nhất thời ồn ào, rót rượu lôi kéo người,
cường ngạnh ấn Lục Giam xuống, để Xảo Xảo kia cho hắn Lục Giam uống một chén
rượu. Xảo Xảo kia cực kỳ yêu thích bộ dạng của Lục Giam, lại muốn những người
khác vui vẻ, không khỏi thi triển mọi thủ đoạn, kéo đến kéo đi.
Ai nghĩ Lục Giam bất ngờ không kịp phòng bị phải uống
chén thứ nhất, chén thứ hai cũng bị bắt phải uống, đỏ mặt tía tai tránh qua một
bên, tùy ý để mọi người ồn ào thế nào cũng không chịu nhường, chỉ nhìn Ngô
Tương nói: “Đùa giỡn cũng đủ rồi, ngươi biết rõ ta không thích mấy thứ này, còn
làm như vậy nữa ta sẽ khiến các ngươi mất vui.”
Ngô Tương hiểu được tính tình của hắn, cũng thu liễm
tính đùa cợt, vỗ vỗ tay ý bảo Xảo Xảo lui xuống, gọi tỷ muội ba người ở một bên
gảy tỳ bà đàn hát, bọn họ tự nói chuyện, ăn cơm uống rượu. Qua gần một canh
giờ, mọi người cơm rượu no say, đều có chút lờ đờ, Ngô Tương đứng dậy đi đến ốc
xí rồi trở về, cười nói: “Đều đang tận hứng, đã tan vội sao?”
Chợt thấy một cái gã sai vặt tiến vào nói: “Ở cửa có
một tạp dịch, nói là vừa mới có người ở gần ốc xí thấy có túi hương bị rơi,
dường như là của nam nhân, có thể có ai làm rớt hương túi không?”
Mọi người đều nhìn về phía Ngô Tương: “Vừa rồi người
đi ốc xí chỉ có huynh, là của huynh sao?”
Ngô Tương sờ người, gật đầu nói: “Quả nhiên túi hương
của ta không thấy đâu.”
Mọi người đều châm chọc hắn: “Chúng ta say sưa quăng
bừa bãi cũng đành thôi, huynh không uống rượu cũng thành cái dạng này, thật sự
là cười chết người. Cũng may huynh vận khí tốt, gặp được một người không tham
lam.”
Xảo Xảo kia liền cười nói: “Chư vị có điều không biết,
ông chủ đã sớm công đạo, phàm là có khách nhân ở cửa hàng làm rơi đồ, lại được
hạ nhân chúng ta nhặt lấy, cứ yên tâm đi, một văn tiền cũng sẽ không thiếu.”
Khi nói chuyện gã sai vặt cầm túi hương tiến vào, là
một túi hương may bằng tố la màu lam, thêu hoa trang trí. Đóa hoa kia dùng sợi
thêu ngà voi thêu viền cánh, sợi thêu màu vàng thêu nhụy, màu hoa là hồng tím,
phối màu thập phần tươi mát, thêu công lại tinh tế.
Ngô Tương còn chưa mở miệng, đã bị người chộp lấy, cầm
túi hương lắc lư cho mọi người thấy, chê cười hắn: “Ngô Nhị ca lại dùng đồ của
nữ tử a? Màu sắc này, còn thêu hoa này nữa. Nói đi, là ai đưa cho huynh?”
Lục Giam vốn chỉ cười xem bọn hắn trêu đùa Ngô Tương,
ánh mắt vừa lướt qua, tươi cười lập tức trở nên cứng đờ. Đóa hoa này, hắn vô
cùng quen thuộc, trên yếm của Lâm Cẩn Dung, áo trong, lại đến khăn lụa hàng
ngày, thường xuyên đều có thể nhìn thấy thân ảnh của nó. Hắn không khỏi nắm tay
thành quyền, ánh mắt rơi xuống gương mặt Ngô Tương.
Ngô Tương vẫn không phát giác, chỉ cảm thấy mình làm
rơi túi hương, cũng có người làm rơi hương túi, lại còn chạy tới đưa cho mình,
có chuyện vừa khéo như vậy thật sự là rất thú vị, ha ha cười liền đứng dậy chém
giết: “Đệ bảo ta nói thì ta phải nói sao? Là có người đưa cho ta, đương nhiên
không thể nói với đệ a. Mau đưa đây! Ta sẽ tha chết cho đệ!”
Người nọ vốn là người hay la cà quán rượu, chính là
không buông tha, thế nào cũng phải buộc Ngô Tương nói ra là hồng nhan tri kỷ
nào tặng.
Ngô Tương chỉ cùng hắn cười đùa nháo cướp đoạt, Lục
Giam trong lòng một trận phiền chán, thấy khuôn mặt của Ngô Tương thật sự đáng
giận, làm cho người ta muốn đấm một quyền, lại đá hai cái mới giải hận, khó
khăn lắm mới nhịn xuống, tay đã trở nên hơi run run.
Ngô Tương lại đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa, dựa
vào ghế, lười biếng nói: “Nói thật cho ngươi biết, cũng không phải của ta, đệ
thích thì cầm đi. Cẩn thận bên trong chứa ác quỷ, nửa đêm mò ra móc tim đệ ăn
a!”
Mọi người liền cười nhạo hắn: “Người ngồi đầy ở đây,
chỉ có huynh làm rơi đồ, còn là một cái túi hương, giờ phút này cũng không thừa
nhận, huynh lại không uống rượu, ai tin huynh đây! Còn có ác quỷ gì chứ, huynh
làm mất thứ này, mới bị ác quỷ tô son điểm phấn kia móc tim ra ăn a!”
Người nọ cầm túi hương run bả vai nói: “Ta rất sợ a.”
Vừa nói loạng choạng suýt ngã, đã thấy Lục Giam nhanh đứng lên, tay duỗi ra,
mọi người một mảnh hư thanh, đều nói may mà có hắn.
Lục Giam nhanh chóng cầm túi hương lại, cười nhẹ: “Thứ
này là của ta, là ta lúc trước làm rơi. Uống khá nhiều, vì vậy không phát
hiện.”
Ngô Tương kinh ngạc quay đầu, thấy Lục Giam trên mặt
đang cười, trong mắt cũng lại không có chút tươi cười, cũng không thèm nhìn tới
hắn, thu liễm vẻ cười cợt, đứng dậy nói: “Đều tan đi.”
Mọi người liền hi hi ha ha chào nhau, Lục Giam xoay
người lên ngựa, Ngô Tương từ sau vượt lên gọi: “Nhị lang?”
Lục Giam quay đầu nhìn hắn, ánh mắt đen tối không rõ,
ngữ khí thập phần khẳng định, không để người khác tranh lời nói: “Túi hương này
không phải của ngươi.”
Loại ánh mắt cùng ngữ khí này? Ngô Tương sửng sốt, lời
vui đùa nuốt xuống, nghiêm mặt nói: “Đương nhiên không phải của ta. Là bọn họ
nghĩ sai rồi.” Còn muốn nói nữa, Lục Giam cũng đã hung hăng rút roi ngựa vung
lên, lao vào trong gió lạnh.
Ngô Tương không rõ ràng lắm, cũng không tiện đuổi theo
tìm tòi đến tận cùng, đứng đó một lát, rồi chậm rãi đi vào trong nhà.
Lục Giam
một hơi trở về Lục phủ, đem roi cùng ngựa ném
cho Trường Thọ, bước nhanh vào bên trong, đi tới một góc không người, mới dừng
bước lấy túi hương ra nhìn kỹ. Tin tưởng chưa từng nhìn lầm, quả nhiên là đóa
hoa hắn đã quen thuộc, ghi tạc trong lòng, hắn mở ra túi hương, chỉ thấy bên
trong là một nhánh tóc dùng sợi vải bảy màu buộc gọn lại, bên trong còn tản ra
hương mai sâu kín mát lạnh. Hắn trầm mặc một lát, nhẹ nhàng kéo miệng túi hương
lại. Chậm rãi đi đến chỗ khuất gió không người đứng hồi lâu, phía trước phía
sau suy nghĩ mấy lần, mới hướng tới tiểu viện của hắn và Lâm Cẩn Dung.
Trương ma ma nghe thấy thanh âm ngoài cửa, mở ra thì
gặp hắn, không khỏi cười nở rộ như hoa cúc: “Ai nha, Nhị gia đã về rồi!”
Lục Giam thản nhiên gật đầu.
Trương ma ma liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, mắt dò xét
vẻ mặt của hắn, thật cẩn thận hướng tới bên trong hô một tiếng: “Nhị gia đã về
rồi.”
Đám người Quế ma ma vội đi ra, cầm áo choàng, xách
hài, múc nước, vô cùng ân cần. Lục Giam lại không thấy Lâm Cẩn Dung nghênh đón,
trong lòng có vài phần thất vọng không thể nói rõ, nhưng cũng không hỏi, chỉ
thỉnh thoảng nhìn qua mành cửa vào buồng trong
Tất cả mọi người nhận ra ý tứ của hắn, chỉ có Quế Viên
ở một bên không dám động, lại càng không dám nói, Anh Đào cười bảo: “Thiếu phu
nhân có chút mệt mỏi, vừa tắm rửa xong.”
Lục Giam liền gật đầu, ý bảo các nàng đều lui ra
ngoài, chính mình thì vào buồng trong.
Lâm Cẩn Dung ngồi trước bàn trang điểm, Lệ Chi giúp
nàng chải đầu, một bên nhỏ giọng khuyên nàng: “Người nên nói năng mềm mỏng với
Nhị gia, lúc nãy người hơi nôn nóng rồi.”
Lâm Cẩn Dung không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào
gương. Trong gương đồng mờ nhạt, Lục Giam đứng ở cách đó không xa yên lặng nhìn
nàng.
Lệ Chi vội vàng rẽ búi tóc cho Lâm Cẩn Dung, dùng cây
trâm bằng bạc cố định xong, lặng yên không một tiếng động thi lễ với Lục Giam,
lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Lục Giam giật giật, cúi đầu gọi một tiếng: “A Dung.”
Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, đứng dậy quay đầu nhìn
hắn. Nàng vốn tưởng rằng hắn tối nay sẽ không tới đây, sẽ trực tiếp đến Thính
Tuyết các.
Lục Giam gắt gao cầm túi hương kia, nhìn Lâm Cẩn Dung
thấp giọng nói: “Lúc trước là ta không nói rõ ràng với nàng.”
Lâm Cẩn Dung ánh mắt lóe lóe, cũng không nói gì.
Lục Giam thấy nàng thần sắc không giống như sáng sớm,
nói cũng lưu loát hơn: “Ta là muốn nói với nàng, ta cuối cùng sẽ che chở nàng,
cũng không muốn nàng khó xử, bọn họ nói cái gì nàng cứ đáp ứng, đừng chống đối,
những việc khác ta sẽ xử lý. Chúng ta còn trẻ, nàng sắp tròn 18, ta mới chỉ 21,
còn nhiều thời gian, ta không vội, nàng cũng không cần vội.”
“Ta không vội. Ta chỉ là sợ có người đứng sau lưng đâm
một dao mà thôi.” Lâm Cẩn Dung vểnh vểnh lên khóe môi, nghiêng mặt nói: “Nhưng
không câu nệ như thế nào, sang năm trước tháng ba, ta đều sẽ không nhả ra, cũng
sẽ không theo ai, ai muốn bức ta chính là đánh vào mặt ta.”
Lục Giam nhất thời không nói gì, nghĩ nghĩ, chậm rãi
giơ tay lên, xòe lòng bàn tay, đem túi hương đã trở nên có chút ẩm ướt bởi mồ
hôi của hắn tới trước mặt nàng, rặn ra một tươi cười: “Nàng không chịu, ta cũng
không chịu, vậy rất tốt, chúng ta không cần vì chuyện này mà trở nên xa lạ được
không? Bọn họ đã ra tay.”
Quả nhiên thật sự đến rồi! Lâm Cẩn Dung tâm run lên
mạnh mẽ, bất chấp chuyện lúc sáng, nhíu mày tiếp nhận túi hương kia, nhìn ngắm
trong ngoài thật kỹ, thở dài, giương mắt nhìn Lục Giam thản nhiên nói: “Đây
đúng là do ta làm, nhưng bên trong tóc cũng là của ta. Chàng lấy được từ chỗ
nào? Lại trong hoàn cảnh ra sao?”
“Biết không phải là nàng mà.” Lục Giam dừng một chút,
vẻ mặt bình tĩnh kể lại, chỉ giấu đi chuyện kỹ nữ tiếp khách kia, cuối cùng
nói: “Nàng điều tra thử xem, xem có thể có manh mối gì không?”
Lại là Ngô Tương, quả nhiên là Ngô Tương, kiếp trước
thanh danh của nàng cũng bị chôn vùi tại đây. Lục Giam khi đó kỳ quái, đến cuối
cùng không nói rõ ràng, giờ phút này thật may, mặc kệ trong lòng hắn nghĩ như
thế nào, rốt cuộc có thể đem sự tình trải qua kể lại với nàng. Nhưng nếu không
có chuyện Lã thị chó cùng rứt giậu, lộng xảo thành chuyên, làm cho nàng có cảnh
giác, trước tiên đã cảnh cáo hắn, lần này hắn sẽ xử trí ra sao? Hắn kiếp trước
hoài nghi nàng, không tin nàng, nay thì sao, có phải trong lòng vẫn không tin
nàng, nghi ngờ nàng hay không?
Lâm Cẩn Dung nhìn Lục Giam cười: “Chàng không nghi ngờ
là ta xảo ngôn xảo ngữ, dựa vào việc có người quấy rối mà che giấu việc xấu
sao?”