Vì sao không thay bọn họ cầu tình, khẳng định là vì
không muốn cầu, lời này của Lục lão ông kỳ thật có ý tứ hướng dẫn ở bên trong.
Nếu hắn muốn đem sự tình nói từ đầu đến cuối cho Lục lão ông nghe, giờ phút này
đúng là cơ hội thích hợp nhất. Nói hay là không? Không thể nói. Lục Giam hạ
quyết tâm: “Bọn họ phạm vào sai lầm, phải làm như thế nào, trong lòng tổ phụ đã
quyết định, sẽ không đến mức oan uổng bọn họ.”
Lục lão ông trong mắt hiện lên một tia hứng thú, sắc
mặt lại không hề thay đổi: “Theo ý của con, bọn họ phạm vào sai lầm gì?”
Lục Giam rõ ràng rành mạch nói: “Chỉ vì cái lợi trước
mắt, quên mất mọi thứ, gieo gió gặt bão.” Những lời này có thể khái quát mọi
việc làm của Lục Thiệu, hết thảy đều chỉ vì hai chữ lợi ích, vàng đỏ nhọ lòng
son, người như thế đáng để đồng tình sao? Không đáng. Cho nên hắn tuyệt đối sẽ
không thay Lục Thiệu cầu tình. Nếu Lục lão ông không phải là hoàn toàn không
biết, hắn càng nên cho thấy quan điểm cùng thái độ của hắn
“Tuy bọn họ tự làm tự chịu, nhưng rốt cuộc cũng là
người nhà chúng ta.” Lục lão ông thử nói: “Nếu ta bảo con đi nói chuyện với Đào
gia, thỉnh hắn giơ cao đánh khẽ, tạm thời buông tha, con sẽ làm thế nào?”
Lục Giam lại càng không muốn. Nếu lúc trước, có lẽ hắn
còn cảm thấy lúc này nên lấy đại cục làm trọng, khiến Lục Thiệu cùng Lục Kiến
Trung biết lợi hại là được rồi. Nhưng trải qua sự kiện túi hương kia, hắn không
tin bọn họ dễ dàng biết lợi hại, sẽ không bởi vì hắn thoái nhượng mà hối cải
cảm kích. Đặc biệt hiện tại người bồi thường là Nhị phòng, hắn càng thêm an
tâm. Nói đến nói đi, hắn cùng Lâm Cẩn Dung cũng ném vô số tiền vào đó, cho tới
bây giờ, Đào Thuấn Khâm cùng Lâm Thế Toàn không kiếm được tiền, cũng chỉ vì chuyện
mao hạt này. Đã ra tay rồi, quả quyết không có đạo lý dừng tay giữa đường. Lục
Giam thần thái kiên quyết nói: “Thỉnh tổ phụ thứ tội.”
Một đêm này, từ đầu tới cuối Lục Giam không làm gì
khác, luôn cự tuyệt, tỏ vẻ rõ ràng hắn đối với Nhị phòng bất mãn. Lục lão ông
giống như đã dự kiến, lại có chút ngoài ý liệu, có chút cao hứng, lại có chút
chua xót: “Được rồi, việc này tạm thời gác lại không đề cập tới, con còn muốn
nói gì với ta nữa không?”
Lục Giam vái chào thật sâu: “Tổ phụ giáo dưỡng chi ân,
tôn nhi vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng. Người yên tâm, tôn nhi có chừng mực, sẽ
không quên bản thân họ Lục.”
Lục lão ông nghe vậy, sau một lúc lâu không nói gì,
ánh mắt dần dần trở nên nhu hòa. Xa xa truyền đến tiếng báo canh, hắn nhẹ nhàng
thở ra một hơi: “Canh ba rồi, đêm đã khuya, con đi nghỉ đi.”
“Tôn nhi hầu hạ tổ phụ nghỉ ngơi.” Lục Giam thật tình
thật lòng bước lên phía trước muốn hầu hạ Lục lão ông rửa mặt nghỉ ngơi. Tuy
nói hắn để ý, nhưng hắn thủy chung là cùng người ngoài liên thủ thu thập người
trong nhà, bản thân làm gia chủ, khẳng định sẽ cảm thấy tôn nghiêm bị mạo phạm,
nội đấu dao động căn bản là điều tối kỵ. Hắn đã chuẩn bị mọi cách ứng đối,
nhưng Lục lão ông chỉ nhẫn nại, không bức bách hắn, cũng không trách mắng hắn.
Lục lão ông xua tay: “Con trở về đi. Nhị lang, con
đừng làm cho ta thất vọng, chớ quên con đã từng đáp ứng lời ta. Các con đều là
con cháu của Lục gia……” Hắn chưa nói xong câu kế tiếp, chỉ nhẹ nhàng hít một
tiếng.
“Tôn nhi không dám quên.” Lục Giam im lặng hành lễ lui
ra.
Cửa được nhẹ nhàng đóng lại, Lục lão ông vươn tay xếp
lại thế cục trên bàn cờ tướng. Sự tình cụ thể thế nào hắn không hoàn toàn rõ
ràng, nhưng dựa vào dấu vết để lại, trong lòng hắn cũng hiểu được. Đào Thuấn
Khâm ra tay giáo huấn Lục Thiệu, tuy là Lục Thiệu gieo gió gặt bão, nhưng cũng
tát hắn một cái không nặng không nhẹ, hơn nữa anh em trong nhà cãi cọ nhau,
trong lòng hắn đương nhiên chịu khổ sở, nhưng hắn không thể áp chế Lục Giam —
hắn già rồi, phụ tử Lục Kiến Trung tâm tư bất chính, Lục Giam quá non nớt, cần
có dũng khí cùng tôi luyện. Lục lão ông vừa mâu thuẫn vừa thống khổ, lại mang
theo tâm ý chờ đợi.
“Lão Phạm, đến chơi cờ với ta.” Lục lão ông xếp ván cờ
lại lần nữa.
Phạm Bao lặng yên không một tiếng động đi vào, ngồi
xuống đối diện với hắn, cũng không nói nhiều, chỉ chuyên tâm chơi cờ.
“Trong lòng ta chịu khổ sở.” Lục lão ông đột nhiên
nói.
Phạm Bao ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Tối thiểu Nhị gia đã
tiến bộ hơn so với lúc trước. Thủ đoạn chỉ là thủ đoạn, bản chất sẽ không thay
đổi.”
Lục lão ông cười cười, thở dài: “Đúng vậy, nhưng hài
tử này tính tình cần phải tôi luyện nhiều. Ta chỉ là cảm thấy bản thân già cả,
lực bất tòng tâm.”
Lục Giam bước nhanh xuyên qua rừng trúc bị đông lạnh
trắng xóa một mảnh, hài dẫm nát trên miếng băng mỏng, ngẫu nhiên nghe thấy
thanh âm băng vỡ mỏng manh ở dưới chân, rơi vào trong tai hắn, lại không thua
gì nhạc khúc du dương. Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, nỗi lòng ngàn vạn, không khỏi
cảm khái. Tuổi của Lâm Cẩn Dung so với mình ít hơn khá nhiều, lại là nữ tử, lớn
lên trong khuê phòng, sao nàng có thể hiểu biết nhiều như vậy?
Nếu nói nàng được Đào Thuấn Khâm dạy dỗ, nàng và Đào
Thuấn Khâm tiếp xúc cũng không nhiều, nàng đại khái cũng giống như mình, vẫn
càng không ngừng cố gắng học tập, không buông tha bất cứ một cơ hội nào. Có
điều nàng là nữ tử, trả giá nhất định so với bản thân càng nhiều hơn, hành tẩu
càng gian khổ, cũng khó trách Ngô Tương là người cuồng ngạo lại nói như thế,
nếu nàng là nam tử, bản thân mình cộng thêm hắn cũng không bằng. Lục Giam hít
một hơi thật sâu, cảm thấy con đường mình đi còn rất dài, những chuyện phải làm
còn rất nhiều. Trong nháy mắt, trong lòng hắn tràn ngập ý chí chiến đấu cùng
cảm giác bức thiết, hận không thể có ba đầu sáu tay mới tốt.
“Nhị gia.” Lệ Chi từ chỗ rẽ đi ra, trong suốt thi lễ:
“Thiếu phu nhân lệnh cho nô tỳ cung kính đón Nhị gia.”
Lục Giam cũng không biết các nàng đêm nay muốn làm cái
gì, theo bản năng biết có chuyện, cũng không hỏi nhiều, im lặng đi theo Lệ Chi.
Tới Noãn các kia, nhìn thấy Châu Nhi một thân chật vật, không khỏi kinh ngạc
nhìn về phía Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung tiến ra đón: “Để nàng kể lại cho chàng
nghe chuyện gì đã xảy ra.”
Châu Nhi từ lúc Lục Giam đi vào, khống chế không được
mà phát run, hàm trên hàm dưới không ngừng va vào nhau lập cập, Lâm Cẩn Dung
biết nàng sợ Lục Giam, nhân tiện nói: “Ngươi cứ nói đi, chuyện ta đã đáp ứng
ngươi sẽ không nuốt lời.”
Châu Nhi khó khăn nhịn xuống, thấp giọng kể lại sự
tình đã trải qua. Đến chỗ nàng nói cho Lã thị biết có một túi hương do Lâm Cẩn
Dung thêu, Lục Giam cảm thấy trong lồng ngực một trận kích động,
cáu giận vạn
phần, đỏ mắt mạnh đứng lên, nhấc chân đá vào ngực nàng ta, Châu Nhi ăn đá chịu
uất ức, cũng không dám kêu đau, chỉ ôm đầu co rúm người lại.
“Mẫn Hành.” Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng gọi Lục Giam một
tiếng, nhìn thấy Lục Giam như vậy, trong lòng nàng nếu nói không vui là giả,
tức giận hai kiếp mặc dù không thể nói hết là hết được, nhưng rốt cuộc cũng có
thể khiến cho hắn biết, Nhị phòng độc ác ra sao.
Lục Giam quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung, trong mắt tràn đầy
xấu hổ cùng cảm xúc phức tạp. Mặc dù đã sớm đoán được khúc chiết trong đó,
nhưng chính tai nghe thấy người tham dự âm mưu mở miệng nói ra càng khiến người
ta cảm thấy rung động cùng oán giận. Người bên ngoài ngáng chân cũng đành thôi,
nhưng điều đáng xấu hổ nhất là bản thân hắn suýt nữa đã tin tưởng, tư vị đó
thật sự khiến người ta không lời nào có thể diễn tả được.
Lâm Cẩn Dung lại hỏi Châu Nhi: “Đại tiểu thư vì sao
đột nhiên muốn Anh Đào?”
Châu Nhi bất đắc dĩ, đành phải thấp giọng kể lại: “Đại
tiểu thư cũng là vì bất khoái.” Muốn Anh Đào đương nhiên là vì tiện để trả thù
thu thập Anh Đào.
Bất khoái, tức giận với Anh Đào, muốn trừng phạt Anh
Đào cũng không kỳ quái, nhưng Lục Vân rõ ràng có thể trực tiếp nói cho Lâm Cẩn
Dung biết, quang minh chính đại trừng phạt Anh Đào, nhưng nàng ta lại không làm
như vậy, ngược lại áp dụng biện pháp mờ mịt này, có thể thấy rõ là có tâm tư.
Không rõ thị phi đúng sai, nhưng nếu không phải nhờ
nàng hỏi Châu Nhi chuyện này, Lục Giam sẽ trăm phần trăm tin tưởng Lục Vân, Lục
Vân tâm tính như thế nào, Lục Giam tất nhiên sẽ tự bình phán. Lâm Cẩn Dung cũng
không bình luận ai đúng ai sai, chỉ hỏi Lục Giam: “Nhị gia còn có cái gì muốn
hỏi không?”
Lục Giam cũng không hề truy vấn, chỉ hứng thú rã rời
nói: “Nàng định xử trí nàng ta thế nào?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Ta vừa rồi đáp ứng nàng ta, cho
nàng ta một con đường sống.”
Lục Giam mặc mặc, nói: “Tùy ý nàng.”
Châu Nhi rơm rớm lệ, cảm động đến rơi nước mắt bái lạy
hai người: “Nô tỳ tạ Nhị gia, Nhị thiếu phu nhân tha mạng.”
Vốn là vẽ đường cho hươu chạy! Nói cái gì hạ nhân thân
bất do kỷ, cũng là một kẻ tâm địa xấu xa ác độc, nếu nàng ta không thích giúp
đỡ người khác hại người, Lã thị sao có thể biết đến túi hương thêu hoa kia? Lục
Giam nhìn nàng ta mà cảm thấy chán ghét, cau mày nghiêng mặt đi, lạnh lùng thốt
ra: “Lần sau sẽ còn cần dùng đến ngươi, Nhị thiếu phu nhân muốn tích đức. Nhưng
nếu ngươi không thành thật, đó là gieo gió gặt bão, dù Nhị thiếu phu nhân tha
cho ngươi, ta sẽ không tha cho ngươi.”
Lâm Cẩn Dung ý bảo Phương Trúc cùng Hồ ma ma dẫn Châu
Nhi đi trước, sau đó cùng Lục Giam trở về phòng. Lục Giam dọc theo đường đi
cũng không nói chuyện, chỉ gắt gao nắm tay Lâm Cẩn Dung.
Vào phòng, hương ấm ập vào mặt, Lâm Cẩn Dung chỉ cảm
thấy toàn thân cao thấp không một lỗ chân lông nào không thoải mái, vừa uống
một ngụm trà, Lục Giam liền lên tiếng: “Nàng đã chế trụ được Châu Nhi, những sự
tình khác nên làm cho xong, đỡ phải đả thảo kinh xà, ngược lại sẽ không tốt.
Sáng sớm ngày mai, hai người chúng ta phân công nhau hành động, nàng đến nhà
của tộc muội, ta đi tìm những người khác, ngày mai phải kết thúc chuyện này.”
“Ta cũng tính như vậy.” Lâm Cẩn Dung gật đầu đồng ý,
hai người lại thương lượng chuyện mao hạt một lần, mới rửa mặt đi ngủ. Một đêm
này, Lâm Cẩn Dung ngủ rất sâu, Lục Giam lại vẫn trằn trọc đến gần canh năm mới
gà gật được một chút.
Sáng sớm hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Lâm Cẩn Dung
cùng Lục Giam liền tìm cớ xuất môn.
Lã thị một đêm không ngủ ngon, trong lòng chỉ nhớ tới
Lục Thiệu đang quỳ gối ở từ đường, đợi đến giữa trưa đột nhiên nghe thấy tin
tức, đã là không còn kịp rồi, trong lòng biết không ổn, gấp đến độ giống như
kiến bò trên chảo nóng. Trời giá rét đông lạnh, Lục Thiệu còn quỳ gối ở từ
đường không đến được, Lục Kiến Trung từ sáng sớm đã đi xử lý chuyện mao hạt,
Tống thị ở nhà cũ không thể trông cậy, tuy thủ hạ không phải không có ai hữu
dụng, nhưng chỉ còn lại một mình phụ nhân như nàng, thật là cô chưởng nan minh (một bàn tay đơn chiếc
thì không vỗ thành tiếng). Nàng lấy lại bình tĩnh, phân phó Tố
Tâm: “Mời Tam gia tới.”
Nhưng bên này, Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam cũng gặp
phiền toái. Điều tra căn nguyên của túi hương không khó, vị tộc muội kia đã nói
rõ là trên đường mua đồ bị mất trộm, nhưng bị người nào trộm, sao có thể đưa
tới chỗ Phúc Đức lâu căn bản là tra không ra. Sự tình đến nơi đó liền chặt đứt
manh mối.
Lâm Cẩn Dung không cam lòng, mỗi một lần, Nhị phòng
luôn giống như cá chạch vậy, vừa mới nắm được cái đuôi, đã trơn trượt vuột tay.
Dù không tra ra rõ ràng, cũng không có nghĩa là nàng phải nén giận, chịu đựng
như vậy. Nàng quyết tâm phải nói chuyện với Lục lão ông.