Ngày Nguyên Đán.
Trong hơi nước mịt mờ, Lâm Cẩn Dung từ trong thùng gỗ
đứng dậy, được Lệ Chi cùng Quế Viên giúp nàng lau đi bọt nước, mặc vào bộ đồ
mới, sau đó lau tóc đi ra bình phong.
Lục Giam đã sớm tắm rửa sạch sẽ, tóc tai rối tung đang
ngồi trên tháp đọc sách. Nghe thấy tiếng vang, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía
Lâm Cẩn Dung, trong lòng một trận rung động.
Vừa tắm rửa đi ra, Lâm Cẩn Dung da thịt phấn nộn, ánh
mắt thủy nhuận, quần áo màu phấn hồng càng làm nổi bật dáng vẻ nàng, giống như
một cành hoa đào kiều diễm.
Lệ Chi thấy hắn nhìn chằm chằm không dời mắt khỏi Lâm
Cẩn Dung, không khỏi nhếch lên khóe môi, dẫn Lâm Cẩn Dung ngồi xuống tháp, lấy
áo choàng dày phủ lên cho nàng, cầm khăn tay ở một bên thật cẩn thận giúp nàng
lau tóc.
Lúc này trời bắt đầu sáng rõ, nắng sớm xuyên thấu qua
cửa sổ giấy, cùng với đèn đuốc trong phòng phá lệ phối hợp khiến ánh sáng trong
phòng vô cùng nhu hòa. Lục Giam buông sách xuống, tiếp nhận khăn trong tay Lệ
Chi, không cần hắn nhiều lời, Lệ Chi liền im lặng lui ra, cùng Quế Viên thu dọn
thùng gỗ, chỉ chừa lại hai người ngồi im lặng trên tháp.
“Đây là chúng ta cùng nhau qua năm đầu tiên.” Lục Giam
lau khô tóc của Lâm Cẩn Dung, bỏ khăn xuống, đưa lược qua, cũng không nói
nhiều, thành thạo kéo cái ghế ngồi xuống trước mặt Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung cầm lược, đứng dậy đứng ở phía sau thay
hắn chải đầu. Một bên vấn, một bên không khỏi cảm khái, trong nháy mắt nàng
cùng hắn lại dây dưa nhiều năm như vậy.
Lục Giam khép hờ mắt, loan khóe môi nói: “A Dung, gần
đây trong nhà phát sinh nhiều chuyện, mà trong lòng ta lại thập phần kiên định
an ổn, lúc đọc sách luôn cảm thấy não thanh mắt sáng. Nàng biết đây là vì sao
không?”
Hắn nói như vậy, cũng không nói rõ, vòng đến vòng đi
không phải là muốn nói phu thê đồng tâm, có được lợi ích hay sao? Lâm Cẩn Dung
nhanh búi tóc cho hắn, thản nhiên nói: “Không biết.”
Lục Giam quay đầu nhìn nàng. Lâm Cẩn Dung vô tội hướng
hắn nháy mắt mấy cái: “Ta cũng không phải là chàng.”
Lục Giam trầm mặc một lát, bật cười: “Ta là muốn nói
với nàng, mặc kệ có khó khăn gì, phu thê chúng ta đồng tâm hiệp lực luôn có thể
vượt qua.”
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng Anh Đào cùng Song Phúc,
Song Toàn cười đùa, còn kèm theo tiếng động thanh thúy đồng tiền va vào nhau.
Anh Đào kêu to: “Như ý nguyện chưa?” Song Phúc cùng Song Toàn thì lớn tiếng hô
đau.
Lâm Cẩn Dung liền bỏ Lục Giam ngồi đấy đi đến phía
trước cửa sổ, hé một khe nhỏ nhìn xem náo nhiệt. Chỉ thấy Anh Đào cầm một sào
trúc một đầu buộc một chuỗi đồng tiền, đem sào trúc kia vẩy về phía vườn hoa,
cũng là phong tục cầu phú cầu tài. Vài tiểu nha đầu vui chơi bất diệc nhạc hồ,
thanh âm vừa trong vừa sáng.
Lục Giam đi đến đứng bên cạnh nàng, cười nhẹ nói: “May
mà không phải đang ở nông gia.” Thấy Lâm Cẩn Dung khó hiểu, hắn hơi hơi có chút
đắc ý cùng nàng giải thích: “Nàng không biết sao, thông tục cầu phú chỉ là cách
nói văn nhã nhưng thật ra đúng là hành động vung hết bụi lên mà thôi, nông gia
lại thường làm hai cây. Nếu bình thường cũng đành thôi, nhiều nhất chỉ là bụi
đất bay lên, nếu tuyết rơi, thời điểm tuyết tan thành nước thì vô cùng thê
thảm. Bùn bẩn văng khắp nơi, mùi thối truyền xa.”
Lâm Cẩn Dung liền bĩu môi: “Chàng nói như đúng lắm
vậy. Chẳng lẽ chàng tận mắt nhìn thấy sao?”
Lục Giam cười nói: “Ta đọc sách nhiều, cho dù là không
tận mắt thấy, cũng vẫn biết được.” Vừa nói vừa ôm Lâm Cẩn Dung, một đôi tay
không thành thật tiến vào trong áo nàng tìm kiếm, thổi khí bên tai nàng: “Thuốc
của nàng còn bao lâu nữa mới uống xong?”
Lâm Cẩn Dung tà nghễ hắn: “Nhịn không được sao?”
Lục Giam vẫn thò tay vào trong, nghiêm trang nói: “Ta
là quan tâm nàng.”
Lâm Cẩn Dung bỏ tay hắn ra, khẳng khái nói: “Chàng chỉ
quan tâm chính mình mà thôi.” Nàng hiện tại phát hiện dùng phương thức như vậy
ở chung với hắn so với uất nghẹn chịu đựng tốt hơn nhiều. Chỉ cần ngữ khí biểu
tình đắn đo thích đáng, hắn ngược lại sẽ trở nên thuận hòa. Quả nhiên Lục Giam
không tức giận cũng không nói nhiều, chỉ hàm chứa cười bám riết không tha kéo
tay nàng.
Chợt nghe Song Phúc cùng Song Toàn cùng kêu lên đáp:
“Như ý nguyện! Như ý nguyện!” Anh Đào thanh thúy sinh sôi nói: “Nhất định sẽ
tài phú!” Đinh đinh đang đang thanh âm của đồng tiền, Anh Đào đã đánh rơi sào
trúc, cười nói: “Đi vào chúc tết Nhị gia, Nhị thiếu phu nhân để lấy phong bao
thôi!” Đang nói, tiếng bước chân cũng đã vọt tới trước cửa.
Lệ Chi cúi đầu mắng một tiếng: “Sáng tinh mơ đã lỗ
mãng rồi.”
Anh Đào cười gượng: “Qua năm mới nên cao hứng mà. Hai
tiểu nha đầu này tối hôm qua không ngủ ngon, vẫn thấp thỏm mãi.”
“Canh giờ không còn sớm, chờ các nàng bái tạ thưởng
phong bao còn phải tế tổ gia yến, xuất môn chúc tết.” Lâm Cẩn Dung bỏ tay Lục
Giam ra, búi xong tóc, lên tiếng tiếp đón: “Đều tiến vào đi.”
Quế ma ma cùng Lệ Chi đi đầu, dẫn vài nha hoàn nối
đuôi nhau tiến vào, hành lễ chúc tết, câu nói nhiều nhất là sớm sinh quý tử,
Lục Giam trong lòng thích ý, trên mặt không hiển lộ nửa điểm, bất quá chỉ thản
nhiên tươi cười, sau khi Lâm Cẩn Dung thưởng phong bao xong, lại thưởng thêm
một phần nữa.
Tế tổ, gia yến, ăn bánh tổ, uống đồ tô, chúc tết.
Không khí năm nay không giống với năm vừa rồi, so với kiếp trước Lâm Cẩn Dung ở
Lục gia trải qua năm mới không có gì khác nhau, Lâm Cẩn Dung suốt ngày đi theo
Lâm Ngọc Trân xuất môn chúc tết làm khách, hoặc là ở nhà tiếp đãi khách tới cửa
chúc tết, ngày trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, đã là mười hai tháng giêng,
Đào thị sai người đón nàng về nhà, Lâm Cẩn Âm đã rời nhà vài năm, chưa bao giờ từng
trở về thăm phụ mẫu cũng đi cùng Đào Phượng Đường, ôm Hoan Lang đến chúc tết.
Lâm Cẩn Dung vô cùng vui mừng, sớm bẩm qua với Lâm
Ngọc Trân, cùng Lục Giam trở về nhà mẹ đẻ. Hoan Lang đã khá lớn, thấy người
cũng không e ngại, ánh mắt giống như Lâm Cẩn Dung gặp người liền cười, bất quá
thời điểm bái kiến nghe người ta giới thiệu Lục Giam một hồi, liền nhớ kỹ,
không những ngọt ngào gọi dượng, còn luôn vây quanh người Lục Giam.
Lục Giam thích hắn thông minh vui vẻ, tặng một đôi
ngọc bích làm lễ gặp mặt, lại luôn cường điệu: “Hài tử này rất khá, đôi mắt cực
kỳ giống A Dung, tính tình cũng tốt.” Trong giọng nói còn có
vài phần hâm mộ.
“Muội phu đây khen ngợi Hoan Lang nhà ta hay là khen
ngợi A Dung đây?” Lâm Cẩn Âm nghe thấy hiểu được, mỉm cười trêu đùa Lục Giam
hai câu, khẽ chạm Lâm Cẩn Dung ở một bên, nhỏ giọng nói: “Thấy không, hắn cũng
rất muốn có nhi tử.” Không đợi Lâm Cẩn Dung mở miệng, liền gọi Hoan Lang: “Lại
đây, nương hỏi con.”
Hoan Lang trong lòng ôm một quả quýt ánh vàng rực rỡ,
cười hì hì chạy tới, nghiêng đầu hỏi: “Nương muốn hỏi cái gì?”
Lâm Cẩn Âm liếc Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam, cười nói:
“Ta hỏi con, Tứ di con khi nào thì cho con thêm một tiểu đệ đệ?”
Đều nói tiểu hài tử chưa thay răng nói chuyện chuẩn
nhất, Lục Giam trên mặt hàm chứa tươi cười, làm bộ như không sao cả, ánh mắt
cũng không chớp nhìn Hoan Lang.
Lâm Cẩn Dung cũng cười: “Hoan Lang, ta hỏi con, nương
của con khi nào thì cho con thêm một tiểu đệ đệ?” Lúc trước là muốn thay Ngô
thị giữ đạo hiếu, phải đợi cho tròn thời kỳ, đáng thương Đào Phượng Đường lại
bị nàng dỗ đến Giang Nam, Lâm Cẩn Âm một mình một người ở đó, thật sự là đáng
thương.
Đào Phượng Đường liền cười hì hì nhìn Lâm Cẩn Âm liếc
mắt một cái, Lâm Cẩn Âm khẽ xấu hổ, nhẹ nhàng véo Lâm Cẩn Dung một chút. Lâm
Cẩn Dung ngạc nhiên nói: “Di, chỉ có tỷ được hỏi mà không cho ta hỏi sao?”
Lâm Cẩn Âm nhỏ giọng nói: “Muội cần hơn ta mà.” Ý nàng
là Lâm Cẩn Dung giờ phút này so với nàng cần có con nối dõi hơn, nhưng lời này
Lục Giam nghe qua, không khỏi mỉm cười, nhìn về phía Lâm Cẩn Dung ánh mắt càng
thêm ôn nhuận.
Náo nhiệt như vậy, Đào thị thích nhất, cầm khăn tay,
cười nói: “Hoan Lang ngoan, chậm rãi đáp lời, trước trả lời câu hỏi của nương
con, rồi trả lời câu hỏi của Tứ di con. Trả lời tốt, ngoại tổ mẫu sẽ tặng đồ cho
con. Con nói xem, năm nay Tứ di con có thể có thêm tiểu đệ đệ hay không?”
Lâm Thận Chi khinh bỉ nàng: “Nương, nghĩ kĩ mà nói,
phải để hài tử tự nói ra, người dỗ hắn như vậy…”
Đào thị cười, chỉ thúc giục Hoan Lang. Hoan Lang thông
minh trái nhìn Lâm Cẩn Âm, phải ngó Lâm Cẩn Dung, sau đó chắp tay sau lưng cười
nói: “Năm nay con sẽ có tiểu đệ đệ.”
Lời vừa nói ra, người ngồi trong phòng mặc kệ tin hay
không, trong lòng đều thật cao hứng, Cung ma ma ngồi xổm xuống dỗ hắn: “Hoan
Lang nói xem, có mấy tiểu đệ đệ a?”
Hoan Lang há mồm đáp: “Một thôi, là của nhà con a.”
Tươi cười trên mặt mọi người nhất thời bị kiềm hãm,
Đào thị khẩn trương nhìn Lục Giam, cười nói: “Ai nha, cũng không phải vậy, đều
là đệ đệ của hắn thôi. Năm nay có, sang năm cũng có, có phải vậy không Hoan
Lang?”
“Chỉ là đùa thôi, chẳng lẽ còn cho là thật sao?” Lâm
Thận Chi đánh gãy lời Đào thị, cũng có chút trách Lâm Cẩn Âm cùng Đào thị nhiều
chuyện. Hoan Lang nếu theo ý người lớn nói Lâm Cẩn Dung sẽ có con nối dõi, mọi
người chắc gì đã cho là thật, nhưng tối thiểu trong lòng nhất định thật sự cao
hứng, nhưng lời này nói ra, trong lòng mỗi người đều có một vướng mắc, đặc biệt
Lục Giam khẳng định sẽ không thoải mái. Nói qua một lần, còn muốn truy hỏi, nếu
Hoan Lang còn nói không có, hôm nay tụ hội cũng không có ý nghĩa gì.
Hoan Lang thông minh, lập tức liền nhận ra nhóm người
lớn mất hứng, lại không biết bản thân nói sai cái gì, liền cúi mắt, dựa vào
trong lòng của Đào Phượng Đường. Vốn là muốn nhận phần thưởng, kết quả biến
thành cái dạng này, Đào Phượng Đường trách cứ nhìn về phía Lâm Cẩn Âm, Lâm Cẩn
Âm cũng ngượng ngùng nói: “Hiếm khi được tề tựu, chơi bài thôi.”
Lâm Cẩn Dung thấy phu thê hai người xấu hổ, vội vàng
tìm chuyện để nói, Lục Giam cũng lên tiếng hỏi Đào Phượng Đường ở Giang Nam
sinh ý thế nào, Lâm Tam lão gia bởi vì bị bỏ qua một bên hồi lâu, thấy thế lập
tức sáp vào nói bốc nói phét, lúc này mới khiến khúc nhạc đệm nho nhỏ kia trôi
qua. Đợi đến khi trời tối, hai người cáo từ lên xe, Lục Giam vuốt ve bàn tay
Lâm Cẩn Dung cầm trong tay sau một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Tiểu hài tử, thật
sự đảm đương không nổi.”
Lâm Cẩn Dung tâm co rụt lại, cười nói: “Bất quá là đùa
với hắn thôi, chẳng lẽ chàng cho rằng ta sẽ để ý sao?”
Lục Giam nâng mắt nhìn nàng cười, thấp giọng nói:
“Nàng không để ý là tốt rồi. Bất quá chúng ta cũng nên cố gắng mới phải, ta vẫn
đang chờ.”
Ngọn đèn từ ngoài của sổ xe chiếu vào, gương mặt hắn
chìm trong trong bóng tối, một nửa lộ ra dưới ánh sáng nhu hòa, ánh mắt hơi hơi
tỏa sáng, khóe môi mang theo ý cười ôn hoà hiền hậu, Lâm Cẩn Dung không khỏi
nuốt một ngụm nước miếng, thấp giọng đáp: “Nga.”