Ngày mùa hè, trước mành một mảnh xanh tươi.
Gió nhẹ thổi qua, khiến hoa mai bên ngoài Thính Tuyết
các rơi rụng lả tả, Lâm Cẩn Dung ngồi ở trước hành lang, hết sức chuyên chú đem
nước tuyết đọng trên cành mai thu về gần nửa năm, đã được đun sôi bằng than củi
thượng đẳng chậm rãi rót vào trong ấm, vẽ ra một đóa hoa đào. Lục Giam nín thở
tĩnh khí ngồi một bên, mũi ngửi thấy hương trà, nhìn hoa đào kia từ lúc đâm
chồi đến khi nở rộ.
Lâm Cẩn Dung hai tay bưng chén trà, lại cười nói: “Nếm
thử đi.” Ngày vốn trôi qua như vậy, không nói chuyện yêu hận tình cừu, hiện tại
trước mắt để cho bản thân sống thoải mái vui vẻ một chút mới là chính sự.
Lục Giam mỉm cười hai tay tiếp nhận: “Đa tạ. Thực
thơm.” Trà vừa vào miệng, tứ chi trăm khiếu tất cả đều thông suốt, kiều thê ở
bên, ôn nhã khả nhân, ngày qua đi thật sự thoải mái thích ý.
Lâm Cẩn Dung đang muốn pha thêm một chén nữa, Lục Giam
liền tiếp nhận, hướng nàng thi lễ: “Để ta, tài nghệ của ta không bằng thê tử,
còn thỉnh thê tử chỉ giáo.” Lâm Cẩn Dung cười, đứng dậy, nhìn hắn điểm trà.
Thật lâu sau, trên mặt nước nổi rõ một chữ “Dung”. Bất quá phù dung sớm nở tối
tàn, giây lát tiêu tán, Lục Giam mỉm cười nhìn Lâm Cẩn Dung: “Mặc dù trượng phu
không bằng, rốt cuộc là so với lần trước vẫn tiến bộ hơn.”
Lâm Cẩn Dung gật đầu, đem chén trà ủ trong tay, nâng
mắt nhìn về phía chân trời. Lục Giam theo ánh mắt nàng ngó qua, hơi nghiêng
người, cùng nàng sóng vai mà ngồi, gió nhẹ phất qua lông mày, mây trắng trên
trời lững lờ trôi, bốn phía một mảnh yên tĩnh an hòa. Tâm tình của hắn yên ổn
thanh lương trước nay chưa từng có, thầm nghĩ cứ như vậy cho đến khi già cả.
Đồng Nhi, Trường Ninh nhẹ tay nhẹ chân đi tới, đứng ở
hành lang nhẹ giọng nói: “Nhị gia, Đại gia cho mời.”
Lục Giam khẽ nhíu mày: “Hắn khi nào thì trở về rồi?”
Lục Thiệu từ sau tiết Nguyên Tiêu, liền đứng dậy đi đến nhà cũ, cả ngày chuyên
tâm tu chỉnh từ đường và nhà cũ, suốt non nửa năm, chỉ trở về hai lần, nghe nói
làm chuyện gì cũng thập phần để bụng. Nhưng hắn sớm không đến, trễ không đến,
cố tình đến lúc này, thật sự là mất hứng.
Trường Ninh bất quá mới mười tuổi, chính là người Lâm
Cẩn Dung mua về để hầu hạ ở Thính Tuyết các, bộ dạng thanh tú, trí tuệ quy củ,
mồm miệng lanh lợi. Nghe vậy vội đáp: “Trở về mới nửa canh giờ, mới đi ra từ
chỗ lão thái gia, liền sai người tới đây truyền lời.”
Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói: “Không biết
lại muốn làm cái gì.”
Lâm Cẩn Dung thấy hắn vẻ mặt không tình nguyện, không
khỏi cười nói: “Tóm lại chỉ là vài việc vặt mà thôi. Nếu không muốn gặp, thì
không cần gặp, tóm lại là luôn có biện pháp không tiếp, chàng đi đi.”
Lục Giam đứng dậy chỉnh sửa y phục, không quên dặn dò
nàng: “Nàng ở chỗ này chờ ta.”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười, lười biếng hướng hắn khoát tay
áo. Đợi đến khi thân ảnh của Lục Giam cùng Trường Ninh biến mất phía sâu trong
rừng mai, nàng lại nhặt ấm lên, gọi Anh Đào, Song Phúc, Song Toàn đến, chia trà
cho các nàng uống.
Lục Giam ra khỏi rừng mai, thấy bên ngoài có gã sai
vặt Trường Sinh của Lục Thiệu đứng đó, Trường Sinh cung kính hành lễ thỉnh an:
“Nô tài thỉnh an Nhị gia, Đại gia ở nhà thuỷ tạ chuẩn bị một bàn tiệc rượu, mời
Nhị gia nể mặt qua đó.”
Lục Giam nâng tay, Trường Sinh đi phía trước dẫn
đường, vòng vo vài lần, dẫn Lục Giam tới hồ sen ở phương bắc. Lá sen trong hồ
xanh mướt, hơn mười đóa hoa sen hoặc là hé nở, hoặc là nở rộ, đón gió phấp
phới, một mình Lục Thiệu ngồi trong nhà thủy tạ phía trên, thấy Lục Giam chậm
rãi đi tới, liền tươi cười đón nhận: “Nhị đệ, hồi lâu không gặp, hết thảy mạnh
khỏe chứ?”
Lục Thiệu mấy ngày nay đại khái là mọi chuyện giai bất
toại ý, nghiêm túc tu chỉnh từ đường cũng nhà cũ, đen gầy đi, trên người chỉ
mặc một kiện áo choàng trong nhà nửa mới nửa cũ, nhìn qua già đi khá nhiều, lại
bổn phận, còn có chút đáng thương. Nhưng Lục Giam biết không phải như vậy, mỉm
cười thi lễ: “Ca ca vất vả, hết thảy mạnh khỏe chứ? Thẩm có mạnh khỏe không?”
“Mạnh khỏe, mạnh khỏe” Lục Thiệu ha ha cười, làm tư
thế thỉnh: “Không dối gạt Nhị đệ, ca ca ta ở nhà cũ mấy ngày nay, ban ngày vội
vàng tu sửa phòng ở, ban đêm trằn trọc, cứ suy nghĩ chuyện thời gian qua. Nghĩ
tới nghĩ lui, thật sự là hổ thẹn a.”
Lục Giam bất động thanh sắc thỉnh Lục Thiệu ngồi xuống
ghế trên, chính mình thì ngồi xuống đối diện, cũng không đối đáp, trên mặt vẫn
bảo trì một vẻ mặt.
Lục Thiệu nhìn thấy Lục Giam bên môi cười nhẹ có chút
trào phúng mà thấy thầm hận, nhưng thần sắc cũng không thay đổi, bảo hạ nhân
hầu hạ một bên lui xuống, tự tay rót một chén rượu cho Lục Giam, lại tự rót
rượu cho mình, giơ cao lên nói: “Ca ca hồ đồ, xấu hổ muốn chết, may mà Nhị đệ
không cùng ta so đo. Còn thỉnh Nhị đệ uống hết chén này, tha thứ cho ca ca lần
này.”
Lục Giam không khách khí với hắn, cũng không uống
rượu, chỉ thản nhiên nói: “Chúng ta tuy là huynh đệ, sẽ có một ngày phải phân
gia. So đo bất kể, lúc này so đo nhiều, tương lai chắc gì đã so đo được.”
Lục Thiệu mặc mặc, nói: “Nhị đệ nói đúng, đợi cho
tương lai phân gia, Nhị đệ nếu hoạn lộ đắc ý, ca ca không khỏi còn muốn dựa vào
đệ a.”
Lục Giam tuy là cho rằng mình nhất định có thể thi đỗ,
nhưng cũng không lỗ mãng, không lộ nửa điểm kiêu ngạo, chỉ nói: “Nếu có một
ngày kia, ta tất nhiên tri ân báo ân.”
Không nói chuyện hay không quan tâm ai, câu tiếp theo
hẳn là có cừu báo cừu? Lục Thiệu loan loan khóe môi, nói: “Nhị đệ thiên tư trí
tuệ, lại khắc khổ hơn người, còn có danh sư chỉ dẫn, không cần nhiều lời, lần
này lên kinh dự thi, tất nhiên là tên đề bảng vàng, làm rạng rỡ tổ tông, tương
lai Lục gia phải nhờ vào đệ rồi.”
Lục Thiệu chỉ để ý a dua nịnh hót, hối lỗi sửa sai,
Lục Giam chỉ bất động thanh sắc ngồi nghe, ngẫu nhiên đáp một hai câu, nửa điểm
bất vi sở động. Tính tình hắn chính là như vậy, một khi nhận thức cái gì, muốn
hắn dễ dàng thay đổi tâm ý, không hề dễ dàng. Tỷ như giờ phút này, hắn đã biết
Nhị phòng không có ý tốt, biết Lục Thiệu là sói đội lốt cừu, dù Lục Thiệu có ba
hoa chích choè, lại giả bộ đáng thương ra sao, hắn cũng vẫn không tin Lục Thiệu
đột nhiên biết sửa đổi. Chờ Lục Thiệu nói đủ, hắn mới thản nhiên tiếp lời: “Ca
ca
có chuyện gì thì cứ nói, tiểu đệ mấy tháng nữa sẽ lên kinh khảo thí, còn
phải ôn luyện.”
Hắn càng đồ sộ bất động, không để trong lòng, không
chút lo lắng, Lục Thiệu càng cáu giận, chỉ cảm thấy mình giống như thằng hề
đang diễn trò cho hắn xem, không khỏi vừa phẫn hận, vừa khuất nhục, đành liều
mạng nhịn xuống, hàm chứa cười lấy ra một cái tráp ở dưới bàn đưa tới trước mặt
Lục Giam.
Lục Giam không rõ ý tứ, không tiếp nhận, cũng không mở
ra: “Ca ca đây là muốn làm cái gì?”
Lục Thiệu khóe môi tươi cười: “Đệ mở ra xem sẽ biết.”
Rắp tâm bất lương. Lục Giam thấy Lục Thiệu trong nháy
mắt lại làm như vậy, hắn cự tuyệt mở tráp này ra: “Huynh đệ nhà mình, còn khách
khí như vậy sao?” Một tay đặt lên trên tráp đẩy lại về phía Lục Thiệu.
Lục Thiệu chưa từng nghĩ hắn sẽ phản ứng như vậy, vội
tiếp nhận tráp, hỏi: “Đệ thật sự không xem sao?”
Lục Giam lắc đầu: “Ca ca nếu không còn việc gì khác,
tiểu đệ xin cáo từ.”
Lục Thiệu thấy hắn vội vã rời đi, không khỏi nở nụ
cười, thoải mái dựa vào ghế, cười nói: “Nhị đệ hoảng hốt cái gì? Sợ cái gì vậy?
Bên trong cũng không phải độc xà, mở ra sẽ lao vào cắn đệ một cái a.” Vừa nói,
vừa mở tráp ra: “Bất quá là một gói bã thuốc được vài lão đại phu xem xét rồi
viết ra đơn mà thôi.”
Lục Giam nghe hắn nói như thế, trong lòng đã là tò mò
vạn phần, lại tự đáy lòng cảm thấy không thể nhìn, liền thản nhiên nói: “Ta
cũng không phải không dám nhìn, mà là không muốn nhìn.”
Lục Thiệu cũng đã đem tráp đặt tới trước mặt hắn: “Ta
là đáng thương Nhị đệ mà. Đệ cùng đệ muội thành thân một năm rưỡi, ân ái có
thừa, lại thủy chung không thấy hoài thai. Trong nhà trưởng bối vài lần nhúng
tay, đệ đều ngăn cản, nay đệ nội vi thanh tịnh, phu thê tình thâm, ca ca tuy là
thay đệ cao hứng, nhưng cũng thập phần lo lắng. Nên biết trong ba tội bất hiếu,
tội lớn nhất……”
Lục Giam lạnh lùng đánh gãy lời hắn: “Gia sự của tiểu
đệ không nhọc Đại ca quan tâm, Đại gia vẫn nên quản gia như trước đi.” Nói xong
phất tay áo rời đi.
Lục Thiệu cười vang nói: “Đệ sợ cái gì? Ta nghĩ, nếu
đệ biết đây là thuốc gì, có lẽ đối với bệnh của Nhị đệ muội cũng sẽ rõ ràng
hơn. Đây chính là hảo tâm mà, thật sự chính là hảo tâm. Bằng không các ngươi
không có con nối dõi, trưởng bối không khỏi sẽ nạp người vào phòng của đệ, một
năm hai năm, một lần hai lần đệ có thể ngăn cản, ba năm thì sao, mười lần tám
lần, đệ có thể làm được sao? Cho dù đệ kiên quyết từ chối, trong nhà này sao có
thể dung hạ đệ muội, nàng sẽ trở thành người không biết bao dung, con vợ kế sao
có thể so sánh được với trưởng tử?”
Lục Giam liền đứng lại, tuy là đưa lưng về phía Lục
Thiệu, Lục Thiệu không thấy rõ thần sắc của hắn, lại hiểu rằng đã thành công uy
hiếp hắn. Liền ôn hòa nói: “Ta đây là có ý tốt, chỉ cầu Nhị đệ giải quyết việc
này xong, cũng bỏ quên những chuyện không thoải mái lúc trước, thay ca ca nói
ngọt hai câu trước mặt tổ phụ, cho ca ca một con đường sống, tương lai chúng ta
vô cùng cảm kích.”
Lục Giam quay đầu nhìn Lục Thiệu, thần sắc phức tạp,
hắn không tin Lục Thiệu có hảo tâm, nhưng cái tráp này, giống như có ma lực bất
phàm, hấp dẫn hắn, làm cho hắn không thể động đậy.
Lục Thiệu thanh âm càng thêm trầm thấp: “Nhị đệ, đệ
cũng không cần nghĩ rằng ta muốn phá hỏng chuyện gì, lúc trước những gì ta làm
có đôi khi chỉ là do oán giận, khó chịu vì tổ phụ bất công mà thôi. Trước tiện
đệ cứ cầm lấy nhìn xem, thỉnh đại phu đáng tin cậy xem xét rồi nói sau, đối với
đệ cũng không có gì tổn hại?”
Lục Giam do dự, Lục Thiệu đơn giản đứng dậy: “Ta không
thể ở nhà lâu, hai ngày này là thời điểm quan trọng, nếu không nắm chặt, chỉ sợ
trời sẽ mưa, một khi trời mưa rồi, đúng là đòi mạng a.” Nói xong quả nhiên một
mình đi trước.
Lục Giam nhìn chằm chằm tráp kia sau một lúc lâu, lấy
tay mở ra đơn thuốc. Vừa thấy, không khỏi ngẩn ra, đây chẳng phải là đơn thuốc
lúc trước Thủy lão tiên sinh kê cho Lâm Cẩn Dung uống sao? Chẳng qua bên trong
có thêm mấy vị mà thôi.
Lục Thiệu đi ra phía ngoài nhà thủy tạ, quay đầu nhìn,
chỉ thấy Lục Giam đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, không khỏi vừa lòng cười,
ai bảo hắn trong lúc vô ý chiếm tiện nghi như vậy, cái này gọi là có tâm trồng
hoa hoa không nở, vô tâm trồng liễu liễu thành cây, cũng không uổng hắn cầm
thuốc này đi điều tra, trằn trọc tìm kiếm nhiều danh y hỏi thăm. Hắn cũng không
tin, Lục Giam lúc này còn có tâm tư đi dự thi, phu thê hai người vẫn bền chắc
như thép, người Lục gia còn muốn che chở cho Lâm Cẩn Dung, chỉ cần ngồi chờ bọn
họ nháo loạn lên thôi.
Hắn thực sự vì bản thân chuyên tâm chủ định biết thể
nghiệm và quan sát tỉ mỉ mà vừa lòng, nhưng vừa cao hứng, lại nhớ tới đả kích
mùa đông năm ngoái, lại là một trận đau nhức.