Mưa tầm tã từ hạt to biến thành mưa nhỏ tí tách, Lâm
Cẩn Dung đã tìm lại cây trâm, nhưng vẫn không thấy nửa ống tay áo đâu. Chủ tớ
ba người tìm tòi hồi lâu, cũng không thấy. Lệ Chi nhỏ giọng nói: “Không phải ở
chỗ Nhị gia chứ?”
Lâm Cẩn Dung không xác định, Lục Giam khi đó vừa giật
xuống, tiếp theo lại ôm nàng kéo nàng, đại khái cũng không còn ý để ý thu dọn
ống tay áo kia đâu. Nhưng rốt cuộc là tìm không thấy, nàng cũng không thể ngốc
lăng ngồi ở trong Thính Tuyết các đến tận bình minh. Lâm Cẩn Dung khe khẽ thở
dài, mệt mỏi nói: “Đi thôi. Đi về trước lại nói sau.”
Lệ Chi cùng Đậu Nhi một trái một phải nâng đỡ nàng,
hai người cũng không nói nhiều, chỉ cầm đèn lồng cho tốt, để ý đến ô trên đầu
mà thôi. Nhìn đến chỗ ẩm ướt liền đúng lúc đỡ tay Lâm Cẩn Dung một phen, nhưng
săn sóc như vậy ngược lại làm cho Lâm Cẩn Dung cảm thấy càng tri kỷ, càng cảm
động. Nàng hiện tại không muốn nói chuyện, toàn thân đều lười biếng đau nhức,
vừa động đều cảm thấy mệt mỏi, lại càng không muốn ứng phó với sự truy vấn của
các nàng.
Đi đến trước cửa viện của mình, hài thêu của Lâm Cẩn
Dung đã sớm ướt đẫm. Trương ma ma lên tiếng trả lời mở cửa, vẻ mặt kinh ngạc
không thể giấu giếm, cười nói: “Thiếu phu nhân, mưa lớn thật, hài đều ướt hết
rồi?”
Lâm Cẩn Dung không tốt trừng mắt nhìn Trương ma ma một
cái, kìm lòng không được nhìn về phía thư phòng của Lục Giam, bên trong đèn
sáng, cho thấy hắn ở bên trong. Như vậy vẻ mặt kinh ngạc của Trương ma ma có
thể lý giải, thật sự kỳ quái, hai người đi ra ngoài, sao một mình Lục Giam vượt
bóng đêm chạy về đến đây, nàng lại chậm chạp ở phía sau?
Thời điểm Nhị gia trở về cũng đằng đằng sát khí,
Trương ma ma tâm run lên, xoay người đi đóng cửa.
Quế ma ma cùng Anh Đào nghe tiếng đã vén mành lên ra
đón, Quế ma ma cau mày đánh giá Lâm Cẩn Dung một phen, tiến lên giúp nàng cởi
bỏ áo tơi, một lời hai nghĩa: “Hôm nay trôi qua thật là nhanh.”
“Mệt mỏi một ngày, ma ma đi xuống nghỉ đi, để Lệ Chi
cùng Đậu Nhi hầu hạ ta là được rồi.” Lâm Cẩn Dung nắm chặt áo tơi, áo tơi dán
tại trên người, ẩm ướt khó chịu, dù kín gió, làm cho người ta phá lệ không
thoải mái, nàng cũng không thể cởi ra để những người còn lại nhìn thấy quần áo
nàng thiếu nửa ống tay áo.
Quế ma ma thấy Lâm Cẩn Dung phòng bị, thất vọng thở
dài, vẫn cố gắng cười nói: “Vậy thiếu phu nhân nghỉ ngơi, lão nô đi xuống
trước.” Từ tháng ba tới nay, thân phận của Quế Viên thập phần xấu hổ, trừ phi
là Lâm Cẩn Dung gọi đến, bình thường cũng không dám tùy thời ở trong phòng, đặc
biệt thời điểm Lục Giam trở về càng vì tị hiềm mà lánh đi thật xa, nàng cũng
càng thêm xấu hổ. Đã cùng Lâm Cẩn Dung thân cận nhiều năm, muốn cải thiện một
chút quan hệ, lại sợ người khác cảm thấy nàng là dụng tâm kín đáo.
“Anh Đào cũng đi nghỉ đi.” Lệ Chi thấy Quế ma ma uể
oải khổ sở, có chút không đành lòng, lại bất lực. Mẫu tử hai người đang hầu hạ
Lâm Cẩn Dung, lại gặp phải việc xấu hổ này, thật sự là bất tiện. Trừ phi là Quế
Viên tự xin chuyển ra ngoài, hoặc là Quế ma ma cáo lão, nếu không, xem như
không thể thoải mái.
Đợi cho Anh Đào cùng Quế ma ma đều lui ra, Lệ Chi liền
nhanh hầu hạ Lâm Cẩn Dung cởi áo tơi và kiện quần áo không trọn vẹn kia, Đậu
Nhi cầm phi bào phủ thêm cho nàng, hầu hạ nàng tắm rửa.
Lâm Cẩn Dung nghỉ ngơi một lúc trong nước ấm thơm ngào
ngạt, mới thấy trên người hàn khí dần dần tan đi, từ trong ra ngoài đều trở nên
ấm áp. Nàng nửa khép mắt, ngửa đầu tựa vào trên vách thùng gỗ, đem chuyện đã
xảy ra ngày hôm nay tinh tế suy ngẫm, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ.
Lệ Chi thấy nàng nhắm mắt bất động, hiểu được nàng
muốn ngâm mình trong chốc lát, liền bảo Đậu Nhi, nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.
Đi tới bên ngoài, thấy Anh Đào ngồi xổm ở hành lang hầm canh gừng, liền thấp
giọng nói: “Nhị gia trở về có thay quần áo không?”
Anh Đào nhẹ nhàng lắc đầu: “Trở về liền đi vào thư
phòng, ai cũng không để ý tới. Quế ma ma nói chuyện với hắn, hắn cũng không
thèm nhìn.”
Lệ Chi thở dài, nói: “Canh gừng sắp hầm xong chưa?”
“Được rồi, lúc trước Nhị gia mới trở về, Quế mẹ đã hầm
qua rồi.” Anh Đào vội cầm ấm trên tiểu hỏa lò xuống, đổ ra hai chén canh gừng
nóng, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, lúc này đưa vào sao? Chỗ Nhị gia ta không dám đi.
Bộ dáng vừa rồi của hắn thật dọa người, giống như muốn ăn thịt người ta vậy.”
Vốn để Lâm Cẩn Dung đưa canh gừng cho Lục Giam là tốt
nhất, nhưng nhìn bộ dạng kia của Lâm Cẩn Dung, căn bản không có khả năng. Nhưng
cũng không thể để bọn họ cứ như vậy, Lệ Chi nghĩ nghĩ, đem một bát đưa cho Anh
Đào: “Ngươi cầm vào cho thiếu phu nhân, bảo nàng thừa dịp nóng uống đi.”
Anh Đào lên tiếng trả lời, Lệ Chi thật cẩn thận bưng
bát canh gừng, đi đến trước thư phòng của Lục Giam thì nhẹ nhàng gõ cửa: “Nhị
gia, thiếu phu nhân bảo nô tỳ đưa canh gừng đến.”
Bên trong không có thanh âm, chỉ nghe thấy tiếng trang
giấy lật giở sột soạt.
Lệ Chi lo lắng đề phòng nhắc lại một lần nữa: “Nhị
gia, thiếu phu nhân bảo nô tỳ đưa canh gừng đến, người mắc mưa, cẩn thận bị cảm
lạnh.”
Bên trong ngay cả tiếng lật sách đều không có, im lặng
vô cùng.
Lệ Chi cũng không dám đi vào, liền lẳng lặng đứng ở
cửa, lại đợi một lát, mới nghe thấy Lục Giam nói: “Tiến vào.” Trong giọng nói
còn hàm chứa cơn tức, nhưng rốt cuộc đã có ý mở miệng.
Lệ Chi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhẹ nhàng đẩy cửa đi
vào, chỉ thấy Lục Giam ngồi sau bàn học nghiêm nghị, phía trước trải giấy, bảng
chữ mẫu, bút lông đã chấm mực, trong tay lại cầm một quyển sách dường như đã
lật được một nửa. Còn có chút không rõ hắn đang tập viết theo mẫu chữ hay là
đang đọc sách.
Lục Giam bình tĩnh nhìn về phía nàng, Lệ Chi vội cẩn
thận tươi cười, đem canh gừng dâng lên: “Nhị gia thừa dịp nóng uống đi?” Nàng
thực sợ Lục Giam tức giận không kiên nhẫn uống hết, vậy nàng thật sự không thể
đứng giữa cứu vãn rồi.
Lục Giam nhìn chằm chằm bát canh gừng hơn nửa ngày,
xem ra là không muốn uống, nhưng cuối cùng vẫn nâng bát lên uống cạn.
Lệ Chi vội rèn sắt khi còn nóng: “Nhị gia, thiếu phu
nhân bảo nô tỳ tới hỏi người, người muốn tắm rửa không?”
“Nàng?” Lục Giam cười lạnh một tiếng, quăng sách xuống
bàn, vẻ mặt châm
chọc.
Lệ Chi vội cúi mắt, thúc thủ mà đứng, tình chân ý
thiết nói: “Thiếu phu nhân chính là ngại ngùng thôi. Mặc dù không nói rõ, lại
bảo nhóm nô tỳ chuẩn bị nước ấm, không phải chuẩn bị cho người sao?” Nghĩ nghĩ,
lại nhỏ giọng nói: “Nô tỳ không quy củ, vô luận như thế nào, cũng không thể
tiếp tục như vậy? Chẳng lẽ nói, thật đúng là muốn cho thân gia trở thành oan
gia sao? Thiếu phu nhân mặc dù có chỗ không đúng, nhưng vẫn có rất nhiều điểm
tốt, còn thỉnh Nhị gia xem xét mặt tốt của nàng. Nếu không nữa thì, cũng có thể
thỉnh Cữu phu nhân dạy nàng, nàng còn trẻ, khó tránh khỏi không hiểu chuyện.”
Lục Giam trầm mặc đánh giá Lệ Chi, Lệ Chi bị hắn nhìn
trong lòng bỡ ngỡ, trên mặt lại không hiển lộ, càng tỏ ra thành khẩn.
Lục Giam thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: “Ngươi đối
với nàng thật trung thành và tận tâm, không tiếc da mặt dày nói dối khoe mẽ
thay nàng hòa giải.” Cũng là có chút ý tứ không nể mặt.
Bị hắn không chút lưu tình chọc thủng, Lệ Chi trên mặt
nóng lên, không quan tâm nói: “Đó là bởi vì thiếu phu nhân đối với nô tỳ vô
cùng tốt. Tuy là chủ tớ, nhưng nô tỳ cũng dám nói có sự thân mật.” Nàng nặng nề
mà cắn răng nói ra hai từ thân mật.
Đương nhiên tốt lắm, so với hắn còn tốt hơn. Lục Giam
trong lòng lại là một trận phiền chán phẫn hận không cam lòng, nhưng không phải
không nghe ra ý tứ của Lệ Chi. Nếu không phải thật sự muốn hưu thê, dù gì vẫn
phải có người nhượng bộ. Huống hồ, hắn là thực không cam lòng, hắn cũng không
tin, chẳng lẽ hắn không bằng Ngô Tương sao? Chẳng lẽ thật sự sẽ để Nhị phòng
được như ý nguyện? Lại nói tiếp cũng thật là kỳ quái, người lúc này hắn hận
nhất không phải là Lâm Cẩn Dung, ngược lại là Lục Thiệu, hận nghiến răng ngứa
lợi, hận không thể chọc hai lỗ thủng mới hết giận.
Lệ Chi thấy hắn không nói lời nào, cũng không đi, da
mặt dày nói: “Nhị gia muốn đi tắm rửa không? Nô tỳ sẽ nói với thiếu phu nhân.”
Lục Giam ngừng một lát rồi không kiên nhẫn nói: “Đem
nước cùng quần áo vào đây cho ta.” Rõ ràng là nàng sai, chẳng lẽ còn muốn hắn
chấp nhận sao?
Lệ Chi bất đắc dĩ thở dài, quỳ gối hành lễ, thu bát
lui ra ngoài. Thầm nghĩ tốt xấu là ở tại chỗ này, mà không phải lại chạy tới
Thính Tuyết các nghỉ ngơi, kia bằng không, trong vòng nửa ngày lời đồn đãi sẽ
bay đầy trời.
Đợi cho Lệ Chi đi ra ngoài, Lục Giam nhìn chằm chằm
bảng chữ mẫu trên bàn một lúc lâu, từ trong lòng lấy ra nửa ống tay áo, phẫn
hận xé rách hai cái, lại thấy chính mình thực nhàm chán, liền đứng dậy ở trong
phòng dạo qua một vòng, đem ống tay áo kia đặt lên trưởng đỉnh.
Lệ Chi an bài người đưa nước ấm, trở lại phòng ngủ,
thấy Lâm Cẩn Dung đã tắm rửa xong, đang nằm trên tháp, hai mắt mở thật to, mang
theo vài phần mờ mịt, đang nhìn lọng che mà ngẩn người. Liền tiến lên nói:
“Thiếu phu nhân đã uống canh gừng chưa?”
Lâm Cẩn Dung dường như không nghe thấy, Đậu Nhi ở một
bên cầm cây quạt giúp Lâm Cẩn Dung thổi khô tóc, thấy thế hướng Lệ Chi ra hiệu,
tỏ vẻ Lâm Cẩn Dung đang nghỉ ngơi.
Lệ Chi liền tiếp nhận cây quạt trong tay Đậu Nhi, ngồi
vào chỗ giúp Lâm Cẩn Dung quạt: “Thiếu phu nhân, người đã uống canh gừng chưa?”
Lâm Cẩn Dung giật mình hoàn hồn: “Uống rồi.” Một bộ
dạng không muốn nói chuyện.
Lệ Chi bám riết không tha, cố ý nói: “Thiếu phu nhân,
Nhị gia trở về chưa tắm rửa, cứ mặc quần áo ướt sũng đi vào trong thư phòng,
vừa rồi muốn nước ấm, ra lệnh nô tỳ lại đây hỏi người quần áo để hắn thay rửa
đâu.”
Lâm Cẩn Dung ngẩn ra, lập tức nửa điểm không tin. Tính
tình của Lục Giam, không có mở cửa ló mặt ra là tốt rồi, còn có thể chủ động
hỏi nàng quần áo thay rửa sao? Rõ ràng là nha đầu kia nói dối, nhân tiện nói:
“Cần gì phải hỏi ta, trong phòng này có gì mà ngươi không biết? Ngươi tự đi tìm
cho hắn là được rồi.”
Lệ Chi cười: “Nhưng nhóm nô tỳ nào biết Nhị gia muốn
mặc cái gì? Xiêm y của hắn đều là người thu dọn mà.”
Lâm Cẩn Dung cúi mắt trầm mặc một lát, nói: “Ngươi tùy
tiện tìm một bộ cho hắn đi, nếu hắn không hài lòng, thì cầm thùng xiêm y qua
đó, để hắn lựa chọn.”
Lệ Chi bất đắc dĩ chi cực: “Thiếu phu nhân không muốn
sống chung với hắn nữa sao? Phu nhân không đáp ứng. Nếuhắn có lỗi với người, sẽ
có trưởng bối giáo huấn hắn, nếu người làm sai……” Nàng dừng một chút, thật cẩn
thận nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, thấy trên mặt Lâm Cẩn Dung không lộ ra thần sắc
khác, lại đánh bạo nói: “Thì người nên nhượng bộ mới đúng, bằng không ngày này
trôi qua như thế nào? Cho dù người tức giận, cũng nên ngẫm lại. Nếu không, còn
phải hỏi Nhị gia một chút ống tay áo kia chạy đi đâu.”