Từ đó, Lục Giam ở trong thư viện một thời gian khá
lâu, ít khi ở nhà trừ bỏ để ý một ít gia vụ sinh ý mà hắn phải ra mặt, đa số
thời điểm đều ở Thính Tuyết các khổ đọc, mỗi đêm đều ôn tới canh ba. Dụng công
đến mức ngay cả Lâm Ngọc Trân cũng có chút lo lắng hắn chống đỡ không được,
nhưng mặc kệ ai khuyên nhủ thế nào, hắn luôn cười cho qua, như cũ làm theo ý
mình.
Lâm Cẩn Dung trong lòng biết đây là vì sao, hiểu được
khuyên không nổi, nên cũng không khuyên nữa, chỉ làm những việc cần thiết, sai
Quế ma ma chuẩn bị canh bổ đồ ăn khuya cho hắn, đưa quần áo tới, hỏi thăm ấm
lạnh ra sao. Lục Giam cũng vẫn vào phòng của nàng, như cũ cùng nàng ăn cơm nói
chuyện thương lượng gia sự, ban đêm lại là nước giếng không phạm nước sông, nói
rằng đã đến mức như vậy, hắn không cần nàng dối trá ứng phó, mà bản thân nàng
cũng không muốn làm thế.
Trong nháy mắt, Lục Vân chính thức đính hôn, Lâm Cẩn
Dung cũng theo sát sau quyết định hôn sự của Lệ Chi.
Đầu tháng 8, Lục Thiệu rốt cục đem từ đường cùng nhà
cũ tu chỉnh xong, vốn nên về nhà an bài chuyện khác, Lục Giam cùng Lục lão ông
ở Tụ Hiền các thảo luận nửa ngày, Lục lão ông câu nói đầu tiên quyết định đưa
Lục Thiệu đến Thái Minh phủ mở cửa hàng hương liệu, ngay cả 15 tháng 8 cũng
không giữ hắn ở lại nhà, chọc cho Lã thị khóc lóc một hồi, nhưng cũng không thể
nề hà, chỉ có thể lo toan chuẩn bị. Lục Kiến Trung lại nhịn nhẫn, giả vờ giả
vịt giáo huấn Lục Thiệu, muốn Lục Thiệu ở Thái Minh phủ làm việc, làm người
thật tốt.
Lâm Cẩn Dung cũng không hỏi đến Lục Giam đứng giữa làm
cái gì, nàng chỉ bình tĩnh phân tích, cửa hàng hương liệu đại khái chính là
ngày sau Lục lão ông dự tính cho Nhị phòng. Đưa Lục Thiệu đi xa, hẳn là Lục
Giam lo lắng hắn lên kinh dự thi, Nhị phòng sẽ thừa dịp gây sóng gió mà thôi.
Nàng có biến đổi, mà hắn cũng đã biến đổi.
15 tháng 8, Lâm Cẩn Dung tâm tình thật không tốt. Ngày
tiết này, như cũ giống như năm ấy, Lục phủ toàn gia đều ở Nguyệt lâu phía tây
ngắm trăng uống rượu ăn bánh Trung thu. Người ngắm trăng tất nhiên không nhiều
bằng năm ấy, đại đa số mọi người đều vắng mặt, ví dụ Tống thị, ví dụ Lục Thiệu,
Lục Kinh, Lục Luân, Lục Thiện, còn có một Ninh nhi.
Lâm Cẩn Dung mặc dù tự biết chuyện cũ không thể tái
diễn, nhưng tâm tình vẫn kích động. Uống nhiều mấy chén rượu Đông Dương có chút
cảm giác say sưa, thấy Lục lão ông bên kia nói thật cao hứng, vài người Lâm
Ngọc Trân, Đồ thị, Lục Vân đang thổi phồng Lục lão phu nhân, Lã thị thì ôm
Nguyên Lang cùng Hạo Lang ở một bên lặng lẽ nói chuyện, vì vậy nàng chỉ nói với
Lệ Chi một tiếng, một mình tựa vào thang lầu lặng lẽ đi xuống.
Nguyệt lâu, là lầu cao nhất mà Lục gia kiến tạo nên,
cao hơn mặt đất gần 8 thước, mặt trên có ba tầng, bốn phía dùng cửa sổ bằng tấm
bình phong có thể di chuyển. Lấy tấm bình phong đặt sau cửa sổ, ngồi ở trong
lầu có thể dễ dàng ngắm nhìn cảnh tượng trong vườn không sót một thứ nào, cũng
là nơi tốt nhất để ngắm trăng. Lâm Cẩn Dung chưa bao giờ nguyện ý tới nơi này,
chính là năm ấy, nàng cũng cáo ốm tránh né, chính là năm ấy, Ninh nhi đã chết ở
đây.
Lúc ấy cũng là cảnh tượng náo nhiệt như vậy, nhưng khi
mọi người trong Lục gia đều ở đây, hoàn toàn kém xa, Nguyên Lang, Hạo Lang hô
to chạy ra, Ninh nhi tuổi còn nhỏ, nhưng cũng muốn đi theo bọn họ chơi đùa, không
khỏi lớn tiếng kêu gọi ca ca, hai đứa kia lại ngại nó nhỏ, không chịu chơi với
nó, thường thường luôn thừa dịp nó không chú ý, liền bỏ mặc nó lại một mình,
chọc Ninh nhi khóc lóc hồi lâu. Trong lòng nàng không đành lòng, liền dẫn Ninh
nhi đi xuống lầu, dỗ nó nói dẫn nó đi bắt dế, trên thực tế, nàng làm sao có
năng lực đó chứ, bất quá chỉ không nỡ nhìn thấy nó thương tâm mà thôi.
Lâm Cẩn Dung đứng ở trên bãi đá gần Nguyệt lâu, nhìn
về phía núi giả thạch anh dưới ánh trăng lờ mờ phía dưới kia. Núi giả này chỉ
cao tầm 2, 3 thước, ngày thường nhìn cực kỳ lịch sự tao nhã, khi đó lại thành
lợi khí giết người.
Lúc ấy nàng dẫn Ninh nhi đi đến nơi này, Lâm Ngọc Trân
ở trên lầu kêu nàng, hỏi nàng một việc, nàng liền đứng ở nơi đó cùng Lâm Ngọc
Trân nói mấy câu. Ninh nhi chờ không kiên nhẫn, kéo kéo nàng, nàng liền bảo nhũ
mẫu Văn nương dẫn nó qua một bên đợi. Cũng chỉ trong nháy mắt, nàng trả lời Lâm
Ngọc Trân âm còn chưa rõ ràng, chợt nghe Lâm Ngọc Trân ở trên lầu tê tâm liệt
phế hô một tiếng.
Nàng hoảng sợ quay đầu, Ninh nhi đã không thấy đâu,
chỉ còn Văn nương ngơ ngác đứng ở bãi đá, run run môi nói: “Hắn chạy loạn, nô
tỳ không giữ chặt……” Câu nói kế tiếp nàng không nghe thấy, nàng giống như phát
điên đi xuống dưới. Ninh nhi trên mặt và cổ đã đầy máu – nó trượt chân ngã
xuống bãi đá này rồi đập đầu vào núi giả thạch anh đó. Bất quá khổ sở chịu đựng
hai ngày, thân mình nho nhỏ của nó chung quy càng ngày càng lạnh lẽo ở trong
lòng nàng.
Văn nương tự tử, nàng vĩnh viễn sống không yên ổn,
cùng Lục Giam hoàn toàn quyết liệt. Mặc dù đã qua nhiều năm, Lâm Cẩn Dung vẫn
không thể quên cảm giác đau đớn khắc cốt ghi tâm ngay lúc đó, sống không bằng
chết, đau thấu tận xương tủy, vô số ngày đêm, nàng đều trải qua trong sự hối
hận. Nàng vẫn đều tự trách, nếu lúc ấy nàng không đem Ninh nhi giao cho Văn
nương, nếu lúc ấy nàng vẫn mang Ninh nhi theo bên người, ôm vào trong ngực,
hoặc là, thời điểm nói chuyện với Lâm Ngọc Trân vẫn nên trông chừng Ninh nhi,
Ninh nhi có phải sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không?
Lâm Cẩn Dung xoa xoa hai má bị gió đêm thổi trúng lạnh
lẽo, bước xuống bãi đá, đi đến bên cạnh núi giả, nhẹ nhàng vuốt lên tảng đá.
Tảng đá vào tay lạnh lẽo, nàng lại giống như chạm đến thân mình nho nhỏ kia,
giống như ngửi thấy hương trầm thoang thoảng tản mát trên người hắn, nghe thấy
hắn ở bên tai nàng mềm mại gọi nương.
Lúc đó trên ngọn núi giả này dính đầy máu của Ninh
nhi, sau lại bị Lục Giam dùng chùy phá hủy. Mà lúc này, ngọn núi giả thạch anh
vẫn còn đầy đủ không sứt mẻ đứng sừng sững ở trong này, tối nay cũng sẽ không
có người dùng chùy đập nát nó. Có lẽ, nó vẫn sẽ như vậy im lặng đứng sừng sững.
Kiếp trước cùng kiếp này, dù có mơ hồ, giới hạn lại rõ
ràng như thế. Ninh nhi của nàng vĩnh viễn sẽ không trở về, nàng cũng không có
khả năng trở lại như từ trước. Mặc dù hết thảy tái hiện, tâm tình cũng
không
giống năm đó. Lâm Cẩn Dung thu hồi tay khỏi tảng đá, nhẹ nhàng xoa xoa lệ nơi
khóe mắt, xoay người tránh ra. Nàng nghĩ, đại khái đây là lần cuối cùng nàng
tới nơi này, chuyện cũ đã qua, Ninh nhi giấu ở trong lòng nàng là tốt rồi,
không cần lại lấy ra để lúc nào cũng nhấm nuốt tự thương hại.
“Nàng làm sao vậy?” Lục Giam đứng ở cách đó không xa
lẳng lặng nhìn nàng, hắn càng ngày càng gầy, áo choàng có chút trống rỗng.
“Không có gì. Chỉ thấy hơi say, muốn xuống dưới lầu
một chút.” Lâm Cẩn Dung đứng ở nơi đó nhìn lại hắn, ngàn vạn cảm khái, hắn vĩnh
viễn cũng sẽ không biết có sự tồn tại của một hài tử, lại càng không biết hắn
và nàng đã từng như vậy. Nàng cực kỳ bi thương, hắn cũng cực kỳ bi thương, nàng
từng oán hận hắn đối với nàng nói ra lời độc ác đó, nhưng hiện tại quay đầu lại
suy nghĩ, bất quá đều là người đáng thương mà thôi, tự tổn thương mình lại đả
thương người khác.
Lục Giam trầm mặc nhìn Lâm Cẩn Dung, nàng khóc hoặc là
không khóc, hắn vẫn không rõ ràng. Nhưng nếu nàng không muốn nói với hắn, hắn
cũng không miễn cưỡng, hắn tin tưởng sẽ có một ngày nàng chủ động nói với hắn,
hắn thấp giọng tiếp lời: “Ta tính hai mươi mốt sẽ đi.”
“Hành lý đã thu thập tương đối ổn thỏa rồi.” Lâm Cẩn
Dung cảm xúc trở nên bình phục: “Nương ta và cô cô đã thương lượng qua, ngày
mai chúng ta cùng đi Bình Tể tự cầu bình an cho chàng. Nếu chàng nguyện ý đi,
cũng có thể đến đó thắp một nén nhang.”
“Cũng không tốn nhiều thời gian, ta không bận gì.” Lục
Giam vươn tay ra với nàng: “Nếu nàng không thoải mái, ta trước đưa nàng trở về.
Trưởng bối nơi đó ta sẽ nói với bọn họ.”
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần, ta ở đây
nghỉ ngơi một chút.” Nàng nở nụ cười, đi đến một bên bàn đá ngồi xuống, “Năm
trước ta bị bệnh không tới, năm nay lại về ngang giữa chừng, sợ là các trưởng
bối đều sẽ nói, tiết Trung thu có phải có lỗi gì với ta hay không? Vậy thật
không tốt.”
Lục Giam phối hợp kéo kéo khóe miệng, cùng nàng sóng
vai ngồi trước bàn đá, nhẹ giọng nói: “A Dung, nếu lần này ta thi đỗ, đón nàng
đi, về sau chỉ có hai chúng ta sống với nhau, nàng…… có thể không?”
Ánh trăng như nước, gió đêm nhẹ lướt, hương hoa quế
ngọt ngào như có như không, bốn phía một mảnh im lặng, chỉ có côn trùng không
biết tên ở trong bụi cỏ kêu rên.
Lâm Cẩn Dung trầm mặc nhìn chân trời lóe sao, hồi lâu
mới nói: “Chàng nhất định có thể thi đỗ, đơn giản là tốt hơn hay là không tốt
lắm mà thôi.” Năm ấy hắn tuy rằng thi đỗ, nhưng kết quả không tốt lắm. Hiện tại
nghĩ đến, nếu lúc ấy hắn không phải đúng lúc đau lòng vì nhi tử mất, ước chừng
kết quả sẽ tốt hơn chăng?
Lục Giam nghe thấy nàng không trả lời câu hỏi của hắn,
thập phần thất vọng, trầm mặc một lát, cười nói: “Mượn cát ngôn của nàng. Ta
cũng cảm thấy vậy, ta có thể thi đỗ.”
“Nhất định có thể.” Lâm Cẩn Dung xoay người từ bên
chân rút ra mấy cọng cỏ, dựa vào ánh trăng bện lại.
“Nàng bện cái gì vậy?” Lục Giam lực chú ý bị ngón tay
linh hoạt của nàng hấp dẫn, không khỏi tò mò đi qua xem.
Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Bện cỏ thành hài. Năm ấy ở
thôn trang Miêu Nha dạy ta.”
“Miêu Nha hiện tại đã lập gia đình rồi chăng?” Lục
Giam thấy cọng cỏ trong tay nàng sắp dùng hết, vội rút mấy cọng qua.
“Đúng, cũng khá tốt, nương ta cho phép nàng tự do.”
Lục Giam khóe môi hàm chứa tươi cười, chậm rì rì cùng
nàng nhàn thoại: “Khi đó nàng ở thôn trang, sao lại hoang dã như vậy chứ? Quả
thực chính là to gan lớn mật, muốn làm gì thì làm. Ta chưa từng gặp qua nữ nhi
gia giáo như nàng vậy, cữu mẫu sủng nàng vô pháp vô thiên, nửa điểm không hiểu
ôn tĩnh hiền thục.”
Lâm Cẩn Dung không khách khí trả lời: “Khi đó chàng
tựa như lão già vậy, sầm mặt hoành thu (lão khí hoành thu: cụ
non)giáo huấn người khác, ta cũng chưa từng thấy người
cứng ngắc chán ghét như chàng, chuyên khiến người khác mất hứng, đọc sách không
có một chút tức giận, lại hẹp hòi, không chịu nhận lỗi. Làm sao giống như một
thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đây?”
Lục Giam cười cười: “Chúng ta đây là người tám lạng kẻ
nửa cân. Ai cũng không chịu nhường ai.”
Lâm Cẩn Dung mím môi cười, vùi đầu bện hài, hài rơm đã
được một nửa, Lệ Chi từ Nguyệt lâu bước xuống tiếp đón nàng: “Thiếu phu nhân,
lão thái thái tìm người.”
Lâm Cẩn Dung liền thả hài rơm đã bện một nửa kia, đứng
dậy vuốt váy, hỏi Lục Giam: “Mẫn Hành có đi lên không?”
Lục Giam cười cười: “Ta vừa rồi uống không ít, cũng có
chút say, lúc này muốn nghỉ ngơi một chút. Nàng đi trước đi.”
“Ta đây đi trước.” Lâm Cẩn Dung đứng dậy đi vài bước,
chợt nghe Lục Giam ở phía sau thấp giọng nói: “A Dung, lời ta nói vừa rồi nàng
không được quên.”
Lâm Cẩn Dung im lặng đứng một lát, rồi tiếp tục bước
đi, đi tới trên bãi đá thì quay đầu nhìn, Lục Giam còn ngồi ở chỗ kia, ánh
trăng phủ đầy người.