Thải Hồng đứng lên, lại vì quá mức khẩn trương mà đạp
vào váy của mình, lảo đảo một chút, suýt nữa ngã ở đương trường. Đậu Nhi nhìn
xem rõ ràng, vội vươn tay giúp đỡ nàng một phen mới không bị xấu mặt, không đợi
Lâm Cẩn Dung mở miệng, nàng đã rớt lệ.
Lục Giam thấy lại không vui, hắn mới đi xa trở về nhà,
đang lúc lễ tiết, vốn có việc vui trong lòng, đã có vô số phiền phức rối rắm ập
đến, không thể thư giải. Thải Hồng khóc lóc xem như hoàn toàn chọc giận hắn,
hắn đặt chén trà xuống, bỗng nhiên đứng dậy vào buồng trong.
“Ách……” Thải Hồng sợ tới mức cứng đờ người.
Lâm Cẩn Dung thở dài, phân phó nàng nói: “Trước đi
xuống đi.”
Thải Hồng cũng không chịu đi, thút tha thút thít hành
lễ với nàng: “Thiếu phu nhân, nô tỳ……”
Đậu Nhi nhìn thấy bộ dạng này của Lục Giam, trong lòng
mười vạn phần vui mừng, một phen kéo lấy cánh tay của Thải Hồng, trầm giọng
nói: “Ngươi cũng thật không có mắt nhìn. Có cái gì không thể nói vào hôm khác?”
Thải Hồng liền che miệng, chảy lệ theo Đậu Nhi đi ra
ngoài. Lâm Cẩn Dung ngồi xuống tháp, nhẹ nhàng thở ra, nghiêng tai lắng nghe,
thấy trong phòng có tiếng nước chảy, hiểu được Lục Giam đang tắm, vì vậy cũng
không quản, chỉ chờ Đậu Nhi quay lại.
Chốc lát, Đậu Nhi đi đến, nhỏ giọng nói: “Thiếu phu
nhân, hôm nay lúc người rời đi, chúng ta trong phòng đã xảy ra chút việc.”
Lâm Cẩn Dung hỏi: “Chuyện gì? Ta thấy vài người thần
sắc đều có chút không đúng.” Trong lòng lại ẩn ẩn có đáp án.
Đậu Nhi cầm một quyển sách đóng gáy hình cánh bướm,
nhỏ giọng nói: “Sách này bị hủy rồi.”
Lâm Cẩn Dung tiếp nhận nhìn, thấy trên mặt bài còn vẹn
nguyên, nhưng trang sách đã bị nhăn nhúm rách nát, mặt trên còn dính bùn đất,
không khỏi nhíu mày hỏi: “Sao lại thế này?”
Đậu Nhi thật cẩn thận nói: “Lúc ấy mọi người đều bận
rộn phơi nắng cho sách, Thải Hồng cũng đến hỗ trợ, nô tỳ đang cùng Song Toàn
nói chuyện, chợt nghe Quế Viên kêu lên, Thải Hồng đang cầm quyển sách này đứng
ở nơi đó mà rơi lệ……”
Lâm Cẩn Dung cười lạnh một tiếng. Quế Viên giả bộ dịu
ngoan lâu như vậy, chung quy là nhịn không nổi nữa rồi, nếu giữ người này lại,
trong phòng của nàng chỉ sợ sẽ bị khuấy đảo long trời lở đất, cuối cùng nàng
còn phải thay Quế Viên chịu trách nhiệm.
Đậu Nhi thấy nàng cười lạnh, trong lòng không yên:
“Sau đó một mình nô tỳ hỏi Thải Hồng, nàng nói thật sự do nàng làm rách, vừa
rồi chỉ sợ là muốn nhận lỗi với thiếu phu nhân.” Thải Hồng tuy rằng thừa nhận, nhưng
bản thân cũng nghĩ đây không phải là sự thật, Thải Hồng chỉ sợ cho rằng, đây là
Lâm Cẩn Dung bày mưu đặt kế ra oai phủ đầu, có lẽ không dám đắc tội với Quế
Viên, vì vậy nhẫn nhịn nuốt xuống.
Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Trước để đó. Chờ xem thế
nào rồi nói sau.”
Chợt nghe Lục Giam ở bên trong nói: “A Dung, tại sao
không thấy bông tắm?” Trong giọng nói còn mang theo vài phần sốt ruột.
Đậu Nhi vẻ mặt không hiểu: “Nô tỳ tự tay đã……” Nàng
cũng không phải là Lệ Chi, không biết chút tỏ vẻ như vậy, rõ ràng chính là
chuẩn bị tốt mọi thứ, không hiểu vì sao lại không thấy?
Lâm Cẩn Dung vẫy tay kêu nàng đi ra ngoài, tự vào
buồng trong, nhìn quanh mọi nơi, quả nhiên thấy bông tắm đặt trong bát thủy
tinh trên chiếc kỷ trà cạnh cửa sổ, liền lấy đi đến phía sau bình phong, đặt
xuống kỷ trà bên cạnh thùng gỗ.
Lục Giam từ lúc nàng đi vào vẫn nhìn nàng, thấy nàng
thả bông tắm xuống muốn đi ra ngoài, vội lên tiếng nói: “A Dung, không biết lúc
này nàng có rảnh không?” Trong miệng hỏi như thế, nhưng hiển nhiên nàng phải
nói có rảnh.
Lâm Cẩn Dung hiểu được hắn trong lòng không thoải mái,
cũng biết lần này nói chuyện sớm hay muộn đều không thể tránh khỏi, liền gật
đầu nói: “Có.”
Lục Giam chỉ ghế ở một bên: “Nàng ngồi đi, chúng ta
trò chuyện được chứ?” Hắn vốn định buổi tối đêm dài nhàn tĩnh sẽ nói chuyện với
Lâm Cẩn Dung, nhưng nếu hiện tại muốn nói, thì nên nói ngay, hắn không thể đợi,
cũng không muốn đợi nữa.
“Được.” Lâm Cẩn Dung đưa tay đặt ở trên đầu gối, ngồi
nghiêm chỉnh, làm ra bộ dạng nghiêm túc lắng nghe.
Lục Giam thấy nàng như thế, lại nghĩ đến bộ dạng của
Thải Hồng, còn có đám người Lâm Ngọc Trân, liền có chút oán giận không hiểu vì
sao, há mồm muốn nói, nửa chừng lại sửa ý, ngược lại có chút ngốc nghếch vò
đầu, cầm lấy một ít bông tắm đặt lên đầu, tận lực khiến thanh âm trở nên nhu
hòa: “Trước khi thi, ta vẫn đều suy nghĩ có thể thi đỗ hay không; Đợi cho thi
đỗ, ta luôn nghĩ rằng nàng sẽ tính thế nào. Một đường mưa gió kiêm trình, thầm
nghĩ hỏi nàng một câu, nàng, nghĩ kỹ chưa?”
Lâm Cẩn Dung nhẹ giọng nói: Không phải chàng đã an bài
xong xuôi sao? Lúc trước lão thái thái đã nói với ta, chàng vừa thi đỗ liền
viết thư hồi bẩm với lão thái gia.” Hắn và Lục lão ông đã sớm quyết định, đến
lúc đó chính là các trưởng bối an bài, nàng phải đi theo hắn, không còn con
đường thương lượng nào khác. Nếu như thế, cần gì phải hỏi lại ý tứ của nàng?
Nàng biết thì đã biết, cũng không có gì để giấu diếm, không thể nói ra.
Bị nàng vạch trần, tay Lục Giam đặt ở trên đầu lập tức
dừng lại, ngừng một lúc mới thấp giọng nói: “Nàng chớ trách ta, ta là sợ nàng
chui rúc vào sừng trâu. Tình hình này, ở trong nhà sợ là vẫn….” Trong nhà mọi
người nghĩ đến Lâm Cẩn Dung không thể sinh, hắn lại biết vì sao không thể sinh.
Lâm Cẩn Dung mặc mặc, nói: “Khi nào thì đi? Ta sẽ thu
thập hành lý. Ta cũng rất muốn xuất môn một chút, nhìn xem bên ngoài là bộ dạng
gì đây.” Một khi đã như vậy, nàng liền đi theo hắn, nhìn xem non sông cảnh sắc
bên ngoài, cũng không uổng sống trên đời này.
Thấy nàng không nói nhiều gì thêm, Lục Giam nhãn tình
sáng lên: “Vừa rồi nghe ý tứ của tổ phụ, là còn muốn ta trở về nhà cũ tế tổ, ít
nhất cũng phải mười ngày, nhưng chúng ta nhiều đồ, ngày mai nên thu thập đi. Ta
sẽ sai người đến kinh thành trước ngắm tìm một tòa nhà, không lớn, nhưng phải
thực thanh tịnh, nàng nhất định sẽ thích.” Hắn cao hứng, bất kể nước và bọt tắm
trên đầu chảy vào trong mắt, hắn cũng không lập tức chà lau, tùy ý để nước mắt
ứa ra, rồi mới “Ai nha” một tiếng.
Lâm Cẩn Dung vội đứng lên, cầm một chậu nước ấm đi
qua, ý bảo hắn nghiêng đầu, giúp hắn rửa mắt. Hai người đứng gần, da thịt chạm
nhau, chìm trong hơi nước, đều có một cảm giác nói không nên lời.
Lâm Cẩn Dung liên tục thay hắn gội, rồi buông chậu,
thấp giọng nói: “Hẳn
là được rồi.” Lời còn chưa dứt, Lục Giam đã cầm tay nàng,
thấp giọng nói: “A Dung, nếu nàng nguyện ý, có làm phiền nàng giúp ta gột rửa
đầu không? Coi như là tặng lễ vật sinh thần cho ta, được không?”
Lâm Cẩn Dung cúi mắt im lặng một lát, rồi đặt tay lên
đầu hắn, nhẹ nhàng gội. Lục Giam nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngồi vẫn không nhúc
nhích, ánh mắt cũng không chớp nhìn đóa sen trên tấm bình phòng. Trong phòng
ánh sáng lưu ly, ngập đầy hơi nước, mùi thơm như có như không, hai người đều là
trầm mặc không nói gì, lại thập phần an hòa.
Đậu Nhi ở ngoài cửa nhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân, có
người đến thúc giục.” Ngữ khí hoàn toàn khẩn trương ngượng ngùng, lại mang theo
vài phần không đành lòng.
Loại ngữ khí, thái độ này, không cần phải nói Lâm Cẩn
Dung cùng Lục Giam cũng hiểu được nàng đang hiểu lầm cái gì. Lục Giam đột nhiên
hé miệng cười cười: “Đậu Nhi thật ngoan, tuy không thông minh có năng lực như
Lệ Chi, nhưng so với Lệ Chi thì thành thật hơn nhiều.”
Nghe ra ý tứ trong giọng nói của hắn, Lâm Cẩn Dung
nhanh giúp hắn gội đầu sạch sẽ, cầm một khăn sạch, đi ra ngoài trả lời Đậu Nhi:
“Lập tức sẽ ra ngay.”
Đậu Nhi thấy nàng xốc mành, còn không dám giương mắt
nhìn nàng, chỉ cúi mắt nói: “Đã là thúc giục lần thứ hai, nghe nói lão thái gia
uống có chút say.”
Sau bình phong truyền đến thanh âm Lục Giam mặc quần
áo: “Cứ nói ta lập tức đi qua.”
Đậu Nhi cúi mắt, quỳ gối thi lễ, giống như trốn chạy
bỏ ra ngoài.
Lục Giam khoác kiện áo choàng đi ra, trên mặt hàm chứa
cười, nhẹ giọng hỏi Lâm Cẩn Dung: “Nàng muốn đi cùng ta, hay là?”
Hắn tà tà đứng ở nơi đó, trên người phủ áo bào trắng,
tươi cười thanh thiển, tư thái phong lưu nói không nên lời, Lâm Cẩn Dung lặng
lẽ nhìn thoáng qua liền thu ánh mắt, đáp: “Ta muốn đến phòng bếp xem trước,
chàng cứ qua đó đi.”
Lục Giam cũng không miễn cưỡng, lại càng không vội,
chậm rãi thu thập, trong chốc lát bảo nàng hỗ trợ lấy ngoại bào, trong chốc lát
thỉnh nàng hỗ trợ chải đầu, trong chốc lát lại hỏi nàng hài ở nơi nào, ép buộc
thật lâu sau, mới thu thập thỏa đáng, nhìn nàng nói: “Ngày sau chớ gọi Thải
Hồng kia đến trước mặt ta nữa.”
Lâm Cẩn Dung nghĩ rằng, kia làm sao có thể, người ta
là muốn đi theo lên kinh, chẳng lẽ bắt nàng trở thành kẻ ác, ngăn đón không cho
sao? Liền thản nhiên nói: “Nàng không có gì sai, tổ mẫu nói, muốn nàng cùng lên
kinh. Một con người sống sờ sờ ra đấy, ta không gọi nàng, nàng cũng sẽ lộ diện,
chàng không thể bởi vì nàng lộ mặt mà tính trên đầu ta được.”
Lục Giam nói: “Thứ khác không cần nàng lo, dù sao chỉ
cần nàng đừng nhiều chuyện là được rồi.” Nói xong tự rời đi.
Lâm Cẩn Dung nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy thái
dương chói lọi, chiếu vào phản quang, mắt thấy rất nóng nực, đơn giản một lần
nữa rửa mặt trang điểm. Vừa thu thập thỏa đáng, chợt nghe Quế Viên ở ngoài mành
nói: “Thiếu phu nhân, nô tỳ có việc muốn bẩm.”
Đậu Nhi điều tra nhìn về phía Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung cũng không quay đầu lại, trầm giọng nói:
“Không gặp.”
Đậu Nhi liền đi ra ngoài cùng Quế Viên thấp giọng nói
vài câu, giây lát, hết thảy an tĩnh lại. Đậu Nhi vén mành, thấp giọng nói:
“Thiếu phu nhân, đã đi rồi.”
Lâm Cẩn Dung đứng lên, thấp giọng dặn dò nàng: “Trông
chừng kỹ, chớ để nháo loạn, hôm nay nhiều người bận rộn, nếu nháo loạn sẽ rất
khó coi.”
Đậu Nhi nghiêm túc gật đầu: “Người cứ yên tâm, nô tỳ
nhất định trông chừng thật kỹ.”
Lâm Cẩn Dung liền gọi Anh Đào ở lại giúp Đậu Nhi chiếu
cố, chỉ dẫn theo Song Phúc, Song Toàn đi đằng trước xử lý công việc. Trước đi
về phía phòng bếp xem qua, rồi đến nhà thuỷ tạ. Đến nhà thủy tạ bên kia, đúng
là thời điểm nóng nhất, một kĩ nhân đang đứng ở chính giữa phun lửa biểu diễn,
chung quanh vài hài tử đang biểu diễn xiếc ảo thuật, một đám người nhìn xem cao
hứng phấn chấn. Lâm Cẩn Dung lặng yên không một tiếng động ngồi xuống bên cạnh
Khang Thị, Khang Thị hàm chứa cười nhìn về phía nàng, thấy nàng không đổi quần
áo, lại thu liễm vài phần trêu chọc, thấp giọng nói: “Vừa rồi rất thú vị, đáng
tiếc Nhị tẩu bỏ lỡ rồi.”
Lâm Cẩn Dung cười cười, tùy ý ứng phó vài câu. Chợt
nghe cách đó không xa sau bình phong ngăn cách có nam khách bên kia “Oanh” một
tiếng cười rộ lên, có người hô: “Hôm nay không khiến Nhị lang quá chén, ngược
lại có vẻ ta không có tiền đồ rồi.” Từ đó, thanh âm ồn ào không thôi, đều là
mời rượu.
Khang Thị đem cây quạt che miệng, nghiêng qua nhỏ
giọng nói: “Những người này thật không có mắt nhìn, tối nay Nhị tẩu sợ là sẽ
vất vả rồi.”