Hoàng di nương đột nhiên có chút phiền chán khi phải
giả bộ như thế này, nàng nhếch lên khóe môi: “Tứ tiểu thư, vốn nô tỳ chưa từng
biết người lại có trí tuệ như vậy, không biết người lại có tâm tư linh lung như
thế.”
“Di nương có chuyện thỉnh nói thẳng, đã muộn rồi.” Lâm
Cẩn Dung thu hồi ánh mắt nhìn Hoàng di nương, không chút để ý cười, nhàm chán
đùa nghịch thịt viên hoa quế trong bát. Nàng cũng không biết bản thân hóa ra
cũng có thể làm chuyện như vậy, có thể thấy được không có gì là không thể, chỉ
không dám làm mà thôi.
“Không, giờ phút này vẫn chưa muộn……” Hoàng di nương
ngữ khí có chút thay đổi: “Tiểu thư tuổi tuy nhỏ, nhưng biết được tai vách mạch
rừng, đạo lý họa là từ ở miệng mà ra, lại lôi kéo Tam tiểu thư, biểu thiếu gia
đứng ở trước phòng lão gia lặng lẽ nói. Đây không phải cố ý để nô tỳ nghe thấy
hay sao?” Tay nàng chỉ vào vàng bạc quả tử hình dạng lớn nhỏ khác nhau nói:
“Người nhìn xem, đây đều là Ngũ ca người bao năm qua cố gắng tích trữ, không dễ
dàng nha……” Nàng thở dài một tiếng, bao hàm bất đắc dĩ: “Hắn so với tiểu thư
lớn hơn một tuổi, sang năm cũng là thời điểm nghị hôn. Nếu số vàng bạc này có
thể ở Thanh châu đổi với giá tốt hơn, kiến thêm tiền tài, cũng là tạo hóa của
hắn.”
Dưới ánh đèn, ánh mắt Lâm Cẩn Dung như có màu hổ phách
lộ ra một tia giảo hoạt: “Loại chuyện này, đều có lão gia cùng phu nhân quan
tâm, di nương cứ yên tâm, đối với Lâm gia, mặt mũi chính là thứ quan trọng
nhất, vì vậy Ngũ tẩu tương lai của ta gia thế nhân phẩm kiên quyết không thể
kém cỏi.”
“Lão gia cùng phu nhân tất nhiên sẽ quan tâm, lão thái
gia lão thái thái cũng có quy củ, mọi sự công bằng sẽ không bạc đãi ai. Có điều
hiện nay hôn nhân luận tiền tài, nô tỳ cũng muốn thay lão gia, phu nhân phân
ưu.” Hoàng di nương ngữ khí trở nên mềm mại, đáng thương hề hề nói: “Tứ tiểu
thư, di nương là tới cầu người, xin người hảo tâm, di nương nhất định sẽ không
quên, Ngũ thiếu gia cũng sẽ không quên.”
Lâm Cẩn Dung cười khẽ một tiếng: “Ta vô cùng muốn giúp
di nương, nhưng ta không dám. Huống hồ, không phải ta lắm miệng, có điều số
vàng bạc này có đổi với giá chênh lệch cũng không được bao nhiêu.” Nàng đương
nhiên hiểu được Hoàng di nương đã tính toán điểm này. Người duy nhất Hoàng di
nương có thể dựa vào chính là Lâm Tam gia, nàng cầm số vàng bạc lại thủy chung
không nỡ, muốn tìm một lý do quang minh chính đại đưa ra, ai cũng không thể
đoạt lấy; Đương thời đồ cưới của nhà gái và sính lễ nhà trai có có quan hệ trực
tiếp, ở triều đại này theo pháp luật khi phụ thân mẫu thân khoẻ mạnh sẽ không
phân gia chỉ sau khi chết các phòng mới có thể ra ở riêng, mà đồ cưới của thê
tử sẽ thuộc về phu gia sau khi ra ở riêng chứ không bị tính vào gia sản chung,
có thể toàn quyền quyết định tài sản trọng yếu. Cho nên Hoàng di nương vì Lâm
Diệc Chi chuẩn bị sính lễ tiền tài càng nhiều, tương lai Lâm Diệc Chi có thể
quang minh chính đại, tự do chi phối, kinh doanh kiếm tiền, cũng sẽ không phải lo
lắng viễn cảnh Lâm Tam lão gia chết sớm, Đào thị bất công.
Lâm Cẩn Dung cũng không để ý đến việc phát sinh tình
huống này, Lâm Diệc Chi tiền tài có bao nhiêu, ngày sau giàu có cùng nàng có
liên quan gì a? Để Hoàng di nương đem số vàng bạc này đi đổi, thêm sính lễ cho
Lâm Diệc Chi cưới thê, đối với nàng chỉ có chỗ ưu việt mà không có tổn hại gì.
Thứ nhất Tam phòng có thêm thể diện, thứ nhì Lâm Tam lão gia đến lúc đó sẽ bảo
Lâm Diệc Chi cho dù là thứ xuất cũng là trưởng tử, sính lễ quá ít sẽ mất mặt, mà
tìm Đào thị gây loạn, khó xử Đào thị. Vậy thì sao không mượn gà đẻ trứng? Tuy
rằng với tính tình của Hoàng di nương nhất định số vàng bạc trong thực hộp chỉ
là một bộ phận rất nhỏ của nàng, nhưng rốt cuộc, chẳng phải vẫn là vàng bạc hay
sao?
Hoàng di nương nghe thấy Lâm Cẩn Dung trảm đinh tiệt
thiết cự tuyệt, nhưng thật ra xuất hồ ý liêu (có vẻ ngoài ý muốn). Nàng
hồ nghi nhìn Lâm Cẩn Dung, cười khổ nói: “Vàng bạc tuy ít, nhưng người nghèo
không chê thiếu. Tứ tiểu thư, người cố ý để nô tỳ nghe thấy, chẳng lẽ vì để nô
tỳ chạy không công tới đây một chuyến, rồi lại thất vọng trở về?”
Thật giả hư chi, hư giả thật chi (hư hư thật thật). Lâm
Cẩn Dung cúi mắt nhìn lòng bàn tay: “Di nương không hiểu rồi. Ta thật ra đã nói
qua một câu, nhất vinh câu vinh, nhất tổn hại câu tổn hại (một người vinh hoa
thì tất cả vinh hoa, một người tổn hại thì tất cả đều tổn hại), thể
diện của Tam phòng cũng là mọi người. Ta xác thực cố ý nói cho để di nương có
một cơ hội, thứ nhất hy vọng di nương có lợi sẽ nhớ phần ân tình này, tiếp tục
bình thường giữ hòa khí đừng sinh sự nữa, thứ nhì cũng là có tư tâm, dù sao đồ
cưới của nương ta có hạn, ta cũng chưa nghị thân, Thất đệ lại còn bé. Tuy nàng
tính tình cương liệt, nhưng rất biết giữ mặt mũi chung cho mọi người. Cho nên
trong nhà tiền tài càng nhiều càng tốt, Ngũ ca ngày sau vinh quang cũng tốt, ta
đỡ phải lo lắng. Ngươi lúc đó nghe xong lời ta nói, nên đi cầu phu nhân hoặc là
Cữu phu nhân, tại sao lại đến cầu một tiểu cô nương như ta, như vậy không phải
làm khó ta hay sao?” Nói đến đây, nàng chuyển lời: “Di nương cầm lại đi! Vốn
không nhiều lắm, thuận tay làm chỉ vì nhân tình, ta lại sợ tương lai mất lòng
cả đôi bên, đứng ở giữa khó xử.”
Nghe Lâm Cẩn Dung không chút lưu tình nói ra quan hệ
lợi hại trong đó, thứ nhất sợ mình xúi giục khuyến khích Lâm Tam gia gây
chuyện, thứ nhì sợ mẫu tử nhà mình trông mong vào của hồi môn của Đào thị,
Hoàng di nương không khỏi vừa xấu hổ vừa ảo não, nhưng cũng thả lỏng chút nghi
ngờ cuối cùng.
Không có ai dễ dàng phát tài, cũng không có ai dễ dàng
trao tiền tài ra ngoài. Đào thị vốn muốn đổi vàng bạc từ lúc trước, sau khi
được Lâm Cẩn Dung ám chỉ, nàng lại càng thêm háo hức, trái lo phải nghĩ, nghĩ
tới nghĩ lui, đều cảm thấy không nên dễ dàng buông tha cơ hội này, ít nhiều
cũng nên thử xem, nhưng nàng có tâm cơ, chỉ lấy ra một phần nhỏ để dò đường.
Cho dù đã sớm tới cửa, cũng không thật sự muốn mở ra tầng dưới của thực hộp
kia, nhưng nhìn thấy giấy trên bàn Lâm Cẩn Dung, lại được Lâm Cẩn Dung nói
thẳng, sau đó còn cự tuyệt, ngược lại nàng càng hạ quyết tâm, không thể không
thử một lần này.
Nàng có thể đi cầu Đào thị sao? Đào thị biết được nàng
có nhiều vàng bạc như vậy, lập tức có thể hiểu được tiền là đến từ đâu, còn
không phát hỏa hay sao, chẳng phải sẽ trực tiếp tìm nàng tính sổ? Về phần Ngô
thị thì thế nào, Ngô thị liếc nhìn nàng một cái nàng đã cảm thấy rét lạnh, còn
dám mở miệng ư? Không chỉ như vậy, mấu chốt là nếu sự tình không thành còn tự
chọc phiền toái, không đáng.
Cho nên đề nghị này của
Lâm Cẩn Dung căn bản không thể
nghe theo, nhưng nàng không tin Lâm Cẩn Dung vô duyên vô cớ chạy tới nói mấy
lời kia cho mình nghe, chỉ để trêu đùa mình. Nếu không, lúc trước Lâm Diệc Chi
phạm tội, Lâm Cẩn Dung cứ việc mặc kệ, sự việc sao có thể trôi qua nhẹ nhàng
thế này? Chẳng lẽ là lạt mềm buộc chặt, muốn mình ghi nhớ vài phần ân tình của
nàng? Hoặc là, muốn nhân tiện kiếm chút lời? Đứa nhỏ này tuy nhỏ, lại rất nhiều
trò, nhưng bởi vì Lâm Cẩn Dung còn nhỏ, cho nên nàng đối với Lâm Cẩn Dung càng
cảm thấy có nắm chắc.
Nghĩ vậy, Hoàng di nương liền đè nén khẩu khí, giả bộ
uể oải, từ từ thở dài: “Tứ tiểu thư, lời của người nói cũng thật sự thâm ảo, nô
tỳ nghe không hiểu. Nhưng nô tỳ lần này đến đây, quả thật muốn thay Ngũ thiếu
gia phân ưu, thay lão gia cùng phu nhân bỏ ra chút sức lực. Nếu tiểu thư nhất
định không chịu giúp ta một việc nhỏ này, nô tỳ cũng vô pháp. Đêm đã khuya,
tiểu thư ngủ đi.” Nói xong liền cầm thực hộp đi ra ngoài.
Người đã tới gần rèm cửa, nhưng vẫn không thấy Lâm Cẩn
Dung có động tĩnh gì, đang lo được lo mất, thình lình nghe thấy Lâm Cẩn Dung
gọi: “Di nương chậm đã!”
Hoàng di nương dừng bước, đắc ý quay đầu, ngươi muốn
cùng ta đấu tâm tư, ngươi vẫn còn non lắm! Vừa rồi cùng ngươi mềm giọng nhờ vả,
ngươi lại tỏ vẻ kiên quyết. Lúc này đã biết thiếu kiên nhẫn rồi sao?
Chỉ thấy Lâm Cẩn Dung đem bát sứ thanh tế kia đưa tới
trước mặt nàng, còn nghiêm túc nói: “Làm phiền di nương mang về. Ta đưa ngươi
ra ngoài.” Nói xong định vén mành lên.
Đắc ý trên mặt Hoàng di nương chỉ trong chớp mắt đã
đổi lại vẻ ủy khuất, vội kéo tay áo Lâm Cẩn Dung: “Nô tỳ nếu có thể cầu người
bên ngoài, tất nhiên đã không đến làm phiền tiểu thư. Người cũng nói, Tam phòng
nhất vinh câu vinh, nhất tổn hại câu tổn hại, thể diện là một thể, gia pháp sâm
nghiêm, nô tỳ không dám không an phận thủ thường, cũng không dám mơ đến của hồi
môn của phu nhân, chỉ muốn bỏ ra một phần sức lực……”
Lâm Cẩn Dung cúi mắt, đứng yên, thản nhiên nói: “Thật
ra giúp thì không khó, ta chỉ sợ nếu có sơ xuất, di nương không buông tha ta,
phụ thân không buông tha ta, Ngũ ca oán trách ta, nương lại giận ta, thể diện
của Tam phòng cũng mất hết. Ta cũng không còn mặt mũi, ta còn chưa nghị thân
nữa đây.”
Hoàng di nương vội ngọt ngấy tươi cười: “Sẽ không, sẽ
không. Tiểu thư lo lắng như vậy, thật sự có tâm. Dù thế nào…… Ta cũng sẽ không
oán trách người, những người khác cũng sẽ không biết được.”
Lâm Cẩn Dung cười thầm, lại nhíu mày: “Ta vốn định
viết một giấy cam kết cho di nương, nhưng lòng người khó dò, ta sợ một ngày
kia, có người nói ta tính kế với di nương, lấy tiền của huynh trưởng. Một mảnh
hảo tâm, ngược lại thành lòng lang dạ thú.”
Hoàng di nương trong lòng thầm mắng một tiếng tiểu hồ
ly, lại cười nói: “Làm sao có thể? Phẩm hạnh của tiểu thư ta còn không rõ sao?
Bằng không, cũng sẽ không tùy tiện đem mấy thứ này tới đây. Đương nhiên rồi, sẽ
không khiến tiểu thư vất vả không công, mỗi một lượng bạc không phải có thể
kiếm 50 văn tiền sao? Tiểu thư cứ trừ đi 10 văn tiền làm lợi tức.” Đây là ám
chỉ Lâm Cẩn Dung đừng hòng che mắt nàng, nàng biết được giá cả cụ thể.
“Ta sao có thể tham tiền của di nương cùng Ngũ ca? Tâm
ta vẫn còn chưa ngoan tuyệt đến vậy.” Lâm Cẩn Dung vẫn là do dự, cau mày suy
nghĩ hồi lâu, thử nói: “Nếu không, di nương viết chứng từ cho ta?”
Hoàng di nương nghẹn khuất muốn chết, nàng đưa tiền
tài cho người ta, người ta chẳng những không viết chứng từ cho nàng, còn bắt
nàng phải viết? Đạo lý gì đây?
Lâm Cẩn Dung dường như không hề cảm thấy sự nghẹn
khuất của nàng, chỉ lo chạy tới mài mực trải giấy: “Di nương chắc hẳn đã đếm
qua số lượng vàng bạc, nhưng tiền tài qua tay, chúng ta nên giáp mặt tính toán
cho rõ ràng, sau đó di nương lại viết chứng từ cho ta, nói rằng, đem số vàng
bạc này ủy thác để ta toàn quyền xử trí, theo như giá cả ở Bình châu, nếu cao
thấp thế nào, cũng không thể oán ta.”
Nàng có ngốc mới viết chứng từ này, muốn viết cũng
phải để Lâm Cẩn Dung viết cho nàng mới đúng. Hoàng di nương nhíu mày nói:
“Không viết. Dù sao nô tỳ tín nhiệm tiểu thư là được.”
Lâm Cẩn Dung cũng không để ý cầm tay nàng: “Di nương,
tương lai khi chúng ta giao trả số tiền, ngươi không viết, ta không dám lấy.”
Lại nhìn nàng chăm chú, chậm rãi nói: “Di nương lá gan lớn như vậy, chỉ bằng
mấy câu nói đó đã tìm tới chỗ ta, tất nhiên đã sớm suy nghĩ đường tiến đường
lui thì còn gì phải sợ? Sợ ta ăn hết số vàng bạc này của ngươi sao? Mí mắt của
ta cũng không nhỏ bé như vậy.”
Ánh mắt Hoàng di nương dần ảm đạm, không sai, nàng
thật sự lo lắng vạn phần chu toàn mới dám đi bước này. Từ nhiều năm trước tới
nay, nàng có thể được như bây giờ, không phải chỉ trông vào vận khí. Nàng nhẹ
nhàng gật đầu: “Được, ta viết. Nghĩ đến thân phận tiểu thư, lại có trí tuệ như
vậy, sẽ không để ý đến mấy lượng vàng bạc vụn vặt này.”
Uy hiếp nàng nha…… Không đáng. Tương lai Hoàng di
nương thật sự sẽ có lợi từ giá chênh lệch kia ở Bình châu, nhưng cái khác thì
sao, tất nhiên đều là của nàng, nàng không thể làm việc không công. Núi vàng
núi bạc, đều là tích tiểu thành đại. Lâm Cẩn Dung khẽ nhếch khóe môi, tùy tay
cầm lên một thỏi vàng, cảm giác lạnh lẽo trầm trọng, kiên định cực kỳ này, nàng
thật sự rất thích.