Con người khi có việc vui tràn đầy tinh thần, Lục lão
ông mấy ngày nay có thể nói là nhẹ nhõm nhất trong nhưng năm gần đây, nhàn rỗi
vô sự ở hành lang chăm chim tước, tỉa hoa, bệnh cũ ho khan tuy rằng ngẫu nhiên
sẽ húng hắng một chút, nhưng cơ bản không ảnh hưởng lắm. Thấy Lục Giam đến đây,
trên mặt nở rộ tươi cười: “Nhị lang hôm nay đã đến những nhà nào rồi? Những
ngày sau đã an bài ra sao?”
Lục Giam cùng hắn nhất nhất xin phép qua rồi nói:
“Ngày mai muốn đến chỗ Chư tiên sinh bái tạ, buổi tối trở về nhà ngoại tổ phụ.”
Sau đó cười cười: “Muốn mang A Dung đi bái kiến sư mẫu, Chư sư mẫu cũng đã mời
nàng đến chơi.”
Lục lão ông hừ hừ một tiếng: “Này cũng là lễ tiết. Khi
con ở thư viện Chư sư mẫu đối với con rất chăm sóc, cũng nên đáp tạ người ta
một phen, lễ vật không thể bạc bẽo.”
“Vâng.” Lục Giam bưng ấm trà châm trà cho hắn, nước
trà sắc vàng rót vào chén trà màu thiên thanh, nổi lên mấy đóa hoa bọt nước
xinh đẹp.
Lục lão ông nhìn hắn tuổi trẻ trầm tĩnh, âm thầm thở
dài, bưng lên chén nhấp một ngụm, thản nhiên nói: “Nghe nói nàng hôm nay liên
tục đuổi đi ba người?”
Lục Giam sớm có chuẩn bị, đứng dậy nói: “Kỳ thật Thải
Hồng là ý tứ của tôn nhi, nha hoàn và nhũ mẫu của A Dung, lúc trước đã sớm
quyết định rồi, muốn chuyển ra ngoài để gả đi, đã chọn chất nhi của Hồ ma ma,
là Hồ Tam đi theo Phạm Đại quản sự làm việc. Vốn muốn để mẫu tử các nàng lưu
lại xem phòng ở, đến lúc đó xuất giá, ai ngờ nha hoàn kia hôm nay đột nhiên
phát bệnh, nhũ mẫu lo lắng, liền đi theo chăm sóc.”
Lục lão ông không nói, vẻ mặt nghiêm khắc nhìn hắn.
Lục Giam biết vâng lời đứng đó, không có nửa điểm chột dạ hoặc là sợ hãi.
Sau một lúc lâu, Lục lão ông mới thu hồi ánh mắt, thản
nhiên nói: “Ta muốn con đối tốt với nàng, cũng không phải là muốn con vô luận
đại sự tiểu sự đều dung túng, có một số việc không thể nhượng bộ, đừng đi theo
con đường mòn của phụ thân con. Một nhà, rốt cuộc cũng nên do nam nhân làm
chủ.”
Lục Giam cũng không biện giải, chỉ nói: “Chúng con còn
trẻ lúc trước chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, lần này nhập kinh, lại
thỉnh danh y điều trị, hơn phân nửa rất nhanh có thể có tin vui. Tôn nhi vừa
mới bước vào con đường làm quan, cần gì vì loại sự tình này khiến nội bộ không
vui?”
Lục lão ông khép hờ mắt nói: “Lại cho các con thời
gian một năm, bằng không đến lúc đó cũng đừng trách ta. Ta vì các con chọn
người đắc lực, tiền bạc cũng chuẩn bị xong rồi, từ nay trở đi sẽ có người đưa
tới, đi đi!”
Lục Giam đứng dậy, im lặng thi lễ, rồi lui xuống.
Lâm Cẩn Dung tỉnh lại, uống nước ô mai ướp lạnh Đậu
Nhi đưa lên, tự giác lên tinh thần không ít, nhân tiện hỏi: “Nhị gia đâu?”
Đậu Nhi vội nhất nhất kể lại việc vừa rồi, Anh Đào thì
nói thẳng: “Thật sự là không thể tưởng được Quế ma ma cố ý đến trước mặt Nhị
gia cầu tình, không biết nàng ta muốn cầu cái gì đây?”
Vậy không phải khiến Lâm Cẩn Dung ngột ngạt sao? Đậu
Nhi lập tức trừng mắt nhìn Anh Đào liếc mắt một cái, Anh Đào hoảng hốt vì lỡ
lời, vội che miệng, tìm cớ lui ra ngoài. Đậu Nhi thấy thần sắc Lâm Cẩn Dung
không có biến hóa gì đặc biệt, chậm rãi nói: “Vừa rồi thu thập một ít quần áo,
sách của Nhị gia còn phải hỏi qua hắn mới dám thu thập. Lần này nhập kinh, nhân
thủ sợ là không đủ, Song Phúc cùng Song Toàn tuổi cũng nhỏ, nên chọn thêm hai
ma ma đắc lực, thiếu phu nhân xem có thể chọn hai người nào đi không?”
Trong phòng lập tức đuổi đi hai người, thật sự là
thiếu nhân thủ. Người này, nàng muốn trọng dụng, cũng không thể tùy ý để Lục
lão phu nhân, Lâm Ngọc Trân lung tung ban người. Lâm Cẩn Dung nói: “Đã biết để
ta suy nghĩ xem.”
Chợt nghe Anh Đào ở bên ngoài nói: “Nhị gia đã trở
lại.”
Ngay sau đó Lục Giam đi vào ánh mắt chuyển trên người
của Lâm Cẩn Dung: “Tỉnh rồi sao? Nghỉ ngơi có vẻ khá tốt, lên tinh thần rất
nhiều.”
Lâm Cẩn Dung hướng hắn mỉm cười thấp giọng nói: “Hoàn
hảo.” Nàng không cắm châu sai trâm cài, chỉ vấn gọn tóc dài, dùng dải lụa buộc
búi tóc, áo trong xanh lá mạ bên ngoài cũng chỉ khoác áo bào mỏng sắc xanh
ngọc, nhìn vừa nhẹ nhàng khoan khoái lại kiều mỵ.
Lục Giam chỉ cảm thấy mỗi một chỗ trên người không ngờ
cũng giống như tâm tình của hắn, thập phần không bình tĩnh, có một cỗ lực lượng
ở bên trong chuyển động, thời khắc muốn chui sâu vào trong, nhưng hiện tại rõ
ràng còn không phải là thời điểm đó. Miễn cưỡng kiềm chế, đi đến bên cạnh Lâm
Cẩn Dung ngồi xuống, dùng khẩu khí lơ đãng nói: “Bảo người đưa Thải Hồng đến
chỗ A Vân, muội ấy vừa mới đáp ứng ta, sẽ chiếu cố Thải Hồng.”
Lâm Cẩn Dung hơi kinh hãi, nghiêm túc nhìn hai mắt của
Lục Giam, nói: “Được.”
Lục Giam liền cúi mắt, nắm tay nàng đang đặt lên vạt
áo sắc xanh ngọc, ở giữa hai ngón tay ma sát hai cái: “Vừa rồi ta đã bẩm báo tổ
phụ, sáng sớm ngày mai nàng sẽ theo ta đến bái phỏng Chư tiên sinh cùng sư mẫu,
buổi tối đến nhà nhạc phụ dùng cơm chiều, đã sai người đi báo, nàng có tinh
thần không?”
Năm đó hắn thi đỗ trở về, muốn đi đâu nàng cũng không
biết, lại càng không muốn nói mang theo nàng xuất môn. Lâm Cẩn Dung nhìn chằm
chằm tay Lục Giam và tay nàng giao nhau, hơi có chút cảm khái, thấp giọng nói:
“Tin tức chàng thi đỗ vừa trở về, ta đã sai người mang quà tặng đáp tạ tiên
sinh. Nghĩ rằng chàng về nhất định sẽ đến đó, sớm đã chuẩn bị lễ vật, chính là
không nghĩ tới ta cũng đi cùng chàng, vì vậy chưa chuẩn bị quà tặng cho Chư sư
mẫu. Để ta đi chuẩn bị.”
Lục Giam gật gật đầu, Lâm Cẩn Dung thừa dịp nhắc nhở
hắn: “Nhân thủ không đủ, cần thêm hai người đắc lực để ý việc vặt, Phương Trúc
ở lại trong nhà càng đắc dụng vì vậy không đi với chúng ta, ta muốn hỏi người ở
chỗ mẫu thân tới đây hỗ trợ, chàng thấy thế nào?” Nàng nói mẫu thân, tất nhiên
là chỉ Đào thị, mà không phải là Lâm Ngọc Trân.
Lục Giam hơi hơi nhíu mày, Lục gia không phải không có
ai hữu dụng, Lâm Cẩn Dung đến hỏi Đào thị, dù thế nào cũng tỏ vẻ không tin Lục
gia, có ý tứ xa lạ với Lục gia vậy, dừng ở trong mắt những người khác trong Lâm
gia, Đào gia đều nhìn ra vài phần ý tứ khác, thật sự không ổn. Cũng không tiện
nói thẳng, chỉ hàm hồ: “Vừa rồi đi gặp tổ phụ, nói là thay
chúng ta chọn hai
người, hộ tống chúng ta lên kinh, qua hai ngày sẽ tới đây vấn an dập đầu. Nếu
không, nàng nhìn xem trước rồi nói sau?”
Lâm Cẩn Dung biết hắn không đồng ý, nhưng biết tính
tình của hắn, cũng không nói nhiều, dùng chuyện khác xí xóa cho qua.
Ở chung lâu như vậy, nàng có tâm tình gì, Lục Giam
cũng hiểu, nhận ra nàng không hài lòng, nhưng cũng giả vờ như không biết, chỉ
kể lại một số chuyện kỳ văn dị sự cho nàng nghe. Lâm Cẩn Dung quả nhiên bị hấp
dẫn, nằm trên tháp, chống cằm nghe hắn nói tỉ mỉ, chỗ nào cảm thấy hứng thú sẽ
hỏi nhiều vài câu. Lục Giam thấy nàng cảm thấy hứng thú, càng thêm ra sức kể
chuyện.
Hai người một hỏi một đáp, bất tri bất giác trời đã
tối. Đậu Nhi dẫn người đem cơm canh mang lên, Lâm Cẩn Dung vốn không muốn ăn,
thấy Lục Giam ngon miệng, cũng uống thêm một bát cháo hoa. Sau khi ăn xong Lục
Giam đến vấn an Lục lão phu nhân cùng Lâm Ngọc Trân, nàng và đám người Đậu Nhi
thương lượng nên thu thập hành lý thế nào.
Vài nha hoàn đều chưa từng rời xa nhà, Đậu Nhi cùng
Anh Đào tuy rằng hưng phấn, cũng vẫn kiềm chế được, Song Phúc, Song Toàn thì
thật sự kích động, không khỏi hỏi Lâm Cẩn Dung, đến kinh có thể thấy hoàng đế
không, là ngồi thuyền hay là ngồi xe ngựa.
Anh Đào đả kích hai người: “Thiếu phu nhân chưa từng
đến đó, làm sao mà biết? Nếu muốn biết, không ngại chờ Nhị gia trở về thì hỏi
Nhị gia a?”
Song Phúc cùng Song Toàn hôm nay mới chứng kiến uy
phong của Lục Giam, làm sao lại dám? Lập tức rụt lui cổ, nói: “Vẫn là không nên
hỏi, nếu Nhị gia chê chúng ta nói nhiều, không cho chúng ta đi thì làm sao bây
giờ?”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe Lục Giam ở ngoài mành khụ
một tiếng, vài nha hoàn nhất tề ngậm miệng, hành lễ vấn an, xách hài, phụng
trà, đưa nước ấm. Mọi việc xong xuôi, lại lặng yên không một tiếng động lui
xuống.
Lâm Cẩn Dung đem danh mục quà tặng lấy ra cho Lục Giam
xem: “Đây là quà tặng cho tiên sinh cùng sư mẫu, chàng xem xem có chỗ nào không
ổn hay không?”
Lục Giam nhìn lại, đồ ăn tinh xảo chiếm đại đa số, còn
lại là chút văn chương giấy tờ cũng mấy kiện vải, tuy rằng tầm thường nhưng lợi
ích thực tế, thực phù hợp với phong cách của Chư tiên sinh, liền nhân tiện nói:
“Ổn rồi, cứ như vậy đi.”
Lâm Cẩn Dung liền thu lại, cười nói: “Ngày mai còn
muốn hướng tiên sinh cầu nhân tình, đem tiểu Thất đệ dẫn về nhà chơi mấy ngày,
bằng không sợ là hồi lâu mới có thể gặp lại.” Gặp lại có lẽ là chuyện hơn một
năm nữa.
Lục Giam đáp ứng: “Ta nhớ kỹ.” Dừng một chút, nói: “A
Dung, vừa rồi tổ mẫu biết được Quế Viên cùng Quế ma ma đều đi ra ngoài, lo lắng
bên cạnh nàng không có người dùng, cũng lo lắng chúng ta không có ma ma lớn
tuổi trông chừng, đạo lí đối nhân xử thế có thể xảy ra sai lầm, quyết ý để Sa
ma ma đi theo chúng ta lên kinh, nàng thấy thế nào?”
Sa ma ma tuy rằng không phải người xấu, nhưng dù sao
cũng là người bên cạnh Lục lão phu nhân, nếu đi theo, Lâm Cẩn Dung hiểu được
tâm nguyện của bản thân muốn đến chỗ này chỗ kia sợ là không thể thực hiện,
nhưng cũng hiểu được dưới tình hình vừa đuổi Thải Hồng đi, tuyệt đối không thể
cự tuyệt. Huống chi, có thể khiến Lục lão phu nhân bỏ những thứ yêu thích, chỉ
sợ chính là Lục Giam thỉnh cầu, nếu như thế, tất nhiên chỉ có thể thản nhiên
chấp nhận, Lâm Cẩn Dung liền cúi mắt đáp ứng: “Tổ mẫu đã an bài thế nào thì như
thế đi.”
Lục Giam liền nắm tay nàng, hòa nhã nói: “Sa ma ma từ
trước đã cùng nàng quản lý công việc, không phải người nhiều chuyện, cũng có
năng lực. Có bà ở bên trong trạch giúp nàng chiếu cố, có thể giúp nàng đỡ tốn
rất nhiều tâm lực, ta cũng yên tâm. Đậu Nhi rốt cuộc vẫn quá thành thật, Anh
Đào thông minh có thừa, trầm ổn không đủ……”
Lâm Cẩn Dung không yên lòng nghe, phút cuối cùng lại
hỏi hắn: “Việc trong nhà chàng đã tính toán bao lâu rồi?” Từ lúc hắn chuẩn bị
lễ vật cho Lâm Ngọc Trân, Lục Vân, lại xử lý một loạt sự tình, hoàn toàn không
phải là đột phát, hắn đã quyết ý muốn đem hết thảy đều nắm trong tay.
Lục Giam ngẩn ra, lập tức giương mắt nhìn thẳng nàng,
thản nhiên nói: “Từ mùa hè năm trước, luôn đợi thời cơ. A Dung, ta chỉ là muốn
sống với nàng thật vui vẻ, đến bây giờ nàng vẫn còn chưa rõ ràng sao?”
Từng bước ép sát, Lâm Cẩn Dung chỉ cảm thấy bị hắn
khiến cho không thở nổi, cúi mắt ngồi một lát mới thấp giọng nói: “Ta hiểu
được.”
“Nàng vẫn chưa hiểu được. Nếu nàng thật sự hiểu, nàng
sẽ không như vậy. Nhân sinh khổ đoản, ai biết được bản thân có thể sống bao
nhiêu năm?” Lục Giam nâng tay lên, ở trên mặt Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng xoa nắn,
ôm nàng vào lòng, Lâm Cẩn Dung yên lặng nằm trong lòng hắn, mở to hai mắt nhìn
ngọn đèn đang đung đưa phía sau hắn, xác thực, đại khái là không được mấy năm
nữa.