Không biết khi nào thì trời mưa, hạt mưa đánh vào cửa
sổ, phát ra thanh âm tịch mịch, Lục Giam một đêm ngủ không an ổn, nghe được
tiếng vang cũng tỉnh lại.
Hắn trợn tròn mắt nhìn trướng đỉnh tối như mực trong
chốc lát, bên môi lộ ra mỉm cười, nhẹ nhàng giật giật tay chân, hướng dựa vào
bên cạnh Lâm Cẩn Dung, dính sát vào nhau, ôm thắt lưng nàng, ở bên tai nàng
thổi khí.
Lâm Cẩn Dung đang ngủ say, có chút phiền chán đẩy hắn.
Lục Giam nhẹ nhàng cắn một cái lên đầu vai nàng, đầu lưỡi lại liếm chỗ mẫn cảm
trên tai nàng vài lần. Quả nhiên, Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng phát ra một tiếng thở
dài hờn tức: “Lại trời mưa ư?”
“Ân.” Lục Giam đặt nàng dưới thân, cúi đầu hôn tiếp.
Lâm Cẩn Dung hơi hơi nhắm mắt, nhỏ giọng nói: “Còn
muốn ở nhà cũ bao lâu? Cũng không biết Đậu Nhi các nàng thu thập hành lý thế
nào.”
Từ trước mấy ngày qua nhà cũ tế tổ, trời luôn mưa,
bỗng nhiên to, bỗng nhiên nhỏ, thật sự triền miên. Thời tiết như vậy không
thích hợp ra ngoài, hơn nữa trong thành Bình châu luôn luôn có vô số người biết
hoặc là không biết muốn mời khách, ngày ngày uống rượu khiến Lục Giam chịu
không nổi, Lục lão ông đau lòng vô cùng, bốc cát trạch về ngày đẹp xong, rõ
ràng bảo tiểu phu thê hai người ở trong này lâu thêm mấy ngày, trốn được thì cứ
trốn, trở về thì trực tiếp đi Bình Tể tự lễ tạ thần.
Lục Giam thật ra rất thích nhà cũ thanh tịnh, cũng hay
cùng tộc nhân lui tới nói chuyện, Lâm Cẩn Dung lại không thích nơi này, chỉ cảm
thấy áp lực nặng nề. Hơn nữa có Tống thị ở đó, lại làm cho người ta cảm thấy
không chỗ nào thoải mái, mỗi khi có mèo từ trên đầu tường chạy tới, nàng lại
cảm thấy có ánh mắt ở trong góc nhìn chằm chằm nàng.
Bên ngoài rốt cục chiếu vào một tia sáng, Lục Giam thở
dài một hơi, nói: “Nếu nàng không thích ở chỗ này, buổi chiều chúng ta thu thập
trở về.”
Lâm Cẩn Dung kéo tóc đang rối loạn sang một bên, oán
giận nói: “Ta vẫn thấy nơi này rất vắng vẻ, âm u lại ẩm ướt, luôn luôn có động
tĩnh không rõ nguyên nhân.” Tuy nhà cũ ở trong tay Lục Thiệu được tu sửa một
lần nữa, chung quy vẫn không sửa được vận mệnh kia.
Lục Giam mở bàn tay ẩm ướt mồ hôi của nàng ra, cùng
mười ngón của nàng giao nắm: “Ngày bé ta cũng nghĩ như thế, mỗi lần trở về nhà
cũ đều đặc biệt không được tự nhiên.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Ta nghe người ta nói, tổ tiên từng
chống đỡ được tàn binh của Đại Vinh nhờ nhà cũ này, bảo vệ già trẻ trong tộc?”
Lục Giam thập phần khẳng định nói: “Đúng. Tuy nói lúc
ấy bất quá chỉ là chút quân lính tản mạn, nhưng nếu không có nhà cũ, hoặc là
nhà cũ không chắc chắn, tộc nhân Lục gia hẳn là sẽ bị tàn sát.”
Lâm Cẩn Dung trong lòng vừa động: “Vậy nếu hiện tại
đột nhiên phát sinh tai ương, mọi người sẽ làm sao đây?”
Lục Giam nói: “Ở phía đông nam của từ đường có treo
một cái chuông lớn, thời điểm có đại sự sẽ có người tới gõ, tiếng chuông vang
lên, nhà cũ phải mở cửa tiếp nhận tộc nhân.”
Lâm Cẩn Dung buông lỏng tâm tư: “Hôm nay trời vẫn mưa,
ngày mai chúng ta trở về đi, ta còn có rất nhiều việc muốn công đạo Tam ca,
cũng không yên tâm để các nàng thu thập hành lý.”
Ngày kế, buổi sáng mặc dù không mưa, nhưng sắc trời
vẫn âm u. Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung được Tống thị tiếp đón, ngồi xe trở lại
Bình châu. Trên đường nhiều ngày đọng nước, lầy lội khó đi, tuy là trâu bò kéo
xe, vẫn hao hết khí lực. Tới giữa trưa, đã nhìn thấy thành Bình châu ở xa xa,
đột nhiên trời lại mưa, đầu tiên là mưa nhỏ, tiếp theo liền biến thành mưa to,
không có ô lớn che chắn, xa phu và đám người Trường Thọ đi theo chỉ khoác áo
tơi đấu lạp căn bản che không nổi, không cần nói đi đường, ngay cả hô hấp đều
khó khăn, Lục Giam liền sai người đi trước tìm nhà nào đó để trú mưa.
Miễn cưỡng đi được ước chừng nửa dặm đường, mới thấy
trong màn mưa trắng xoá mơ hồ có gian phòng, xa phu vui mừng đến cực điểm, trở
lại vung roi gõ vào thành xe, lớn tiếng nói: “Nhị gia, hạ nhân nhớ rõ ở phía
trước có quán trà nhỏ, chúng ta đến đó nghỉ chân một chút, cũng có thể uống một
bát canh nóng cho ấm người.”
Lục Giam vội đáp ứng: “Chạy nhanh đi, bảo chủ quán hầm
canh gừng cho mọi người uống, đốt chậu than, chờ mưa nhỏ thì rời đi không cần
tiếc rẻ tiền bạc.”
Nhìn thấy hy vọng, không riêng gì con người có tinh
thần, mà ngay cả trâu và ngựa cũng đều tinh thần tỉnh táo, liều mạng đi về phía
trước. Rất nhanh đến trước cửa, Trường Thọ lớn tiếng hô quát vài tiếng, có
người khoác áo tơi đấu lạp bước nhanh ra nghênh đón, cùng Trường Thọ nhỏ giọng
nói chuyện, lại dẫn Trường Thọ đi vào.
“Nên trách ta, sớm biết rằng nên chờ trời hết cơn thì
hẵng đi.” Lâm Cẩn Dung nhấc lên một góc màn xe nhìn ra bên ngoài, thấy ở hành
lang quán trà đó có rất nhiều ngựa, người qua đường, bên trong lại chật ních
người, trong lòng biết như vậy chỉ sợ là mặc kệ bỏ ra nhiều tiền cũng khó tìm
được chỗ trú mưa uống canh gừng, còn có chút hối hận áy náy.
Lục Giam thấy rõ cảnh tượng trước mắt, không khỏi cũng
hít một tiếng: “Cũng không phải lỗi một mình nàng, chúng ta cùng Anh Đào, Song
Toàn có thể tránh ở trong xe, chỉ cần lão Vương cùng Trường Thọ có chỗ trú là
được.”
Chợt thấy Trường Thọ bước nhanh chạy đến, cười to nói:
“Nhị gia, vận khí tốt, Ngô Nhị gia ở đây, còn độc chiếm một gian phòng, có tiểu
hỏa lò, mời người vào nghỉ chân.” Tiếp theo chỉ thấy Ngô Tương một thân áo xanh
trắng trong thuần khiết, đứng ở hành lang hướng nơi này nhìn qua, trên mặt mặc
dù tươi cười, biểu tình lại cực kỳ điềm đạm, người cũng hao gầy không ít, không
nhìn thấy thần sắc mọi sự không để ở trong lòng lúc trước nữa.
Quả nhiên là cực kỳ để ý, Lâm Cẩn Dung không khỏi thầm
thở dài, quay đầu nhìn Lục Giam: “Làm sao bây giờ?”
Lục Giam nói: “Luôn muốn gặp một lần, hắn chỉ sợ cũng
phải đi Giang Nam nhậm chức, nếu ngẫu ngộ, thì cũng nên tuân theo thôi.” Vì thế
bảo xa phu dẫn xe tới hành lang, sai Trường Thọ cầm ô lớn tới đây, tự tay ôm
Lâm Cẩn Dung đưa đến hành lang. Lâm Cẩn Dung đứng vững, chân váy và hài đều
sạch sẽ, không bị dính một giọt mưa, lại ngẩng đầu lên, liền chống lại tươi
cười của Ngô Tương, cũng làm bộ như không có việc gì đối với Ngô Tương thi lễ:
“Đã lâu không gặp Ngô Nhị ca.”
“Đã lâu không gặp.” Ngô Tương ôm quyền hoàn lễ: “Vốn
nghĩ đến trước khi đi sẽ không gặp muội, ai ngờ vẫn có thể gặp một lần. Chúc
mừng trước.”
Lâm Cẩn Dung có rất nhiều lời muốn nói với hắn, nhưng
thấy an ủi cũng không phải thứ Ngô Tương cần, nàng
cũng không thích hợp để nói,
nhân tiện đáp lời: “Ta cũng chúc mừng Ngô Nhị ca.”
Lục Giam ở một bên lau sạch bùn bẩn trên hài, cùng Ngô
Tương ôm quyền nói: “Đi vào nói chuyện.”
“Ta đưa vài bằng hữu ra khỏi thành, ai ngờ thời tiết
lại cổ quái như vậy, bất đắc dĩ phải tới đây, ta còn không mang áo tơi ô che,
nếu không phải may mắn nhìn thấy quán trà này, hôm nay xem như chật vật muốn
chết. Vừa đem xiêm y hong khô, lau hài, các ngươi đã tới rồi.” Ngô Tương ngồi ở
phía trước cửa sổ, cúi mắt cầm ấm trà trên tiểu hỏa lò nâng lên, chậm rãi rót
vào chén thô ráp trước mặt Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam: “Ở đây chỉ có thứ này,
chấp nhận đi. Ta đã sao qua trà, như vậy cũng tính là có hương thơm rồi.”
Lâm Cẩn Dung việc bưng chén trong tay: “Sạch sẽ là tốt
rồi.” Lại mang theo vài phần ngạc nhiên: “Ta nhớ rõ Ngô Nhị ca từ trước thập
phần chú ý ẩm thực, tại sao lần này không chê a?” Khi đó Đào thị mang theo Ngô
Tương đến Thanh châu, Ngô gia còn cố ý vì Ngô Tương mang theo đầu bếp.
Ngô Tương lạnh nhạt cười: “Con người luôn biến đổi.
Lúc trước, chuyện muội thấy rất quan trọng, đột nhiên một buổi sáng thức giấc,
liền cảm thấy không còn quan trọng nữa.” Lại hỏi Lục Giam: “Mẫn Hành tính khi
nào thì khởi hành?”
“22 tháng này, Mậu Hoành thì sao?” Lục Giam mang theo
vài phần thật cẩn thận.
Ngô Tương cười cười: “Ta ngày kia đi rồi. Nếu ngươi có
rảnh, không ngại đến đưa tiễn ta.”
“Gấp như vậy sao?” Lâm Cẩn Dung thấy hai người Lục
Giam cùng Ngô Tương tuy rằng cố gắng duy trì sự thân cận, nhưng thủy chung vẫn
mang theo chút khô cằn, không thể tìm thấy vẻ hòa hợp lúc trước, đành phải nhờ
nàng nhiều lời nói mấy câu: “Thời tiết không tốt, Ngô Nhị ca không bằng nghỉ
thêm mấy ngày, chờ thời tiết đẹp rồi hẵng đi?”
Ngô Tương không sao cả nói: “Sớm hay trễ cũng đều phải
đi, dù sao là ngồi thuyền, vừa vặn có thể ngắm cảnh mưa ven sông.”
Lâm Cẩn Dung nhịn nhẫn, nhỏ giọng nói: “Ngô Nhị ca,
chỉ có một mình huynh đi sao?” Nàng tò mò, sao thủy chung không thấy Ngô Tương
đàm luận việc nghị thân? Hắn thi đỗ tiến sĩ, chắc là có vô số người đánh nhau
vỡ đầu cũng muốn kết thân mà. Nếu có người bồi hắn xuống Giang Nam, có thể khai
đạo cho hắn, hắn có thể thoải mái hơn, sớm một chút tỉnh táo trở lại.
Ngô Tương chống lại ánh mắt tràn đầy quan tâm của
nàng, đầu tiên là sửng sốt, lập tức thật sự thoải mái cười to: “Tạ ý tốt của A
Dung, ta đương nhiên là đi một mình, thật ra cũng muốn có người theo giúp ta,
nhưng còn phải chờ đợi duyên phận. Nếu không ta kiên quyết không chịu chấp
nhận, dù sao nối dõi tông đường cũng có Đại ca của ta rồi.”
Lục Giam thấy hắn thật sự nở nụ cười, cũng nhẹ nhàng
thở ra: “Nghe ý tứ của huynh, có phải cũng bị trong nhà ép buộc không?”
Ngô Tương chớp mắt: “Ngươi nói xem? Hai ngày nay tổ
phụ cùng phụ mẫu của ta quả thực không muốn nhìn thấy ta. Ta đành phải trốn đi
thôi.” Không muốn nói chuyện nhiều về đề tài này, giương mắt nhìn màn mưa trắng
xóa ngoài cửa sổ, thở dài: “Mưa sợ là sẽ không ngừng. Gọi bọn họ làm rượu và
thức ăn mang lên, ta mời các ngươi trú mưa, các ngươi mời ta ăn uống, được
không? Lần sau tụ tập cũng không biết là năm nào tháng nào.”
Nếu hết thảy đã phát triển như lúc trước, đây đại khái
chính là lần gặp mặt cuối cùng của ba người. Lâm Cẩn Dung trong lòng có thêm
vài phần ưu thương, nhanh phân phó Anh Đào: “Ngươi bảo Trường Thọ thỉnh chủ
quán chuẩn bị một bàn tiệc ngon lên đây.”
Giây lát, rượu và thức ăn mang đến, bất quá là chút
món ăn dẫn dã mà thôi, chỉ có một vò rượu cũng là rượu ngon Tư Nhưỡng, chôn
xuống gốc mai được 10 năm, vừa mở ra hương rượu tỏa bốn phía, khiến cho người
ta nuốt nước miếng.
Lâm Cẩn Dung vốn định tránh đi, Ngô Tương lại ở trước
mặt nàng đặt xuống một cái chén, nói: “Mẫn Hành, đều là cùng nhau lớn lên, coi
như là huynh muội, ngày sau trời nam đất bắc, hôm nay A Dung cũng đừng tị hiềm,
cùng nhau uống một chén được không? Ta ngày thường không hay uống rượu, hôm nay
cũng phá lệ a.”
Lục Giam nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, thấy nàng ánh mắt
phát sáng, biết nàng tửu lượng tốt, liền ôm lấy vò rượu rót đầy chén cho nàng:
“Không phải là một chén rượu thôi sao? Nếu ta không đồng ý, ngược lại có vẻ ta
keo kiệt quá rồi. Bất quá A Dung không thể uống nhiều, nếu hai người chúng ta
đều say, còn muốn dựa vào nàng chăm sóc đây.”
Rượu qua ba tuần, Lâm Cẩn Dung đột nhiên nhớ lại một
chuyện quan trọng, cười nói: “Ngô Nhị ca, lại nói tiếp, Tam ca ta ở Đình huyện
buôn bán nhỏ, ngày sau sợ là cần huynh chiếu cố nhiều hơn.”
Ngô Tương hỏi: “Muội lại làm sinh ý tới bên đó sao?”
Lâm Cẩn Dung gật đầu: “Đúng. Nghe nói bên kia sinh ý
bảo hóa rất tốt, liền muốn thử xem.”
Ngô Tương cố ý ra vẻ không kiên nhẫn: “Đã biết. Cái
mũi sao lại thính như vậy chứ?”