Đến kinh ngày thứ bảy, Trường Thọ tìm đến, nói Vương
Lập Xuân còn sống, ngày thứ ba hạ sốt, ngày thứ năm đứng lên đi lại, ngày thứ
sáu liền đuổi hắn đi, hắn nhớ kỹ Lục Giam đã phân phó, không dám hỏi nhiều,
không dám nhiều lời, chỉ thanh toán tiền phí nghỉ ngơi và thuốc men xong xuôi,
lại đem mấy lượng bạc lúc trước Lục Giam đặt ở trước mặt Vương Lập Xuân, nói rõ
là cho hắn về thăm lão mẫu. Vương Lập Xuân im lặng ngồi một lát, không chút
khách khí ôm vào trong lòng, rồi đi về phòng ngủ.
Trường Thọ nói đến vẫn còn oán giận: “Chưa thấy qua
người như vậy, ngay cả câu khách khí cảm tạ đều không có. Nô tài ngày thường
đưa thuốc đưa cơm cho hắn nếu chậm trễ một chút, còn bị hắn xem thường a.”
“Cần gì cùng hắn so đo.” Lục Giam bất quá chỉ mỉm cười
rồi quăng việc này ra sau đâu, thời gian nhàn hạ thì chuyên tâm chủ định dẫn
Lâm Cẩn Dung đi chơi du ngoạn xung quanh.
Trong kinh là một nơi chốn phồn hoa khác biệt, Lâm Cẩn
Dung đi theo Lục Giam, thấy đèn rực rỡ sáng bừng cả đêm; thưởng thức qua các
màn xiếc ảo thuật náo nhiệt tân kỳ; Dưới ánh trăng sáng tỏ ban đêm cùng nhau
dắt tay đi qua ngõ nhỏ im lặng, tham dự mấy dạ yến của các phú hộ nghe mấy khúc
ca xướng mới mẻ; Hoặc là ngồi trong nhã gian của một trà tứ u tĩnh, khẽ vén lên
rèm cửa sổ, xem bảo mã hương xe qua lại trên đường, phô kim điệp thúy, cửa hàng
buôn bán, lưu hương tất tả; Cũng từng ở lúc thời tiết nhẹ nhàng, cầm ô lớn bằng
thanh bố, đi dạo ven sông ở Mặc thành, tĩnh lặng ngắm cây cối ở trên cao bị mưa
gió quất ẩm ướt, tường thành làm bằng đá thanh chuyên bị rêu xanh bám đầy.
Đúng là điềm tĩnh an ninh thanh thản chưa bao giờ có,
Lâm Cẩn Dung say mê trong đó, không muốn tỉnh lại.
Đợi cho chư bàn sự vụ đều an trí thỏa đáng, Lục Giam
bắt đầu làm việc, khi Lâm Cẩn Dung đại khái đã quen thuộc với hoàn cảnh mới, dĩ
nhiên đã vào tháng 7.
Một ngày sau giữa trưa, Lâm Cẩn Dung ngủ hơi nhiều,
lúc dậy không có tinh thần, mệt mỏi tựa vào tháp phía trước cửa sổ nghỉ ngơi,
Anh Đào bưng bát ô mai ướp lạnh đến, nói: “Thiếu phu nhân uống một bát đi, mát
mẻ mới có tinh thần.”
Nước ép ô mai trong bát lưu ly sáu cạnh hình thoi tỏa
ra sắc màu tím sẫm, đá múc trên đó còn chưa tan hết, trong suốt sáng lạn, làm
cho người ta lập tức cảm thấy trở nên mát mẻ, có chút tinh thần. Lâm Cẩn Dung
vừa mới đưa tay chạm vào bát lưu ly kia, Sa ma ma liền xốc mành tiến vào, cười
hì hì thi lễ, nhuyễn thanh nhuyễn khí nói: “Thiếu phu nhân, đừng ngại lão nô
lắm miệng, phụ nhân tuổi trẻ đừng nên ăn nhiều đồ lạnh. Ngủ lâu, vận động chút
là tốt rồi, trong viện bồ đào đã chín, thiếu phu nhân không bằng dẫn theo vài
tiểu nha đầu, cầm cây kéo và rổ, đi hái mấy cành xuống, sáng sớm dưa hấu đưa
tới đã được đặt xuống giếng, chờ Nhị gia trở về, ăn rất ngon a.”
“Ma ma nói đúng, nên vận động mới tốt.” Lâm Cẩn Dung
tự biết Sa ma ma suy tính cái gì, liền nhịn xuống, tùy tay đưa bát ô mai ướp
lạnh kia cho Anh Đào ăn.
Nàng không thể không thừa nhận, Lục Giam dẫn Sa ma ma
đi cùng thực sáng suốt. Sa ma ma này, thời điểm lúc trước đi theo lão thái
thái, đối đãi với nàng tuy rằng khách khí, nhưng thủy chung vẫn có khoảng cách,
không xa không gần, nhưng kết hợp với thân phận địa vị, cũng không có gì khó
hiểu; Mà nay, đối đãi với nàng thật ra có vài phần thật tình. Nói không nhiều
lắm, không chọn việc, cho dù có lúc ý kiến khác biệt, cũng có thể lấy phương
thức uyển chuyển, dễ dàng biểu đạt để người khác tiếp thu. Đúng là so với Quế ma
ma hữu dụng hơn rất nhiều.
Phụ nhân dưỡng sinh, đặc biệt muốn có hài tử, phải cẩn
thận mới phải, Sa ma ma thấy Lâm Cẩn Dung nghe lời khuyên, trong lòng có thêm
vài phần vui mừng, nếp nhăn trên mặt giãn ra, không để ý nắng nóng, nhiệt tình
dào dạt chạy tới bảo đầu bếp nấu ăn.
Lâm Cẩn Dung vã nước lạnh vào mặt, thay đổi quần áo
giản tiện để làm việc, đứng ở hành lang nhìn ngôi nhà nhỏ này, lòng tràn đầy
hạnh phúc.
Lục Giam mua viện này, mặc dù so với hoa viên hai nhà
Lâm, Lục không tinh xảo rộng mở bằng, nhưng thắng ở khung cảnh ấm áp, hậu viện
chia làm ba phần, chính viện, tây viện, đông viện. Tây viện làm khách phòng và
chất đống hòm xiểng tạp vật, đông viện là thư phòng của Lục Giam và nơi tiếp
đãi với bằng hữu thân quen. Trong đông viện trồng hoa cúc, tây viện thì trồng
hải đường cùng cây lí, mà chính viện, lại trồng cây bồ đào.
Bồ đào mới trồng, nhưng cành cây đã to bằng cánh tay
nam nhân, xoay xoay khiên khiên hiện ra, phô ra lá cây sum xuê, lấp lánh, một
hàng quả bồ đào nặng trịch treo trên đó, cơ hồ chống đỡ không nổi, gió nhẹ đánh
úp lại, khắp nơi đều tràn ngập mùi hương bồ đào. Đi dưới tàng cây, cũng không e
ngại sẽ bị nắng nóng, cho dù là ngẫu nhiên có mấy tia nắng chiếu xuống, cũng
bất quá là làm đẹp trên gấm mà thôi.
Lâm Cẩn Dung mang theo mấy người Song Toàn, cầm giỏ
đến đó, bỏ lại những quả còn chưa chín, vẫn xanh tươi, còn lại thế nào cũng đều
cảm thấy rất ngon, đều muốn hái xuống. Bất tri bất giác đã đầy một rổ, trên
người đã đổ một tầng mồ hôi, nàng vẫn không muốn dừng tay, cầm cây kéo băn
khoăn nhìn ngắm.
Đậu Nhi đem một bình trà và hai đĩa điểm tâm đặt trên
bàn đá, quay đầu thấy bộ dạng này của nàng, không khỏi cười nói: “Thiếu phu
nhân, lần sau dẫn Nhị gia tới động thủ đi. Quả để trên cành thì có thể thêm
được mấy ngày, hái xuống ăn không hết lại đáng tiếc. Này lại không thể so với ở
quê nhà, không có mấy người quen để đem tặng.”
Thời gian bọn họ đến quá ngắn, tuy rằng cũng đi theo
Lục Giam xuất môn làm khách mấy lần, đến chơi với nữ quyến các nhà, nhưng thiên
nam địa bắc, phong tục tập quán không giống nhau, cũng bất quá chỉ là sơ giao
mà thôi, xác thực không thể tùy tiện cầm mấy thứ này tặng cho người ta. Lâm Cẩn
Dung lúc đó mới ngừng tay, tự tay lấy ra mấy cành bồ đào chín, đưa cho Song
Phúc cùng Song Toàn: “Đi treo rổ lên, rửa sạch hết, rồi đặt vào trong giếng.
Chờ Nhị gia quay trở lại thì ăn. Còn lại thưởng cho các ngươi, tùy các ngươi
khi nào thích thì cứ ăn.”
“Nô
tỳ đi rửa.” Anh Đào thích nhất ăn vặt cùng trái
cây, mới nghe thế đã cười đến mức mắt mị thành khe hẹp, không quên vỗ vỗ rổ nói
với Lâm Cẩn Dung: “Thiếu phu nhân thật sự là người tốt.”
Song Toàn cùng Song Phúc nhanh chạy đến bên miệng
giếng, xắn tay áo quay trục, vớt một giỏ đặt trong thùng gỗ buổi sáng mới thả
vào đó lên, thật cẩn thận đem bồ đào vây quanh dưa hấu, một người giữ dây kéo,
một người quay trục, chậm rãi đem rổ kia thả xuống.
Vài nha hoàn lèo xèo thì thầm vây quanh ở nơi đó ăn bồ
đào, Lâm Cẩn Dung mỉm cười lấy ra đồ may cho Lục Giam, ngồi dưới tàng cây tinh
tế thêu thùa.
Hạ Diệp từ gian ngoài bước nhanh vào, cười nói: “Thiếu
phu nhân, người sai nô tỳ đi tìm mặt tiền cửa hiệu ở các phố xung quanh phố
Phan Lâu rốt cục đã có tin tức, có điều vị trí hơi kém một chút, lại hơi nhỏ,
nhưng thật sự hiếm có a.”
Phố Phan Lâu bán đều là châu báu, vải vóc, hương liệu,
thực hiện ngàn vạn giao dịch, có thể nói là tấc đất tấc vàng, muốn ở chỗ này
tìm gian cửa hàng, thật sự không dễ. Mặc dù là tìm được, cũng chưa chắc có thể
sống yên, các gia các hộ hơn phân nửa đều có người đứng phía sau chống đỡ, cũng
không biết bản thân là ngoại lai, có phải dừng bước ở đây hay không? Lâm Cẩn
Dung hơi trầm mặc, nói: “Tỷ tỷ vất vả, ra bên kia ăn bồ đào nghỉ ngơi một chút,
ngày mai ta sẽ hỏi đến.”
Hạ Diệp đáp ứng, vô cùng cao hứng hướng một bên ăn Bồ
Đào, Đậu Nhi đâm kim thêu xuống hai ba lần, nhịn lại nhẫn, cuối cùng nói:
“Thiếu phu nhân nghĩ thế nào? Cũng không phải không có tiền dùng, hiếm khi được
thoải mái, lại không chịu nhàn rỗi.”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Ngày ngày nhốt trong nhà, ta
sợ ta nhàn rỗi sẽ sinh bệnh, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, vì sao không
kiếm thêm chút tiền?” Nàng còn muốn dùng tiền vào rất nhiều việc, tang sự rồi
xây dựng nhà tình nghĩa tất nhiên là không cần phải nói, còn phải vì tương lai
của hài tử nữa, bảo nàng có thể nào yên tâm thoải mái sống an nhàn?
Đậu Nhi biết khuyên không được, chỉ đành khe khẽ thở
dài, ngược lại nói: “Ngày trôi qua thực nhanh, ngày mai đã là Thất Tịch rồi.”
Lâm Cẩn Dung ngừng thêu thùa trong tay, ngửa đầu nhìn
về mây bay thản nhiên phía chân trời kia, thật lâu sau, mới nói: “Ngày trôi qua
thật sự là nhanh, bất quá chỉ trong nháy mắt, đã là vài năm.”
Gần giờ thân, Lục Giam có việc, cũng hai đồng sự xuất
môn, dọc theo Ngự phố đi về hướng nam, sau khi đi vào ngõ nhỏ, thấy có một loạt
các hàng quán nhỏ, người đến người đi, tiếng hoan hô cười đùa, rất náo nhiệt,
không khỏi hỏi hai vị đồng sự: “Làm cái gì vậy?”
Hai người kia biết hắn đến kinh thành không lâu, không
biết phong tục nơi đây, liền kiên nhẫn cùng hắn giải thích: “Ngày mai là Thất
Tịch, đây là thời tiết để vui chơi, nữ nhân và hài tử đều thích nhất ngày này.
Lục Giáo Thư Lang nếu cảm thấy hứng thú, không ngại đi một chút nhìn xem.”
Lục Giam liếc mắt một cái liền thấy được một tượng đất
nhỏ, tượng đất đó dùng vật liệu gỗ làm bệ, trên người mặc sa la váy bào tinh tế
hai màu hồng và lá cây, trên đầu cài kim châu nha thúy, phá lệ tinh xảo cẩn
thận. Lại thấy dùng sáp ong tạo thành phù nhạn, uyên ương, cá rùa linh tinh di
động trên nước, màu sắc rất đẹp mắt. Không khỏi thầm nghĩ, Lâm Cẩn Dung nhất
định sẽ thích mấy thứ này. Liền cáo từ hai vị đồng sự, trước mua tượng đất nhỏ
kia, lại dọc theo ngã tư đường, nhất nhất nhìn qua, vừa đi vừa mua, cốc chén,
hoa quả, quả thực đa dạng, hương liệu, linh tinh, tất cả đều mua về hết.
Đi đến phía trước, nhìn thấy có người bán cành hoa sen
đôi, rõ ràng là làm giả, Lục Giam cũng không chê, cười tủm tỉm mua về. Chính
hắn muốn giữ phong độ thể diện, toàn bộ nhét vào trong tay Trường Thọ, rả rích
đi tới đằng trước, đáng thương cho Trường Thọ, cầm một đống đồ đầu đổ mồ hôi,
còn phải giơ cao một tay cầm cành hoa sen, trong lúc nhất thời hận không thể
chính mình ba đầu sáu tay mới tốt, không khỏi rầm rì, lạch ba lạch bạch, kêu hộ
vệ đi sau lại đây hỗ trợ.
Lục Giam về nhà đã là đầu giờ dậu, tới hậu viện, thấy
Lâm Cẩn Dung một mình ngồi ở dưới gốc cây bồ đào, cúi đầu thêu thùa xiêm y cho
hắn, trên bàn đá bên cạnh có bày một bình trà cùng một mâm dưa và trái cây,
hiểu được là chờ hắn về nhà để ăn, không khỏi trong lòng tràn đầy ngọt ngào,
giống như hiến vật quý đem cành hoa sen từ sau lưng đưa đến trước mặt Lâm Cẩn
Dung.
Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười, nhẹ giọng
nói: “Chờ chàng đã lâu rồi.”
Lục Giam mặt mày nhất thời lưu quang tràn đầy, thấp
giọng nói: “Ta mua rất nhiều thứ cho nàng, ăn cơm chiều xong chúng ta cùng nhau
xem.”
Lâm Cẩn Dung ôn nhu gật đầu: “Được.” Bởi vì ngọt ngào
khó có được, cho nên càng phải thêm quý trọng.