“Quế ma ma chờ một chút, ta có lời muốn hỏi ngươi. Gần
đây Tứ tiểu thư đang làm những gì?” Lâm Cẩn Âm ôn hòa gọi Quế ma ma vừa ở trong
phòng thỉnh an Đào thị bước ra.
“Hồi Tam tiểu thư. Tứ tiểu thư hiện tại mỗi ngày không
phải sao chép nữ giới thì cũng là luyện chữ đọc sách, bằng không sẽ làm nữ
hồng, phẩm trà.” Quế ma ma trong lòng mâu thuẫn vạn phần, hận không thể đem
chuyện Lâm Cẩn Dung cùng Hoàng di nương thông đồng nói cho Lâm Cẩn Âm nghe.
Cũng không phải do sợ ngày sau sự việc bại lộ bà không tránh khỏi có liên quan,
mà theo trực giác bà cảm thấy chuyện này không ổn, liệu đó không phải là bẫy
của Hoàng di nương chứ?
Lâm Cẩn Âm cười, mắt nhìn chằm chằm Quế ma ma: “Tính
tình của nàng luôn luôn trầm tĩnh, cũng có chút nghiêm túc. Nếu có chuyện gì
không tiện quấy rầy phu nhân, có thể tùy thời đến nói với ta. Ta là thân tỷ tỷ
của nàng, cũng coi như có vai vế, tất nhiên sẽ luôn liều mạng che chở nàng.”
“Không có. Nếu có, nô tỳ nhất định nói với Tam tiểu
thư.” Quế ma ma do dự thật lâu, cuối cùng vẫn buông tha chuyện đó. Tứ tiểu thư
vừa mới nói qua, ai lắm miệng sẽ đuổi người đó ra ngoài, bản thân mình đứng
trông cửa sao có thể làm đạo tặc? Đợi cho việc nếu không thể thành, lại nói sau
cũng không muộn.
Lâm Cẩn Âm nhìn theo Quế ma ma đi xa dần, đôi mi thanh
tú nhíu lại, trầm tư thật lâu, sau đó khe khẽ thở dài, rồi rửa tay đi đến phòng
bếp nhỏ vì Đào thị làm một chút điểm tâm.
Nửa tháng sau, thời gian Lâm Cẩn Dung bị cấm chừng sắp
hết, có thể tự do. Khi nàng đem phần viết tay một trăm lần nữ giới, chữ viết
xinh đẹp tuyển tú đặt ở trước mặt Lâm lão thái gia, Lâm lão thái gia nở nụ
cười: “Chữ viết rất khá. Nhớ rõ tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, gia tộc mới có
thể hưng thịnh.”
Lâm Cẩn Dung gật đầu xác nhận. Nhìn trộm liếc Lâm Thận
Chi một bên vùi đầu viết chữ. Thân mình nho nhỏ của Lâm Thận Chi ngồi chồm hỗm
ở ghế trên, thập phần cố sức ghé vào trên án thư cạnh cửa sổ viết chữ, bộ dáng
rất nghiêm túc. Đang kỳ quái Lâm Thận Chi tại sao đột nhiên trở nên trầm ổn,
chỉ thấy Lâm lão thái gia vuốt râu cười: “Tiểu lão Thất quá mức nghịch ngợm,
tốn nhiều ngày mới khiến nó thu tâm.”
Điều lão thái gia thờ phụng là ngọc không mài không
nên thân, có thể làm cho Lâm Thận Chi thiên tính nghịch ngợm trong một tháng có
được bộ dáng này, chắc là vừa nghiêm khắc vừa dỗ dành, tốn không ít công phu.
Lâm Cẩn Dung nhìn thân mình nho nhỏ của Lâm Thận Chi, hơi nhíu mày, trong lòng
còn có chút chua xót. Những hài tử bảy tuổi khác mới học vỡ lòng, mà hắn giờ đã
bước trên con đường này, bị giam cầm thiên tính, nhưng mà, nàng không thể vĩnh
viễn ở lại Lâm gia, có một số việc nữ nhi cũng không thể thay thế nhi tử, Lâm
Thận Chi phải mau chóng lớn lên, phải thành tài.
Nghĩ đến điều này, ánh mắt Lâm Cẩn Dung lại trở nên
kiên định, mỉm cười nói với lão thái gia: “Nói vậy Thất đệ nhất định khiến tổ
phụ tốn rất nhiều tâm huyết.”
Lão thái gia cười, tràn ngập hào hùng: “Vì phồn vinh
của Lâm gia, không nên để chôn vùi trong tay ta.”
Lâm Cẩn Dung hành lễ cáo lui. Đi ra tới cửa, nàng lại
quay đầu nhìn Lâm Thận Chi, đã thấy đôi mắt to bồ đào đen láy của Lâm Thận Chi
nghịch ngợm nhìn về phía nàng, đầu lưỡi nho nhỏ phấn hồng giống như của thằn
lằn con từ trong miệng nhanh chóng vươn ra rồi nhanh chóng thu trở về. Dĩ nhiên
là bất động thanh sắc đưa lưng về phía lão thái gia hướng nàng làm mặt quỷ.
Tốt lắm, thiên chân vẫn còn. Dù vậy bọn họ đều phải
trưởng thành. Lâm Cẩn Dung ngửa đầu nhìn bầu trời xanh trong, không tiếng động
cười rộ lên, cười đủ rồi, mới trở về nhìn Lệ Chi cũng đang vui mừng: “Đi, chúng
ta nhanh đi thỉnh an lão thái thái, rồi tới thăm phu nhân.”
“Tứ tiểu thư đến?” Thanh Lê cười dài thay Lâm Cẩn Dung
vén mành, thấp giọng nói: “Hôm nay lão thái thái tâm tình khá tốt.”
Lâm Cẩn Dung cười nhìn Thanh Lê liếc mắt một cái, thật
sự là người thủy tinh tâm can, khó trách được mọi người yêu mến. Thanh Lê hiểu
ý hướng nàng cười, quay đầu lớn tiếng nói: “Lão thái thái, Tứ tiểu thư vội tới
thỉnh an người.”
Lâm lão thái thái đang bị Lâm Ngũ đùa giỡn cười khiến
chảy cả nước mắt, nghe vậy thu liễm tươi cười, lấy khăn tay nhẹ nhàng đè khóe
mắt, thản nhiên nói: “Để nàng tiến vào.” Cũng không phải bà còn tức giận Lâm
Cẩn Dung, muốn cố ý gây khó dễ, có điều bà là người quản lý hậu viện, vẻ uy
nghiêm không được để mất.
Lâm Cẩn Dung theo thường lệ hành lễ vấn an, sau đó im
lặng ngồi xuống, thần thái tự nhiên, lễ nghi như thường, cứ như nàng không phải
là người bị cấm chừng vừa được tự do vậy.
Biểu hiện như thế, Lâm lão thái thái cũng không còn
chỗ nào không hài lòng, nhưng lại cảm thấy thực không thích. Cặp song sinh
miệng như bôi mật đường, luôn biết cách làm nũng, biến đổi câu chuyện khiến bà
vui mừng, Lâm Ngũ thì sao, cũng coi như đáng yêu thảo hỉ, hoạt bát hào phóng.
Chỉ so sánh một góc mà nói, hai tỷ muội Lâm Cẩn Dung quá mức nghiêm túc nặng
nề, không thường chạy tới nơi này nói chuyện với bà, còn không biết cách nũng
nịu để người khác yêu thích. Có tâm dạy dỗ vài câu, cũng là bộ dáng không giận
dữ cũng không hé răng nói, giống như kể cả có ai chọc vào mắt các nàng, dường
như cũng không liên quan đến các nàng vậy. Thôi, nương như vậy có thể sinh ra
nữ nhi thế nào chứ? Không giống như Đào thị hỏa bạo không biết nhìn tình huống
đã tốt lắm rồi. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, chỉ cần đừng quá khác người
ta, thì mắt không thấy tâm sẽ không phiền.
Nghĩ đến điều này, Lâm lão thái thái cũng có vài phần
thoải mái, thản nhiên nói: “Mới từ chỗ tổ phụ đến đây?”
Lâm Cẩn Dung thân mình hơi hơi nghiêng về phía trước,
biểu hiện ra tư thái quy củ lễ phép của vãn bối chuyên tâm nghe trưởng bối giáo
huấn: “Vâng. Tổ phụ bảo tôn nữ nên ở trước mặt tổ mẫu tẫn hiếu đạo. Không biết
tổ mẫu mấy ngày nay sức khỏe ra sao?”
Lâm lão thái thái mơ hồ không rõ hừ hừ một tiếng, huấn
đạo Lâm Cẩn Dung vài câu, Lâm Cẩn Dung trả lời một ít việc nhỏ hàng ngày, cũng
hỏi vài câu Lâm Cẩn Dung sức khỏe thế nào. Tổ tôn hai người đối thoại mỗi một
câu đều là quan tâm lẫn nhau, nhưng nghe vào lại giống như người ngoài mới lạ
khách khí.
Lâm Ngũ ở một bên chống má nộn nghe, cười giống như
trăng rằm, nghe thấy hai người hàn huyên xong, xen mồm nói: “Tứ tỷ tỷ đi ra hẳn
vẫn chưa qua thăm Tam thẩm nương đi?”
“Đúng vậy, ta trước tiên muốn hành lễ vấn an tổ phụ,
tổ mẫu rồi mới đến thăm phụ thân mẫu thân.” Lâm Cẩn Dung nhìn Lâm Ngũ liếc mắt
một cái, Lâm Ngũ thiện ý trả lại một nụ cười, coi như đang nói, tỷ yên tâm đi,
có ta ở đây, ta sẽ giúp tỷ.
Lâm Cẩn Dung mỉm cười, lạnh nhạt thu hồi ánh mắt.
Không ai cho không ai cái gì bao giờ, Lâm Ngũ không biết muốn mình thay nàng
làm cái gì đây.
Lâm
lão thái thái nghe xong lời Lâm Ngũ, quả nhiên
nói: “Thôi, Tứ nha đầu cũng đã lâu chưa thấy nương và phụ thân ngươi, làm nữ
nhi cũng vạn vạn lần phải để ý hiếu đạo, đi đi.”
Lâm Cẩn Dung cũng liền thuận thế hành lễ cáo lui, đinh
tới thăm Đào thị.
Lâm Cẩn Dung tiếng bước chân đi xa hẳn, Lâm Ngũ liền
ôm một chân của Lâm lão thái bên người ngồi xuống ghế làm bằng gỗ tử đàn, mềm
nhẹ thay Lâm lão thái xoa bóp, cười nói: “Nhìn thấy Tứ tỷ nha, con đột nhiên
nhớ tới ngày hôm trước, Vân biểu muội nghe thấy nàng thổi sáo, rất là thích,
trăm phương nghìn kế muốn học nàng, nhưng Tứ tỷ trước mặt chúng con lại cự
tuyệt, khiến Vân biểu muội thương tâm thẹn thùng, con khuyên cũng không được.
Con hiểu được Tứ tỷ khi đó vì chuyện bị cấm chừng mà tâm tình không tốt, vì vậy
cũng không thể tùy hứng, kia tuy là biểu muội, rốt cuộc vẫn là khách, lời nói
uyển chuyển cũng sẽ không mất lòng. Lúc này nhìn Tứ tỷ tâm tình đã tốt lên, chỉ
mong về sau nàng cùng Lục muội, Thất muội có thể hòa thuận, con cũng đỡ phải
khó xử.”
Lão thái thái cúi mắt, không nói một lời, dường như
bắt đầu buồn ngủ.
Thanh Lê liền mỉm cười tiến lên đỡ Lâm Ngũ: “Ngũ tiểu
thư, lão thái thái có vẻ đã rất mệt, nếu không, tiểu thư trước đi ra ngoài hít
thở không khí rồi trở về?”
Lâm Ngũ sau lưng nói xấu Lâm Cẩn Dung, để nâng nhà
mình lên. Có điều lại thấy Lâm lão thái thái phản ứng như vậy, không khỏi chột
dạ, trên mặt đỏ ửng lộ ra vài phần xấu hổ, ngượng ngùng đứng dậy, đang muốn ra
bên ngoài, chợt nghe thấy lão thái thái thấp giọng nói: “Thời điểm con không có
việc gì dẫn Bát muội đi ra ngoài chơi đùa, nàng tuổi còn nhỏ, lại là thứ xuất,
nhát gan, con làm tỷ tỷ cũng nên quan tâm, đừng để người ta về sau thấy không
biết là Lâm gia tiểu thư, còn tưởng rằng là một tiểu nha hoàn ở đâu chui ra.”
Lời này chẳng những gõ vào lòng Lâm Ngũ, còn ý chỉ Đại
phu nhân Chu thị. Lâm Ngũ mặt nhất thời hồng giống như sắp chảy máu, chỉ đáp
một lời nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Vâng.” Sau đó lấy tay áo che mặt, nhanh như
bay chạy ra ngoài.
Lâm lão thái thái cúi mí mắt, hừ hừ nói: “Đúng là
chẳng có chuyện gì để bớt lo. Vừa còn thấy nàng hào phóng, tiếp theo đã lộ ra
vẻ hẹp hòi. Chuyện ngày ấy nàng có thể không có chút liên quan sao? Cũng là
người không hiểu đại cục, không biết trước sau.”
Tâm tư này của Lâm Ngũ, quả thực chính là Tư Mã Chiêu
chi tâm người qua đường đều biết (dụng ý của
nàng ai ai cũng có thể nhận ra). Muốn dìm Lâm Cẩn Dung
là tỷ tỷ đứng trước mình, không phải vì muốn gả vào Lục gia sao? Cái gọi là hẹp
hòi, đơn giản chính là Lâm Ngũ nói xấu người khác, âm mưu quỷ kế công phu nhỏ
mọn này thôi. Thanh Lê trên mặt mang theo mỉm cười, ân cần thay Lâm lão thái
thái xoa bóp bả vai, ôn nhu nói: “Các tiểu thư còn nhỏ. Ngày đó ngắm sao, cũng
còn tranh nhau tỏa sáng trước ánh trăng, các tiểu thư bất quá mong muốn được
lão thái thái yêu thương mà thôi.”
Lâm gia các tiểu thư là sao, Lâm lão thái thái tất
nhiên chính là ánh trăng. Thanh Lê nói chuyện khiến Lâm lão thái thái hé ra mặt
cười già nua, bà nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của Thanh Lê nói: “Cũng là nha đầu
ngươi miệng ngọt nhất.” Rồi nhắm mắt, lại đột nhiên nói một câu: “Tứ nha đầu
này, hơn phân nửa là biết mẫu thân không thích, nên cố ý cách xa Vân nhi đây.
Cũng là đứa ngốc, không biết nhìn xa trông rộng.” Lục Giam tuy là người không
biểu lộ vui mừng hay buồn bực, nhưng cũng có tiền đồ, có điều Lâm Ngọc Trân vì
không muốn hắn rối loạn tâm tư, đến bây giờ cũng không có nha hoàn nào dám thân
cận, một mực đều là gã sai vặt hầu hạ, nếu bàn về thực lực, vị tất đã thua kém
Ngô Tương.
Đào thị cùng Lâm Ngọc Trân nhiều năm bất hòa người
trong Lâm gia từ già đến trẻ đều biết, lão thái thái nói ra câu này cũng không
thật sự hướng vào Tứ tiểu thư, chính là mọi người đều thấy một cơ hội cực kỳ
tốt, bỗng nhiên có người không muốn nắm bắt, những người khác khó tránh khỏi
suy nghĩ như vậy, chứng minh bản thân thông minh, người kia vụng về. Thanh Lê
không dám trả lời, chỉ cúi đầu tận lực xoa bóp.
***
“Nương, con tới rồi.” Lâm Cẩn Dung bước vào sân viện
của Đào thị, liền cười hì hì gọi một tiếng, ba bước hai bước chạy tới trước
cửa, mành cũng được người đúng lúc vén lên, người nọ cúi đầu gọi một tiếng: “Tứ
tiểu thư.” Dĩ nhiên là Hoàng di nương. Hoàng di nương mặc váy lục sắc, vấn một
búi tóc đơn giản, chỉ cài một chiếc trâm ngân tố, vô cùng đơn giản, trên mặt
lại tràn đầy ân cần tươi cười.
Lâm Cẩn Dung nhất thời đứng lại, giương mắt nghi hoặc
nhìn về phía Hoàng di nương. Nửa tháng không thấy, Hoàng di nương đã trà trộn
vào trong phòng Đào thị lúc nào? Nàng cùng Hoàng di nương hợp tác là một
chuyện, nhưng nàng không hy vọng Hoàng di nương gây phiền toái cho Đào thị,
kính cẩn nghe theo cũng là một chuyên khác, cũng không bảo Hoàng di nương ở
phía sau ân cần đến trước mặt Đào thị hầu hạ.