Ngày đâu vào đấy trôi qua, đảo mắt liền vào tháng năm,
vô cùng náo nhiệt qua tiết xong, Nghị Lang đã đầy tháng. Lâm Cẩn Dung nghĩ,
sang năm Nghị Lang tròn một tuổi không thể làm lễ sinh thần, không muốn ủy
khuất nhi tử, liền tính vô cùng náo nhiệt làm lễ đầy tháng. Hôm đó, Lâm Cẩn
Dung mĩ mãn tắm rửa một cái, không khỏi cùng Lục Giam thương lượng: “Lễ đầy
tháng ta muốn làm náo nhiệt một chút, chàng cảm thấy thế nào?”
Lục Giam cân nhắc luôn mãi, nói: “Đây là hài tử đầu
tiên của chúng ta, ta cũng muốn làm náo nhiệt chút, nhưng đây là trong kinh,
không thể so với ở nhà, vẫn nên ổn thỏa một chút, tổ chức đàng hoàng nhưng cũng
đừng khiến người lóa mắt.” Hắn chức quan quá nhỏ, lại không có căn cơ, Lâm Thế
Toàn rất biết chọn hàng hóa, Diêu Trác rất biết việc buôn bán, cửa hàng của Lâm
Cẩn Dung trong mấy tháng qua sinh ý càng ngày càng chuyển biến tốt, đã khiến
người chú ý, nên khiêm tốn một chút.
Tuy rằng hiểu Lục Giam an bài như vậy là chính xác ổn
thỏa, Lâm Cẩn Dung trong lòng vẫn thập phần tiếc nuối, không nói gì thêm, chỉ
rũ mắt nhìn Nghị Lang một bên, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn. Nghị
Lang đã mọc tóc máu, béo trắng hơn nhiều, ánh mắt cũng có thần thái, bàn tay
mũm mĩm huy động lung tung, thấy Lâm Cẩn Dung chọc hắn, liền ngốc hồ hồ hướng
tới Lâm Cẩn Dung cười, lộ ra hàm lợi phấn hồng.
Năm đó Ninh nhi bộ dạng giống Lục Giam hơn, Nghị Lang
lại giống nàng hơn một chút, lông mi mặc dù còn thưa thớt, nhưng mơ hồ có thể
thấy được là lông mi dài của nàng, ánh mắt mặc dù giống như Lục Giam, lại có
thêm vài phần hoa đào, thật sự là một hài tử cực kỳ xinh đẹp. Nhìn thấy hắn
cười vô tâm vô phế, Lâm Cẩn Dung trong lòng nhất thời mềm mại như nước suối,
cúi người bế Nghị Lang, ở trên mặt hắn hôn chụt một cái, thập phần không tình
nguyện nói: “Thật sự là rất đáng tiếc. Nghị lang của ta ngoan như vậy, từ khi
ra đời đến bây giờ, cũng chưa từng ầm ĩ ta a.”
Lục Giam cũng có chút áy náy: “Nếu chức quan của ta
lớn hơn chút nữa…”
Lâm Cẩn Dung vội ngừng lời hắn: “Được thế này đã thực
không dễ dàng, nếu như thế, Nhị lang liền đi hỏi thăm một chút, nhìn xem những
người khác chuẩn bị thế nào, chúng ta không cần quá xa hoa chói mắt nhưng nên
ổn thỏa một chút.” Náo nhiệt cùng xa hoa cũng không mâu thuẫn, thỉnh vài khách
nhân, chỗ chi tiết luôn cần chú ý.
Lục Giam thấy nàng không nói nhiều liền nghe theo lời
hắn, trong lòng thập phần vui mừng cầm lấy tay nàng, nhỏ giọng nói: “A Dung,
đợi về sau. Chờ hắn tròn một tuổi, lại náo nhiệt tổ chức một hồi.”
Lâm Cẩn Dung hiểu được ý tứ của hắn, từ sau khi Nghị
Lang sinh ra, hắn càng ngày càng cần cù, hằng ngày cùng đồng sự kết giao cũng
thường xuyên hơn so với lúc trước, vì cái gì, nàng tất nhiên là hiểu được, cũng
bất quá là muốn để mẫu tử các nàng có tiền đồ phú quý, nhưng hiện nay thật sự
nàng không cần thứ này, nàng thầm nghĩ muốn bình an. Lễ sinh thần một tuổi sẽ
không thể tổ chức, nhưng lời này lại không thể nói với Lục Giam, liền chỉ cười:
“Được, ta chờ nhưng Nhị lang cũng đừng quá mệt mỏi, lại càng không cần miễn
cưỡng chính mình, sinh tử có mệnh phú quý tại thiên(sống chết có số, phú
quý tại trời), chỉ cần bình an khá giả, vậy là đủ rồi.”
Lục Giam cầm bàn tay nhỏ bé của Nghị Lang, trầm mặc
sau một lúc lâu, nặn ra một câu: “A Dung, nàng yên tâm.”
Lâm Cẩn Dung cười nhẹ: “Ta đương nhiên yên tâm. Thời
điểm chàng bướng bỉnh, đúng là chín trâu chín ngựa đều không thể kéo trở lại.”
Nói tới đây, lại có chút cảm thán.
Lục Giam không biết nàng suy nghĩ cái gì, chỉ nhếch
khóe môi, đi qua ôm mẫu tử hai người vào trong ngực, dán bên lỗ tai nàng nhỏ
giọng nói mấy câu.
Lâm Cẩn Dung nghe thấy mặt đỏ tới mang tai thấp giọng
thối nói: “Không biết xấu hổ. Chàng chỉ có thể nghĩ trong đầu thôi, nhóm ma ma
nói, chưa tròn hai tháng thì không được.”
Nàng hiện nay so với lúc chưa từng sinh sản lại càng
có thêm vài phần phong vận, trên người cũng đầy đặn mềm mại hơn nhiều, ngửi
được mùi thơm quen thuộc trên người nàng, Lục Giam nhất thời tâm viên ý mãn,
một bộ phận nào đó trên cơ thể nổi lên biến hóa, cơ hồ không thể nhẫn nhịn,
đang muốn động tay động chân một chút, chợt nghe Anh Đào ở ngoài mành thanh
thúy nói: “Thiếu phu nhân, Lâm quản sự qua đây nói. Nói là chuyện người sai làm
đã tìm hiểu rõ ràng, muốn thỉnh người định đoạt.”
Lục Giam vội lùi tay về ngồi xuống một bên, đem Nghị
Lang tiếp nhận ôm vào trong ngực che giấu sự bất bình, Lâm Cẩn Dung mím môi
cười: “Bảo hắn lại đây đáp lời.”
Không bao lâu, Lâm Quý vào, đứng ở ngoài mành hành lễ
vấn an với phu thê hai người, đem mọi tình huống đã hỏi thăm nhất nhất trả lời:
“Thiếu phu nhân, nô tài tổng cộng thăm viếng ba nhà, một nhà chào giá hơi cao,
nhưng có thể làm ở Thanh Hòa viên, hai nhà khác thì giá thấp hơn một chút, địa
điểm lại không to bằng Thanh Hòa viên, nhưng thắng ở thanh nhã, không biết tổng
cộng muốn thỉnh bao nhiêu tân khách?”
Vốn trong kinh tổ chức tiệc rượu yến hội, ngoại trừ
nhà đặc biệt phú quý ra thì thường không tự tổ chức. Trong phố phường đều có
người chuẩn bị, gọi là tứ tư lục cục. Tứ tư là trang trí tư, trù tư (trù phòng: nấu ăn), trà
rượu tư, bàn tiệc tư; Lục cục là trái cây cục, rau xanh cục, mật tiên cục, du
chúc cục, hương dược cục, sắp xếp cục.
Trang trí tư, chuyên môn quản những hình trang trí,
châu rèm, bình phong linh tinh; Trù tư không cần phải nói, phụ trách chuẩn bị
các nguyên liệu nấu ăn; Trà rượu tư thì chuyên quản trà rượu của tân khách; Bàn
tiệc tư thì quản khay đưa đồ ăn, mời rượu. Trái cây cục chuyên quản hoa quả
trái cây tươi; Mật tiên cục quản hoa quả ô mai ngâm đường; Rau xanh cục quản là
rau xanh; Du chúc cục chuyên việc bố trí đèn chiếu rọi, lập đài thắp đèn, đèn
tường; Hương dược cục thì quản dược điệp hương cầu, hương bánh để giúp thần
thanh khí sảng cũng giúp giải rượu; Sắp xếp cục chuyên chưởng quản việc thu xếp
bố trí bức họa tranh chữ để tăng thêm phần tiêu sái.
Nói ngắn lại một câu, chỉ cần có tiền, bỏ tiền ra,
không cần cố sức, những người này sẽ có thể giúp đỡ tổ chức yến hội vô cùng cao
nhã chỉnh tề, người hay soi mói nhất cũng không thể chê cười mình quê mùa hoặc
là không hiểu quy củ, khiến khách nhân ai ai cũng vừa lòng.
“Đây là chỗ tốt ở kinh thành, chỉ có chuyện không thể
nghĩ ra, không có chuyện nào không làm được.” Lâm Cẩn Dung nghe Lâm Quý nói
xong, không khỏi cùng Lục Giam cảm thán: “Nếu là ở nhà, không phải sẽ khiến ta
mệt chết?”
Lục Giam nói: “Nếu là ở nhà,
muốn nàng quan tâm, kia
không bằng tùy tiện làm xong còn chưa tính. Tuy chuyện này không thể làm to,
nhưng cũng không thể qua loa. Như vậy đi, cũng không gấp trong ngày một ngày
hai, tối nay trước lập ra danh sách mời khách, ngày mai ta xong việc, sẽ đi một
chuyến, quyết định địa điểm tổ chức.”
Lâm Cẩn Dung đáp ứng, gọi Xuân Nha cùng Lục Lương gia
lại đây phân phó: “Tuy rằng không làm tiệc trong nhà, nhưng buổi sáng những
khách nhân thân cận chút sẽ tới nhà dự lễ, cho nên rượu nước trà quả mọi thứ
đều không thể thiếu, nên chuẩn bị đủ. Nếu người không đủ, thì đi mướn vài người
tới đây.” Thấy mấy người Anh Đào đứng ở một bên, lại nhất nhất sai khiến nhiệm
vụ, Lục Giam ở một bên nhìn, thấy một ngày hôm đó sẽ khá vất vả, chính là đau
lòng Lâm Cẩn Dung vừa mới qua một tháng sinh đẻ lại phải mệt nhọc quản mấy
chuyện này.
Ngày đãi khách được chọn vào 16 tháng 5, địa điểm tổ
chức yến hội ngay tại Thanh Hòa viên, ngày này bách quan hưu mộc (ngày nghỉ của quan 10
ngày thì được nghỉ 1 ngày), đúng là thời cơ mời khách đãi
khách. Trời mới tờ mờ sáng, cả nhà cao thấp đều rời khỏi giường, thu thập chỉnh
tề, đốt hương liệu thơm, vẩy nước quét nhà sạch sẽ, mang lên trái cây tươi
ngon, chỉ chờ khách nhân tới cửa.
Chính tị, khách nhân đầu tiên đến cửa, đợi đến buổi
trưa, trong chính đường đã vây đầy khách nhân chư sắc, trong một bồn đồng có
chứa đầy quả táo, đồng tiền, hành tỏi linh tinh, Xuân Nha cầm một chậu nước đi
ra, thật cẩn thận đổ vào đó, Sa ma ma cười đến nhăn cả mặt mày, cầm trâm cài ở
trong bồn tượng trưng khua vài vòng, bốn phía khách nhân ngồi nhìn đều tung vào
trong bồn đồng đồng tiền vàng bạc và quả táo.
Vài quả táo mới nổi lên mặt nước, không biết ai kêu
một tiếng: “Bên trái có một quả dựng thẳng.”
Lời còn chưa dứt, Hứa Hạnh nương liền bước lên một
bước, lưu loát chộp vào trong nước, vớt quả táo lên mỉm cười ăn, bên cạnh một
tiểu nhi tức chậm chân, trơ mắt nhìn nàng ăn, vẻ mặt ghen tị, nàng chỉ làm như
không phát hiện.
Triệu Quỳnh nương không khỏi cười nói: “Muội đúng là
nhanh tay nhanh mắt.”
Hứa hạnh nương ngậm quả táo cười nói: “Tẩu không biết
sao? Ta chưa có nhi tử, đều nói ăn có thể sinh hạ nhi tử mà, đương nhiên phải
nhanh tay nhanh mắt.” Mắt thấy lại có một quả táo dựng thẳng, lập tức liền lao
vào, nhưng có một bàn tay vươn ra, cường ngạnh đoạt lấy quả táo từ trong ngón
tay của nàng, nàng không khỏi trừng lớn một đôi mắt vốn đã to tròn, bình tĩnh
nhìn phụ nhân đã cướp quả táo kia. Chính là một nữ nhân tầm ba mươi tuổi, cũng
là mặc kim mang ngân, gương mặt trang điểm, cúi mắt, chậm rãi ăn quả táo, khuôn
mặt hồng đến tận lỗ tai.
Hứa Hạnh nương là lạ nhìn phụ nhân kia liếc mắt một
cái, nhưng cũng không nói gì, lui ra sau một bước, dùng sức ăn táo đỏ đang cầm,
lấy mắt tà tà xem xét phụ nhân đó.Triệu Quỳnh nương lấy phiến quạt gõ đầu nàng
một cái, thấp giọng nói: “Đúng là tham lam, ăn một quả là đủ rồi, còn muốn cướp
hết sạch sao? Cũng không sợ người ta chê cười Vệ Tam lang nhà muội không mua
nổi táo cho muội ăn sao?” Một mặt nói, nhịn không được lại nhìn phụ nhân kia
thêm vài lần. Phụ nhân kia mặt càng hồng, nghiêng mặt chuyển tới một bên, vẫn
kiên định đem miếng táo trong miệng nuốt xuống.
Trương San nương đem cây quạt che miệng, nhỏ giọng hỏi
Lâm Cẩn Dung: “Người kia là ai?”
Nhóm nữ quyến trong phòng không câu nệ quen hay không
quen, Lâm Cẩn Dung đều nhận ra được, chỉ có vị phụ nhân cướp quả táo này thì
thấy lạ mặt, liền ngoắc gọi Xuân Nha đi qua: “Vị phu nhân kia là ai?” Xuân Nha
còn chưa mở miệng, bên cạnh đã có một nữ quyến của đồng sự Lục Giam thấp giọng
đáp: “Đó là thê tử của Liễu Tử Ngang soạn sửa quyển Tập Anh Điện, phu thê các
nàng thành thân hơn mười năm, chỉ sinh ra một nữ nhi, mua vài thiếp cũng không
sinh ra được nhi tử, lại không muốn nhận chất nhi trong tộc làm con thừa tự,
luôn muốn tự mình sinh hạ, cho nên trong lễ đầy tháng thì nàng luôn đoạt được
rất nhiều táo. Nói đến nói đi, cũng là một người đáng thương.”
Lâm Cẩn Dung hít một tiếng, cũng không quản vị Liễu
phu nhân, chuyên tâm nhìn Nghị Lang được bế ra, đang oa oa khóc lớn. Mã bà mụ
trong miệng nói lời chúc mừng, một tay đỡ đầu Nghị Lang, một tay cầm dao cạo
bóng loáng, thuần thục, lưu loát vững chắc cạo sạch sẽ tóc máu và lông mày của
Nghị Lang.
Nghị Lang vẫn bị ép buộc vây quanh ngắm nhìn, thập
phần phẫn nộ, dùng sức òa khóc, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ rực, thanh
âm vừa to vừa vang. Mọi người đã quen, đều ha ha cười, nói Nghị Lang thân thể
khoẻ mạnh, thanh âm ghê gớm thật.
Lâm Cẩn Dung nhìn hắn không có lông mày, bộ dạng trụi
lủi mặc dù rất buồn cười, nhưng thấy hắn khóc cũng đau lòng, vội ôm lấy dỗ dành,
Nghị Lang lại ngại nàng ôm quá chậm, tiếng khóc càng thêm vang dội.