Phong Nhạc lâu, tòa nhà này dùng các hành lang gấp
khúc bắc cầu thành ba tầng cao, nghe nói lúc trước ở trên phía tây của lầu có
thể nhìn thấy vườn thượng uyển của Hoàng Cung, sau đó phía tây bị niêm phong,
không thể nhìn ra xa như trước nữa. Dù vậy, du khách sĩ tử đến kinh thành vẫn
sẽ không buông tha tửu lâu đệ nhất kinh thành này, cho dù là không nhìn thấy
gì. Có thể cảm thụ một chút sự xa hoa độc đáo chỉ có trong truyền thuyết này
cũng thật tốt. Đương nhiên, đây là trong tình huống có nhiều tiền a, ai cũng
biết, trong Phong Nhạc lâu một chén rượu dê đã tốn 90 văn tiền, mà ở các điếm
khác muốn ăn no bụng, cũng bất quá chỉ tốn 15 văn tiền mà thôi.
Phong Nhạc lâu quý giá là có đạo lý, đồ uống rượu bằng
bạc, đồ sứ thượng đẳng tùy ý có thể thấy được, khắp nơi bức rèm che thêu mạn,
ngay cả kỹ nữ bồi rượu bên trong cũng mỹ mạo hơn nhiều so với chỗ khác, tiểu
nhị bưng trà đưa nước ăn mặc cũng chỉnh tề hơn. Phóng mắt nhìn lại, ngồi đầy
đều là ti lí sa y, tranh chữ hoa tươi làm đẹp ở giữa, náo nhiệt lại không tục
tằng.
Lục Giam đến kinh thành cũng đến Phong Nhạc lâu vài
lần, lần đầu tiên là Vinh lão học sĩ mời khách, lần thứ hai là thi đỗ tiến sĩ
cùng mọi người tụ hội, sau lại vài lần phân biệt thỉnh đồng hương, đồng sự ăn
cơm, cho nên đối với sự phồn hoa nơi đây coi như đã quen, ngựa quen đường cũ
tránh đi đại đường ồn ào náo động, đi qua hành lang gấp khúc trồng hoa cỏ bước
lên cầu đến nhã gian ở tầng ba.
Mai Bảo Thanh một thân áo trắng, trên mặt hàm chứa ba
phần ý cười, sái nhiên đứng ở phía trước cửa sổ, một tay cầm cây quạt mua ở cửa
hàng của Lâm Cẩn Dung. Mặt trời chiều ngả về tây, chiếu khung cảnh phía sau hắn
một mảnh yên hồng, cây quạt kia được sơn thiếp, giấy màu xanh, trên đó vẽ viễn sơn
hàn tuyết, ánh trăng sáng như bạc, có đục lỗ, khiến trong sự mộc mạc của hắn
mang theo chút phú quý náo nhiệt, trong phú quý lại mang theo chút cô tịch.
Đây gọi là phong tư cốt cách a. Lục Giam luôn luôn tự
giác bản thân có chút xuất chúng, lúc này cũng không thể không có tâm nhãn tán
thưởng hai tiếng, nhưng hiểu được, Mai Bảo Thanh thanh thản nhẹ nhàng như thế
bất quá chỉ là vẻ ngoài, bên trong kỳ thật vừa lạnh lùng, cứng rắn lại sắc bén,
bằng không sẽ không thể trở thành người như vậy ở độ tuổi này. Hắn cũng không
có ý khinh thị thương nhân, như cũ thân thiết thủ lễ: “Minh Thẩm huynh hôm nay
rảnh rỗi?”
Mai Bảo Thanh từ trên xuống dưới đánh giá Lục Giam một
hồi, thấy hắn mặc kiện sa bào vàng nhạt đi hài vải màu xanh, bên hông chỉ đeo
một khối thanh ngọc, trên đầu nhẹ nhàng khoan khoái dùng một cây trâm bằng gỗ
mun, thân ngọc cao dài sạch sẽ xuất trần, như trúc như tùng, thần sắc ngữ khí
vẫn giống lúc mới gặp ở Bình châu ôn hòa có lễ, chỉ là trong mắt có thêm vài
phần tự tin cứng rắn khác biệt. Vì thế mỉm cười, hướng Lục Giam khoát tay chặn
lại: “Mẫn Hành đệ, thật khó có người như đệ trước sau vẫn đều như vậy. Mời
ngồi.”
Lục Giam không cho là đúng tươi cười. Thầm nghĩ chính
mình cho dù thi đỗ cũng chỉ là tiểu quan bát phẩm, trên đời này, con người trước
sau bất đồng thì có gì đáng giá? Huống chi, mặc dù là chức quan lớn chút nữa,
cũng không cần phải làm ra vẻ đắc ý.
Mai Bảo Thanh bưng một chén trà xanh trên tay, lẳng
lặng đánh giá thần sắc của hắn, thấy tươi cười này, liền biết hắn suy nghĩ cái
gì cũng đi theo cười, nói: “Đệ đại khái là cảm thấy, không có gì để kiêu ngạo
vì một chuyện như vậy, cũng không đáng giá để đệ thay đổi sắc mặt.”
Lục Giam kinh ngạc. Hắn chưa từng gặp qua người sâu
sắc như thế.
Mai Bảo Thanh thản nhiên nói: “Đã gặp qua nhiều tiểu
nhân đắc chí, cho nên thấy đệ như vậy, ngược lại có chút kinh ngạc.”
Lục Giam không biết hắn có ý gì, liền cẩn thận không
mở miệng, im lặng nghe.
“Đệ đại khái đang đoán ta hôm nay mời đệ tới nơi này
là vì cái gì đúng không? Các đệ đi xa nhà cũng đã một năm, đại khái tình huống
ở Bình châu không rõ ràng lắm.” Mai Bảo Thanh tao nhã giơ lên ấm trà, giúp Lục
Giam rót một chén, nhiệt khí của trà xanh nhẹ nhàng bốc lên trước mặt Lục Giam:
“Nếm thử đi, đây là một cách uống khác. Tại đây thời tiết oi bức uống vào lại
có thể giải khát, so với ăn băng bào đậu xanh, nước ô mai còn tốt hơn, lại có
lợi cho dưỡng sinh.”
Lục Giam cảm tạ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, cẩn thận
nói: “Tình hình Bình châu bên kia thường xuyên được thông báo trong thư nhà.”
Cũng không phải cái gì cũng không biết, tuy rằng bên trong nghiêng trời lệch
đất, nhưng hắn biết mạch máu chủ yếu của sinh ý trong nhà còn nằm trong tay của
Lục lão ông cùng Phạm Bao, Lục Thiệu còn bị cấm chừng ở Thái Minh phủ, Lục Kiến
Trung trong tay thế lực tuy là không nhỏ, nhưng vẫn giới hạn trong một phạm vi.
Về phần hai nhà Lâm, Ngô, Lâm gia như cũ suy sút suy bại, Ngô gia thì vẫn vậy.
Mà sinh ý của Lâm Cẩn Dung…… Nàng ngày thường mặc dù không cùng hắn nói tỉ mỉ,
nhưng hắn cũng hiểu được Lâm Thế Toàn làm rất tốt, hơn nữa có xu thế càng lúc
càng lớn.
Mai Bảo Thanh im lặng một lát, thản nhiên nói: “Tháng
trước, lúc ta đến, lão gia tử nhà đệ bệnh nặng một hồi, đệ đại khái là không
biết.”
Lục Giam mạnh ngẩng đầu lên nhìn Mai Bảo Thanh, hắn
thật sự không biết, trong nhà vẫn truyền đến thư về đều là bệnh tình của Lục
lão ông thực vững vàng. Đương nhiên, đám người Lục lão ông, Lâm Ngọc Trân, Đồ
thị không chịu đem loại chuyện này nói cho hắn, tất nhiên là có nguyên nhân ở
bên trong, ngay cả nói với hắn, hắn có năng lực như thế nào? Xin phép trở về
phụng dưỡng sao? Lâm Cẩn Dung vừa sinh đẻ, mới chỉ đầy tháng. Lục Giam tỉnh táo
lại: “Lão nhân gia hiện tại như thế nào? Minh Thẩm huynh sao lại biết được?”
Mai Bảo Thanh nói: “Ta đoán lại vững vàng trở lại
rồi.” Cũng không trả lời Lục Giam, sao hắn lại biết thông tin này.
Đoán.
Lục Giam sâu sắc nắm bắt chữ này, nhất thời đủ loại
băn khoăn, trầm ngâm sau một lúc lâu, thấp giọng nói: “Minh Thẩm huynh, có
chuyện xin nói rõ.” Không ai làm việc mà không có mục đích, Lâm Cẩn Dung nói
đúng, Mai Bảo Thanh sẽ không vô duyên vô cớ thỉnh hắn đến chỗ này.
Mai Bảo Thanh lại không nói, nhẹ nhẹ vỗ tay, sai người
dâng rượu và thức ăn: “Cơm dọn lên, vừa ăn vừa nói.”
Lục Giam vốn tính kiên nhẫn, nếu đã ngồi xuống nơi
này, cũng không thể chắp cánh bay trở về Bình châu, hắn liền không vội, thanh
thản ổn định chờ Mai Bảo Thanh ra chiêu là được. Mai
Bảo Thanh lại phảng phất
giống như muốn khảo nghiệm sự kiên nhẫn của hắn, đông kéo tây xả cùng hắn nói
chuyện thiên nam địa bắc, có một hồi còn nói về thi từ ca phú.
Lục Giam hàm chứa cười, nghiêm túc trả lời mỗi một
câu, mỗi một vấn đề của hắn. Bữa ăn gần xong, Mai Bảo Thanh đột nhiên nói:
“Đường huynh của đệ, gọi là Lục Thiệu đúng không? Từng tìm đến ta, nếu ta và
Lục gia hợp tác sinh ý sẽ giao cho hắn, hắn sẽ đem mọi thứ Lục gia hiện tại sở
hữu cung cấp đối chiếu với giá thị trường thấp hơn hai phần cho ta. Đệ cảm thấy
sinh ý này có lời hay không?”
Lục Giam tâm “Lộp bộp” một chút, khó trách Mai Bảo
Thanh đoán Lục lão ông bệnh nặng không dậy nổi, vì tranh quyền đã bắt đầu. Lục
Thiệu cùng Lục Kiến Trung đang tìm đối tượng có thế lực để hợp tác, bọn họ còn
nhớ sự kiện mao hạt mùa đông năm ấy, trong đó, Mai gia chỉ quen biết hắn, mà
không sợ người lạ Lục Kiến Trung cùng Lục Thiệu, khiến hơn phân nửa người đứng
trung lập từ nay về sau nhìn hắn với cặp mắt khác, giúp cho hắn càng đứng thẳng
thắt lưng. Mai Bảo Thanh thử như vậy, chẳng phải là muốn tranh chút ích lợi?
Lục Thiệu nguyện ý lấy thấp hơn giá thị trường hai phần để lấy lòng Mai Bảo Thanh,
hắn ở đây hoặc là nêu ra điều kiện như thế, hoặc là lấy giá càng thấp hơn để
mượn sức Mai Bảo Thanh. Nhưng là đáng giá sao? Thấp hơn hai phần, Lục gia còn
có thể kiếm được cái gì? Không khác gì tự sát. Hắn có được cũng bất quá chỉ là
xác không hồn, còn phải bồi thường thanh danh.
Hắn đoán không ra tâm tư của Mai Bảo Thanh, không bằng
để Mai Bảo Thanh tự mình mà nói. Lục Giam rất nhanh đã phán đoán, mỉm cười,
trầm giọng nói: “Minh Thẩm huynh có thể đi đến hôm nay, dựa vào không phải vận
khí cùng ngẫu nhiên. Ta nghĩ, Minh Thẩm huynh trong lòng sớm đã có quyết đoán
đúng không? Nếu không cũng sẽ không hẹn ta ra đây.”
Ngón tay thon dài trắng trẻo của Mai Bảo Thanh nhẹ
nhàng xẹt qua chén rượu bằng bạc khắc hoa văn, thanh âm của hắn cũng trầm thấp
dễ nghe: “Đệ là người lăn lộn trong quan trường, phụ thân của đệ cũng là như
thế, nhưng đây không phải là lý do ta nguyện ý cùng đệ hợp tác. Đệ phải biết
rằng, quan hệ cá nhân của ta không ít.”
Lời ngầm là so với ngươi, quan lớn ta gặp còn nhiều
hơn, cho nên không sợ mấy kẻ có chức quan nho nhỏ như các ngươi. Lục Giam nghe
hiểu, nhưng đối phương chính là đang trần thuật sự thật, cho nên hắn cũng không
phiền chán, cũng không cảm thấy bị nhục nhã, cho nên chỉ nhẹ nhàng gật đầu:
“Nguyện nghe rõ ràng.”
Mai Bảo Thanh nở nụ cười: “Thế nhân đều nói, vô gian
không phải là thương nhân, nhưng kỳ thật đa số thời điểm ta vẫn nguyện ý bản
thân là chính nhân quân tử, có danh dự, có thể giao tiếp với người có năng
lực.” Hắn tao nhã mở ra cánh tay, chén rượu bằng bạc dưới ánh nến vẽ ra một
đường cong duyên dáng: “Ta cảm thấy, nếu đặt trên người đệ, về lâu về dài,
giống như càng có lời hơn.”
“Ta đối với chuyện sinh ý kỳ thật cũng không quen
thuộc. Nếu bàn luận về kinh nghiệm buôn bán cùng tài cán, ta không bằng Nhị
thúc phụ cùng đường huynh của ta.” Lục Giam do dự mãi, cảm thấy bản thân nên
trước tiên nói rõ về chuyện này, dù sao, Mai Bảo Thanh không có khả năng không
biết.
Mai Bảo Thanh vừa cười vừa nói: “Tự mình hiểu lấy là
chuyện tốt, bất quá đệ rất có phúc khí a. Lâm Thế Toàn từng nói với ta, có
người cho hắn một cơ hội, cho nên mới có hắn của hiện tại.”
Lục Giam lại lần nữa hiểu được Mai Bảo Thanh chỉ người
đó là ai, cũng hiểu được vì sao Mai Bảo Thanh nguyện ý vươn tay đối với hắn.
Hắn có một thân phận hành tẩu trong quan trường, lại có một thê tử biết việc
buôn bán, nội ngoại kiêm tu, Nhị phòng sao có thể so sánh được với bọn họ? Về
lâu về dài, thật sự cùng hắn hợp tác là có lợi nhất. Nhưng hắn sẽ không cho
rằng Mai Bảo Thanh chỉ đơn giản muốn tìm một người hợp tác, phải biết rằng, các
cửa hàng ở Thanh châu, Bình châu bên kia tuy rằng trọng yếu, nhưng giống như
Lục gia cũng không phải chỉ có một nhà, Ngô gia, Đào gia đều rất thích ý cùng
Mai Bảo Thanh hợp tác. Cho nên hắn phải làm ra vẻ nhượng bộ, hắn thấp giọng
nói: “Đa tạ Minh Thẩm huynh, nhưng không biết, ta có cái gì có thể giúp được
huynh đây?”
Mai Bảo Thanh trầm mặc hồi lâu, nói: “Nếu ta nói, ta
chỉ làm chuyện lâu dài, hai bên cùng có lợi thì sao? Có lẽ, có một ngày, đệ sẽ
đi được xa hơn, khi đó, ta hy vọng đệ còn nhớ rõ có một vị bằng hữu như ta.
Nếu…… Vốn là muốn kiếm chút tiền son phấn, cũng không cần thiết không công để
người khác kiếm.”
Lục Giam nhìn Mai Bảo Thanh không nói, hắn từ trên mặt
của Mai Bảo Thanh thấy được rất nhiều thứ. Có một loại người thích thả dây dài
để câu con cá lớn, tuy rằng hắn không xác định mình có thể trở thành con cá lớn
kia không, tuy rằng hắn quả thật thực cần phải có người đẩy hắn một phen, dù
sao tại phương diện này, chẳng sợ ngay cả là Lục Kiến Tân cũng không thể hỗ trợ
hắn. Nhưng hắn không muốn dễ dàng đưa ra lời hứa hẹn, dễ dàng đem chính mình
giao cho người khác.