Thời tiết tháng 5, trong viện hoa hồng vừa vặn nở, mùi
hương ngọt ngào đặc trưng này đưa tới vô số loài bướm, trong lá cây xanh biếc
làm nền cho sắc thái chói mắt, khiến người ta tâm tình tự dưng thả lỏng vài
phần.
Mà Lâm Ngọc Trân, một mình đứng trước khóm hoa hồng,
hiển nhiên không có tâm tính nhàn nhã để ngắm hoa. Mọi tâm tư của nàng đều đặt
vào toàn bộ đại viện, toàn bộ chuyện trong nhà. Lục lão ông rốt cuộc không
chống đỡ được, dù cho nàng thập phần không muốn thừa nhận chuyện này, sau khi
Lục lão ông thu được tin vui đích tôn đã có trưởng tử, mẫu tử bình an thì như
kỳ tích trở nên khỏe lên một chút, nhưng nàng thập phần hiểu được, đây bất quá
chỉ là nỏ mạnh hết đà mà thôi. Có lẽ ở lúc chạng vạng hoặc là sáng sớm, người
sẽ trút hơi thở cuối cùng, có lẽ một đêm khuya nào đó, người vừa đi vào giấc
ngủ rốt cuộc sẽ không tỉnh lại nữa.
Một khi Lục lão ông im ắng chết đi như vậy, trong một
khoảng thời gian dài, nàng sẽ hoàn toàn mất đi khống chế đối với cái nhà này.
Trượng phu của nàng cùng dưỡng tử đều ở bên ngoài, nữ nhi duy nhất của nàng thì
gả xa nhà, bên cạnh nàng không có một người nào đắc lực, hoặc là nói là có thể
cùng bà tức Nhị phòng chống đối. Cứ trơ mắt nhìn bọn họ lấy đủ loại hình thức
vét sạch khố phòng và tiền công sao? Nàng làm không được. Biện pháp tốt nhất là
nên chờ Lục lão ông sớm phân chia rõ ràng, nhưng mà Lục lão ông dường như hoàn
toàn không có quyết định này.
Phụ mẫu còn sống, không có trường hợp đặc biệt, chỉ
cần Lục lão ông cùng Lục lão phu nhân còn sống, nhà này sẽ không phân gia, cũng
không thể phân gia, nàng không thể cũng không dám mở miệng.
Thời khắc mấu chốt, nàng phải đưa ra lựa chọn. Làm sao
bây giờ? Lâm Ngọc Trân cầm lấy đóa hồng trước mặt, vô ý thức vò nát, đóa hoa
mềm mại bị nàng vò thành nước màu đỏ đậm, khiến ngón tay trắng nõn của nàng một
mảnh phi hồng. Đồng thời gai nhỏ trên thân hoa hồng cũng đâm vào da thịt non
mịn.
“Tê…” Nàng đau thả hoa hồng trong tay ra, cau mày
giống như tiểu hài nhi đang phát giận, dùng sức đá đóa hoa hồng kia mấy cái,
khiến những con ong gần đó hoảng hốt. Đóa hoa qua lại quanh quẩn vài cái, lại
ương ngạnh đứng thẳng ở nơi nào, dường như đang cười nhạo nàng.
“Phu nhân người thật là, rõ ràng biết trên đó có gai.”
Phương ma ma vội vàng lấy kim thêu đến, cầm lấy tay Lâm Ngọc Trân giơ lên trước
mặt, mị mắt tinh tế thay nàng cẩn thận thử xem có vụn gai trong đó hay không:
“Có phải lo lắng sự tình trong nhà?”
Lâm Ngọc Trân thở dài, nói: “Ta muốn để Nhị thiếu phu
nhân về trước!” Nàng trước nay chưa cần Lâm Cẩn Dung, nhưng nếu Lâm Cẩn Dung ở
nhà, nàng làm sao bị động như vậy, nín thở tĩnh khí như vậy?
Phương ma ma ngẩn ra, tay cầm kim thêu ngừng lại, cẩn
thận đánh giá thần sắc của nàng: “Nhưng nàng vừa mới sinh đẻ, tiểu thiếu gia
tuổi nhỏ sợ là không chịu nổi đường dài xóc nảy.”
Lâm Ngọc Trân nhíu mày, trong giọng nói mang theo vài
phần cơn tức: “Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta không đau lòng bọn họ sao?”
Phương ma ma vội lui ra phía sau một bước, nhỏ giọng
nói: “Nô tỳ không dám, phu nhân là thân cô cô của Nhị thiếu phu nhân, lại là tổ
mẫu ruột thịt của tiểu thiếu gia, sao lại không đau lòng?” Nhưng nếu là thân
khuê nữ, dù thế nào cũng đều luyến tiếc, thời tiết đang nóng nực nhất một phụ
nhân vừa sinh đẻ cùng một tiểu oa nhi mềm mại không thể chịu khổ, làm sao có
thể chống đỡ ép buộc như thế?
“Hiện tại là cuối tháng 5, mặc dù ta đã sai người
truyền tin đi thì nhanh nhất cũng phải đợi đến trung tuần tháng sau mới có thể
đến tay nàng. Nàng lại dọn dẹp hành lý một chút, đến khi về cũng sợ là tháng 8
rồi. Có về kịp cũng cản không nổi.” Lâm Ngọc Trân nhíu mày nhìn vết hồng trên
đầu ngón tay, gai của hoa hồng đâm vào da thịt, miệng vết thương không lớn,
nhưng khá đau đớn, nàng cũng vì thất thần nên mới có thể ăn loại mệt này.
Nếu không kịp, thì cần gì phải vậy? Phương ma ma không
dám nhiều lời, chỉ nói: “Tay phu nhân nên bôi chút thuốc, bằng không sưng lên
sẽ còn đau hơn.”
Lâm Ngọc Trân bừng tỉnh không nghe thấy, tiếp tục tìm
lý do cho suy nghĩ của mình: “Bọn họ bức người quá đáng, ta một người một cây
chẳng thể chống chọi, sức khỏe lại không tốt, cũng không thể trơ mắt nhìn bọn
họ làm xằng làm bậy, quản gia vét sạch tất cả. Ta cùng lão gia cũng đành thôi,
không thể để phu thê bọn họ không giữ lại được chút gì đúng không? Tương lai
Nghị Lang kết hôn thì phải làm sao bây giờ? Hơn nữa, lão thái gia cùng lão thái
thái mỗi ngày nhắc tới Nghị Lang, mang về cho bọn họ nhìn một cái cũng là làm
tròn hiếu đạo mà.”
Phương ma ma không nói được một lời, liền thúc thủ ở
đó đứng nghe nàng lải nhải.
Lâm Ngọc Trân oán giận hồi lâu mới mệt mỏi, đi đến
hành lang ngồi xuống ghế trúc, nhìn tịch dương từ chân trời dần dần chìm xuống.
Nàng trừng mắt nhìn, nói: “Nên đi thăm lão thái gia thôi, cũng không biết, bên
kia thanh tịnh chưa?”
Phương ma ma vội ngoắc gọi Phương Linh lại đây: “Đi
xem Tụ Hiền các bên kia đang làm cái gì?”
Phương Linh ra cửa viện, chưa được bao xa, đón đầu gặp
được Phương Trúc đứng ở nơi đó cùng Hồ ma ma nói chuyện, vội tươi cười đi qua:
“Phương Trúc tỷ tỷ, tỷ từ đâu tới đây?”
Phương Trúc thấy là nàng, trên mặt tươi cười chân
thành vài phần, tiến lên lôi kéo tay nàng nói: “Ta mới từ trà tứ của Nhị thiếu
phu nhân đến. Ăn cơm chiều chưa?”
Phương Linh cười nói: “Chưa ăn, phu nhân vẫn chưa ăn,
chúng ta sao dám ăn? Trà tứ có việc gì không?”
Phương Trúc hôm nay đi trà tứ, cũng là thay Lâm Cẩn
Dung truyền tin, chính là chuyện này khó mà nói ra, liền đáp cho có lệ: “Không
phải việc gì quan trọng, là mấy ngày trước đây thân gia phu nhân bên kia sai
người tới nói, muốn chọn trà ngon để hiếu kính Chư tiên sinh. Ta lo lắng những
người khác đi sẽ không chu toàn, liền tự mình đi một chuyến, vừa mới an bài
người đưa trà qua đó thôi.”
Phương Linh vẻ mặt cực kỳ hâm mộ: “Nhị thiếu phu nhân
thật sự rất tín nhiệm tỷ, hiện tại trong nhà người ta nói đến tỷ, ai không nói
tỷ thật tốt số đây?”
“Phu nhân cũng rất nể trọng muội, trừ bỏ Phương ma ma
thì đó chính là muội a. Muội hâm mộ ta làm gì? Muội đây là muốn đi đâu?” Phương
Trúc mỉm cười, rất có vài phần cảm thán, khi đó, ai lại nghĩ mình sẽ có ngày
hôm nay? Làm việc khó xử, chẳng những thiếu chút nữa đánh mất chức vị còn suýt
táng mạng, kết quả không những bảo vệ được tính mạng, còn nhân họa đắc phúc,
trở thành người được Lâm Cẩn Dung nể trọng.
Phương Linh liền đè thấp thanh âm:
“Còn có thể làm gì?
Phu nhân muốn đi Tụ Hiền các, cũng không thích gặp vị nào, cho nên bảo ta đi
nhìn xem.”
Phương Trúc không dám lại lôi kéo nàng nói chuyện, vội
vàng đẩy nàng: “Kia còn không chạy nhanh đi? Đừng lỡ việc của phu nhân.”
Phương Linh vội cùng nàng cáo từ, bước nhanh hướng tới
Tụ Hiền các.
Phương Trúc đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng Phương
Linh, thầm nghĩ, hơn phân nửa là Lâm Ngọc Trân có việc muốn nói riêng với Lục
lão ông, không muốn để người bên ngoài biết. Tuy không biết cụ thể là chuyện
gì, nhưng có thể khẳng định, hơn phân nửa là liên quan đến Nhị phòng. Hiện tại
tình hình trong phủ, không cần nói là Lâm Ngọc Trân, ngay cả những hạ nhân như
các nàng cũng thấy rõ. Nhưng nàng chỉ là một hạ nhân, sốt ruột thì có năng lực
làm thế nào? Bất quá là thay Lâm Cẩn Dung trông chừng sân viện kia thôi.
Bóng đêm dần dần dày đặc, mấy ngôi sao sáng theo cùng
với trăng tàn từ đường chân trời dâng lên, Lâm Ngọc Trân khẽ hé mắt, ánh mắt
tan rã nhìn chằm chằm trăng tàn kia, tịch mịch suy nghĩ, lúc này Lục Kiến Tân
đang làm cái gì đây? Hơn phân nửa là được đám mĩ thiếp vây quanh uống rượu đùa
giỡn, Lục Vân lại đang làm cái gì đây? Là ở trước mặt bà bà giữ quy củ, hay là
phu thê hai người đang tản bộ? Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung lại đang làm cái gì?
Đúng rồi, hai người nhất định là đang rất vui vẻ. Mọi người đều khoái hoạt, chỉ
có một mình nàng cô linh ở đây đối mặt với việc vặt vãnh này, thay bọn họ tính
toán chu toàn, mệt nhọc vất vả, trong sự rỗng tuếch thình lình run rẩy một
chút, nàng nhất thời lại có chút phẫn hận, dựa vào cái gì a?!
“Phu nhân, Tụ Hiền các bên kia không có người nào
khác, lão thái gia vừa dùng cơm chiều, đang ở trong viện tản bộ, bên cạnh chỉ
có Phạm đại quản sự cùng nói chuyện.” Phương Linh bước nhanh tiến vào, vỗ ngực
nhẹ nhàng thở hổn hển, nhanh thông báo tình hình.
Lâm Ngọc Trân cau mày nhìn nàng, chậm rãi vươn tay ra.
Phương Linh bước lên phía trước cúi người đem Lâm Ngọc Trân nâng dậy, thay nàng
sửa sang lại quần áo trang sức: “Phu nhân, tối rồi, đợi nô tỳ cầm theo đèn
lồng.”
Lâm Ngọc Trân không nói, đi lên phía trước.
Hai đại nha hoàn Phương Chỉ cùng Thanh Xuân bước lên
phía trước một trái một phải đuổi kịp, Lâm Ngọc Trân nhíu mày: “Nhiều người như
vậy đi theo ta làm cái gì? Phương ma ma!”
“Đến đây!” Phương ma ma luống cuống tay chân đang cầm
một bát canh bổ đi ra, hướng Phương Linh ra hiệu. Phương Linh không dám chậm
trễ, vội vàng cầm theo đèn lồng, cùng Phương ma ma lặng yên không một tiếng
động theo phía sau Lâm Ngọc Trân.
Lâm Ngọc Trân cúi đầu một hơi đi đến rừng trúc trước
Tụ Hiền các, mới dừng lại hỏi Phương ma ma: “Bên trong đựng cái gì?”
Phương ma ma nói: “Súp nhân sâm.”
Nếu muốn đi thăm, thế nào cũng nên có chút tâm ý mới
đúng. Lâm Ngọc Trân không nói gì thêm, bước nhanh đi đến Tụ Hiền các. Lúc này
sắc trời đã hoàn toàn trở nên ảm đạm, lão thái gia cũng không còn ở trong sân,
toàn bộ đình viện trống rỗng, im ắng, chỉ có gian phòng nơi Lục lão ông ngủ có
thắp một ngọn đèn. Một mình Đồng Nhi canh giữ ở hành lang, thấy Lâm Ngọc Trân
liền cuống quít hành lễ vấn an.
Phương Linh tiến lên nói: “Đi bẩm báo lão thái gia,
Đại phu nhân tới đưa bát súp cho người.”
Đồng Nhi lên tiếng trả lời rời đi, giây lát, mành cửa
được nhấc lên, Tống thị mặc một bộ quần áo mộc mạc màu lam tay áo nhỏ, phía
dưới là quần lụa màu nguyệt sắc, trên mặt mang theo tươi cười mộc mạc, cuốn
theo mùi đàn hương, đứng ở nơi đó nhìn Lâm Ngọc Trân hành lễ: “Đại tẩu đến
đây?”
Lâm Ngọc Trân thấy nàng lúc này có ở đây, không khỏi
vừa hận vừa giận, mạnh quay đầu trừng mắt Phương Linh. Phương Linh rất oan
uổng, rõ ràng lúc trước nàng đến Tống thị không có ở đây.
Lâm Ngọc Trân cũng không thất thố bao lâu, trên mặt
cười nhưng trong không cười, nhẹ nhàng lướt qua người Tống thị đi vào bên
trong, thản nhiên nói: “Ta đưa bát súp tới cho công công, Nhị đệ muội thực vất
vả, sân viện ở xa hơn chỗ ta, lại chạy đến đây nhanh hơn ta a.”
Tống thị theo vào, vòng vo lần Phật châu nơi cổ tay,
dịu dàng cười nói: “Ta còn trẻ, chạy tất nhiên nhanh hơn.” Ánh mắt đảo qua bát
súp trên tay Phương ma ma, lại cười nói: “Đại tẩu còn không biết sao? Hai ngày
trước Lục Kinh thỉnh danh y đến cho tổ phụ, kê một đơn thuốc, uống rất tốt, nhưng
không thể dùng nhân sâm.”
Đại sự như vậy nàng thế nhưng không biết! Lâm Ngọc
Trân không khỏi giận tím mặt, hung tợn trừng mắt Phương ma ma, cười lạnh nói:
“Ta cho rằng nhân sâm là tốt nhất, mà ta cũng chỉ có thứ này là quý nhất, cho
nên cầm đến hiếu kính công công, không câu nệ như thế nào, là tâm ý thôi.”
Tống thị hòa hòa khí khí nói: “Xác thực, làm nữ nhân,
chính là nên có tâm ý.”