Thế Hôn

Tháng bảy


trước sau

Lâm Ngọc Trân một hơi gửi đi ba phong thư, nghĩ Lâm Cẩn Dung dù thế nào cũng sẽ trở lại, vì thế ánh mắt nhìn về phía Tống thị bà tức cũng không giống như trước. Tống thị rất nhanh liền chú ý tới biến hóa này, đợi đến khi biết việc nàng làm thì không khỏi cười đau cả bụng.

Lã thị đang mang thai ngồi ở một bên, thật cẩn thận hỏi: “Bà bà cười cái gì vây? Lúc này không nên để nữ nhân kia trở về, nếu nàng trở về, thật sự là khó giải quyết.” Hiện nay cả nhà đều đang đem hết toàn lực, muốn từ chỗ Lục lão ông cứu vãn hình tượng thất bại những lần trước, Lâm Ngọc Trân bên kia kế tiếp bại lui, lộ ra đều là xuẩn ngốc cùng không buông tha người khác, nếu Lâm Cẩn Dung đột nhiên trở về, ai nói được sẽ phát sinh biến hóa gì đây?

Tống thị cười nói: “Con thì hiểu cái gì? Hiềm khích nhất định sẽ xảy ra, Lâm Cẩn Dung căn bản sẽ không trở về, còn có thể oán hận cô cô nàng! Ai bảo nàng bị ép buộc.” Thật sự là ngu xuẩn mới về nhà. Đúng là không phải thân sinh, nếu là nàng, sao có thể khiến độc đinh ăn đau khổ này? Đừng vội nói tới Lục lão ông chưa từng mở miệng lên tiếng, ngay cả lên tiếng, nàng cũng chỉ có thể kéo dài thời gian thôi. Bà tức như vậy, mẫu tử như vậy, muốn không sinh hiềm khích cũng khó a. Huống chi, lúc này chỉ sợ vợ chồng son bên kia trong lúc đó cũng xuất hiện mâu thuẫn đi? Nàng đã làm mẫu thân, đương nhiên biết không có người nào nguyện ý ép buộc nhi tử mới sinh, nhưng nàng cũng biết tính tình của Lục Giam, tất nhiên là muốn làm tròn hiếu đạo.

Nếu Lâm Cẩn Dung về, trong lòng khó tránh khỏi oán hận Lâm Ngọc Trân, trên đường còn phải mạo hiểm phiêu lưu, nếu hài tử xảy ra chuyện gì, sẽ oán hận Lục Giam; Còn nếu Lâm Cẩn Dung không về, dù thế nào cũng sẽ bị người ta nói là bất hiếu, Lâm Ngọc Trân sẽ sinh oán hận, chỉ sợ Lục Giam cũng ngại nàng không hiểu chuyện, là bất hiếu. Chọn lựa thế nào đều khó a. Lâm Ngọc Trân đây là bản thân ép buộc chính mình a. Đúng là tầm nhìn hạn hẹp!

Lã thị suy nghĩ một hồi, xem như đã nghĩ cẩn thận, nhẹ giọng nói: “Xứng đáng a!” Trong lòng nhớ tới nhi tử đẻ non kia của mình, không khỏi đôi mắt lại đỏ, hung tợn nói: “Người như thế, nên bị báo ứng.”

Tống thị biết nàng chỉ cái gì, ánh mắt dừng lại trên bụng nàng, lạnh lùng thốt: “Sự tình như thế đừng để xảy ra lần thứ hai. Con nên phân rõ chủ yếu và thứ yếu, chớ ép buộc, bằng không……”

Lã thị vội đáp: “Nhi tức đã biết.”

Tống thị trầm ngâm một lát, thấp giọng phân phó: “Thời điểm nhàn rỗi thì nên cùng Tam đệ muội con qua lại nhiều hơn.”

Lã thị trong mắt lộ ra vài phần ghen tuông: “Nàng không thuận mắt con a.”

Tống thị trừng mắt liếc nàng một cái: “Nàng không thuận mắt con sao? Nàng nói thế với con sao? Nàng đối với con bất kính ư?” Năm đó. Lâm Ngọc Trân mới là chân chính khinh thường nàng mà? Nếu Lâm Ngọc Trân có một nửa lương thiện đúng mực như Khang Thị, nàng cũng sẽ không oán hận chán ghét Lâm Ngọc Trân như vậy.

Lã thị phẫn nộ nói: “Vậy thì không có.” Nếu là Khang Thị thì sao dám để nàng bắt được nhược điểm, nhưng dù Khang Thị chưa từng làm, nhưng nàng lại biết, Khang Thị xem thường nàng.

Tống thị liền đứng dậy: “Nếu không có, sao con biết nàng không thuận mắt con? Các con mới là cùng một nhà, đoàn kết mới có thể hưng thịnh, nếu để ta biết các con làm ầm ĩ thì đừng trách ta không khách khí. Ta đến chỗ tỗ mẫu con nhìn xem. Con hiện tại là nhàn rỗi nhất, lão thái thái mấy ngày nay cũng không có tâm quản giáo hai hài tử, con nên tốn chút tâm tư, đặc biệt là Nguyên Lang, hắn đọc sách rất có thiên phú, đừng vội thả lỏng.”

“Vâng.” Lã thị vội đưa nàng ra ngoài, xoay người lệnh Tố Cẩm: “Đi xem Đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia đang làm cái gì.”

Trong Tụ Hiền các, Lục Kiến Trung cầm một bát sứ men xanh, cau mày nhìn vào trong đó, nước thuốc đen tuyền, đắng ngắt làm cho người ta run lên, chỉ một ngụm đã khiến hắn rùng cả mình. Cau mày, vô hạn xót thương nhìn Lục lão ông: “Phụ thân, thuốc này rất đắng. Bằng không đổi một đơn thuốc khác?”

Lục lão ông trầm mặc vươn tay.

Lục Kiến Trung bất đắc dĩ, chỉ đành đưa chén thuốc qua, Lục lão ông mày cũng chưa nhăn lại một cái đã uống một hơi cạn sạch. Lục Kiến Trung cuống quít đưa trà qua để hắn súc miệng, lại dâng mứt hoa quả: “Phụ thân, người dùng đi.”

Lục lão ông tiếp nhận mứt hoa quả đưa vào trong miệng, hơi hơi nhíu mày: “Tam Lang đâu?”

Nghe hắn hỏi Lục Kinh, Lục Kiến Trung vội đáp: “Đã nhiều ngày nay mưa nhiều, hắn sợ nhóm nông dân sơ sẩy, lười biếng, liền hướng thôn trang đi tuần tra, chỉ huy người hạn chế ngập úng. Đêm qua cũng không thấy trở về nhà.”

Lục lão ông gật gật đầu: “Tốt lắm, hắn như vậy tốt lắm. Tuy rằng hắn đọc sách bất thành, nhưng nếu có thể kiên định làm việc như vậy, thật vô cùng tốt.”

Lục Kiến Trung nghe hắn nói như thế, trong lòng liền đau xót, mấy năm nay, vẫn đều yêu cầu Nhị phòng bọn họ kiên định làm việc, Đại phòng hưởng thụ, bọn họ vất vả, Lục Kiến Tân đối với chuyện trong nhà cơ bản chẳng quan tâm, chỉ giả mù sa mưa gửi vài thư nhà, đưa chút quà tặng trong ngày lễ, bên ngoài cũng không biết vụng trộm tích trữ tiền riêng biết bao nhiêu, Lâm Ngọc Trân khí thế bức người, để ý không buông tha, kiêu căng ương ngạnh, mọi chuyện đều phải bắt bọn họ nhường nhịn, ở trong mắt lão thái gia, có thể có công bằng hay không?

Lục Kiến Trung thở dài, nói: “Phụ thân, Đại Lang hồ đồ, làm chuyện sai lầm, Tam Lang thiên phú có hạn, Ngũ lang hiện giờ không rõ……” Trong mắt rớt xuống hai giọt lệ: “Con trong lòng khổ sở a…… Chỉ sợ là nước sông ngày ngày rút xuống, càng ngày càng không được.” Hắn đang lấy lại công đạo cho Nhị phòng. Đại phòng phong cảnh như vậy, muốn cái gì có cái đó, vì sao không chừa lại chút cho Nhị phòng đây?

Lục lão ông trầm mặc nhìn thứ tử. Trước đó vài ngày hắn bệnh nặng, một ngụm đờm mắc trong cổ họng phun không ra, nuốt không được, thiếu chút nữa đã chết, là Lục Kiến Trung miệng đối miệng giúp hắn hút ra. Có thể làm như vậy được mấy người? Muốn nói Lục Kiến Trung bất hiếu, trong lòng không có người phụ thân như hắn, vậy thật đúng là không thể nói rõ.

Lục Kiến Trung thấy hắn trầm mặc không nói, vội thu lệ, miễn cưỡng cười nói: “May mắn hài tử Nguyên Lang đọc sách cũng không tệ lắm, tiên sinh nói hắn có thiên phú, tương lai của chúng con hơn phân nửa phải dựa vào hắn a.”

Lục lão ông “Ân” một tiếng, hồi lâu mới nói: “Vậy là tốt
rồi, giáo dưỡng đứa nhỏ cho ổn.”

Lục Kiến Trung không có được đáp án mong muốn, trong lòng lạnh đi vài phần, thấp giọng nói: “Con đi xuống trước. Phụ thân cẩn thận nghỉ ngơi, buổi tối con lại tới bồi người.”

“Con bận nhiều việc, không cần mệt nhọc như vậy.” Lục lão ông hướng hắn vẫy vẫy tay.

Lục Kiến Trung nức nở nói: “Phụ thân nói với con như vậy, là còn trách con chăng? Con người luôn có lúc phạm hồ đồ, con đã sớm biết sai rồi…… Ngày sau sẽ dựa theo phân phó của phụ thân, thanh thản ổn định làm việc, cùng Nhị lang sống chung thật tốt.”

Lục lão ông nói: “Ta không trách con, đi đi.” Đợi đến khi Lục Kiến Trung lui ra, nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát, từ dưới bàn lấy ra một tờ giấy, tinh tế nhìn một hồi, đề bút sửa thêm vào đó.

Tháng 7, thời tiết chuyển lạnh.

Hai con ngựa phong trần mệt mỏi xông vào thành Bình châu, hướng về phía Lục phủ. Vài gã sai vặt ngồi ở thềm đá trước cửa nói chuyện phiếm nghe được tiếng vó ngựa, đều ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Giam mặc áo sam phong trần mệt mỏi phóng ngựa hướng tới nơi này, có vài phần dại ra. Vẫn là một người tuổi lớn chút phản ứng kịp, lớn tiếng hét lên: “Nhị gia đã trở lại, Nhị gia đã trở lại!” Vì thế mọi người vây quanh đi lên, dẫn ngựa, vấn an, loạn thành một đoàn.

Lục Giam không quản gì, bỏ roi quẳng ngựa, liền hướng tới Tụ Hiền các. Bên ngoài Tụ Hiền rừng trúc vẫn xanh tươi rậm rạp, Tụ Hiền các cửa khép hờ, im lặng, Lục Giam kìm lòng không được phóng nhẹ cước bộ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn xung quanh vào bên trong.

Trong viện một mảnh yên tĩnh, Đồng Nhi ngồi ở chỗ râm mát nghe được tiếng vang ngẩng đầu lên, thấy Lục Giam, trong mắt hiện lên một tia sáng, lập tức định mở miệng, Lục Giam vội hướng hắn làm thủ thế, Đồng Nhi hiểu ý, chỉ ra hành lang.

Hành lang tiếp theo có bày chiếc ghế nằm bằng gỗ trương đằng, Lục lão ông nằm trên đó đang ngủ, từ góc độ này của Lục Giam nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy một đầu tóc bạc trắng. Xoang mũi của hắn đột nhiên đau xót, hai năm trước, trên đầu Lục lão ông còn chưa thấy một sợi tóc bạc, năm trước, hắn trở về nhà, Lục lão ông tóc đã bạc trắng một nửa, nay đã bạc toàn bộ. Còn trở thành bộ dạng suy yếu này, sao không khiến lòng người chua xót đây!

Hắn nhẹ nhàng đi đến bên người Lục lão ông, Lục lão ông đang ngủ, hai hàng lông mày dày đậm gắt gao nhíu cùng một chỗ, môi mím chặt, trên mặt còn mang theo đường cong kiên nghị, nhưng lại có thể nhìn ra vài phần đau khổ sầu muộn.

Đồng Nhi không tiếng động nâng cái ghế lại đây, Lục Giam ngồi xuống, im lặng bồi tổ phụ hắn.

Gió thổi qua rừng trúc, phát ra một trận thanh âm sàn sạt dễ nghe, Lục lão ông đột nhiên bừng tỉnh lại: “Giờ nào rồi?”

“Đại để là giờ thân.” Lục Giam cầm tay hắn, quỳ xuống đất: “Tổ phụ, tôn nhi bất hiếu.”

Lục lão ông giống như ở trong mộng, dùng sức xoa xoa mắt, rồi không thể tin được nói: “Sao lại là con! Nhị lang, sao lúc này con lại ở đây?”

Lục Giam trong mắt hàm chứa lệ: “Tổ phụ, tôn nhi về thăm người. Người đã khỏe hơn chưa?”

Lục lão ông tâm tình kích động: “Tốt tốt, tổ phụ hết thảy đều tốt, mau đứng lên, mau đứng lên. Con……” Ánh mắt từ trên người Lục Giam qua lại đánh giá một lần, thấp giọng nói: “Con gầy đi, trên đường thực vất vả đúng không?”

“Không vất vả.” Lục Giam nhìn hắn chỉ cười, tâm lại chua xót, Lục lão ông mới thật sự là gầy, hơi thở suy vong đã lộ ra từ da thịt, ước chừng, thật sự là không còn xa nữa.

Lục lão ông gắt gao nắm tay Lục Giam: “Sao con lại trở về? Bên kia con phải làm sao bây giờ?”

Lục Giam lại cười nói: “Tôn nhi thỉnh nghỉ bệnh, quan trên rất tốt……”

Thủ trưởng cho dù tốt cũng không thể lầm công sự, thỉnh nghỉ bệnh, kia rõ ràng là nói dối, phạt bổng là thứ yếu, nếu như bị người bắt đuôi thì phải làm sao bây giờ? Chức quan này có được dễ dàng sao? Lục lão ông trầm mặc một lát, mạnh mẽ đẩy hắn ra: “Ai cho con tự chủ trương?! Ta còn chưa chết, con chạy về đây làm cái gì? Ai cho con đi?”

Lục Giam bị hắn đẩy một cái, có chút ngây người, lại tràn đầy cảm động, trên đời này có ai vì mình suy nghĩ nhiều nhất? Là Lục lão ông. Vì vậy thanh âm càng thêm nhu hòa: “Tổ phụ, tôn nhi nhớ người.”

Lục lão ông cười lạnh: “Nếu con thật sự nhớ ta, thật là vì ta suy nghĩ, sao lại tổn hại ý tứ của ta, mạc danh kỳ diệu chạy một chuyến này? Con lập tức cút trở về cho ta!”

Lục Giam khoanh tay mà đứng, một câu cũng không nói.

Phạm Bao nghe thấy đi tới, bước lên phía trước khuyên nhủ: “Lão thái gia, Nhị gia ngày đêm trở về, chính là muốn thăm người, lộ trình gần một tháng, không đến hai mươi ngày đã đến nơi, hôm nay trời chưa sáng đã dậy, đến bây giờ mới ăn vài bánh bao nguội ngắt, dù người bắt hắn trở về cũng phải để hắn nghỉ ngơi một chút chứ?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện