Lâm Ngọc Trân đến mặt trời lặn vẫn không tham dự gia
yến vì Lục Giam đón gió tẩy trần, cũng không có người hỏi nàng. Tiệc tan, Lục
Kiến Lập cùng Đồ thị xem xét một chỗ trống, lôi kéo Lục Giam hỏi thăm tình hình
của Nghị Lang, Đồ thị đau lòng mắng Lâm Ngọc Trân: “Độc phụ, mặc dù là không
đau lòng cho con, cũng là nhi tử mới sinh của thân chất nàng, sao lại nghĩ thế
cơ chứ! Nàng xứng đáng a, theo lời ta nói, lão thái gia nên phạt nàng một chút,
cứ như vậy nhẹ nhàng buông tha nàng, thật sự là làm cho người ta không phục.”
Lục Giam khẽ nhíu mày, đánh gãy lời nàng: “Lục đệ nay
thế nào?”
Lục Kiến Lập vội nháy mắt với Đồ thị, ý bảo nàng đừng
nói lung tung nữa, Đồ thị trong lòng căm giận, nhưng chỉ có thể cười mà đáp:
“Hoàn hảo, tóm lại so với Tam đệ con còn lọt vào mắt tiên sinh hơn.”
Lục Giam xem như thả tâm, nghiêm mặt nói: “Còn cần hắn
chịu khổ nhọc, cố gắng học bài.”
Lục Kiến Lập liên tục gật đầu: “Nhị lang nói đúng, nói
đúng.”
Lục Giam thấy hắn gật đầu giống như gà mổ thóc, không
cần nói là thân phụ, ngay cả tư thế của thân thúc phụ cũng không có nửa điểm,
lòng thật sự chua xót, nhất thời không tìm thấy chuyện để nói, chỉ tiếp lời:
“Chỉ cần Lục đệ có tiền đồ, ta cũng an tâm.”
Lục Kiến Lập cùng Đồ thị đều trở nên trầm mặc, Lục
Giam cùng hai người mặt đối mặt một lúc, lại không biết nói gì, chỉ có thể xấu
hổ qua loa cho xong việc. Ngày hôm sau thức dậy, sáng sớm đi thăm Lục lão ông,
lại đến Lâm phủ một chuyến, đi tìm Lâm Thế Toàn, dựa theo ý tứ của Lâm Cẩn
Dung, hẹn ước Lâm Thế Toàn cùng hắn lên kinh.
Tháng 7, tuy nói thời tiết dần dần chuyển lạnh, thực
tế giữa trưa vẫn thực nóng. Đông viện hoa cúc đã sớm nở rộ, bồ đào trong chính
viện lại chín, nặng trịch treo đầy cành.
Nghị Lang đã học được cách xoay người, thường xuyên y
y nha nha nói không ngừng, biểu hiện thập phần hoạt bát, Lâm Cẩn Dung cực kỳ
yêu thương hắn. Chỉ cần thời tiết tốt, vừa nhàn rỗi sẽ bế hắn đi dạo trong sân
phơi nắng chỉ hoa cỏ sâu trùng cho hắn xem, cùng hắn nói chuyện, Nghị Lang thì
dùng phương thức của mình y y nha nha trả lời nàng. Một lớn một nhỏ hồ đồ trao
đổi, người bên ngoài nhìn cũng là thập phần náo nhiệt.
Phan thị thấp giọng nói với Sa ma ma: “Ma ma, thiếu
phu nhân thật là kiên nhẫn, giống như là nghe hiểu được tiểu thiếu gia nói gì
vậy, cũng tin tưởng tiểu thiếu gia có thể nghe hiểu nàng nói nha, thật vui.”
Sa ma ma cười nhìn mẫu tử Lâm Cẩn Dung liếc mắt một
cái, mị mắt vùi đầu tiếp tục thêu thùa. Đậu Nhi lại gần thấy thứ bà làm là hài
sắc thạch thanh trên mặt có thêu chữ Thọ, liền biết là làm cho Lục lão phu
nhân, vì vậy cười nói: “Ma ma, cẩn thận ánh mắt nha, mệt như vậy, không bằng để
ta giúp người làm được không?”
Sa ma ma lắc đầu: “Cũng không vội, cứ từ từ làm, chỉ
cần có thể trước khi đến năm mới mang về là tốt rồi.” Sau đó khe khẽ thở dài,
trong giọng nói hơi có chút cô đơn. Người nhà người quen của nàng đều ở Bình
châu, nơi này đúng là rất tịch mịch.
Lâm Cẩn Dung nghe thấy rõ ràng quay đầu cười nói: “Ma
ma, bằng không, mùa thu năm nay ngươi và ta cùng trở về đi?”
Sa ma ma hơi hơi có chút ngạc nhiên, nàng nghĩ đến Lục
Giam đã đi một chuyến, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, Lâm Cẩn Dung đại
khái sẽ không lại một mình mang theo Nghị Lang trở về. Xem Lâm Cẩn Dung như
vậy, thật giống như là đang nói giỡn vậy. Do đó cũng theo ý Lâm Cẩn Dung mà đáp
lời: “Tốt lắm a, thiếu phu nhân đi tới đâu, lão nô liền theo tới đó a.”
Lâm Cẩn Dung cười quay đầu lại, nên thu thập hành lý,
chờ Lâm Thế Toàn vừa đến, thì phải xử lý thỏa đáng mọi chuyện.
“Thiếu phu nhân, bên ngoài có vài khách nhân.” Lục
Lương gia dẫn theo một rổ hạch đào mới hái tiến vào, cười nói: “Đây là thủ lễ
khách nhân đưa.”
“Đúng là hoa quả tươi. Là ai vậy?” Lâm Cẩn Dung gần
đây ít khi xuất môn, trừ bỏ ngẫu nhiên đi cửa hàng một chuyến, đáp ứng đám
người Trương San nương mời ra ngoài uống trà trò chuyện, cơ bản không ra khỏi
cửa, xã giao tự nhiên cũng thua kém hơn lúc trước Lục Giam ở nhà nhiều.
Lục Lương gia khoa tay múa chân: “Là một tiểu nương tử
mặc tố y, đại khái mới chỉ 10 tuổi, mang theo nha hoàn hơn 10 tuổi và một vị
lão ma ma, ngồi trên xe trâu a. Nói là họ Mai, người mặc dù trắng trong thuần
khiết, nhưng nô tỳ xem xét khí độ rất khá.”
Lâm Cẩn Dung nao nao, rốt cuộc đã tìm tới cửa. Họ Mai,
tiểu nương tử 10 tuổi, một mình xuất môn làm khách, trừ bỏ Huệ nương nhà Mai
Bảo Thanh ra thì là ai được chứ? Nếu là Mai Bảo Thanh đến, nàng có thể từ chối
nói là Lục Giam không có nhà mà không gặp, nhưng tiểu cô nương đến đây, nàng
lại không thể không gặp, vì vậy đành phải nói: “Thỉnh nàng tiến vào.”
Mai Huệ nương một đường đi tới, lãnh đạm đánh giá
chung quanh, khi đến chính viện, nhìn thấy cây bồ đào trĩu quả kia, ánh mắt
liền thay đổi. Có một chuỗi bồ đào cách đỉnh đầu nàng không tới một tấc, từng
quả no đủ, phí trên có một tầng lông toe mịn màu trắng, rất đáng yêu, nàng chỉ
cần nhẹ nhàng với tay là có thể chạm vào. Không biết ăn có ngon không a? Khoang
miệng tự nhiên tiết ra nước bọt, con sâu trong bụng không ngừng kêu, nàng cơ hồ
đã muốn vươn tay, lại rụt trở về, cố gắng thẳng lưng, nghiêm túc đoan trang
hướng tới phía trước.
Lâm Cẩn Dung đứng ở đình viện nhìn nàng cười: “Huệ
nương, hôm nay sao lại rảnh rỗi như vậy?”
“Huệ nương vấn an thẩm.” Mai Huệ Nương trên mặt lộ ra
tươi cười thản nhiên, trong suốt thi lễ: “Ngày ấy nhận được thẩm chiếu cố, sớm
đã muốn đến bái tạ, tiếc rằng trong nhà có việc, không thể không kéo dài tới
hiện tại. Mong rằng thẩm đừng chê ta đường đột.”
Lâm Cẩn Dung vội đỡ lấy nàng, ý bảo nàng ngồi xuống
bên cạnh mình: “Lại đây ngồi. Đến chơi là tốt rồi, còn mang lễ vật làm gì?”
Mai Huệ Nương cảm tạ, cười nói: “Một chút lễ mọn, chỉ
là nhấc tay chi lao, nhưng cái khó là tươi mới, hương vị cực kỳ ngon ngọt. Cho
nên mang lại đây để thẩm và tiểu đệ đệ nếm thử. Thẩm có khỏe không, tiểu đệ đệ
có ngoan không?”
Nàng hôm nay hoàn toàn không giống với bộ dạng sầu khổ
bất hảo ở trước mặt Mai Bảo Thanh ngày ấy, hiện tại là một tiểu thục nữ có hiểu
biết, có sự thành thục vững chắc mà hài tử cùng tuổi ít đứa có. Lâm Cẩn Dung
nhìn bộ dạng người lớn này của nàng, nhớ tới Mai Bảo Thanh nói hắn thường xuyên
không ở nhà,
nữ hài tử lại mất mẫu thân, có chút thương hại, liền gọi Phan thị
bế Nghị Lang ra cho nàng xem.
Mai Huệ Nương không chuyển mắt nhìn Nghị Lang một hồi,
từ cổ tay cởi ra vòng tay bằng vàng, đeo vào nơi cổ tay cho Nghị Lang: “Tiểu đệ
đệ bộ dạng thực sự phúc khí, nói đến ta gọi hắn một tiếng đệ đệ, cũng là trèo
cao, nếu đã gặp mặt, phải tặng cho hắn lễ gặp mặt. Là ta từ nhỏ đeo đến bây
giờ, cũng sắp chật rồi, cho hắn rất thích hợp.”
Lâm Cẩn Dung vốn không muốn, nghe nàng nói đến hai chữ
trèo cao, liền đem lời đã đến bên miệng nuốt trở vào, ra hiệu cho Đậu Nhi, lệnh
Anh Đào: “Đi hái mấy cành bồ đào chín đem tới đây.”
Anh Đào đáp ứng, cầm rổ cũng cây kéo, vui vẻ đi chọn
bồ đào, Mai Huệ Nương ngửa đầu nhìn, mãn nhãn cực kỳ hâm mộ. Rốt cuộc vẫn là
tiểu nữ hài nhi, ước chừng ở nhà cũng bị câu thúc, Lâm Cẩn Dung cười nói: “Cây
bồ đào tự trồng so với bên ngoài thơm ngon, lại sạch sẽ, nếu Huệ nương không
chê, liền lại đây chọn một ít mang về?”
Mai Huệ nương nhãn tình sáng lên, thử nhìn về phía Lâm
Cẩn Dung, thấy nàng nhìn mình cười, ánh mắt nhu hòa, không giống là nói giỡn,
liền được cổ vũ, nóng lòng muốn thử: “Tốt lắm!” Lời còn chưa dứt, vị lão ma ma
đi theo bên người kia dĩ nhiên cúi đầu ho khan một tiếng, Mai Huệ nương ánh mắt
nhất thời thay đổi, mang theo bẩy phần phẫn hận, ba phần nổi giận.
Lâm Cẩn Dung vốn tưởng rằng nàng sẽ không đi hái bồ
đào, nàng lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, khóe mắt khiêu khích nhìn lão ma ma
kia, cười dài nói: “Đa tạ thẩm thành toàn cho ta, ta sáng sớm tiến vào thấy đã
thèm ăn rồi.” Vừa nói, vừa đứng dậy tiếp nhận cây kéo Song Phúc đưa tới, kiều
kiều lạc lạc đi cầu Lâm Cẩn Dung: “Thẩm dạy ta đi, thế nào mới là quả chín?”
Lão ma ma kia sắc mặt xanh mét, nhưng lại e ngại Lâm
Cẩn Dung nên không tiện tiến lên ngăn đón. Lâm Cẩn Dung chỉ coi như không thấy,
cười mang theo Mai Huệ nương tiến lên, chỉ một quả bồ đào cho nàng xem, Mai Huệ
nương vẫn còn tâm tính tiểu hài tử, muốn cắt xuống. Lão ma ma thấy nàng đã cắt
hơn mười cành còn không muốn dừng tay, thật sự nhịn không được, nhắc nhở nói:
“Tiểu thư!”
Trong giọng nói ngầm có ý uy hiếp. Mai Huệ nương nhướn
lông mày, sau đó lại trầm mặc, phẫn nộ thả cây kéo, nói: “Thẩm, ta nhất thời
hứng thú, hái quá nhiều, người sẽ không chê ta thất lễ chứ?”
Lâm Cẩn Dung cười cười: “Bồ đào trong viện của ta hàng
năm đều kết trái rất nhiều, ta đang lo tìm không thấy người giúp ăn bớt, con
hái bao nhiêu thì cứ lấy về bấy nhiêu, ta cầu còn không được.”
Mai Huệ nương nhìn nàng một hồi, nghiêng đầu thật tình
thật lòng nở nụ cười. Lại ngồi ước chừng non nửa canh giờ, vị lão ma ma kia lại
ho khan một tiếng, Mai Huệ nương lưu luyến đứng dậy: “Quấy rầy thẩm đã lâu, ta
cần phải trở về.”
Lâm Cẩn Dung giữ nàng lại, nàng chỉ cúi mắt không
chịu, mềm mại nói: “Lần sau ta lại đến, thẩm còn tiếp đãi ta là tốt rồi.”
Lâm Cẩn Dung thở dài, từ trong tay Đậu Nhi tiếp nhận
một đôi vòng Thước Châu kết thành trang sức: “Lần trước gặp mặt không có nhiều
thời gian, bên người chưa từng mang theo lễ gặp mặt thích hợp cho con. Đây là
thứ ta làm lúc nhàn hạ, mặc dù không đáng giá nhưng cũng có chút thú vị, Huệ
nương đừng ghét bỏ.”
Mai Huệ nương giương mắt nhìn, trang sức này vốn là
Lâm Cẩn Dung làm để tặng Lâm Lưu Nhi, dùng là thước châu tinh tế kết thành hình
tiểu bạch thỏ, dùng bông trắng mềm mại, vừa đáng yêu lại tinh xảo, đúng là thứ
yêu thích nhất của nữ hài tử ở độ tuổi này, thật sự rất thích, vừa tiếp nhận,
vừa nói: “Sao ta lại không biết xấu hổ mà nhận đây?”
Lão ma ma kia lại ho khan một tiếng, Mai Huệ nương mặt
mày bất động, quan tâm nói: “Ma ma thấy không thoải mái sao?”
Lão ma ma cúi mắt nói: “Tạ Đại tiểu thư lo lắng, lão
nô khỏe lắm.”
Mai Huệ nương không để ý tới nàng nữa, nghiêm túc cùng
Lâm Cẩn Dung nói đa tạ, cười bảo: “Thẩm, lần sau ta tới tìm thẩm pha trà, được
không?” Một đôi mắt hắc bạch phân minh thế nhưng mang theo vài phần cầu xin.
Hài tử này, ước chừng mất mẫu thân rồi nên sống cũng
cô đơn. Lâm Cẩn Dung đối với đôi mắt kia của nàng không thể thốt nên lời cự
tuyệt: “Chỉ cần trưởng bối nhà con đồng ý, thì con cứ đến đây.”
Mai Huệ nương vui vẻ rời đi.
Sa ma ma nói: “Người nhà này thật là là kỳ quái, để
cho một hài tử nhỏ như vậy một mình đến làm khách.”
Lâm Cẩn Dung cầm vòng tay trên cổ tay Nghị Lang nhìn
kỹ, là vàng mười, thợ khéo tinh tế, lại là từ cửa hàng vàng bạc của Đường gia.
Mai Huệ nương chỉ là một tiểu hài tử, đương nhiên sẽ không mạc danh kỳ diệu
chạy đến làm khách một người xa lạ, rõ ràng chính là ý tứ của Mai Bảo Thanh.
Mai Bảo Thanh, ước chừng là tính ra mặt cùng Lục Giam lui tới, mà bên này, thì
để nữ nhi mười tuổi thay thế thê tử đã mất của hắn cùng nàng kết giao, thoạt
nhìn thật sự là bộ dạng muốn trở thành bằng hữu