Nhóm ma ma chỗ nhị môn vốn là ôm tâm tư, vừa nghe thấy
câu này của Lâm Cẩn Dung trong ánh mắt đều lộ ra ánh sáng. Nhị thiếu phu nhân
cường thế trở về a, có câu là, có tiền có thể sai sử cả ma quỷ mà, thời điểm
Nhị thiếu phu nhân chưa có nhi tử, có lúc bị đè ép, nhưng cũng chưa từng thấy
nàng có gì chột dạ lùi bước. Nay nàng đã có nhi tử, Nhị gia lại làm quan, tiền
tài bên người lại nhiều, phải khí thế như vậy mới đúng.
Mọi người tự so sánh cao thấp, từ trước Nhị phòng thất
thế, thời điểm Đại phòng đắc thế không khỏi nịnh hót Đại phòng, sau Lâm Ngọc
Trân bị đè ép, rất nhiều người lại động tâm tư, trái phải lắc lư, nay thấy Lâm
Cẩn Dung lấy phương thức cường thế trở về, vừa vào cửa liền có thái độ bỏ qua,
sao có thể không khiến người cẩn thận cân nhắc? Vì thế không câu nệ có thật sự
muốn dựa vào Lâm Cẩn Dung hay không, vẫn là gió chiều nào theo chiều nấy, đều
bỏ ra tinh thần, dùng sức thổi phồng.
Lâm Cẩn Dung lại rất rõ ràng, một mực ôn hòa, chỉ phân
phó Phan thị: “Trời lạnh, bảo vệ Tứ thiếu gia thật tốt, đừng để bị đông lạnh.”
Các nàng hành tẩu trên đường đã bắt đầu vào đông, lúc này sắc trời mênh mang,
gió đêm mát mẻ, nhưng thật ra có chút se lạnh.
“Vâng, thiếu phu nhân.” Phan thị biết vâng lời, trong
hành động lại vừa đúng lộ ra vẻ hào phóng khéo léo quen mặt của nô bộc thế gia.
Nghị Lang được bao kín trong áo choàng sắc đỏ thẫm, mở to một đôi mắt đen láy
tò mò nhìn một đống người ở trước cửa, nửa điểm không luống cuống, tất nhiên là
khiến mọi người lại một phen cảm thán.
Lâm Cẩn Dung vừa lòng chi cực, mỉm cười phân phó ma ma
quản sự nhị môn: “Làm phiền ma ma đi cáo tội với trưởng bối một tiếng, đợi ta
rửa mặt chải đầu xong, lại mang Tứ thiếu gia đi dập đầu vấn an các trưởng bối.”
Ma ma kia vội vàng đáp ứng, đã thấy bên trong truyền
ra tiếng cười dài của Khang Thị: “Nhị tẩu xin thứ tội, ta nghênh đón chậm.” Nói
xong muốn cúi người xuống.
Lâm Cẩn Dung vội bước lên phía trước đỡ lấy Khang Thị:
“Tam đệ muội, hồi lâu không gặp, muội có khỏe không?”
“Khỏe, Nhị tẩu đi đường vất vả. Trong viện đã sớm thu
thập tốt, tại phòng bếp cũng đã chuẩn bị xong yến hội, chờ tẩu rửa mặt chải đầu
xong sẽ thay tẩu tẩy trần đón gió.” Khang Thị mỉm cười đánh giá Lâm Cẩn Dung,
Lâm Cẩn Dung mặc một kiện vàng nhạt hoa văn mờ hình hoa bách hợp thêu chỉ bạc,
phía dưới là váy dài màu trúc diệp thanh, vấn tóc kiểu cài một cây trâm đi đôi
với khuyên tai phỉ thúy, so với từ trước đẫy đà hơn một chút, lại như cũ eo nhỏ
nhắn, phấn mặt má đào, mi dài như họa, không khỏi thở dài một tiếng: “Tẩu tử
càng ngày càng xinh đẹp, đi xa một chuyến nhưng lại không thấy nửa điểm tiều
tụy.”
Lâm Cẩn Dung lại cười nói: “Cũng chỉ có muội mới khen
ngợi ta như thế thôi.”
Khang Thị mặt mày loan loan, thần sắc không thay đổi:
“Tẩu tử, tính tình này của ta nhìn thấy đẹp thì sẽ khen, nhìn thấy không đẹp
thì sẽ nói thẳng, chỉ mong tẩu dễ dàng tha thứ cho ta.”
Lâm Cẩn Dung ha ha cười, cũng không nói gì thêm, chỉ
bảo Phan thị bế Nghị Lang lên cho Khang Thị xem: “Đáng tiếc còn chưa biết gọi
thẩm.”
Khang Thị nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghị Lang,
cười nói: “Bộ dạng rất khỏe mạnh, thật sự là ngọc tuyết đáng yêu.”
Nghị Lang bất mãn nhíu mày hơi nghiêng đầu, Khang Thị
không khỏi cười to: “Rất có cá tính, không giống Lực lang nhà ta, ngơ ngác
lắm.” Rồi cầm tay Lâm Cẩn Dung: “Mải nói chuyện, không nghĩ tới trời đã tối đen
thế này, tẩu tử đi trước rửa mặt chải đầu, ta đi nói với các trưởng bối một
tiếng.”
“Tam đệ muội thỉnh tự tiện.” Lâm Cẩn Dung cùng Khang
Thị tách ra, nhìn thoáng qua Phương Trúc im lặng đứng ở bên đường, thu hồi ánh
mắt, hướng tới sân viện của mình.
Phương Trúc bước nhanh đuổi kịp cẩn thận bẩm báo:
“Thiếu phu nhân, phòng đều thu thập tốt lắm, dựa theo ý tứ trong thư của người,
Tứ thiếu gia ở ngay tại phòng cách vách của người, có tiếng gió thổi cỏ lay gì
cũng đều có thể nghe thấy.”
Lâm Cẩn Dung gật gật đầu không trả lời.
Phương Trúc thấy nàng không nói gì, cũng không dám
nhiều lời nữa, chỉ lặng im đi theo phía sau. Chốc lát, đến trước sân, Trương ma
ma dẫn theo vài ma ma và tiểu nha hoàn thô sử nhất tề đứng ở trước cửa hành lễ
chúc mừng, Lâm Cẩn Dung ôn ngôn an ủi vài câu, rồi ban thưởng, sau đó bước vào
phòng.
Trong phòng vẫn là trang trí giống như trước, sáng sủa
sạch sẽ, đèn đuốc huy hoàng, ở góc phòng có đốt chậu than, lại thả một chậu
nước, không nóng không lạnh, vừa vặn thích hợp. Lâm Cẩn Dung lại đi cách vách
xem qua, cũng thoải mái như thế, vì vậy thật tình thật lòng đối với Phương Trúc
gật đầu: “Ngươi vất vả rồi, làm rất tốt.”
Phương Trúc lúc này mới thả lỏng căng thẳng: “Là thiếu
phu nhân không soi mói.” Thấy tiểu nha hoàn bưng nước tới, liền bước lên phía
trước hầu hạ Lâm Cẩn Dung tháo vòng tay, phân phó tiểu nha hoàn: “Đi xuống đi,
ta đến hầu hạ thiếu phu nhân rửa mặt.”
Tiểu nha hoàn nhu thuận lui xuống, Lâm Cẩn Dung đặt
đôi bàn tay trắng nõn vào trong làn nước, nhẹ nhàng cọ rửa, bảo: “Nói đi.”
Phương Trúc thở ra một hơi, đè thấp thanh âm, cũng
không nói nhiều, chỉ nhắc tới trọng điểm: “Đại phu nhân từ sau ngày ấy lão thái
gia phát tác, ngày hôm sau cũng không xuất hiện ở trước mặt mọi người. Nhị gia
chào từ biệt, cũng chỉ cách mành nói hai câu. Tiếp theo đã thỉnh đại phu, kê
đơn, rồi vẫn uống thuốc tĩnh dưỡng, đến bây giờ, cũng bất quá là tiết Thất
Tịch, Trung thu, Trùng Cửu đi ra ngồi một chút, ngẫu nhiên sẽ tới hành lễ lão
thái gia cùng lão thái thái mà thôi.
Lâm Cẩn Dung rửa tay xong, lại thay đổi một chậu nước
rửa mặt: “Nói cách khác, hiện tại Đại phu nhân chuyện gì cũng chưa quản?”
Phương Trúc nhanh đáp lời: “Cũng không phải vậy, Đại
phu nhân còn quản việc chọn mua, Nhị phu nhân quản chọn mua và khố phòng, các
việc vặt vãnh khác, Tam phu nhân quản phòng thêu thùa, Tam thiếu phu nhân quản
phòng bếp. Tháng trước, Nhị lão gia đi một chuyến đến Thái Minh phủ nói là lão
thái gia còn muốn ở Thái Minh phủ mở một cửa hàng.”
Chính miệng lão thái gia nói muốn mở một cửa hàng ở
Thái Minh phủ sao? Lâm Cẩn Dung nhíu mày: “Ta nghe nói Đại thiếu phu nhân trước
đó vài ngày sinh ra một nữ hài tử, lúc này còn chưa đầy tháng mà. Đại gia có ở
nhà không?”
Phương Trúc trên mặt lộ ra vài phần vui sướng khi
người gặp họa: “Là sinh vào 21 tháng 9, lúc sinh đẻ không thuận lợi lắm, ước
chừng đau hai ngày hai đêm, nghe nói Đại thiếu phu nhân bởi vậy thực không vui,
ước chừng ba ngày mới sai người ôm tới để xem, lão thái thái thật ra có vài
phần hứng thú, cách năm ba ngày đã mau chân đến thăm Đại tiểu thư,
còn ban
thưởng nhũ danh, tên là Phúc nương, thân thể có chút yếu nhược, còn chưa đầy
tháng đã phải thỉnh đại phu đến năm lần. Đại gia qua Trùng Cửu thì rời đi, nghe
nói lúc đi ở ngoài Tụ Hiền các khóc non nửa canh giờ, luôn mồm đều nói hắn bất
hiếu, không thể ở lại trước mặt lão thái gia tẫn hiếu. Phạm Bao tổng quản đi ra
nói, lão thái gia biết hắn có hiếu tâm, không trách hắn, lúc này mới đứng dậy
rời đi.”
Lâm Cẩn Dung nắm khăn tay tuyết trắng, nhẹ nhàng lau ở
trên mặt: “Đã bao lâu ngươi không gặp lão thái gia?”
Phương Trúc cẩn thận suy tư một lát rồi đè thấp thanh
âm: “Tính ra, sau tiết Trung thu cũng chưa từng gặp, hôm Trùng Cửu có mở tiệc
chiêu đãi vài vị tộc lão trong dòng họ, nhưng yến hội là làm ở Tụ Hiền các, nữ
quyến cũng không được tham gia. Đại phu lại đổi hai người, hiện nay dùng là
người do lão cô cô ở Thái Minh phủ mời đến, nói là cái gì thái y đã cáo lão hồi
hương, y thuật rất cao minh, sẽ ngụ ở quý phủ chúng ta.”
Từ địa vị của Phương Trúc mà nhìn, có thể biết tình
hình đã không ổn, quả nhiên là hết lực, chưa từng bởi vì nàng cùng Lục Giam
không ở nhà mà buông lỏng cẩn thận, như cũ tận chức tận trách. Lâm Cẩn Dung
trầm giọng nói: “Mấy ngày nay chỉ sợ ngươi không khỏi bị ủy khuất đúng không?”
Phương Trúc mỉm cười: “Không tính là cái gì. Bất quá
chỉ là gió thổi qua mà thôi.”
“Tốt, ngươi tận tâm, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi
ngươi.” Lâm Cẩn Dung nói: “Sa ma ma rất nhanh sẽ trở về bên cạnh lão thái thái,
khi đó bên người ta không còn ai cẩn thận, ngươi luôn làm việc kiên định ổn trọng,
ngày sau sẽ phải vất vả ngươi rồi, thay ta trông chừng sân viện này, trông
chừng Tứ thiếu gia.”
Phương Trúc ngẩn người, đầu mày khóe mắt đều là ý
mừng, quỳ gối hành lễ: “Tạ thiếu phu nhân tín nhiệm, nô tỳ tất không cô phụ
người.”
Lâm Cẩn Dung gật gật đầu: “Đi xuống giúp đỡ các nàng
thu thập hành lý đi. Để Anh Đào tiến vào hầu hạ ta chải đầu thay quần áo.”
Phương Trúc rời xuống an bài mọi việc.
Chốc lát, Lâm Cẩn Dung thu thập thỏa đáng, bên kia
cũng sai người đến thúc giục. Người đến là Tố Tâm bên người của lão thái thái,
cười dài hành lễ với Lâm Cẩn Dung, nói: “Gia yến thiết lập tại Tụ Hiền các, lão
thái thái thể tuất Nhị thiếu phu nhân, sợ người không biết chuyện, chạy một
chặng đường oan uổng, đặc biệt lệnh nô tỳ tới nói một tiếng.”
“Làm phiền rồi.” Lâm Cẩn Dung nhìn Anh Đào liếc mắt
một cái, Anh Đào lập tức lấy ra một hộp gấm: “Tố Tâm tỷ tỷ, thiếu phu nhân cố ý
ở kinh thành thay tỷ mua chút đồ.”
Tố Tâm trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc vừa đúng, lập
tức cười chối từ: “Nhị thiếu phu nhân thật sự là quá khách khí, nô tỳ sao có
thể không biết xấu hổ, không cần……”
Lâm Cẩn Dung đem hộp gấm đặt vào trong tay nàng, ôn
hòa nói: “Bất quá là một đôi khuyên tai hồng san hô thôi, không thu nhận chính
là khinh thường ta. Chẳng lẽ ta đi đã hơn một năm, ngươi cũng xa lạ với ta
sao?”
Tố Tâm khẽ mím môi, mặt mày loan loan quỳ gối hành lễ:
“Cung kính không bằng tuân mệnh, đa tạ Nhị thiếu phu nhân ban thưởng.”
Phan thị bế Nghị Lang tiến vào, khó xử nói: “Thiếu phu
nhân, Tứ thiếu gia đang ngủ. Nô tỳ vì hắn đổi tã, đổi xong thì đã ngủ rồi.”
Nghị Lang đi đường xa, chỉ là khóc đã hao phí không ít
tinh lực, Lâm Cẩn Dung nhìn hắn ngủ say, thật là luyến tiếc dẫn hắn tới trước
mặt mọi người, đang trong lúc khó xử, chỉ nghe Tố Tâm ở một bên giống như vô
tình nói: “Đại để là gần đây trời lạnh, lão thái gia mấy ngày nay luôn mệt mỏi,
hôm nay nghe nói Nhị thiếu phu nhân dẫn Tứ thiếu gia trở về nhà, mới vừa có
chút tinh thần, cũng không biết có thể chống đỡ được tới khi nào, thiếu phu
nhân nên nhanh tới đó đi.”
Lâm Cẩn Dung nghe trong lời nói của nàng dường như có
chuyện, lại biết là tình hình của Lục lão ông không tốt, liền quyết tâm, từ
trong lòng Phan thị tiếp nhận Nghị Lang, thật cẩn thận bao kín chăn nhỏ, giống
như cất giấu bảo bối mà bước ra ngoài: “Đi, đến Tụ Hiền các.”
Ra cửa, thấy Sa ma ma đã đổi mới hoàn toàn, vẻ mặt chờ
mong đứng ở hành lang. Lâm Cẩn Dung đã dự kiến trước, cũng không có gì tiếc
nuối cùng bất mãn, chỉ nói: “Ma ma, theo ta tới vấn an lão thái thái thôi.”
Ý tứ này chính là sẽ không giữ bà lại, Sa ma ma vui
mừng vô hạn, tiến lên liền âm thầm cùng Tố Tâm trao đổi ánh mắt, lặng lẽ nắm
tay.
Lâm Cẩn Dung ôm Nghị Lang một đường bước vào, trên
đường “xảo ngộ” vài thủ hạ đắc ý từ trước của nàng, ví dụ như Hồ ma ma, Vương
gia. Đều là đi trên đường cùng nàng hành lễ vấn an, cũng không nói gì nhiều,
nhưng Lâm Cẩn Dung nhìn xem hiểu được, các nàng trong mắt đều lóe ánh sáng,
khát cầu, chờ mong, vui sướng. Các nàng ngóng trông nàng trở về, nàng trở về
rồi, các nàng thực vui mừng. Vô luận là làm thủ hạ của Lâm Ngọc Trân, hay là
làm thủ hạ của Tống thị, các nàng cũng không có ngày lành. Nàng không phải là
người cô đơn, thủ hạ của nàng cũng có vài người đắc lực hữu dụng.