Lâm Cẩn Dung thu nhận khăn tay từ Lâm Ngọc Trân, nói:
“Ta sẽ sai người an bài phòng viện.”
Nàng tùy ý như vậy, thái độ không truy vấn, làm cho
Lâm Ngọc Trân đang khó chịu tâm tình tốt hơn rất nhiều, thấp giọng nói: “Ta
chính là đến nói với con, con sai người thu dọn một chút. Thu thập ba phòng ở,
và cả chính viện nữa.”
Lâm Cẩn Dung biết là dành cho ba tiểu thiếp, liền đáp
ứng.
Lâm Ngọc Trân lại yên lặng ngồi trong chốc lát, đứng
dậy nói: “Nghị Lang đang mọc răng sao?”
“Vâng, nhiều ngay nay có chút làm ầm ĩ.” Lâm Cẩn Dung
dẫn nàng đi ngắm, Nghị Lang đang ngủ say, hai tay nhỏ phấn nộn nắm chặt, chu ra
cái miệng nhỏ nhắn có hàm lợi phấn hồng, mồ hôi tinh tế ẩm ướt dán tại trên
trán, nhìn muốn đáng yêu bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Lâm Cẩn Dung nhìn thấy Nghị Lang liền cảm thấy không
có gì phiền não, hàm chứa cười cầm khăn giúp Nghị Lang lau mồ hôi, Lâm Ngọc
Trân giành lấy, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Nghị Lang một lát, nói: “Cẩn
thận dụng tâm chút, hắn mới là đáng tin cậy nhất. Đại để là con chê ta nhiều
chuyện, nhưng vẫn đừng nên quá nuông chiều hắn, thứ nhất thời tiết này ôm ra
ngoài rất dễ bị cảm lạnh, thứ hai con xem từ nhỏ đến lớn, không phải là vì Lục
Giam bị ta ngày ngày trông chừng mới có ngày hôm nay sao?”
Mặc kệ hai người cái nhìn giống nhau hay không, giờ
phút này Lâm Ngọc Trân nói lời này thật sự là hảo tâm, Lâm Cẩn Dung vâng dạ
nghe với làm là hai việc khác nhau, biểu tình nhu hòa, khẩu khí cũng ôn hòa đáp
ứng: “Vâng.”
Lâm Ngọc Trân sờ sờ mặt Nghị Lang, thở dài, nói: “A
Vân cũng hoài thai rồi, chỉ tiếc cách ta quá xa, người có phúc nhất vẫn là mẫu
thân con.”
Lâm Cẩn Dung trở về hồi lâu, chưa từng nghe nàng nhắc
tới Lục Vân, giờ khắc này mới nghe nói, nhân tiện hỏi: “Nàng có khỏe không?”
Lâm Ngọc Trân thần sắc có chút phức tạp, cũng là không
chút do dự đáp: “Đương nhiên là khỏe.”
Lâm Cẩn Dung thấy nàng không muốn nhiều lời, cũng sẽ
không hỏi thêm, đưa nàng đi rồi gọi Phương Trúc cùng đi thu thập Thu hoa viện.
Thu hoa viện thực xa xôi, ở gần hồ sen phía bắc của
Lục phủ, cùng tường ngoài chỉ cách một hàng cây, ngày thường không có người ở,
cũng không biết đã bao nhiêu năm, một gốc cây sơn trà rậm rạp sum suê, che đi
hơn phân nửa cái sân, bên tường cỏ dại khô héo cao chừng một thước, tường viện
bị nước đọng loang lổ bác bác, làm cho người ta nhìn liền cảm thấy hoang vắng.
Lâm Cẩn Dung mang theo người đi vào, chính viện thì
hoàn hảo, miễn cưỡng thu thập một chút cũng không có trở ngại gì, nhưng sương
phòng bên trái bên phải đều vô cùng rách nát, bất quá là làm khó người ta mà
thôi.
Lâm Cẩn Dung có thể tưởng tượng được, vài tiểu thiếp
nũng nịu kia vừa tiến vào, nhất định sẽ làm vẻ oán giận ở trước mặt Lục Kiến
Tân. Tuy nói nàng cùng Lâm Ngọc Trân là một thể, nhưng đứng mũi chịu sào, người
ta sẽ chỉ trích nàng không biết cách làm người, mà Lục Kiến Tân đối với nàng
cũng sẽ đánh giá.
Chuyện này thật không dễ làm, Phương Trúc không khỏi
thở dài: “Thiếu phu nhân, phòng ở này quá sơ sài, thay cửa sổ giấy, trướng mạn
các thứ rồi mới miễn cưỡng có chút bộ dạng của chỗ nghỉ ngơi.”
Lâm Cẩn Dung dạo qua một vòng từ trong ra ngoài, nói:
“Lập tức sai người đến thu thập.”
Phương Trúc khóc nhọc mở miệng: “Phòng này không tiện
cho người ta nghỉ lại.” Nếu để vài di nương phát hiện tường còn chưa được sửa
lại, trời lại lạnh như vậy, sợ là bị người ta đàm tiếu đến chết mất. Cần phải
thu dọn không ít, không nói tới vết nước ẩm ướt trên tường kia, có những chỗ
thậm chí đã lở ra, để lộ gạch thanh chuyên bên trong, thật sự rất khó coi, đúng
là rơi vào thế khó xử.
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Ngươi xem sương phòng hai bên
trái phải thế này, bên nào tốt hơn?”
Phương Trúc nhìn nhìn, nói: “Sương phòng bên phải gần
hồ sen, mùa hè nóng nực, mùa đông lại lạnh lẽo, vẫn là bên trái tốt hơn.”
Lâm Cẩn Dung tiếp lời: “Quét lại tường, thay đổi cửa
sổ giấy cho sương phòng bên trái, quét tước sạch sẽ sương phòng bên phải, thay
cửa sổ giấy và trướng mạn. Nhóm di nương đến thì thỉnh các nàng tự chọn, ngươi
thấy thế nào?”
Nếu ngại tường lở khó coi, bên kia đã quét lại, nếu
ngại tường viện ẩm ướt không tiện nghỉ ngơi, thì chọn sương phòng bên phải. Dù
sao phòng ở chính là như vậy, người chu đáo cũng chỉ có thể làm được đến mức
này, muốn trách thì trách Lâm Ngọc Trân an bài phòng ở không tốt. Phương Trúc
không khỏi cong lên khóe môi: “Thiếu phu nhân anh minh.”
Lâm Cẩn Dung cầm danh mục các đồ dùng gia cụ trang
trí, phân phó Phương Trúc: “Chuẩn bị cho tốt rồi nói sau với ta. Nếu trên đường
có người đến đưa ra ý kiến, trước không cần sửa, sai người nói với ta đã.”
Trừ bỏ Lâm Ngọc Trân, không có người nào ở trên đường
đề cập đến cả. Phương Trúc hiểu được chuyện này thật sự khó làm, nhưng có Lâm
Cẩn Dung đứng chắn phía trước, vì vậy cũng không còn quá lo lắng nữa.
Lâm Cẩn Dung mang theo Anh Đào đi ra ngoài, khi đi qua
bên cạnh hồ sen, Anh Đào ngạc nhiên chỉ về phía nhà thuỷ tạ nói: “Thiếu phu
nhân, người xem, trời lạnh thế này, là ai ngồi ở bên trong đây?”
Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, thấy người nọ ngồi đưa
lưng về phía nàng, mặc đồ tang, cao lớn vạm vỡ, là một nam nhân. Thân hình này,
trừ bỏ Lục Luân, thì cũng không còn người nào khác. Lâm Cẩn Dung đang muốn lên
tiếng tiếp đón, đã thấy Lục Luân đột nhiên đứng dậy đi hai bước, lộ ra một
người khác, cách khá xa, cũng không thấy rõ bộ dạng của người đó, nhưng có thể
nhìn thấy hắn mặc áo choàng màu xanh nhạt.
Phàm là người Lục gia, trong khoảng thời gian này đều
phải mặc đồ tang, cho nên Lâm Cẩn Dung có thể kết luận, đây không phải là người
Lục gia, lại càng không phải là thân thích bằng hữu đến hỗ trợ, trời thì lạnh
lẽo, ai lại không có việc gì chạy đến chỗ tứ phía gió lùa, lạnh buốt, bóng
người cũng không thấy để ngồi nói chuyện với Lục Luân đây? Muốn nói cũng nên
ngồi trong hoa viên mà nói chứ.
Lâm Cẩn Dung tâm một tấc lại một tấc rơi xuống, miệng
khô lưỡi khô, cái lạnh từ lòng bàn chân lan đến cả người. Cố gắng bình ổn tinh
thần, nhanh chóng xoay người, thấp giọng gọi Anh Đào: “Đi thôi.”
Anh Đào cũng nhận ra Lục Luân đến đây, không khỏi ngạc
nhiên nói: “Kì quái, Ngũ gia đây là làm sao vậy? Trời lạnh như thế……”
Lâm Cẩn Dung lạnh lùng đánh gãy lời của nàng: “Chủ tử
làm gì cần ngươi lo sao?”
Anh Đào thấy nàng thần sắc nghiêm khắc, có chút ủy
khuất cúi mắt nói: “Nô tỳ nhiều chuyện.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Nhớ cho kĩ, có những lời ngươi có
thể nói với ta, cũng không thể nói với người khác nửa chữ, bằng không chọc phiền
toái, ta cũng khó bảo toàn cho ngươi.”
Anh Đào nhớ tới lúc trước mình thiếu chút nữa bị Lục
Vân đoạt đi, vội nghiêm mặt nói: “Nô tỳ nhớ kỹ, nô tỳ sẽ không lắm miệng nữa.”
Lâm Cẩn Dung quay đầu nhìn nhà thuỷ tạ bên kia, thấy
Lục Luân đang dựa vào hành lang nhìn ra phía này, người lúc trước cùng hắn nói
chuyện đã không thấy đâu.
Tuyết quang lạnh lẽo phản xạ ở
trên cửa sổ giấy, càng
khiến khung cảnh trong Vinh Cảnh cư thoải mái ấm áp. Lục Luân tiến đến ngồi
cạnh Lâm Cẩn Dung bên chậu than đang chuyên tâm thiêu thùa may vá, vui cười
nói: “Nhị tẩu làm bao đầu gối cho Nhị ca sao? Rất dày, nhưng không biết hắn có
chịu dùng hay không?”
Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu thản nhiên nhìn hắn một cái,
nói: “Cặp này cho đệ trước. Còn mấy mũi là xong rồi.”
“Tam tẩu cũng may một đôi cho ta và Tam ca dùng, nhưng
hơi nhỏ, không tiện cho lắm.” Lục Luân lắp bắp ở một bên ngồi xuống, nhìn quanh
trái phải hỏi: “Nghị Lang lại đang ngủ sao?”
Lâm Cẩn Dung hung hăng liếc hắn một cái, cúi đầu tiếp
tục thêu: “Ân. Tiểu hài tử như hắn, cả ngày trừ bỏ ăn chơi và ngủ ra, thì không
có tinh lực chạy đến nhà thuỷ tạ hóng mát.”
Lục Luân thần sắc khẽ biến, nhanh chóng giương mắt
nhìn nhìn chung quanh, thấy Đậu Nhi bộ dạng phục tùng rũ mắt canh giữ ở bên
giường nhỏ của Nghị Lang, Xuân Nha đứng ở ngoài mành, tạp vụ còn lại cũng không
thấy tăm hơi. Liền nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ là một bằng hữu, đằng
trước nhiều người nhiều miệng, ta liền dẫn hắn đến đó nhàn thoại.”
Lâm Cẩn Dung gật đầu: “Đến vô ảnh đi vô tung, bằng hữu
của Ngũ thúc thật có bản sự.”
Lục Luân sắc mặt có chút khó coi, gắt gao nhìn chằm
chằm Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung mặt mày bất động, thản nhiên nhìn hắn: “Ta nói
sai sao? Ta kỳ thật căn bản không biết họ Chu nào cả.”
Hai hàng lông mày rậm rì của Lục Luân rối rắm nhíu một
chút, lại rũ xuống thành hình chữ bát. Hắn “tê tê” hít khí lạnh: “Tứ muội
muội…… tại sao muội không phúc hậu giống như trước nữa vậy?”
Lâm Cẩn Dung lạnh lùng thốt ra: “Ngũ thúc ôn hoà hiền
hậu thuần lương đã thay đổi, sao ta không thể biến đổi đây? Đệ có thể nói dối,
lại không cho ta thử đệ sao?”
Lục Luân trầm mặc, cương trực ngồi ở chỗ kia nhìn chằm
chằm chậu than, khẩn trương đưa tay nắm chặt rồi lại thả lỏng, miễn cưỡng lộ ra
khuôn mặt tươi cười: “Kỳ thật ta…”
Lâm Cẩn Dung tức giận tiếp tục may vá, đè thấp thanh
âm nói: “Đệ cũng đừng lấy lời nói dối để hù ta, bí mật của đệ ta cũng không
muốn biết nhiều hơn. Từ trước đệ không nghe lời của ta, hiện tại đã đưa chân
vào chỉ sợ lại càng không nghe. Nhưng đệ nên cố mà che giấu, chớ để người ta nắm
được dấu vết mà toi mạng. Đệ là anh hùng, khẳng định sẽ nói có chém rơi đầu
cũng không là gì, nhưng mà…” Nàng có chút khó thở, hổn hển một lúc, không nói
thêm gì nữa.
Nếu đã nói đến mức này, không phải lời nói dối bình
thường hay lấy cớ là có thể che lấp được. Lục Luân hai mắt gắt gao nhìn chằm
chằm chậu than, không nói được một lời.
Sau một lúc lâu, gió thổi qua đình viện, khiến nhánh
cây bên ngoài xoát xoát rung động, Lục Luân giật giật, giương mắt nhìn Lâm Cẩn
Dung thấp giọng nói: “Muội đã biết bao nhiêu? Làm sao mà biết được?” Hắn thật
sự không nghĩ ra, hắn rốt cuộc làm không ổn chỗ nào, mặc dù là bị nàng vạch
trần lời nói dối, bị nàng thấy hắn nói chuyện với người ngoài, nhưng có ngàn
vạn khả năng, sao nàng có thể chắc chắn hắn sẽ toi mạng đây?
Nàng đã trải qua cho nên biết, mà đám người Lục Kiến
Trung sao biết được hắn làm việc này? Nhất định là Lục Luân nghĩ có chỗ làm
không ổn, dễ tin người khác. Lâm Cẩn Dung buông việc thêu thùa, nhíu mày nhìn
hắn: “Chỉ cần là nói dối sẽ luôn bị người nhìn thấu, dẫn người về nhà, cũng sẽ
bị nhìn thấy. Cái gì thân binh của tướng quân, có thể tùy tiện lấy ra một ngọc
bội quý giá làm lễ gặp mặt sao? Còn có vẻ không thèm để ý? Chính bản thân đệ
không cẩn thận thôi, còn hỏi ta làm sao mà biết được?”
“Thứ đó là sạch sẽ.” Lục Luân có chút xấu hổ cùng khó
xử, gãi đầu gãi tai, thấp giọng năn nỉ: “Ta đã đủ cẩn thận rồi, muội nói cho ta
nghe, trừ bỏ thứ này ra, còn có chỗ nào ta làm chưa tốt không? Kỳ thật ta là……”
Lâm Cẩn Dung đánh gãy lời hắn: “Ta không muốn biết đệ
đã làm gì, cũng khuyên không nổi đệ, nhưng ta không muốn đệ gặp chuyện không
may. Đệ nên sớm đi đi, để người ta biết sẽ không hay.”
Lục Luân vẻ mặt rối rắm, đột nhiên cười, đứng dậy nói:
“Không có gì, đều là chí thân cốt nhục, muội họ Lâm sẽ không hại ta, còn có ai
hại ta đây? Ta cuối cùng phải đợi tổ phụ nhập táng mới đi.”
Con vịt chết mạnh miệng, Lâm Cẩn Dung đứng lên: “Đệ…”
“Muội yên tâm, ta sẽ cẩn thận. Huống hồ ta thực sự
không có làm gì.” Lục Luân vươn tay cầm bao đầu gối từ tay nàng: “Cảm tạ.”
“Còn chưa làm xong mà.” Lâm Cẩn Dung muốn đoạt lại,
Lục Luân đã dứt chỉ, ném kim vào trong hộp thêu, cười nói: “Như vậy là tốt rồi.
Ta đi đây.” Xoay người hướng ra phía ngoài, nhanh chóng rời đi.
Hắn căn bản không đem lời của nàng để ở trong lòng.
Lâm Cẩn Dung suy sụp ngồi trên tháp, chẳng lẽ nàng có
thể nói với hắn, phụ thân huynh trưởng sẽ bởi vậy mà ép đệ uống thuốc độc sao?
Không có bằng chứng, ai sẽ tin tưởng đây?