Lâm Cẩn Dung hướng hai người hơi hơi gật đầu, phân phó
Phương Trúc: “Đi an bài cho các nàng, không được chậm trễ, cơm canh nóng đưa
lên, nhưng đừng để các nàng đi loạn.”
Phương Trúc đáp ứng, vẻ mặt tươi cười tiến ra đón, hỏi
hai nữ nhân mang theo bao nhiêu người, hành lý ở nơi nào, lại lưu loát chỉ huy
thô sử ma ma giúp các nàng chuyển này nọ, rồi dẫn các nàng tới Thu hoa viện.
Lâm Cẩn Dung phái Phan thị mang Nghị Lang đi, bước
nhanh đuổi kịp đội ngũ, trong tiếng kêu khóc của Lục Kiến Tân đi tới linh
đường. Lục Kiến Tân tới nơi, tất nhiên là phù quan khóc rống, đấm ngực dậm
chân, làm đủ tư thái, biểu đạt hết niềm thương nhớ. Đám người Lục Kiến Trung
lại cùng khóc lóc một hồi.
Bọn hạ nhân cùng thân thích bằng hữu hỗ trợ chung
quanh nhìn, đều thấy hắn thật sự là hiếu thuận, hai kiếp làm người, Lâm Cẩn
Dung không còn cảm thụ giống như trước nữa, Lục Kiến Tân giống như một con
diều, lúc trước tự do tự tại bên ngoài bay lượn, lần này có đại tang, không thể
không gấp gáp bị túm trở về, thực sự là chuyện khiến cho hắn uể oải.
Cố nhiên hắn ở mặt ngoài vẫn làm rất tốt, tứ thời bát
tiết đều đúng hạn đưa quà tặng trong ngày lễ gửi về nhà, chưa bao giờ trì hoãn,
hàng tháng gửi thư một lần hỏi thăm sức khỏe bệnh tình của lão phụ lão mẫu,
không ngừng đưa đến dược liệu quý báu; Ngay cả hắn đối với Lục Giam cùng Lục
Vân, cũng là thường xuyên hỏi han việc học hành, quan tâm chung thân đại sự,
Lục Giam thi đỗ rồi, hắn cũng từng viết thư báo cho Lục Giam biết trong kinh có
người quen nào của hắn, phải tới kết giao bái phỏng, người nào thì không thể
chọc, Nghị Lang sinh ra cũng từng sai người mang lễ đến, tỏ vẻ vui mừng cùng
chú ý; Mang về trong nhà tài vật, cũng có tặng riêng Lâm Ngọc Trân một phần.
Nhưng mà hắn không quan tâm, thiếu một phần đối với
người nhà vướng bận cùng tưởng niệm, hắn không giống Lục Giam, tuy rằng ghét
hận cái nhà này, hy vọng có thể sớm ngày độc lập ra ngoài, lại chưa bao giờ chân
chính vứt bỏ hoặc quên đi. Đây là trực giác của Lâm Cẩn Dung, hơn nữa nghĩ tới
chuyện cũ đã phát sinh, nàng càng không thể sinh ra hảo cảm đối với Lục Kiến
Tân. Bởi vậy Lâm Cẩn Dung chỉ quý gối phía xa trong đám người, im lặng mà trầm
mặc.
Lâm Ngọc Trân cũng cầm khăn tay bụm mặt ở một bên khóc
lớn không ngừng, trừ bỏ cơ hội này có thể cho nàng không kiêng nể gì khóc lớn
mà không bị người khác chú ý tìm tòi, nàng cũng không thể tìm được cơ hội nào
khác cho nàng tận tình biểu đạt sự thương tâm như thế.
Lục Kiến Trung một bên khóc, một bên nhìn lén Lục Kiến
Tân, Lục Kiến Lập cũng đang khóc lóc khuyên nhủ Lục Kiến Tân, Tống thị có chút
lo âu, thường thường nhìn xem Lâm Ngọc Trân cùng Lâm Cẩn Dung, lại nhìn xem
biểu tình của Lục Giam. Đồ thị cũng là có chút bất động, đem khăn tay lau mắt,
ngẫu nhiên nức nở một tiếng, mấy huynh đệ Lục Thiệu, trừ bỏ Lục Giam cùng Lục
Luân là thật sự thương tâm, những người khác đều quỳ rạp trên đất, hình như là
đang khóc, kỳ thật cũng không rõ lắm.
Ước chừng hơn nửa canh giờ, Lục Kiến Tân còn khóc, mọi
người đều có chút chống đỡ không nổi. Đặc biệt là Lục Kiến Trung, hắn có tật ở
chân, thật sự là không thể nhịn được nữa, liền tiến lên đi khuyên Lục Kiến Tân,
Lục Kiến Lập cũng đi theo khuyên nhủ, Lục Kiến Tân lại không nghe, khóc nói:
“Ta thực có lỗi với phụ thân, ta bất hiếu, để ta ở trước linh tiền của người
tẫn hiếu. Nhị đệ Tam đệ có việc thì cứ làm đi, không cần quản ta.” Lại là một
tiếng hô hào, khóc càng thêm thương tâm. Hắn là huynh trưởng, làm ra vẻ ta đây
như thế, những người khác nào dám hành động thiếu suy nghĩ? Cũng phải liều mình
theo thôi.
Lục Kiến Trung đau đớn đầu đổ mồ hôi, Tống thị sớm đã
không chú ý tới tâm tư của Lâm Ngọc Trân, nàng cũng thật sự chống đỡ không
được, liền quay đầu thấp giọng nói: “Nhị lang tức, công công con một đường vất
vả, thương tâm như vậy, sợ là sức khỏe không cho phép, con đi nói với Nhị lang,
bảo hắn khuyên nhủ, có lẽ công công con sẽ nghe lời hắn cũng không chừng.” Hôm
nay đích tôn phụ tử trước sau trở về nhà, làm cho mọi người quỳ nhiều hơn hai
lần so với ngày thường, mà khoảng thời gian cũng không ngắn, bọn họ là lần đầu
tiên quỳ xuống, nhưng những người khác quỳ đến tổn thương sức khỏe rồi. Không
sai biệt lắm thì tốt rồi, cũng có thể giúp cho người khác thoải mái một chút.
Lâm Cẩn Dung nói: “Nhị thẩm nương, công công của ta
rất thương tâm, hắn không thể về kịp gặp lão thái gia lần cuối cùng, hiện nay
là hợp tình hợp lý, bảo Nhị lang đi khuyên hắn, hắn cũng sẽ không để ý tới.”
Nếu lúc trước Lục Giam quỳ toàn gia đều đang nhìn chê cười, ác ý muốn cho Lục
Giam quỳ lâu, cố ý ép buộc hắn, hiện tại nàng cũng vui vẻ phụng bồi thôi. Nàng
còn trẻ, nàng có thể chịu được a.
Tống thị vừa tức vừa hận, lại không thể nề hà, chỉ có
thể đau lòng nhìn Lục Kiến Trung, hướng Lục Thiệu nháy mắt. Lục Thiệu liền đứng
lên, tiến lên đi khuyên Lục Kiến Tân: “Đại bá phụ, người đi đường mệt nhọc,
tuổi lại lớn, có nên dùng cơm canh trước không……”
Lục Kiến Tân trừng mắt: “Ta vừa trở về đã ăn cơm uống
trà nghỉ ngơi sao…… Các ngươi muốn đi thì tự đi đi, không cần lo cho ta! Phụ
thân của ta a……”
Lục Thiệu hé ra mặt heo tức giận, còn không thể phản
bác, chỉ có thể lúng ta lúng túng lui ra.
Lục Kiến Trung đau nghiến răng nghiến lợi, nảy sinh ác
độc nháy mắt với đám người Tống thị, được rồi, muốn thế có phải hay không? Tốt
lắm, phụng bồi đi, bọn họ tốt xấu cũng đeo bao gối đầu, Lục Kiến Tân đi xa về,
thân mình lại mập mạp, xem ai phải chịu đựng ai.
Nhưng bọn họ đều tính toán nhầm rồi, Lục Kiến Tân vừa
khóc lóc kêu gào sau một lúc, thì thốt dài một tiếng: “Phụ thân! Con bất
hiếu……” Mắt vừa trợn, té xỉu ở tại trước linh tiền của Lục lão ông. Lâm Cẩn
Dung thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhanh chóng cầm khăn tay bưng kín mặt, hóa
thành một tiếng kêu sợ hãi.
Mọi người lắc lắc giãy dụa tiến lên, ấn huyệt nhân
trung, thỉnh đại phu, nâng đỡ người. Bận rộn một lúc, mới xem như đem Lục Kiến
Tân an trí thỏa đáng, trời thì lạnh, người người đều đổ một thân mồ hôi, lúc
làm việc còn không cảm thấy, vừa có gió lạnh thổi qua, người người đều méo
miệng mặt trắng bệch, răng va vào nhau lại phải theo lời các thân thích bằng
hữu khen ngợi Lục Kiến Tân thật sự là rất hiếu thuận!
Canh gừng nước ấm đưa qua, cao giường gối mềm, ngủ say
một ngày, đến khi trời tối, Lục Kiến Tân mới chậm rì rì tỉnh lại, chuyện thứ
nhất chính là chảy lệ lo âu nói: “Các đệ không nói cho mẫu thân đấy chứ? Trăm
ngàn lần không thể để lão nhân gia người biết, bằng không chẳng phải là ta bất
hiếu sao?”
Lục Kiến Trung hận nghiến răng nghiến lợi, còn phải
giả ý an ủi nói: “Không có, không có, Đại ca yên tâm, không dám kích động lão
thái thái.”
“Vậy là tốt rồi.” Lục Kiến Tân thở hai cái, đứng dậy
từ trên giường: “Ta đi
thỉnh an với mẫu thân, lại đến canh giữ cho phụ thân.”
Lâm Cẩn Dung đã đặt cơm canh cho hắn đến trước giường,
thấy hắn còn muốn ép buộc, vội nói: “Công công, trước dùng cơm chiều đi.”
Lục Kiến Tân lắc đầu thở dài: “Ta ăn không vô.” Lại là
rơi lệ đầy mặt.
Lâm Ngọc Trân không khỏi ở một bên khổ sở khuyên nhủ,
những người khác vì tỏ vẻ đoàn kết hữu ái, cũng đứng một bên khuyên, Lục Giam
nói: “Phụ thân không cần lo lắng chỗ tổ phụ, tối nay con đi gác đêm hay người
gác thì cũng không có gì khác nhau, người nghỉ ngơi một chút đi.”
Lục Kiến Tân giãy dụa muốn bước xuống giường: “Không
được, ta nhất định phải đi, đây là hiếu đạo một người con nên làm. Lúc trước ta
vì bất đắc dĩ không thể ở trước mặt phụ thân tẫn hiếu, bây giờ còn không thể
gác đêm cho lão nhân gia người sao?”
Lục Giam mang theo năm phần bất đắc dĩ, năm phần uể
oải, gắt gao đè hắn lại, Lục Luân không cần suy nghĩ nhiều, không cần người gọi
liền tiến đến đè lại Lục Kiến Tân: “Đại bá phụ, người không thể như vậy, tổ phụ
dưới suối vàng có biết, thì sẽ đau lòng người, sẽ không trách tội người.”
“Thật không?” Lục Kiến Tân hòa ái nhìn Lục Luân: “Là
Ngũ lang đúng không? Lúc trước ta nghe nói con đã bỏ trốn, khiến ta lo lắng
chết mất, nhìn thấy con còn sống tốt, ta cũng yên tâm. Đáng thương tổ phụ của
con a, không được gặp con một lần cuối……”
Lục Kiến Trung chán ghét Lục Kiến Tân, xen lời hắn:
“Đại ca, mẫu thân sai người lại đây hỏi, chừng nào thì huynh đến? Đã sai người
sang tiếp đón huynh rồi. Huynh có đi hay không?” Muốn diễn trò thì chậm rãi
diễn sau đó đi, toàn gia mọi người bị hắn ép buộc đến thảm rồi.
Lục Kiến Tân lúc này mới thu hồi lực chú ý trên người
Lục Luân, cũng không ăn cái gì, bảo Lục Giam tới linh đường, bản thân thì được
Lục Luân, Lục Thiệu giúp đỡ đi đến Vinh Cảnh cư.
Mẫu tử ôm nhau khóc ròng tất nhiên là không cần nói tỉ
mỉ, Lục Kiến Lập kể chuyện hắn vừa khóc hôn mê ở linh đường cho Lục lão phu
nhân nghe xong, Lục lão phu nhân đau lòng hắn, cũng không nỡ để hắn đi, buộc
hắn ở trước mặt của bà dùng cơm, lại công đạo Lâm Ngọc Trân nhất định phải
chiếu cố hắn cho tốt. Lục Kiến Tân còn nói hắn muốn đi gác đêm cho Lục lão ông,
Lục lão phu nhân liền nghiêm mệnh: “Nghỉ ngơi một chút lại đi, nếu con trẻ tuổi
cường tráng như Nhị lang thì ta cũng không quản con, nhưng con như vậy, không
biết yêu quý sức khỏe của mình, là muốn mạng của ta sao?” Sau đó khóc lớn.
Lúc này, Lục Kiến Tân mới xem như mới đáp ứng không đi
nữa, ngoan ngoãn theo Lâm Ngọc Trân đi nghỉ. Lục Kiến Trung toàn gia sắc mặt
đều hơi có chút khó coi, đích tôn thật sự không có chỗ nào tốt, lại không thể
chọn ra nửa điểm sai lầm.
Lâm Cẩn Dung an trí thỏa đáng Lục lão phu nhân, lại đi
đến Thu hoa viện.
Thu hoa viện im ắng, cũng không bởi vì có thêm người
mà trở nên huyên náo, duy nhất không giống là, chung quanh đều có đèn đuốc sáng
bừng, có vài phần nhiệt khí. Phương Trúc còn đang chỉ huy người chuyển đồ, thấy
Lâm Cẩn Dung lại đây, bước lên phía trước nói: “Thiếu phu nhân tới rồi?” Rồi
dán sát vào bên Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng nói: “Người lúc này nhìn cũng coi như
quy củ, không yêu cầu gì, cũng không nói điều gở gì. Hai người đều chọn gian
sương phòng bên phải, nhưng thật ra chờ sương phòng bên trái quét lại tường xong
thì sẽ chuyển sang.” Nhịn nhẫn, nhỏ giọng cười: “Còn tưởng rằng sẽ tranh nhau
chọn một gian tốt nhất kia, kết quả hai người lại không muốn, nói là để lại cho
di nương phía sau.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Đã là như vậy, ngươi hiểu được
chứ?”
Phương Trúc nói: “Hiểu được.” Tất nhiên là di nương
đến sau mới là các nàng đầu, các nàng không dám trêu chọc.
Một tiểu nha hoàn bó tay bó chân đứng ở hành lang,
hướng bên này nhìn xung quanh một lát, nhanh chóng chạy vào trong phòng. Giây
lát, hai mĩ thiếp kia của Lục Kiến Tân bước nhanh đi ra, nhất tề đối với Lâm
Cẩn Dung nói vạn phúc, Lâm Cẩn Dung cười nói: “Hai vị di nương không cần đa lễ.
Ăn cơm chưa? Nếu bọn hạ nhân không chu đáo, thì cứ việc nói với ta.”
Nàng gọi hai người là di nương, thật là cất nhắc. Hai
người kia mặc dù được Lục Kiến Tân yêu thích, lại cũng không có danh phận đúng
đắn, nhưng rõ ràng là hai mĩ thiếp kia thực hưởng thụ. Hai người liếc nhau, ánh
mắt đều sáng trong suốt, người lớn tuổi hơn một chút, Lâm Cẩn Dung nhớ mang
máng gọi là A Nhu, nhiệt tình bước lên đáp lời Lâm Cẩn Dung: “Ăn cơm xong rồi,
mọi người đều tốt lắm. Nếu Nhị thiếu phu nhân không chê thì mời vào trong phòng
ngồi?”
Lâm Cẩn Dung cũng không chối từ, cười theo hai người
đi vào, đánh giá chung quanh, thấy một cái hòm xiểng tà tà mở ra, lộ ra gấm vóc
tơ lụa bên trong, xem ra Lục Kiến Tân sống ở bên ngoài rất sung túc.
Người trẻ tuổi hơn gọi là Tiểu Tinh, cười dài bưng hai
hộp trà ra: “Mấy thứ này còn chưa thu dọn xong, không dám chậm trễ Nhị thiếu
phu nhân, đây là trà mà tỷ muội chúng ta mang về từ Giang Nam, tặng để Nhị
thiếu phu nhân vui đùa.”