Sau giữa trưa, ánh nắng sáng ngời xuyên thấu qua cửa
sổ chiếu vào trong phòng, khiến nửa gian phòng trở nên ấm áp. Nghị Lang ghé vào
trên giường, lấy một loại tư thế ngốc nghếch buồn cười, nhưng cũng rất đáng yêu
đi về phía trước, liều mạng muốn bắt lấy con hổ bông trong tay Lâm Cẩn Dung.
Mỗi khi sắp chạm đến, con hổ bông kia đột nhiên lại bay đến một phương hướng
khác, trước đó thì hắn còn bám riết không tha truy đuổi, nhưng thấy thế mãi,
hắn mặc kệ, lấy phương thức khóc nháo om sòm để chiếm đoạt.
Đậu Nhi mếu máo: “Thiếu phu nhân, sao người có thể
trêu cợt Nghị Lang như thế? Hắn còn nhỏ mà.”
“Không sao, để hắn vận động một chút.” Lâm Cẩn Dung
mỉm cười nhìn Nghị Lang trong lòng, trên lông mi Nghị Lang còn đọng nước mắt,
cái miệng nhỏ nhắn đã cười rộ như hoa nở, cầm lấy con hổ bông kia hết sức
chuyên chú: “Nga nga a a” không biết đang cùng con hổ nói cái gì, một bộ dạng
vui vẻ thỏa mãn.
Lâm Cẩn Dung nhịn không được ở trên ót hắn hôn một
cái, bình luận: “Như vậy tốt lắm.” Người dễ dàng thỏa mãn cố nhiên sẽ sống vui
vẻ hơn nhiều, cũng là người dễ đạt được hạnh phúc nhất. Nàng không cần hắn là
kinh thiên vĩ tài, cũng không cần hắn trở thành rường cột nước nhà, chỉ cần hắn
vui vẻ an khang đã là vô cùng tốt rồi.
Phương Trúc từ bên ngoài tiến vào, cười nói: “Ai nha,
thiếu phu nhân uống thuốc rồi trông có tinh thần hơn nhiều so với buổi sáng.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Đúng, thuốc kia rất tốt.”
Đậu Nhi biết Phương Trúc tìm Lâm Cẩn Dung có việc,
nhân tiện nói: “Thiếu phu nhân, Nghị Lang nên ngủ rồi.” Rồi chào hỏi Phương
Trúc tiến lên đem Nghị Lang ôm lấy đi ra ngoài.
Phương Trúc cũng không vội, cười tủm tỉm chờ Đậu Nhi
đi xa, rồi gọi Anh Đào: “Anh Đào, còn làm phiền ngươi trông cửa một chút.”
Anh Đào che miệng cười, trước dâng một chén trà nóng
lên sau đó đi ra cạnh cửa.
Lâm Cẩn Dung ý bảo Phương Trúc ngồi xuống ghế trước
giường nói chuyện: “Nhìn ngươi an bài cẩn thận như thế, rốt cuộc là chuyện gì?”
Phương Trúc nhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân, vừa rồi
người của Đại lão gia ở lại Giang Nam đã đến. Nhiều cái xem náo nhiệt. Lúc này
người bị bệnh, thật là tốt.”
“Ta bị bệnh, chỉ mong Đại lão gia thương hại ta đã
biết sai mà sợ hãi. Tha thứ cho ta.” Lâm Cẩn Dung cũng không trách Phương Trúc
nói hỗn giống như đang tổng kết nhân quả trận bệnh này của nàng. Xác thực lúc
này nàng bị bệnh là vô cùng tốt, may mắn tránh né được mâu thuẫn, để Lục Giam
ra mặt hỗ trợ, vừa không hoàn toàn biểu hiện thờ ơ, có chút phiền phức thì cứ
tìm hắn.
Phương Trúc thấp giọng miêu tả với nàng: “Các quản sự
áp giải hòm xiểng gia sản từ cửa hông tiến vào. Vị Hà di nương kia cũng là ngồi
trên kiệu nhỏ từ sau cửa nách lặng lẽ nhập môn, có vẻ cực kỳ trắng trong thuần
khiết, bộ dạng phục tùng rũ mắt, đi đường không ngước nhìn đánh giá, không có
chút tiếng động, cử chỉ quy củ, không thua gì tiểu thư khuê các. Nô tỳ nghe
những người đến từ phương nam đó chân chính gọi nàng là di nương, nàng cũng
không đáp ứng. Nói nàng thân phận đê tiện, nếu gọi, thì có thể gọi một tiếng cô
nương. Những người đó đối đãi với nàng cũng cực kỳ khách khí cẩn thận, Tiểu
Tinh cô nương cùng với A Nhu cô nương kia đã sớm an bài thỏa đáng, đứng ở trước
cửa sân chờ nàng.”
Cơ thiếp không danh phận sao có thể được thể diện như
thế? Có thể thấy được ngày thường ở Giang Nam rất được yêu thích, nhưng còn nhớ
rõ biết điều không bừa bãi, thật sự thông minh. Phương Trúc nói tới đây, liền
có ý dừng lại, xem Lâm Cẩn Dung phản ứng thế nào.
Lâm Cẩn Dung chỉ “Nga” một tiếng không nói gì thêm. Hà
di nương này, theo ấn tượng khắc sâu của nàng, là một mỹ nhân chân chính, tên
cũng giống như người, giống như một đóa hoa sen no đủ oánh nhuận. Nàng còn nhớ
rõ tình cảnh năm đó lần đầu thấy Hà di nương. Khi đó, Hà di nương mặc váy dài
thuần trắng, eo nhỏ mông cong, dưới chân váy lấp ló lộ ra một đôi chân vừa nhỏ
xinh lại thẳng tắp, không chút phấn son, da trắng như tuyết, sóng mắt lưu
chuyển, chỉ đối mặt một cái liền khiến Lục Kinh thất thần, càng khiến Lục Thiệu
nhìn thoáng qua nhịn không được lại lén liếc mắt một cái.
Phàm là nhóm phu nhân thiếu phu nhân nhà cao cửa rộng,
đối với nhóm cơ thiếp của lão gia Đại gia thực cảm thấy hứng thú, có điều chính
là trọng mặt mũi nên khinh thường hỏi nhiều, kỳ thật cũng rất muốn biết rõ.
Phương Trúc vốn là muốn khiến Lâm Cẩn Dung cảm thấy hứng thú, nhưng không thấy
nàng có chút biểu lộ gì, đành phải thu hồi tâm tình, nói: “Lúc đó, Đại lão gia
đang cùng phu nhân ở trong phòng nói chuyện, nghe thấy Chu Kiến Phúc đáp lời,
liền hỏi Đại phu nhân có muốn thuận tiện gặp người một chút, nghe chuyện sổ
sách hay không. Đại phu nhân nói nàng đau đầu, để thời điểm khác rồi nói sau.
Đại lão gia mặc dù chưa nói cái gì, nhưng lại vô cùng mất hứng, chỉ ngồi chưa
đến thời gian uống chén trà nhỏ đã rời đi. Đại phu nhân lúc này đang nằm ở trên
giường tức giận.”
Hai người A Nhu và Tiểu Tinh kia, từ lúc tiến vào trú
ngụ cũng không nghe thấy Lục Kiến Tân nhắc tới, cũng có lẽ hắn đã ngầm hỏi qua,
nhưng ở mặt ngoài vẫn ra vẻ thờ ơ, cũng không để ý, tùy tiện Lâm Ngọc Trân làm
sao đều tốt. Nhưng hôm nay tình cảnh hoàn toàn khác với Hà di nương, người mới
vào cửa hắn đã muốn Lâm Ngọc Trân “cùng đi” nói chuyện, còn “thuận tiện” uyển
chuyển bàn về sổ sách tài vật. Điều này chứng tỏ, trong cảm nhận của hắn, A Nhu
và Tiểu Tinh không đáng để hắn tốn nhiều tâm tư, không có trở ngại là tốt rồi,
nhưng Hà di nương lại khác, hắn tình nguyện dùng tài vật hắn đã sưu tập 7, 8
năm ở Giang Nam để đối lấy việc có thể được chấp nhận của Lâm Ngọc Trân.
Nhưng tính tình của Lâm Ngọc Trân chưa bao giờ mềm mại
biết điều, không phải ngươi cho nàng một cây thang, nàng sẽ thuận theo bước
xuống, mặc dù nàng hiểu ý tứ của Lục Kiến Tân, nhưng cũng không chịu dễ dàng để
hắn và Hà di nương được như ý nguyện. Đặc biệt mấy năm nay nàng không ở Giang
Nam, rất nhiều buổi xã giao Lục Kiến Tân đều đã mang theo Hà di nương cùng đi,
nàng lại càng không chấp nhận.
Mặc dù là biết Hà di nương vĩnh viễn không thể so với
nàng, bản thân là chính thất phu nhân, nhóm thiếu phu nhân vĩnh viễn sẽ không
để mắt đến Hà di nương, bất quá là xã giao lúc cần thiết mà thôi. Nhưng một khi
nghĩ đến, Hà di nương là người Lục Kiến Tân tinh tế tuyển lựa để sinh nhi tử,
nghe nói là nữ nhân có tướng sinh nam hài tử, chẳng những thay nàng
ở Giang Nam
thực hiện chức trách nữ chủ gia, Lục Kiến Tân còn vận dụng thủ đoạn che tai mắt
của nàng, để nàng hiện tại mới biết được có một cơ thiếp đặc thù thế này tồn
tại, nàng cực kỳ không thoải mái, cảm thấy sỉ nhục cùng phẫn hận, thậm chí còn
phẫn nộ. Nàng muốn biểu đạt tôn nghiêm của chính thất bị hao tổn sau phẫn nộ
cùng bất mãn, không phải trả thù lao là có thể giải quyết vấn đề. Đây là thời
điểm nào đây? Nàng cũng không tin Lục Kiến Tân có thể rõ ràng mở miệng, ép buộc
nàng, dù thế nào cũng phải chờ 2, 3 năm mới có thể bàn đến.
Cho nên vấn đề liền tắc ngay tại đây, một người do
tình thế bắt buộc, mưu tính đã lâu, một người thì không cam lòng, kiên quyết
không theo, thật sự khó xử. Đối với Phương ma ma, nam nhân một khi thay lòng
đổi dạ, dùng phương thức cưỡng chế như vậy để lôi kéo hắn hồi tâm chuyển ý là
vọng tưởng, không bằng tỏ rõ vị trí, nên lấy thì lấy, nên muốn thì phải muốn
thứ thực tế nhất, cứng đối cứng kết quả chỉ có thể là mất nhiều hơn được.
Phương Trúc thật cẩn thận thử nói: “Phương ma ma bảo nô tỳ cầu thiếu phu nhân,
có nên để thân gia lão thái thái khuyên nhủ Đại phu nhân?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Ngươi đáp ứng nàng rồi sao?” Kỳ
thật năm đó, Phương ma ma không nhớ tới người như nàng, nhưng thật ra Lục Kiến
Tân lại nhớ tới nàng. Hắn ngượng ngùng trực tiếp đề cập, cũng không thể không
biết xấu hổ mà nói ra trước khi lão thái gia lạc táng, sau có non nửa năm, mới
mịt mờ tìm người đến ý bảo nàng phải cứu vãn một chút, cho hắn bậc thang bước
xuống, giúp hắn hoàn thành tâm nguyện. Đương nhiên, điều này cũng mang theo
tính chất uy hiếp, nàng còn chưa tỏ vẻ đồng ý hay từ chối, Lâm Ngọc Trân đã
nghe phong thanh, bảo Phương ma ma tới cửa lên án nàng mạnh mẽ. Nàng nay cũng
đã không còn sợ Lâm Ngọc Trân đến mắng nàng nữa, mà thật sự không kiên nhẫn
quản loại chuyện này.
Phương Trúc vội đáp: “Nô tỳ nào dám thay thiếu phu
nhân làm chủ? Nô tỳ đã nói với Phương ma ma, chuyện của nhóm chủ tử, nô tỳ
không dám lắm miệng.”
Lâm Cẩn Dung thản nhiên liếc Phương Trúc một cái:
“Ngươi làm đúng, đây là chuyện của các trưởng bối, ta làm tiểu bối sao dám
nhúng tay vào? Huống chi so xét tâm tư bản thân, ta cũng không thể làm được.”
Nàng hiểu được Phương Trúc đang nói láo, nhưng không trách Phương Trúc. Dù sao
các ma ma có rất nhiều thời điểm hữu dụng như vậy, có thể thử dò xét, hỗ trợ
nhau, uyển chuyển nhắn lời mà các chủ tử không tiện nói ra.
Phương Trúc lập tức liền hiểu được ý tứ của Lâm Cẩn
Dung, Phương ma ma chính là muốn tìm người Lâm gia đến khuyên, mà không cần
phải trở về Lâm gia để cầu người, Lâm Cẩn Dung quả quyết sẽ không quản chuyện
này, vì thế thay đổi đề tài, nói về trò hề cùng so đo của Nhị phòng: “Bên kia
hôm nay Sử đại gia cùng Tam gia đi giúp Nhị gia an bài người chuyển nhà. Đại
gia thấy Lục gia ngồi trong đình ngẩn người, còn kêu Lục gia đi hỗ trợ, Lục gia
nói hắn không thể giúp, vì vậy không đi.”
Lâm Cẩn Dung không khỏi bật cười, Nhị phòng cố gắng
muốn mượn cơ hội tìm hiểu hư thật, xem xét Lục Kiến Tân mấy năm nay ở Giang Nam
rốt cuộc cướp đoạt bao nhiêu tư tài, để chiếm một phần. Nhưng Lục Kiến Tân là
người nào chứ, hòm xiểng gia sản chuyển trở về nhà thật sự không ít, còn rất to
rất lớn, nhưng đồ đáng giá sao có thể cho bọn họ dễ dàng trông thấy? Ai cũng
không tính được Lục Kiến Tân, ai cũng không tính được ông trời. Nghĩ lại lại có
chút bi thương, Lục Luân mới bị đuổi đi, người Lục gia liền thật sự cho rằng
không có người này tồn tại, hết sức chuyên chú tranh đoạt gia tài.
Phương Trúc thấy nàng hưng trí không cao, liền đứng
dậy cáo từ: “Thiếu phu nhân, nô tỳ là muốn hỏi, Thu viện bên kia còn an bài
giống như trước sao?”
Lâm Cẩn Dung trầm ngâm một lát, nói: “Đương nhiên là
giống nhau, phải làm tốt, nhưng cũng phải chiếu cố đến tâm tình của phu nhân.
Cho nên cần đối xử bình đẳng, minh bạch chưa?”
Không có đặc thù tồn tại, chỉ cần Lâm Ngọc Trân một
ngày không mở miệng, vốn không có di nương nào cả. Phương Trúc lĩnh hội, quỳ
gối hành lễ rời khỏi.
Chạng vạng, Lâm Cẩn Dung đang cho Nghị Lang ăn, chợt
nghe bên ngoài một trận ồn ào náo động, dường như có rất nhiều người ra ra vào
vào. Anh Đào đi ra ngoài hỏi thăm một hồi, trở về nói cho Lâm Cẩn Dung nghe:
“Đại lão gia sai người đem đồ vật giá trị ở Giang Nam chuyển tới cho lão thái
thái xem qua, thỉnh lão thái thái nhập vào khố. Thật nhiều lăng la tơ lụa, kim
khí ngân khí. Lại sai người mời Nhị lão gia, Nhị phu nhân, Tam lão gia, Tam phu
nhân cùng vài vị gia, thiếu phu nhân đi theo.”
Lâm Cẩn Dung gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết: “Đều tự bảo
vệ tốt môn hộ, không cho phép ra ngoài đi loạn. Nếu có người đến hỏi ta, thì
nói ta bị bệnh, sợ qua đó sẽ lây bệnh cho các trưởng bối, không đi.”