Lâm Ngọc Trân đúng là thời điểm bực bội, trừ bỏ Lục
lão phu nhân đến nàng còn có thể chịu đựng đứng dậy ra gặp, nàng thấy bất luận
kẻ nào đều là phiền, huống chi người đến lại đối thủ một mất một còn, là tới
chê cười nàng, lập tức liền lạnh lùng nói: “Không tiếp!”
Phương ma ma thật sự là không còn cách nào khác, Nhị
phòng và Đại phòng tuy rằng rơi vào tình trạng này, nhưng phía trên còn có lão
thái thái, bên ngoài còn đang tổ chức tang sự, không muốn truyền ra đồn đãi khó
nghe; Huống chi Đồ thị cũng ở bên ngoài, không cho Đồ thị mặt mũi chính là
không cho Lục Giam mặt mũi. Nàng giả bộ ốm yếu từ chối không gặp cũng đành
thôi, nhưng lớn tiếng ồn ào làm cái gì? Gấp đến độ liền quỳ xuống: “Phu nhân,
người đừng hồ đồ……”
Lâm Ngọc Trân cũng hiểu được Phương ma ma muốn tốt cho
mình, vừa thương tâm lại khổ sở, nhưng nàng vẫn không thể nhẫn nhịn nổi.
Gian ngoài Đồ thị cùng Tống thị đều nghe được Lâm Ngọc
Trân nói không tiếp, Đồ thị không kiên nhẫn chịu đựng, xoay người bước đi: “Nếu
Đại tẩu không thoải mái, ta sẽ đến vào lúc khác.” Tống thị làm sao để nàng đi,
cầm tay nàng nói: “Đại tẩu có lẽ là bị bệnh nên phiền chán, bệnh nhân làm sao
mà thoải mái được? Đi, chúng ta tới khuyên nhủ nàng.” Vì thế đứng ở trước cửa
lớn tiếng nói: “Đại tẩu, lão thái thái bảo chúng ta đến thăm tẩu.”
Nàng lôi ra tượng phật là lão thái thái, Lâm Ngọc Trân
không thể từ chối, bên trong trầm mặc một lát, Phương ma ma liền đi ra, cung
kính thỉnh hai người đi vào: “Đại phu nhân thỉnh Nhị phu nhân, Tam phu nhân đi
vào ngồi.”
Tống thị đắc ý nhếch lên khóe môi, nàng không sống
tốt, Đại phòng cũng đừng mơ tưởng được sống thoải mái. Đến khi vào phòng, trong
ánh sáng hôn ám, Lâm Ngọc Trân mộc mạc nghiêm mặt ngồi ở trên giường, thản
nhiên nói: “Sao lại kinh động đến lão thái thái, phiền hai vị đệ muội đi một
chuyến, bất quá bị cảm phong hàn, ngủ một chút đổ mồ hôi là tốt rồi.”
Tống thị ngồi xuống đôn tròn 6 cạnh có khắc hoa văn
như ý bên cửa sổ, cười thập phần hòa ái dễ gần: “Đại tẩu, không thể nói như
vậy, chút bệnh vặt không để tâm sẽ thành bệnh nặng mà. Đã thỉnh đại phu khám
chưa? Có uống thuốc không? Trăm ngàn lần phải để tâm a ~” Sau đó thở dài, tiếp
nhận trà nóng Phương ma ma dâng lên đè thấp thanh âm nói: “Đều là nữ nhân, ta
có câu nói thật, nữ nhân chúng ta có thể dựa vào ai? Có thể dựa vào được chỉ có
chính mình, không nên tổn thương bản thân, ai còn biết thương ta chứ?”
Phương ma ma nghe lời sợ dẫn tới chiều hướng không
tốt, vội vàng đưa lên một mâm trái cây, đánh gãy lời Tống thị: “Nhị phu nhân ăn
trái cây.”
Tống thị không thèm quan tâm đến lý lẽ, thả chén trà
trong tay, cầm khăn tay lau lau khóe mắt, vô hạn thương cảm: “Ta xem như đã
nhìn ra, nhi tử cũng đã có nhi tức tôn tử, chúng ta cũng đã lớn tuổi, ai nha……
Lại nói tiếp, người thoải mái nhất là Tam đệ muội, Tam đệ tính tình rất tốt,
lại chỉ thích đọc sách, nhiều năm qua chưa từng thấy hắn có tâm tư khác, không
giống như vị kia nhà ta, trong phòng có thêm 5, 6 người, có mấy người là thời
điểm ta trở về nhà cũ đã thu nhận.”
Đồ thị trước hết nghe nàng nói đến nhi tức tôn tử,
tràn đầy đồng cảm; Lâm Ngọc Trân thì nghĩ Lục Giam đều có Lâm Cẩn Dung cùng
Nghị Lang, còn không phải thân sinh, là người xa lạ; Tiếp theo Đồ thị lại nghe
Tống thị nói đến thiếp thất trong phòng, cũng rất kiêu ngạo, Lục Kiến Lập uất
ức, ngàn không phải vạn không phải, về phương diện này lại rất tốt; Lâm Ngọc
Trân thì chỉ nghe thấy khoe khoang cùng trào phúng, Tam phòng không cần nói tới
tiểu thiếp, ngay cả thông phòng cũng không có một người, Nhị phòng thì có một
đống thông phòng, nhưng chưa từng đề cập muốn chính thức nạp thiếp, càng chưa
có ai sinh được nhi tử nữ nhi. Đối lập như thế, dù thế nào cũng đều khiến nàng
khó chịu, rất mất mặt.
Tống thị thấy nàng tuy rằng cố gắng chống đỡ, ánh mắt
cũng đã đỏ ửng, liền không ngừng tận lực dùng ngữ khí nhàn thoại nói: “Đại tẩu
a, ta nói tẩu cũng đừng quá để tâm, quá so đo… cũng không phải là người không
rõ lai lịch? Tuy nghe nói nàng ở Giang Nam rất được yêu thích, nhưng đó là
người ngoài không biết a, nàng có cái gì? Sao có thể so với tẩu? Vì nàng mà
chọc tức bản thân, thật đúng là mất nhiều hơn được! Bất quá ta cũng kỳ quái,
chẳng lẽ lúc trước tẩu chưa từng nghe nói qua chuyện này? Khi đó sao lại không
quản?”
Lâm Ngọc Trân tức giận đến phát run, nàng để ý nhất
chính là chuyện này, cắn chặt răng khó khăn nhẫn nhịn, bày ra tư thế cao quý
lãnh diễm răn dạy Tống thị: “Nhị đệ muội thật đúng là người lanh lợi trong
thiên hạ, ta bất quá là thổi gió lạnh có chút đau đầu, tại sao rơi vào trong
mắt muội đã sinh ra nhiều chuyện như vậy? Ta không ở Giang Nam, chẳng lẽ không
nên có người hầu hạ Đại lão gia sao? Muội không ở nhà, chẳng lẽ sẽ không nên có
người hầu hạ Nhị đệ sao? Đây là bổn phận của thê tử! Tuy muội có hảo tâm, nhưng
cũng quản hơi quá mức. Có thể thấy được Đại chất tức luôn phạm sai lầm, Ngũ
lang cũng mắc lỗi, rõ ràng là có liên quan đến tính tình tham sống thị phi này
của muội. Không phải ta làm tẩu tử muốn giáo huấn muội, nhưng thật sự chuyện
của Ngũ lang rất đáng sợ! Ngày thường thấy muội cũng không phải là người nói
nhiều, tại sao hôm nay lại phiền phức thế này! Không phải là bị chuyện của Ngũ
lang kích thích thần chí không rõ đấy chứ!”
Lâm Cẩn Dung đi tới cửa, vừa vặn nghe thấy Lâm Ngọc
Trân nói như vậy, không khỏi cười thầm hai tiếng. Lâm Ngọc Trân lần này xem như
có tài ăn nói, không phải muốn dẫm lên chân nhau sao? Ta có chỗ đau, ngươi cũng
có!
Trong phòng một trận lặng im, còn chưa nghe thấy Tống
thị phản kích, lại nghe Lâm Ngọc Trân lớn tiếng nói: “Điểm canh!” Khách tới thì
phụng trà, tiễn khách thì điểm canh, Lâm Ngọc Trân dĩ nhiên là nửa điểm thể
diện cũng không để lại cho Tống thị, trực tiếp đuổi người đi.
Chỉ nghe bên trong “Rầm” một thanh âm vang lên, Tống
thị cười lạnh một tiếng: “Ta vốn có ý tốt tới khuyên giải Đại tẩu, Đại tẩu lại
lòng dạ hẹp hòi như thế không thể khiến người tôn kính! Ta thấy thần chí không
rõ là tẩu. Ta đang thương tâm, ta không cùng tẩu chấp nhặt! Tam đệ muội, chúng
ta đi!”
Lâm Cẩn Dung vén mành lên đi vào, cười nói: “Đây là
làm sao vậy? Đang yên đang lành sao Nhị thẩm nương lại tức giận như vậy?”
Tuy biết được lúc này Lâm Ngọc Trân cũng tức giận vô
cùng, nhưng Tống thị trong mắt đã bốc hỏa, cũng không để ý tới Lâm Cẩn Dung,
chỉ cười lạnh một tiếng liền phẩy tay áo bỏ đi.
Từ đầu tới cuối, Đồ thị không nói qua một câu.
Giờ
phút này mới dừng lại, nhìn Lâm Ngọc Trân nói: “Đại tẩu an tâm dưỡng bệnh, lão
thái thái bảo ta tới thăm tẩu thôi.” Cũng là cố ý phủi sạch quan hệ với Tống
thị, không câu nệ thế nào, nàng cũng có chút cảm động và nhớ nhung chút ân tình
của Lâm Ngọc Trân, không để Nhị phòng xâm phạm tài sản của Tam phòng.
Đáng tiếc Lâm Ngọc Trân làm sao còn tâm tư để quản
nhàn sự, cũng mặc kệ ý tốt của Đồ thị, chỉ mím môi sầm mặt không nói gì. Lâm
Cẩn Dung nhân tiện nói: “Ta đưa hai vị thẩm nương ra ngoài.”
Xoay người lại, chỉ thấy Lâm Ngọc Trân cắn răng nói:
“Ta không muốn để tiểu tiện nhân kia đắc ý! Bức ta nóng nảy, ta liền đi gặp lão
thái thái! Ta thật muốn hỏi lão thái thái xem, lúc này muốn cất nhắc một tiện
nhân lên làm thiếp, đến tột cùng là có hiếu hay là bất hiếu?”
Tuy rằng biết là lời nói khi tức giận, nhưng Phương ma
ma vẫn bị kinh hãi, nhỏ giọng đáp: “Phu nhân, phu nhân, người trăm ngàn lần
đừng hồ đồ, đây là chuyện tổn hại địch 1000 cũng tự tổn hại bản thân 800 mà.”
Cố nhiên việc Hà di nương không thể thành, nhưng Lâm Ngọc Trân cùng Lục Kiến
Tân chỉ sợ cũng đã đến mức gay cấn, lại càng không nói tới thanh danh của đích
tôn bởi vậy bị hao tổn, đây đúng là kết quả Nhị phòng mong muốn.
Phương ma ma cầu xin nhìn Lâm Cẩn Dung, Lâm gia không
có ai biết Lục Kiến Tân không thể sinh, nàng đi cầu người Lâm gia khuyên Lâm
Ngọc Trân thì dễ dàng, nhưng sự tình nháo lớn đối với Lâm Ngọc Trân cũng không
tốt.
Lâm Cẩn Dung cúi mắt nói: “Cô cô, nghị luận chuyện này
không tới phiên ta quản, nhưng ta nghĩ, chúng ta chính là thân cô chất. Ta chỉ
muốn hỏi người một câu, công công có từng đề cập rõ ràng với người hay không?”
Nàng nói qua mặc kệ, cũng không muốn quản, nhưng rốt cuộc vẫn không thể không
quản.
Lâm Ngọc Trân nói: “Hắn dám!”
Lâm Cẩn Dung nói: “Vậy người nói với lão thái thái thế
nào? Hôm nay công công ở trước mặt lão thái thái nói quản sự rất tốt, cũng chưa
đề cập nửa điểm.” Nếu người ta cũng chưa nhắc tới muốn xử lý chuyện Hà di nương
ra sao, bất quá chỉ nói về việc giao sổ sách, Lâm Ngọc Trân nháo loạn cái gì, cáo
trạng ra sao? Không phải tự khiến bản thân mất mặt ư? Mắng Tống thị tuy rằng
nhẹ nhàng vui vẻ, cũng hoàn toàn xả giận, nhưng rốt cuộc vẫn là không nên manh
động, rất dễ dàng phạm lỗi.
Mặc dù là phu thê mới cưới, nhưng lại hoạt bất lưu
thủ, nửa điểm sai lầm đều không có. Lâm Ngọc Trân cũng đã khôi phục lại bình
tĩnh, ngồi yên bất động.
Lâm Cẩn Dung nhìn bộ dạng này của Lâm Ngọc Trân, trong
lòng có tư vị nói không nên lời. Giống như thấy được bản thân ở kiếp trước,
cũng bị mọi người xa lánh, không có đường nào để đi, vô kế khả thi. Chẳng qua
khi đó nàng hèn mọn hơn, lặng yên không một tiếng động mà tồn tại, Lâm Ngọc
Trân bề ngoài thì phong quang vô hạn, kỳ thật cũng lạnh lẽo vô cùng. Vì vậy
nàng liền tự tay bưng bát canh đi qua, ôn nhu nói: “Cô cô, đây là Bình châu,
không phải Giang Nam.”
Phương ma ma không mất thời cơ khuyên nhủ: “Phu nhân,
cần gì phải tổn hại sức khỏe bản thân!” Nếu Hà di nương còn có thể sinh, cũng
đành thôi, tranh đoạt một chút sẽ có lợi; Nhưng nếu không thể sinh, vì sao phải
khiến bản thân khó chịu?
Lâm Ngọc Trân vươn tay ngăn bát canh Lâm Cẩn Dung đưa
qua, nghiêng người nằm xuống, hồi lâu không nói được lời nào.
Hoàng hôn buông xuống, gian ngoài đã thắp đèn, tiếng
hòa thượng thực hiện phật sự vang lên, lại là thời điểm khóc tang vào buổi tối.
Phương Linh vén màn lên tiến vào, khó xử nói: “Đại lão
gia hỏi, Đại phu nhân và Nhị thiếu phu nhân đã đỡ hơn chưa, nên tẫn hiếu đạo
rồi.”
Lâm Ngọc Trân thở phào một cái, chậm rãi nói: “Nói cho
Đại lão gia biết, hôm nay đã quá muộn, bảo quản sự từ Giang Nam trở về ngày mai
tới dập đầu với ta đi.” Dừng một chút, nói: “Còn có hai người trở về lúc trước
nữa, nhàn rỗi hồi lâu, cũng nên lại đây giữ quy củ.” Lâm Cẩn Dung nói đúng, đây
là Bình Châu không phải Giang Nam, đại Hiếu ba năm, cũng không thể làm gì được.
Phương ma ma thở phào một cái. Cái này đúng rồi, há có
thể để nữ nhân kia một chiêu đã siêu quần xuất chúng? Trong lúc đại tang, ai có
thể làm được gì? Trước giữ vàng bạc vào tay rồi nói sau.
Lâm Cẩn Dung nhìn đèn lồng giấy trắng xoay tròn theo
gió ngoài cửa sổ kia, thầm nghĩ, thời gian trước tại sao Lục Kiến Tân có thể
dung Lâm Ngọc Trân, tại sao hiện tại lại dung không được? Quả nhiên là tâm ý
thay đổi rồi.
Nếu Lâm Ngọc Trân đã mềm mỏng trở lại, Lục Kiến Tân
cũng nên thu bớt ép buộc, phân phó người đến nói: “Nếu phu nhân và Nhị thiếu
phu nhân vẫn bị bệnh, thì nên lấy thân thể làm trọng, chọn thời điểm khác tới
cáo tội trước linh đường của lão thái gia là được rồi.”
Lâm Ngọc Trân cười lạnh một tiếng, nhìn Lâm Cẩn Dung
nói: “Con mới đáng tin, đáng tiếc con không phải là thân sinh của ta. Nhưng con
nên trông chừng kỹ Nghị Lang.”