Khác biệt so với bên ngoài bông tuyết bay tán loạn,
trong Thính Tuyết các vô cùng náo nhiệt, ấm áp thơm ngát. Gần cửa sổ bố trí sân
khấu ca kịch nhỏ, một nữ kỹ hóa trang đoan chính đang xướng ca, có vẻ như đang
diễn lại một câu truyện xưa hào hiệp trượng nghĩa.
Lâm Ngọc Trân rạng rỡ cùng các phụ nhân ngồi vây quanh
ở một chỗ, thấp giọng nói giỡn. Lục Vân cũng cùng vài tiểu nữ hài nhi tuổi tác
xấp xỉ ngồi ở một chỗ khác, vừa ăn đồ ăn vặt, vừa kỉ kỉ oa oa nói chuyện không
ngớt.
Thấy Văn thị dẫn Lâm gia tỷ muội tiến vào, Lâm Ngọc
Trân, Lục Vân đều tiếp đón các nàng. Lâm Ngọc Trân tâm tình rất tốt, thân thiết
hỏi nữ hài tử trên đường đi có bị lạnh không, lại hỏi Lâm Cẩn Dung về thân thể
Đào thị đã khá hơn chưa, còn Lâm Cẩn Âm vì sao không đến?
“Cữu phụ ta đến tranh thủ trước lễ đông chí, tỷ tỷ
không tiện xuất môn, bảo ta thay nàng hướng cô cô cùng biểu muội bồi tội.” Lâm
Cẩn Dung ánh mắt đảo qua trong phòng, liền nhận ra trong số những người hôm nay
ai là trung tân.
Ngồi bên cạnh tay trái của Lâm Ngọc Trân là Tri châu
phu nhân của Bình Châu Tống thị mặc áo ngũ đoản, tay áo có đính lông chồn
trắng, váy dài xòe rộng, vấn tóc kiểu, cắm kim xuyến, nét mặt nhàn nhạt; Ngồi
bên tay phải là phụ nhân xương gò má cao, vấn kiểu phượng kế, mặc áo khoác màu
tím nhạt tay áo có đính lông chồn trắng, bên dưới là váy dài màu xanh, chính là
Ngô gia Đại phu nhân, Dương thị, mẫu thân của Ngô Tương.
Mà nữ hài tử thân mặc áo khoác sắc đinh hương, vấn tóc
cài châu sai, bên tai đeo khuyên tai ruby, mang ý cười thản nhiên mà Lục Vân
đang nói cười thân mật là biểu muội của Ngô Tương, chất nữ của Dương thị tên
Dương Mạt. Lúc này hai người đều vội vàng chiếu cố một tiểu nha đầu mập mạp mới
7, 8 tuổi, mặc áo khoác đỏ thắm, vấn hai búi tóc. Tiểu nha đầu này, tất nhiên
là tiểu thư Tri châu Tô Chân. Mặt khác còn có nữ hài tử ở các nhà quen thuộc
khác, nhưng cùng Lâm Cẩn Dung cũng không tính là thân thiết.
Tình hình năm đó cũng tương tự như vậy! Nói vậy kế
tiếp Lâm Ngọc Trân sẽ bảo Lục Vân biểu diễn tuyệt kỹ pha trà. Lâm Cẩn Dung cúi
mắt trầm tư, chỉ nghe Lâm Ngọc Trân cười nói: “Một khi đã như vậy, cũng không
trách được Tam nha đầu.”
Một bên Dương thị lại có hứng thú: “Cữu phụ con đến ư?
Có những ai tới nữa?”
Đào Thuấn Khâm là hiền tế của Ngô gia, nếu không phải
Đào thị có việc, phụ tử Đào Thuấn Khâm trước tiên nên đến thăm Ngô gia nhị lão
rồi mới đến Lâm gia mới phải. Lâm Cẩn Dung liền hướng Dương thị ngọt ngào cười,
thấp giọng giải thích: “Cậu cùng Đại biểu ca đều đến. Thấy nương con thân thể
không tốt, đã thỉnh đại phu đến, vì vậy trước đưa đại phu tới nhà con. Sợ là
trễ một chút mới có thể đến quý phủ vấn an lão thái gia, lão thái thái.”
“Hài tử này thật hiểu chuyện.” Dương thị mỉm cười tinh
tế đánh giá Lâm Cẩn Dung, nói với Lâm Ngọc Trân: “Lâm gia tiểu thư người người
đều là bộ dạng khiến người ta yêu thương đau lòng.”
“Tỷ lại khen các nàng quá lời rồi.” Lâm Ngọc Trân
không khỏi nhìn ngắm Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung hôm nay mặc một kiện áo khoác
hải đường thêu hoa văn mây trôi, tay áo có đính lông sóc, phía dưới là váy dài
màu lam, trên búi tóc có cài mấy đóa châu hoa, bên tai đeo khuyên tai sắc đinh
hương, trang sức đắt giá nhất có lẽ chính là bảo thạch dây kết đeo bên hông
váy. Luận về ăn mặc, nàng cũng không đẹp mắt so với các Lâm gia tiểu thư khác,
nhưng nàng mi thanh mục tú, làn da trắng nõn tinh tế, biểu tình trầm tĩnh văn
nhã, đứng ở nơi đó rất nổi bật, khiến các tiểu thư trong phòng đều có chút lu
mờ.
Lâm Ngọc Trân đột nhiên không hiểu sao có chút mất
hứng, chỉ Lục Vân bên kia, nói: “Đi qua đó cùng các muội muội của con vui đùa,
không phải người ngoài, muốn ăn cái gì, cứ sai bảo bọn nha hoàn.”
Lâm Cẩn Dung đối với Lâm Ngọc Trân có thể nói là khá
hiểu biết, vừa thấy nàng ra vẻ hào phóng, kì thực tư thái có chút không kiên
nhẫn, biểu lộ nàng đang mất hứng. Lúc trước khi thấy nàng ta như vậy, mình chỉ
biết sợ hãi không yên, cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, hiện giờ Lâm
Cẩn Dung chỉ mỉm cười, thi lễ, rồi nhanh nhẹn lui ra.
Đi đến nơi, nhóm nữ hài tử đang nói chuyện khen xiêm y
của ngươi đẹp, vòng tay của ngươi rất khác biệt, nên mua son bột phấn nước ở
đâu, điểm tâm ăn ở điếm nào ngon nhất, Lục Vân nhìn Lâm Ngũ liếc mắt một cái,
Lâm Ngũ liền nhẹ nhàng cười: “Vân muội muội, nghe nói Giang Nam yêu thích đấu
trà, không biết là thật hay là giả?”
Lục Vân liền ôn hòa cười: “Đúng là có chuyện như vậy.”
Lâm Ngũ nhân tiện nói: “Như vậy muội từ Giang Nam đến,
tất nhiên rất tinh thông về mặt này? Thật ra thì, pha trà ở Giang Nam cùng nơi
này cũng không có gì khác biệt nhiều? Nhưng ta nghe người ta nói, muội đã được
danh sư chỉ điểm, có thể cho chúng ta mở rộng tầm mắt hay không?”
Phàm là người có tâm nhãn, đều có thể hiểu được đây là
khúc nhạc dạo để Lục Vân biểu diễn tài nghệ.
Dương Mạt mặc dù không phải người của Ngô gia, lại
thường xuyên ở tại Ngô gia, cùng Lâm Cẩn Dung coi như quen biết, nghe vậy liền
ngầm hiểu hướng Lâm Cẩn Dung cười. Lâm Cẩn Dung cũng hoàn trả một nụ cười rồi
cúi mắt, Lâm Ngọc Trân vì nữ nhi duy nhất này thật sự là nhọc lòng.
Môn đấu trà này đòi hỏi người chơi phải có
trình độ cao mới có thể đoán nhận và bình phẩm được từng loại trà.Có hai cách
chơi, cách thứ nhất là thi kỹ thuật pha trà, sao cho màu sắc, hương thơm, mùi
vị của trà đạt đến thượng đẳng, thể hiện bản sắc của nó,không lẫn với loại
khác.Cách thứ hai là thi tài nhận biết loại trà, thí sinh phải tinh tường phân
biệt được hương vị của chén trà rồi nói đúng loại trà đã pha và khó hơn là miêu
tả nó đã được sao chế như thế nào.
Tuyệt kỹ pha trà, đấu trà này, ở Triều Đại đúng là rất
thịnh hành, được coi là hoạt động cao nhã hàng đầu. Không nói đến các văn nhân
nhã sĩ, khuê trung quý nữ, chính là trong cung đình, nơi phố phường, cũng rất
được coi trọng. Người văn nhã, ai cũng vì bản thân có một tài nghệ pha trà mà
kiêu ngạo, Lục Vân nếu thật sự kĩ kinh tứ tòa (thật sự tài giỏi), rất
nhanh có thể nổi danh trong số sĩ tử ở Bình Châu.
Chỉ nghe Lục Vân khiêm tốn chối từ: “Ai nha, ta tuy
rằng biết một chút, nhưng đó là một chuyện vô cùng thanh nhã, không được, vẫn
là đừng để ta mất mặt trước mọi người.”
Lâm Ngũ nhân tiện nói: “Vân muội muội, muội còn khiêm
tốn cái gì? Đến đây, đến đây, bọn tỷ muội khó có được cơ hội tụ họp, để chúng
ta xem thử một lần được không?”
Lâm Thất mang thù, từ lần trước Lục Luân mắng nàng là
nữ nhân chết dẫm, Lục Vân cũng vì đó mà chê cười nàng, sau khi hết bị cấm chừng
lại phát hiện Lục Vân cùng Lâm Ngũ rất thân cận, còn tại trước mặt Lâm lão thái
thái mà châm chọc nàng, nàng liền chán ghét Lục Vân cùng Lâm Ngũ, dù thế nào
cũng thấy các nàng không thuận mắt. Bởi vậy liền hèn mọn đụng phải cánh tay Lâm
Lục, nhỏ giọng nói: “Thực mất mặt, lại ở đó vuốt mông ngựa. Nàng ta thì biết
gì. Không phải là pha trà thôi sao? Nếu bảo là được danh sư chỉ điểm, Tứ tỷ
cũng không có danh sư nào, tại sao vẫn có thể pha trà? Thật là cố lộng huyền hư (cố ra vẻ cao siêu).”
Lâm Lục có chút khẩn trương, kéo kéo cánh tay nàng,
nhỏ giọng nói: “Đừng nói nữa.”
“Quên đi, không thuận mắt ta sẽ không nhìn,
được
chưa?” Lâm Thất liền quyệt miệng cúi đầu ăn dưa gang, không nói thêm lời nào
nữa.
Lâm Cẩn Dung lông mi run rẩy, giương mắt chen vào nói:
“Vân biểu muội, hiếm có mấy tỷ muội đều có nhã hứng, muội thử làm một lần, để
chúng ta được thưởng thức một chút.”
Lục Vân còn muốn ra vẻ chối từ, Lâm Ngũ đã đứng dậy đi
đến trước mặt Lâm Ngọc Trân cười nói: “Cô cô, chúng ta nghe nói Vân biểu muội ở
Giang Nam học được tuyệt kỹ pha trà, muốn nhìn thử, nếm thử. Nhưng nàng thẹn
thùng, dù nói thế nào cũng không chịu, cô cô, người mở miệng nói một lời, đừng
để nàng lười nhác nữa!”
Nhân tài như Lâm Ngũ đúng là người mà Lâm Ngọc Trân
cần nhất lúc này, Lâm Ngọc Trân lập tức liền cười mặt mày loan lan, càng giả ý
khiêm tốn:“Nàng thì biết cái gì? Đừng để nàng khiến ta mất mặt.”
Lời này vừa nói ra, Dương thị cùng Tống thị đều khuyên
nhủ: “Để chúng ta được mở rộng tầm mắt đi. Keo kiệt đem ưu điểm của khuê nữ nhà
mình che giấu như vậy, là sợ chúng ta cướp mất nữ nhi của muội hay sao?”
Lâm Ngọc Trân liền che miệng mà cười: “Các tỷ thật là
ba hoa, lại nói ta keo kiệt. Được rồi, tiểu hài tử vui đùa, nếu đảm đương không
nổi, cũng đừng chê cười nàng.”
Tất cả mọi người đều nói: “Sao lại cười nàng? Chúng ta
bản thân cũng không tinh thông, đơn giản chỉ muốn xem náo nhiệt mà thôi.”
Lục Vân đứng dậy, vuốt vuốt tóc mai, để ý váy hoa thêu
chỉ vàng chói mắt quý giá, lại chỉnh sửa ngọc bội dương chi ngọc hoàn trắng
noãn không chút tì vết bên hông váy, hàm chứa tươi cười hành lễ với mọi
người:“Ta tài nghệ không tinh, nhưng muốn để các vị bá mẫu, thím, bọn tỷ muội
vui vẻ một chút, có chỗ nào không tốt xin đừng chê cười ta.”
Tất cả mọi người cười nói: “Ai có thể chê cười ngươi
chứ.”
Hoa hồng luôn có lá cây làm nền, Lục Vân nếu được coi
là một đóa hoa, không có ai làm nền mọi người sẽ không thấy được thực lực của
nàng, ngược lại nếu có người làm nền, điều này sẽ được thể hiện rất rõ. Lâm
Ngọc Trân quét mắt nhìn mọi người một cái, nói: “Cũng để bọn nhỏ cùng tham gia.
Chúng ta làm giám khảo, bọt trà của ai tan hết thì người đó sẽ thua. Đã là đấu
trà, không thể không có phần thưởng, ta sẽ lấy ra châu sai khắc hai đóa sen
bằng thủy tinh trên đầu này.” Nói xong quả thực lấy từ trên búi tóc xuống châu
sai thủy tinh được chạm trổ tinh tế, trong suốt thông thấu, không phải tục vật,
ít nhất cũng giá trị mấy vạn văn tiền. Nàng đưa ra phần thưởng như thế, hiển
nhiên đối với tuyệt kỹ pha trà của Lục Vân tin tưởng mười phần.
Tri châu phu nhân Tống thị vốn là người kinh thành,
kiến thức rộng rãi, nghe vậy liền rút từ trên tóc xuống châu sai hình phượng
bằng vàng, hào sảng thả xuống trước mặt bàn, nói: “Ta dùng châu sai này làm
phần thưởng, mặc dù không đáng giá mấy, cũng là món thủ công do lão thợ giỏi
của Đường gia ở kinh thành làm ra. Coi như là đồ chơi mới mẻ, để các tiểu thư
chơi đùa.”
Dương thị cũng cười, tựa đầu lấy xuống châu sai ngọc
yến oánh nhuận, nhẹ nhàng nói: “Ta cũng góp phần.”
Nhóm nữ quyến ngồi xung quanh cũng đi theo quyên góp,
này nọ nhiều ít không đồng nhất, đều là trang sức tinh xảo.
Các nữ hài tử nhìn một cái, có điều vẫn không có ai
chủ động xuất đầu. Lâm Cẩn Dung nửa điểm không quan tâm, Lâm Ngọc Trân đã sớm
an bài thỏa đáng, sao có thể xảy ra ngoài ý muốn? Một lát sau, có nữ hài tử của
Lục gia tên là Lục Dương Nhi ở một bên đứng dậy cười nói: “Ta lúc nhàn rỗi cũng
thích phẩm trà, không bằng để ta tham gia thử xem.”
Lâm Cẩn Dung liền nhẹ nhàng nói với Dương Mạt: “Muội
giỏi phẩm trà, không bằng cũng thử xem?” Ở kiếp trước, năm đó Dương Mạt cũng
cùng Lục Vân đấu trà, nhưng các nàng đều không phải là đối thủ của Lục Vân.
Dương Mạt chịu ảnh hưởng của gia phong, cũng tự xưng
là người văn nhã, mà cũng thấy cô cô nhà mình góp một châu sai làm phần thưởng,
không nên để người ngoài không công chiếm tiện nghi. Cho nên nàng đã sớm nóng
lòng muốn thử, cho dù là Lâm Cẩn Dung không khuyên nàng, nàng cũng sẽ đứng lên,
chính là giờ phút này Lâm Cẩn Dung khuyên nàng, đẩy nàng về phía trước, sự xuất
hiện của nàng cũng hợp tình hợp lẽ, mà cũng không phải là người cố ý cùng người
khác tranh cường háo thắng. [bánh ít đi, bánh quy lại], nàng cũng mời Lâm Cẩn
Dung: “Ta nhớ rõ tỷ cũng ham thích mấy thứ này, chúng ta cùng tham gia?”
Ở kiếp trước Lâm Cẩn Dung vì mối quan hệ của mẫu thân
và phụ thân, từ trước đến nay luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, chỉ sợ
gây họa vào thân, đối với trường hợp này cơ hồ đều lặng yên không một tiếng
động ngồi ở một bên làm quần chúng, cho nên năm đó nàng mặc dù tự tin Lục Vân
không phải là đối thủ của nàng, nhưng cũng chưa từng đứng ra tham dự. Nhưng
hiện tại thì sao, nàng có tâm tư bất lương, muốn đánh bại Lục Vân, muốn Lâm
Ngọc Trân cùng Lục Vân hận nàng. Lập tức liền cúi đầu cười nhẹ nói: “Giang Nam
nhã sĩ rất nhiều, Vân biểu muội từ Giang Nam đến, kiến thức rộng rãi, lại được
danh sư chỉ điểm, ta tài nghệ không tinh, không dám đứng lên, chỉ sợ sẽ mất
mặt.”
Dương Mạt vừa nghe, lòng tranh cường háo thắng càng
trỗi dậy, hơi hơi nhướn mày, thấp giọng nói: “Thật là không có đạo lý! Rõ ràng
chưa biết hơn kém thế nào, đã muốn cúi đầu trước người khác, còn chưa tham gia
đã nhận thua, thật sự là không có tiền đồ! Tính tình này thật khiến người khác
buồn bực, ta thật sự không nhịn được, tỷ không muốn tham gia cũng phải tham
gia.”