Lâm Ngọc Trân hơi có chút chướng mắt hành động này của
Lục Kiến Tân, muốn hỏi cái gì, muốn biết cái gì thì cứ trực tiếp mở miệng không
được sao? Thế nào cũng phải bắt nàng hỏi. Nhưng ngẫm lại, làm công công mà nhìn
chằm chằm hỏi han đồ cưới của nhi tức, xác thực cũng không tiện. Mắt thấy Hà di
nương mang theo người dọn điểm tâm lên, ôn nhu chân thành mà chuẩn bị hầu hạ
Lục Kiến Tân dùng cơm, liền sầm mặt xua tay ý bảo nàng và Tiểu Tinh, A Nhu đều
lui ra.
Hà di nương vụng trộm liếc Lục Kiến Tân một cái, thấy
Lục Kiến Tân mặt không chút thay đổi, liền trong suốt thi lễ: “Vâng.” Xoay
người mang theo Tiểu Tinh cùng A Nhu đi ra ngoài, nhưng cũng không đi xa, đứng
chờ ngay tại hành lang. Phương ma ma đứng canh cửa, ngoài cười nhưng trong
không cười nói: “Nhóm chủ tử có việc muốn thương lượng, vài vị di nương thỉnh
tự tiện.”
Hà di nương biết vâng lời: “Ta sợ sau đó phu nhân còn
gọi vào, chúng ta đến bên kia chờ.” Quả thực lại dẫn Tiểu Tinh và A Nhu thối
lui đến hành lang dài bên kia.
Phương ma ma thấy nàng thức thời, liền tĩnh tâm nghe
bên trong nói cái gì.
Lâm Cẩn Dung đứng dậy xới cơm chia thức ăn, Lâm Ngọc
Trân nói: “Không vội. A Dung, chúng ta mặc kệ Nhị thúc phụ con lấy tin tức từ
đâu, nhưng con nói không có đó là không có. Chính là Nhị thúc phụ đề nghị chúng
ta cũng đi theo tham gia, ta thì bỏ tiền đó cũng phí, muốn hỏi một chút ý tứ
của con, con thấy cọc sinh ý như thế nào? Mai Bảo Thanh người này, nghe nói Nhị
lang cùng hắn cũng rất quen thuộc, hiểu rõ, các con cảm thấy có đáng tin
không?”
Lâm Cẩn Dung không biết trả lời vấn đề này của Lâm
Ngọc Trân thế nào, bản thân nàng không chịu tham gia có thể chứng tỏ rất nhiều
vấn đề, rõ ràng là không xem trọng cọc sinh ý này, nhưng không nói thẳng, bởi
vì nàng thấy bộ dạng Lục Kiến Tân cùng Lâm Ngọc Trân, dĩ nhiên là khẳng định
nàng đã tham gia, liền châm chước rồi nói: “Mai Bảo Thanh người này, lấy hiểu
biết của ta và Nhị lang, thật sự là đại thương nhân nổi tiếng có danh tiếng, ở
kinh thành cũng coi như có thể xếp vào hạng phú hào. Cọc sinh ý này, hắn xác
thực cũng từng thông qua tộc huynh của ta hỏi ý tứ của ta, nhưng ta thấy phiêu
lưu quá lớn cho nên đã cự tuyệt.”
Lục Kiến Tân giảo hoạt nói: “Vậy theo như con biết,
trừ con và một nhà Nhị thúc phụ ra, còn có ai tham gia không? Thí dụ như, nhà
mẹ đẻ con, cữu phụ của con vậy?” Nàng nói nàng chưa từng tham gia, nhưng vị tất
đã không dùng danh nghĩa của người khác, loại chuyện này hắn thấy được hơn mất.
Lâm Cẩn Dung cúi mắt nói: “Bởi vì ta không dám gia
nhập, cho nên biết được không nhiều lắm. Tổ phụ ta từng nghiêm lệnh không cho
người trong nhà buôn bán, cho nên trong nhà cũng không có ai biết được việc
này, chỗ cữu phụ cũng không thấy có động tĩnh gì.” Dừng một chút, đoán việc Lâm
Thế Toàn tham gia vị tất đã giấu giếm được, chỉ sợ đến lúc đó bọn họ biết được
lại làm khó, liền nói tiếp: “Chỉ có một tộc huynh tham gia thôi.”
Lâm Ngọc Trân liền hỏi nàng: “Tộc huynh của con, là
Lâm Thế Toàn đúng không?”
Cái này gọi là việc gì cũng có tính toán, Lâm Cẩn Dung
mắt thấy bọn họ từng bước một hướng tới phương hướng đó, nhưng không thể can thiệp
nửa điểm, chỉ có thể gật đầu: “Là hắn. Nhưng ta vẫn đều phản đối hắn, chính là
hắn không chịu nghe. Phiêu lưu quá lớn.”
Vừa nói đến Lâm Thế Toàn, mọi người đều biết vì sao
lại thế. Đồ cưới cửa hàng Lâm Cẩn Dung đều do hắn để ý quản lý, đa phần thái độ
của hắn sẽ đại biểu cho thái độ của Lâm Cẩn Dung, cho nên cũng khó trách Nhị
phòng nhận định Lâm Cẩn Dung có tham gia. Mà Lâm Cẩn Dung không cách nào cùng
bọn họ giải thích rõ ràng đây là hành vi cá nhân của Lâm Thế Toàn, cùng nàng
không có gì liên quan, nói thêm gì đi nữa lại như đang cố biện bạch, giấu đầu
hở đuôi vậy. Chính là câu nói kia, biết ngươi, tin ngươi, không cần ngươi nhiều
lời, không hiểu ngươi, không tin ngươi, nói càng nhiều càng không có ý nghĩa.
Lục Kiến Tân quả nhiên không thèm nhắc lại thật sâu
nhìn Lâm Cẩn Dung một cái, lại thản nhiên liếc Lục Giam một cái, trầm mặc không
lên tiếng cầm lấy đôi đũa chuẩn bị ăn cơm.
Lâm Ngọc Trân thấy không khí không đúng, nhưng cũng
không tiện nhiều lời, chỉ nói: “Đồ ăn đều nguội rồi, ăn cơm đi.”
Thừa dịp Lâm Cẩn Dung mang cơm lại đây, Lục Giam an ủi
nhìn về phía nàng, hắn sợ nàng ủy khuất, sợ nàng khổ sở, còn không thể nói rõ,
nói càng nhiều, Lục Kiến Tân cùng Lâm Ngọc Trân càng sinh nghi, ngăn cách càng
lớn. Nếu là phụ mẫu thân sinh, hắn sẽ có thể nói ra thoải mái hơn.
Lâm Cẩn Dung hướng hắn mỉm cười, tỏ vẻ bản thân cũng
không để ở trong lòng.
Toàn gia trầm mặc dùng xong điểm tâm, Lâm Cẩn Dung gọi
Phương ma ma tiến vào, thu dọn đồ ăn xuống, rồi ngồi vào sương phòng cách vách
dùng điểm tâm của chính nàng.
Lục Kiến Tân thấy nàng rời đi, mới cau mày hỏi Lục
Giam: “Con đối với cọc sinh ý này có cái nhìn thế nào.”
Lục Giam rõ ràng biết hắn đã nhận định ra sao về phu
thê mình, cũng sẽ không nghe lời mình, nhưng vẫn tẫn trách nói: “Đối với chuyện
sinh ý con không rõ ràng lắm. Nhưng A Dung nói qua, nàng không coi trọng, bảo
hóa tuy rằng thu lợi dày, nhưng nếu tự mình kiến lập đội tàu, cũng là phiêu lưu
quá lớn, nàng tình nguyện kiếm ít đi một chút, chỉ cầu an ổn. Tam ca nàng không
nghe lời nàng khuyên, dùng là tiền của mình, nàng cũng không còn cách nào khác,
khuyên nhiều, chỉ sợ người ta nói mình chắn tài lộ của hắn.”
Phía sau những lời này, cũng là cố ý nói cho Lục Kiến
Tân nghe. Lục Kiến Tân nghe hiểu, cũng không nói gì thêm: “Nên đi thỉnh an tổ
mẫu thôi.”
Sáng sớm, hơi khí thành sương, lại là một ngày nắng
rét lạnh. Ngày hôm qua Lục lão phu nhân trải qua nhiều chuyện, thứ nhất là thân
thể không tốt, thứ hai là trong lòng không vui, thức dậy trễ hơn so với bình
thường, rõ ràng tỉnh rồi cũng không chịu dậy, cố tình để con cháu liên can đứng
bên ngoài chịu đựng khí lạnh.
Lâm Cẩn Dung xem như lại kiến thức da mặt dày của Lục
Kiến Trung. Hôm qua chuyện mất mặt nam kham giống như chưa bao giờ từng phát
sinh, túi tiền của hắn giống như chưa từng bị người trấn lột, hắn hàm hậu ôn
hòa đứng ở nơi đó, thần thái tự nhiên cùng Lục Kiến Tân, Lục Kiến Lập chào hỏi,
ca ca đệ đệ kêu gọi thân thiết. Phía sau hắn, Lục Thiệu, Lục Kinh mặt đen như
đáy nồi, cũng không chịu đối diện với người khác. Ngay cả người giả bộ giỏi
nhất chính là Tống thị, cũng chỉ yên lặng đứng ở một góc, không nói được một
lời.
Đang chờ đợi lão thái thái nguôi giận triệu kiến,
Lục
Kiến Trung bận rộn không được. Một dê là chăn thả, mà hai con dê cũng là chăn
thả, hắn không chỉ cùng Lục Kiến Tân đề cử tài lộ của Mai Bảo Thanh, còn cực
lực động viên Lục Kiến Lập: “Làm ra vẻ cũng là làm ra vẻ, không bằng thử một
lần, chúng ta toàn gia hợp lực tham gia, tương lai cũng tiện nói chuyện.” Hắn
lần này nguyên khí tổn thương, chỉ dựa vào một mình hắn thì không kiếm đủ tiền,
nếu có thể đả động Đại phòng, Tam phòng, chiếm được một phần lớn, tất nhiên sẽ
được lợi nhiều hơn. Đại phòng không ở đâu lâu dài, Tam phòng không biết kinh
doanh, tương lai người quyết định chủ yếu sẽ là hắn.
Lục Kiến Lập thận trọng nghe, cũng không trả lời, chỉ
“Ừ a” cho có lệ.
Đồ thị nghe hắn nói ba hoa chích choè, có chút tâm
động, chính là người nghèo đột nhiên trở nên giàu có, tay cầm một đống tiền tài
luôn luôn không nỡ, sợ ngủ một giấc tỉnh lại liền bay mất, cũng không dám hành
động thiếu suy nghĩ, nghĩ muốn xem ý tứ của đích tôn thế nào mà làm việc. Vì
thế liếc mắt nhìn Lục Giam, Lục Giam cúi mắt, lại muốn lôi kéo Lâm Cẩn Dung hỏi
một chút tin tức, lại sợ Lục Kiến Tân, vì thế gấp gáp không chịu nổi.
Lục Kiến Tân đột nhiên mở miệng: “Lão Nhị, đệ cũng
đừng khuyên lão Tam. Rốt cuộc việc này như thế nào, sau đó hỏi thăm rõ ràng thì
nói sau. Hiện tại nói bao nhiêu đều chính là không trung lâu các (lâu đài xây trên cát) thôi.”
Lâm Cẩn Dung trừng mắt nhìn, nàng rất rõ ràng Lục Kiến
Tân có thể trước mặt mọi người nói ra như vậy, xác thực đã hoàn toàn động tâm.
Dù sao Mai Bảo Thanh có năng lực hàng đầu, chuyện này người tham dự cũng không
thiếu, không hỏi thăm còn đỡ, sau khi nghe ngóng xong tương đương chính là tặng
cho những người này thuốc an thần, không có khả năng bất thành. Có sẵn cơ hội
kiếm tiền, một vốn bốn lời, thử hỏi trên thế gian này, có mấy người có thể
chống đỡ được dụ hoặc như thế? Nếu không vì nàng đã biết trước tiên cơ, chỉ sợ
nàng cũng không nhịn nổi.
Không thể nói, nói cũng không có người tin, ích lợi
trước mắt, không thành thân liền thành thù. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, phía
chân trời đã bị ánh sáng nhuộm thành màu hồng, vài đám mây chậm rì rì trôi lững
lờ xa xa, không ngừng biến ảo hình dạng cùng sắc thái. Nhìn đi, bất luận mây
kia biến ảo thế nào, mây vẫn là mây, cũng không bởi vì nó có hình dạng giống
con thỏ hay giống đám bông, nó sẽ thật sự trở thành thứ đó, gió thổi qua, chỉ
trong chốc lát sẽ tản mát.
Lục Giam từ từ đem ánh mắt dừng ở trên mặt Lâm Cẩn
Dung, hắn thấy rõ ràng thần sắc của Lâm Cẩn Dung, không biết tại sao, trong
lòng có chút lạnh lẽo sâu kín. Lại nhìn bộ dạng do dự kia của Lục Kiến Lập, Đồ
thị nóng vội khó nhịn, Lục Thiện tò mò, hắn nghĩ, vô luận như thế nào hắn cũng
không thể để Lục Kiến Lập tham dự vào chuyện này, Tam phòng vẫn là thích hợp
sống an nhàn hơn.
Lục Kiến Tân điển hình cho phái hành động, mới nói qua
muốn tìm người đi hỏi thăm, lập tức đã gọi Chu Kiến Phúc, quản sự đắc lực tâm
phúc nhất của hắn đi làm việc này. Kết quả hỏi thăm không cần phải hỏi, Ngô gia
cũng có tham gia. Ngô gia còn có một điều kiện thuận lợi, Ngô Tương nhậm chức ở
Đình huyện bên kia, Mai Bảo Thanh còn có ý bảo hắn sắp tới đem việc thành lập
thị bạc tư mưu cầu chức vụ quan trọng hơn. Có thể thấy, nếu là thị bạc tư quan
trọng hơn địa phương có người của chính mình, rời bến phiến hóa sẽ đạt được lợi
ích lớn đến mức nào!
Thời điểm tin tức rơi vào tai Lâm Cẩn Dung, nàng chỉ
biết, vô lực hồi thiên, kết cục Lục gia bại lụn đã định rồi! Quả nhiên còn lại
mấy ngày, Lục Kiến Tân cùng Lâm Ngọc Trân cũng không hỏi về việc nàng tham gia
nữa, Lục Kiến Tân đối đãi với nàng và Lục Giam hòa ái dễ gần, ngẫu nhiên tỏ vẻ
thân thiết, Lâm Ngọc Trân thì luôn một bộ đáng muốn nói lại thôi, nhưng chung
quy, cũng chưa từng nói với nàng cái gì.
Ngăn cản rốt cuộc không thành, nhưng Lâm Cẩn Dung vốn
cũng không trông cậy vào bọn họ ở tiền tài sẽ đem lại lợi ích gì cho mình, đừng
xấu xa giống như kiếp trước là được rồi.
Lục Giam cũng là có chút sứt đầu mẻ trán, Lục Kiến Lập
cũng vẫn tốt, nghe lời hắn khuyên, thấy bản thân cùng Lục Thiện không giỏi về
kinh doanh, cứ thế giữ của cũng không sai. Nhưng Đồ thị bị tiền làm lu mờ lý
trí, mắt thấy Đại phòng, Nhị phòng sẽ kiếm được một đống tiền lớn, làm sao có
thể bỏ xuống nổi! Dựa theo ý tưởng của nàng, tham gia là chỉ cần giao tiền cho
Mai Bảo Thanh là được, Mai Bảo Thanh sẽ thay nàng kiếm tiền, chỉ cần chờ phân
phát tiền lời, làm sao phải tốn tâm tư? Lục Giam ngăn cản nàng, nàng mặc dù
chưa nói lời nào khó nghe, nhưng cũng không chịu gặp Lục Giam, một lòng một dạ
chỉ muốn tham gia.