Lần này Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam theo kế hoạch ở lại
thư viện qua đêm. Cho nên cơm chiều qua đi, mắt thấy mây ngũ sắc nơi chân trời,
nhiệt độ không khí hợp lòng người, thừa dịp Nghị Lang chơi mệt đã ngủ, Lục Giam
liền dẫn Lâm Cẩn Dung dọc theo đường nhỏ trong núi tản bộ. Lâm Thận Chi tiếp
khách một bên hưng trí bừng bừng, một đường nói cho bọn họ làm sao có chim
chóc, làm sao hoa dại nở đặc biệt kiều diễm, thoải mái nói ra tâm sự trong lòng
cùng khát vọng của thiếu niên cho tỷ tỷ, tỷ phu nghe, Lục Giam cùng Lâm Cẩn
Dung nghe được mà mỉm cười không thôi.
Mấy người bất tri bất giác liền ra phía sau núi, Lục
Giam nhìn nhìn mây bay đầy trời, hỏi Lâm Thận Chi: “Đến giờ cơm rồi đúng
không?”
Lâm Thận Chi hiểu ý, nói: “Là giờ cơm, sư huynh sư đệ
hẳn là đều ở trong phòng dùng cơm, giờ này chắc không có ai.”
Lục Giam gật gật đầu, mời Lâm Cẩn Dung: “Phía sau núi
cây cỏ sum xuê, gió thổi núi quang tú lệ, hiếm khi có cơ hội này, ta dẫn nàng
đi dạo.”
Hắn cũng chưa có ý kiến, Lâm Cẩn Dung tất nhiên không
có ý kiến. Hai người tùy ý dọc theo thềm đá đi lên, quang cảnh rộng rãi, quả nhiên
vui vẻ thoải mái. Khi đi tới một tòa thảo đình giữa sườn núi, xa xa chợt nghe
thấy có người ở bên trong kịch liệt cãi nhau. Có người phấn khích nói: “Bất
luận như thế nào, Du Tông Thịnh đúng là không phải! Hắn không nên cướp đoạt mồ
hôi nước mắt của nhân dân, bắt buộc dân chúng dùng sinh kế đi sửa tường thành!”
Có người thì cười lạnh: “Dựa theo cách nói của Kim
huynh, tường thành này không nên sửa? Hẳn là nên tùy ý để nó như thế? Cũng
không cần quản Bình châu, Thanh châu là dựa vào gần trọng thành của Đại Vinh,
lại càng không cần nói tới chuyện phòng ngừa?”
Người được gọi là Kim huynh kia cả giận đáp: “Ta khi
nào thì nói qua không nên sửa? Ta là nói hắn không nên như vậy, vốn gặp tai
ương, chẳng những chỉ trốn trong phủ, còn muốn cướp đoạt tiền tài, chính hắn ăn
chơi đàng điếm, số tiền này cũng không biết giúp được bao nhiêu người trải qua
trận nạn đói, đây gọi là trấn an cái gì chứ……”
“Việc có nặng nhẹ. Kim huynh tận mắt thấy hắn ăn chơi
đàng điếm sao? Triều đình ở mạc bắc đã bại trận, chẳng lẽ không nên đề phòng
Đại Vinh sao?”
“Ta rõ ràng nhìn thấy hắn là người ngồi không mà
hưởng!”
“Ha ha, vốn Kim huynh thấy là điều này……”
Cãi loạn ồn ào ầm ỹ thành hỏng bét.
Tiếp theo còn có người phát hiện Lâm Thận Chi liền
gọi: “Lâm Thất lang đến đây, bảo hắn đến phân xử!” Đảo mắt lại nhận ra Lục
Giam: “Kia không phải Lục Nhị ca sao? Đến đây lúc nào vậy?”
Tránh cũng không thể tránh, Lâm Thận Chi không khỏi
nhíu mày cười khổ: “Chúng ta vận khí không tốt. Ta chỉ cho rằng lúc này là giờ
cơm, bọn họ sẽ không ở đây. Ai ngờ lại hội ngộ các sư huynh lúc này chuyện
phiếm tranh luận cơm cũng không ăn, Tứ tỷ tỷ không đi dạo được nữa rồi.”
“Ta tự mình đi về trước là được.” Lâm Cẩn Dung thi lễ,
xoay người được Anh Đào cùng Xuân Nha nâng đỡ dọc theo đường trở về.
Anh Đào lúc trước nghe xong đôi câu vài lời, nhịn
không được hỏi Lâm Cẩn Dung: “Thiếu phu nhân, vừa rồi muốn sửa tường thành gì
vậy?”
Chuyện này Lâm Cẩn Dung có biết, kiếp trước đại tai,
giai đoạn trước hạn hán. Sau đó mưa rất thịnh, bất luận là khó khăn về thu
hoạch, ngay cả tường thành Thanh châu, Bình châu cũng đã lâu chưa được tu sửa,
rất nhiều chỗ đều bị mưa xối làm hỏng. Trong kinh đưa quan trấn an xuống, vị
này gọi là Trấn an sử Du Tông Thịnh, đầu tiên là yêu cầu phú hộ thương nhân ra
tiền bỏ vốn, lại động viên dân chúng có tiền bỏ tiền, có lực xuất lực, nhất
định phải tu chỉnh tường thành Thanh châu, Bình châu một lần nữa. Hắn có chủ ý
này, nghe qua là vô cùng tốt. Nề hà là câu “Có tiền bỏ tiền, có lực xuất lực”
cũng không phải là tự nguyện, mà là cứng rắn định ra số lượng, phải hoàn thành,
bằng không sẽ trị tội.
Lục gia, Lâm gia, Ngô gia đều là quan hộ. Cho nên
không bị ảnh hưởng, nhưng người bình thường có thể nói là khổ sở không nói nổi.
Lâm Cẩn Dung từng nghe Khang Thị nói, người nào muốn giải thoát, không bị cửa
nát nhà tan, cách duy nhất chính là đi hối lộ Du Tông Thịnh, bản thân Du Tông
Thịnh cơm no áo ấm, dân chúng kêu ca phẫn nộ cũng đã là tích lũy không ít.
Năm ấy, binh lính bất ngờ làm phản chính là bắt đầu từ
chuyện này. Lâm Cẩn Dung không thể nề hà cười khổ một tiếng, dọc theo thềm đá
chậm rãi đi về. Đi tới phía sau núi, nửa đường gặp được Hàn thị, Hàn thị cười
nói: “Ta vừa mới tính đi tìm muội để nói chuyện, ai ngờ thị nữ nhà muội nói
muội đi tản bộ với mấy người Thất lang, đang cảm thấy không thú vị, ai ngờ liền
gặp muội. Thất lang bọn họ đâu? Sao không thấy đi cùng nhau?”
Lâm Cẩn Dung đem việc trên đường gặp phải kể cho Hàn
thị nghe: “…… Làm cho túi bụi, kéo hai người ra phân xử, ta đành phải về
trước.”
Hàn thị thở dài: “Việc này chúng ta cũng không có biện
pháp. Trước đó vài ngày, có người không có mắt, dám đem chủ ý đánh tới trên đầu
thư viện, công công đành phải viết thư đưa đến tri châu nha môn, mới lại thôi.”
Ngoái đầu nhìn lại, thấy Lâm Cẩn Dung mờ mờ ảo ảo có ưu sắc, liền an ủi nàng:
“Chúng ta là nữ nhân, chỉ làm được mấy việc lặt vặt, quốc gia đại sự liền giao
cho nam nhân quan tâm là được rồi, đến đây, ta có mấy vấn đề muốn hỏi muội.
Muội xem danh sách viết ra việc lập nhà tình nghĩa thế này đã được chưa?”
Dù nhớ kỹ cũng vô lực sửa đổi ngăn trở, khổ sở lo lắng
cũng không có tác dụng. Lâm Cẩn Dung cũng liền đem chuyện này tạm thời quẳng ra
sau đầu, hết sức chuyên chú cùng Hàn thị thương thảo. Chuyện này nàng đã suy
nghĩ bao nhiêu năm, cẩn thận chu đáo, mở miệng vừa nói đó là thao thao bất
tuyệt, Hàn thị cũng là người tinh tế, thỉnh thoảng hỏi lại nàng một tiếng: “Nếu
là có người giả nghèo tìm tới thì đối đãi thế nào? Thỉnh người làm chứng có thể
làm cho người ta càng thêm làm khó hay không……”
Hai người một người nói, một người viết, lại có mấy
tẩu tử khác nghe nói chạy lại đây, thất chủy bát thiệt đưa ra chủ ý, ngươi thêm
một câu, ta thêm vài nét bút, cuối cùng cũng có chút bộ dáng.
Đến tận canh hai, Lục Giam mới trở về, thấy Lâm Cẩn
Dung ngồi ở dưới đèn cầm một tập giấy cân nhắc, vội đi qua xem, là về việc xây
dựng nghĩa trang, hỏi qua là vài vị sư tẩu cùng nàng thương lượng ra được kết
quả, không khỏi cười nói: “Xem ra nàng ở đây đúng là như cá gặp nước.”
Lâm Cẩn Dung nghiêm mặt nói: “Khó được cùng chung chí
hướng. Chỉ tiếc hai nhà cách quá xa, ta không thể tùy thời tìm các nàng nói
chuyện.” Càng đáng tiếc ngày lành
này chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, giây lát
tựa như gió thổi mây tan, biến mất không thấy đâu.
Lục Giam cười khổ nói: “Nàng nói chuyện với người chung
chí hướng thật sự thoải mái, ta cùng tiểu Thất đệ lại bị làm cho hai lỗ tai ong
ong a.”
Lâm Cẩn Dung cười: “Thế nào rồi? Ta còn chỏ ằng các
ngươi muốn ầm ỹ đến nửa đêm mới trở về đây.”
Lục Giam nói: “Sao lại không ầm ỹ? Nếu không phải tiên
sinh phái Đại sư huynh đi mắng, chỉ sợ còn tiếp tục cãi loạn a. Ầm ỹ cũng đành
thôi, thế nào cũng phải bức ta cùng với tiểu Thất đệ tỏ thái độ, rốt cuộc là
đồng ý với ai. Tính tình cũng quá trào dâng rồi, ta không nhắc tới, liền ám chỉ
ta đã sớm cùng Du Tông Thịnh thông đồng làm bậy.” Nói tới đây, hắn không khỏi
cười cười: “Ta là lười nói với bọn họ, nhiều lời vô ích, ngược lại nói ta không
lòng dạ bao dung, tiểu Thất đệ mỏ nhọn lợi hại, nói thẳng mắng ta so với mắng
hắn còn khó chịu hơn, nói bọn họ bắt nạt ta thành thật ít nói không tiện biện
luận, nếu bọn họ có tâm như vậy, tức giận như vậy, nên tự mình đến trước mặt
trấn an sử dâng thư, cố gắng theo đuổi mới phải, khó xử một người không quản
việc đang chịu tang như ta làm cái gì?”
Lâm Cẩn Dung thấy hắn thần sắc thoải mái, biết hắn
cũng không đem lời công kích bịa đặt này để ở trong lòng, liền cũng chỉ cười:
“Khí phách thư sinh.”
“Tuy là khí phách thư sinh, nhưng cũng là thật sự ưu
quốc ưu dân.” Lục Giam hít một tiếng: “Du Tông Thịnh người này, lúc trước ở
kinh thành ta đã nghe đến thanh danh của hắn, giỏi nhất là giả dối gian hoạt,
nhưng vẫn có số làm quan, có thể thấy được rất có thủ đoạn. Trong triều tiền
tài khẩn trương, việc thu tiền tài sức lực tu kiến tường thành chỉ sợ cũng là
được cho phép, bằng không hắn cũng không dám làm đến thanh thế địa chấn như
vậy. Ai có thể làm gì hắn? Trừ phi là kêu ca tích lũy đến trình độ nhất định,
mới có thể khiến cho phía trên coi trọng. Nhưng cứ như vậy thì không được.” Nói
xong nhìn ánh nến đang nhảy nhót trầm tư không thôi.
Lâm Cẩn Dung thấy hắn thần sắc dần dần xoay chuyển
ngưng trọng, thản nhiên sinh ra chút dự cảm, liền thử nói: “Nhị lang, chàng còn
nhớ rõ dân loạn ở Phong châu năm ấy không?”
Lục Giam quay đầu nhìn nàng cười: “Ta đang suy nghĩ.”
“Sau đó thì sao?” Lâm Cẩn Dung ngồi xuống bên cạnh
hắn.
“Ngày xưa ta chỉ nghe người ta nói, cũng không giống
như hôm nay biết nhiều như vậy.” Lục Giam cười cười: “Cho nên ta không thể ngồi
yên được. Ta muốn đi bái phỏng Du Tông Thịnh, chỉ cho hắn lợi hại trong đó,
nhưng chỉ sợ sẽ đắc tội hắn.” Nhịn nhẫn, hỏi Lâm Cẩn Dung: “Nàng có sợ ta gây
chuyện không?”
Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, cầm tay hắn, nhẹ nhàng
lắc đầu: “Không sợ, đây là việc phải làm. Có điều chàng vẫn nên cùng tiên sinh
thương lượng trước rồi hẵng làm.” Cái gì trung nghĩa đều có thể trước bỏ qua
một bên không nói tới, nhiều tính mạng như vậy, nhiễu loạn lớn đến thế, việc có
thể làm lại không chịu tranh thủ, nói vậy tương lai nhất định sẽ hối hận.
Lục Kiến Tân càng hiểu được chuyện quan trường, nhưng
hắn rõ ràng sẽ không đồng ý để mình làm chuyện này, chỉ cần lợi ích của nhà
mình không bị tổn hại, những người khác thì liên quan gì đến hắn? Lục Giam hiểu
rõ, đứng dậy nói: “Ta đi tìm tiên sinh thương lượng…… Chuyện này, nàng nên phân
phó, tạm thời đừng để người trong nhà biết được.”
Lâm Cẩn Dung đưa hắn xuất môn: “Ta hiểu mà, chàng cứ
làm việc đi.” Xoay người lại, chỉ thấy Xuân Nha vẻ mặt không đồng ý: “Thiếu phu
nhân, người nên ngăn cản Nhị gia mới đúng.”
Có lẽ kiếp trước nàng sẽ ngăn cản Lục Giam, nhưng hiện
tại nàng sẽ không, Lâm Cẩn Dung chỉ đối với Xuân Nha cúi đầu nói một câu: “Nếu
là quả nhiên nổi lên dân loạn, mọi người cũng sẽ không có ngày lành. Khi tỷ tỷ
ở kinh thành, từng nghe người ta nói đến dân loạn Phong châu đúng không?”
Vì huynh trưởng của Triệu Quỳnh nương liên lụy tới
việc này, quả thật là không ít người bàn tới, Xuân Nha sắc mặt nhất thời trắng
bệch. Phong châu dân loạn, Phong châu phú hộ đều cửa nát nhà tan. Nàng không
dám khuyên nữa, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Vậy có thể bảo Nhị gia cẩn thận một
chút, tận lực không cần đắc tội với người ta. Cả thành Bình châu lớn đến vậy,
cũng không phải chỉ trông vào một mình hắn.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Nếu hắn không cẩn thận, sẽ thấy
không còn có ai cẩn thận nữa rồi. Tỷ tỷ nhớ kỹ, việc này đừng đề cập với người
khác, cho dù ngày sau có người đến hỏi, cũng chỉ làm như không biết.” Chỉ là có
chút sự tình nhất định sẽ đắc tội với người ta, vô luận cẩn thận cỡ nào đều
không thể tránh né. Nhưng nàng cũng đành phải vậy.
Xuân Nha sầu lo gật đầu, Lâm Cẩn Dung đẩy ra cửa sổ,
hơi thở tươi mát đặc trưng của vùng núi nhất thời ùa vào, vầng trăng cong cong
soi sáng, cũng có vẻ sáng ngời hơn chút so với trăng trong thành Bình châu, làm
tâm tình của nàng một trận kích động.
Tẫn
nhân sự, biết thiên mệnh (đành nghe theo số mệnh thôi).