Nửa đêm, là lúc lạnh lẽo nhất.
Trừ bỏ chỗ sâu trong từ đường có ánh sáng nhạt lay
động, bốn phía không có một chút ánh sáng, trăng sớm đã lặn, bầu trời quá mờ,
ngay cả tinh quang cũng ảm đạm hơn rất nhiều. Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng kéo kéo
cánh tay Lục Giam: “Chàng như vậy không thấy phiền lụy sao? Đầu gối không đau
chứ? Chàng để dành chút khí lực để ngày mai quỳ? Cũng không phải giận dỗi với
ai mà.” Bảo nàng nghỉ ngơi, hắn thì quỳ, sau đó hắn quả nhiên vẫn nghiêm túc
quỳ, nàng chưa bao giờ biết hắn lại đáng yêu như vậy.
“Đừng nháo.” Lục Giam lên tinh thần nhìn về phía Lâm
Cẩn Dung, hắn dĩ nhiên mỏi mệt đến cực điểm, mí trên và mí dưới va vào nhau, có
một khắc Lâm Cẩn Dung cơ hồ hoài nghi hắn tiếp theo sẽ ngã dập đầu và gạch đá
thanh chuyên, vù vù ngủ say, nhưng hắn luôn có thể tỉnh táo lại ở thời khắc mấu
chốt.
Lâm Cẩn Dung lại quỳ xuống bên cạnh hắn: “Chàng không
chịu nghỉ, ta sẽ quỳ với chàng.”
Mặc dù ánh sáng hôn ám, Lục Giam vẫn có thể nhìn thấy
trên mặt và trong mắt nàng lóng lánh khoái hoạt, nàng thực vui mừng, Lục Giam
nhanh chóng đưa ra phán đoán, tiếp theo cũng bị cảm xúc thoải mái khoái hoạt
của nàng cuốn hút, tưởng tượng một chút, nếu nàng vẻ mặt cầu xin oán giận quở
trách không ngớt, sẽ là tình hình gì? Kể từ đó, tuy rằng thân thể nhẫn nại đã
đến cực hạn, nhưng tâm tình thủy chung vẫn khoái trá, giống như hai người bọn
họ đang cùng nhau làm một chuyện rất khó hoàn thành, không phải chịu trừng
phạt, mà là cùng nhau cố gắng.
“Vậy nghỉ một lát.” Lục Giam vươn tay nhẹ nhàng vuốt
tóc Lâm Cẩn Dung, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được tình yêu của mình đối với
nàng và Nghị Lang, cùng với sự quý trọng đối với cuộc sống hiện tại. Hắn biết
Lâm Cẩn Dung đơn giản là muốn hắn nghỉ ngơi một chút thôi, vì thế thuận theo
lôi kéo nàng đứng lên, phu thê hai người cùng nhau chậm rãi dọc theo sân đi vài
vòng, rồi ngồi dựa sát vào nhau trên thềm đá.
Gió đêm thanh bần, ngay cả tiếng mèo kêu cũng không
nghe thấy, mọi nơi một mảnh tĩnh lặng, người bên cạnh tản ra hơi thở im lặng ấm
áp, nếu thanh tỉnh, đúng là thời khắc muốn tâm sự hết mọi điều. Lâm Cẩn Dung
bắt tay đặt ở trên đầu gối Lục Giam, thấp giọng nói: “Trong mộng là vào mùa
đông.”
Nàng vừa nhắc lại. Lục Giam không lý giải Lâm Cẩn Dung
quá độ sầu lo, mà là lý giải vì nàng đang hướng hắn tìm kiếm an ủi, hắn bắt tay
đặt ở trên lưng Lâm Cẩn Dung, nhẹ giọng nói: “Không sợ, có ta ở đây.”
Lâm Cẩn Dung không nói chuyện, ngửa đầu trầm mặc nhìn
sao phía chân trời.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót đầu tiên, Lục
Kiến Tân thần thanh khí sảng ngồi dậy, thích ý lườn biếng vặn thắt lưng. Hà di
nương nghe được thanh âm, vội vàng từ gian ngoài bước nhanh đi vào, thay hắn
vén mành, hầu hạ hắn mặc quần áo rửa mặt, ôn nhu hỏi: “Lão gia đêm qua ngủ ngon
không?”
“Ngô.” Lục Kiến Tân chỉ đáp ứng cho có lệ, gắt gao
nhíu mày, lộ ra vẻ mặt ưu sầu.
Hà di nương giỏi về sát ngôn quan sắc, lập tức thật
cẩn thận nói: “Lão gia là đang nghĩ tới Nhị gia và Nhị thiếu phu nhân?”
Lục Kiến Tân không đáp, có điều ưu sắc trên mặt lại
đậm thêm vài phần.
Hà di nương cúi mắt, tiếp tục nói: “Lúc trước đã sai
người nhìn qua, còn quỳ. Ai cũng đều phạm hồ đồ, bọn họ đã biết sai, lão gia
tha cho bọn họ lần này đi. Rốt cuộc vẫn là người một nhà mà, tương lai…” Nàng
sợ hãi nhìn Lục Kiến Tân liếc mắt một cái, thanh âm nhỏ cơ hồ không thể nghe
thấy: “Tương lai lão gia cùng phu nhân còn phải dựa vào bọn họ hiếu thuận dưỡng
lão.”
Lục Kiến Tân hung hăng trừng nàng một cái, Hà di nương
nhanh chóng gục đầu xuống, lộ ra cần cổ nhỏ xinh trắng nõn, lông mi run rẩy, ai
uyển bất lực.
Lục Kiến Tân đem ánh mắt thu hồi khỏi cần cổ nàng,
nặng nề mà vò tay áo: “Ai cho nàng đến thay bọn họ cầu tình?”
Hà di nương không thừa nhận: “Không ai cả.”
Lục Kiến Tân tiếp lời: “Cầu tình cũng không cầu như
vậy. Đi xuống đi, không cần nàng hầu hạ.”
Hà di nương trên mặt lộ ra vài phần thê lương sợ hãi,
trong mắt liền chứa lệ quang, nhưng cũng không nói cái gì, cúi đầu, im lặng thi
lễ, chậm rãi lui ra ngoài. Không bao lâu, Tiểu Tinh đi vào, trầm mặc hành lễ
với Lục Kiến Tân, xắn tay áo thay hắn chải đầu, Lục Kiến Tân nửa khép mắt, trầm
giọng nói: “Phu nhân đã dậy chưa?”
Tiểu Tinh linh mẫn trả lời: “Đã dậy rồi, A Nhu đang
hầu hạ phu nhân chải đầu.” Im lặng một lát, lại nhỏ giọng nói: “Phương ma ma
bảo tì thiếp hỏi lão gia, điểm tâm muốn ăn cái gì?”
Ăn cái gì? Có thể ăn cái gì chứ? Bất quá là chút cơm
trắng thức ăn chay thôi, làm được món nào sơn hào hải vị chứ. Lục Kiến Tân thản
nhiên nói: “Có cái gì thì ăn cái đó.”
Tiểu Tinh nhận ra hắn tâm tình không tốt, cũng cũng
không dám hỏi lại, thấp giọng phân phó tiểu nha hoàn phụng bồi ở một bên: “Đem
lời lão gia truyền cho Phương ma ma biết.”
Giây lát, Lục Kiến Tân chải đầu xong, đứng dậy hướng
tới phòng Lâm Ngọc Trân ở cách vách, Lâm Ngọc Trân dĩ nhiên đã trang điểm xong,
đang ngồi dưới đèn, thấy hắn tiến vào, liền đứng dậy, theo thói quen tính hỏi:
“Ngủ ngon không?”
Tuy rằng vừa mới rời giường, nhưng cả người nàng nhìn
qua đều thật sự mỏi mệt, hơn phân nửa là ban đêm trằn trọc ngủ không được. Lục
Kiến Tân trong lòng đều biết, cũng không nhiều lời, chỉ khe khẽ thở dài.
Phương ma ma đem một chén Hoa Thanh khắc hoa cỏ đưa
qua, Lâm Ngọc Trân vội tiếp nhận đưa vào tay Lục Kiến Tân: “Nghị Lang rất nhu
thuận. Tối hôm qua ta đến thăm hắn, cũng không khóc không nháo, chính là không
chịu ngủ, mở to một đôi mắt nhỏ tìm kiếm nơi nơi, thấy ta đi, liền hỏi ta,
nương và phụ thân hắn đâu?”
Lục Kiến Tân không nói, tiếp nhận chén Hoa Thanh, cau
mày nhìn kỹ sau một lúc lâu, đột nhiên nói: “Ta không thích chén này.”
Lâm Ngọc Trân liền trầm mặt.
Phương ma ma thấy tình thế không tốt, vội an bài điểm
tâm. Phu thê hai người trầm mặc dùng điểm tâm, trong chốc lát, Lục Kiến Tân
thản nhiên đứng dậy nói: “Ta đến Thính Tuyết các.” Nói xong rời đi.
Lâm Ngọc Trân tức giận muốn chết. Phương ma ma thấp
giọng khuyên nhủ: “Phu nhân, người cũng đừng gấp, nếu thật sự không được, thỉnh
lão thái thái nói một tiếng.”
Lâm Ngọc Trân cả giận nói: “Người ta cũng không quan
tâm, chính mình tìm mắng tìm phạt, ta thay ai quan tâm a! Một người nguyện
đánh, một người nguyện chịu, cần gì ta nữa?! Đi, chúng ta đi Vinh Cảnh cư.”
Phương ma ma cũng nhanh chóng ngậm miệng.
Lục Kiến Tân vào Thính Tuyết các, tùy tay rút một
quyển sách, ngồi xuống chậm rãi đọc. Sắc trời càng ngày càng sáng, một tia ánh
nắng nghịch ngợm theo khe hở cửa sổ tiến vào, dừng ở trên trang sách trước mặt
Lục Kiến Tân, hắn nhẹ nhàng nghiêng người, tránh tia nắng này, rồi thấy ở cửa
có một người, vẻ mặt chần chờ.
Lục Kiến Tân
kinh ngạc ném sách xuống, đi nhanh ra
nghênh đón: “Tam đệ, sao đến đây cũng không lên tiếng?”
Lục Kiến Lập quẫn bách buông tay Đồng Nhi ra, hướng
Lục Kiến Tân thi lễ: “Đại ca.”
Lục Kiến Tân tự tay đỡ hắn đi vào, trách cứ: “Đệ nhìn
đệ đi, rõ ràng bị bệnh, còn đi loạn khắp nơi. Cũng không sợ lại bị phong hàn,
khiến bệnh tình thêm nghiêm trọng sao. Có chuyện gì thì sai người lại đây nói
một tiếng là được, sao phải tự mình chạy tới, đến đây lại đứng đó chịu gió
thổi, cũng không tiến vào!”
Lục Kiến Lập cười gượng, muốn nói lại thôi.
Lục Kiến Tân nhiệt tình thu xếp an trí hắn, nửa ép
buộc nửa hòa khí nói: “Tam đệ, có chuyện gì?”
Lục Kiến Lập lại đứng lên, trên gương mặt hiện ra vài
phần ửng hồng của bệnh tật, không yên thấp giọng nói: “Đại ca, tiểu đệ thật sự
khó có thể mở miệng…”
Lục Kiến Tân không nói lời nào, trên mặt ý cười lại
dần dần phai nhạt.
Lục Kiến Lập cắn răng nói: “Nói lý lẽ, ta không nên mở
miệng, Nhị lang bọn họ thật sự là sai lầm rồi, nên phạt, chính là……”
Lục Kiến Tân thản nhiên đánh gãy lời hắn: “Đệ thấy ta
không đau lòng hắn?”
Lục Kiến Lập quá sợ hãi: “Đại ca sao lại nói như vậy?”
Thấy Lục Kiến Tân vẫn bình tĩnh không nói lời nào, liền xoay người, uể oải bất
an đi ra ngoài: “Là ta không đúng mực, Đại ca cứ coi như ta chưa từng tới.”
Lục Kiến Tân ánh mắt nặng nề, đợi đến khi hắn đã ra
tới cửa, mới thấp giọng nói: “Tam đệ, không phải đệ khách khí sao?”
Lục Kiến Lập liền dừng chân, thử nhìn về phía hắn.
Lục Kiến Tân vẻ mặt uể oải cùng khổ sở: “Ta hiểu được
các ngươi đều oán lòng ta ngoan tuyệt, nhưng thời điểm ta vừa biết được chuyện
này, đệ không biết trong lòng ta có bao nhiêu khổ sở!”
Lục Kiến Lập xấu hổ: “Đại ca, ta không phải có ý tứ
này, bọn họ thật sự không đúng, ta chỉ là……”
Lục Kiến Tân đi qua đi vỗ vỗ đầu vai hắn: “Không cần
nhiều lời, ta đều hiểu được. Chúng ta là thân huynh đệ.” Nói xong nghiêng đầu
gọi Chu Kiến Phúc một tiếng: “Đi, mời Nhị gia và Nhị thiếu phu nhân đến.”
Chu Kiến Phúc vội vàng rời đi.
“Đại ca!” Lục Kiến Lập cảm kích nói không nên lời.
Lục Kiến Tân cười cười, giữ hắn lại: “Nếu có tinh
thần, theo giúp ta chơi cờ, một mình ta thật tịch mịch.”
Lục Kiến Lập làm sao còn có mặt mũi ở lại đây chờ gặp
Lục Giam? Vội vàng từ chối: “Ta tới giờ uống thuốc rồi.”
Lục Kiến Tân cũng sẽ không giữ thêm, nhìn hắn được
Đồng Nhi nâng đỡ rời đi, chậm rãi trở về chỗ ngồi. Ngồi một lát, lên tiếng gọi
người: “Ta không thoải mái.”
Chu Kiến Phúc dẫn Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung cử động
khó khăn đi đến Thính Tuyết các mới biết được Lục Kiến Tân đã trở về, gọi Đồng
Nhi hỏi qua xong, cười giải thích với Lục Giam: “Nhị gia, lão gia một đêm không
ngủ ngon, đại để là bệnh phong thấp lại tái phát.”
Lục Giam trầm mặc một lát, xoay người nói: “Chúng ta
đi qua thăm lão nhân gia.”
Chu Kiến Phúc nhẹ nhàng thở ra. Vào bên trong, chiến
hỏa sẽ không thiêu tới chỗ mình. Muốn nói, Lục Kiến Tân tâm tư cũng khó đoán,
người trong nhà cầu tình hắn cũng không đồng ý, phải chờ Lục Kiến Lập đến cầu
tình. Nhưng Lục Kiến Lập, cũng thật sự đã tới rồi.
Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung đến bên ngoài gian phòng
của Lục Kiến Tân, thấy A Nhu đứng ở hành lang, liền thỉnh A Nhu đi vào thông
bẩm, trong chốc lát, A Nhu đi ra, xấu hổ nói: “Lão gia đang bôi thuốc, không
tiện gặp khách, còn thỉnh Nhị gia và Nhị thiếu phu nhân ở bên ngoài đợi chút.”
Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung đều biết Lục Kiến Tân đây
là cố ý làm khó dễ, vì vậy cũng chỉ đứng chờ ở cửa. Hồi lâu, mới có quản sự dẫn
đại phu mà Lục gia hay mời tiến vào, đi vào không bao lâu, A Nhu vui mừng đi
ra: “Nhị gia, lão gia thỉnh người đi vào.”
Lục Giam hai chân sớm đã đứng chết lặng, từng bước một
khó khăn đi vào, đang muốn thi lễ với Lục Kiến Tân, chợt nghe Lục Kiến Tân thản
nhiên nói: “Không cần, dẫn Chương đại phu đi khám bệnh cho Tam thúc phụ con
đi.”
“Vâng.” Lục Giam ứng, thấp giọng hỏi: “Không biết sức
khỏe của phụ thân thế nào rồi?”
Lục Kiến Tân không để ý “Ân hừ” một tiếng, xua tay bảo
hắn lui ra.
Đợi đến khi Lục Giam rời đi, A Nhu thật cẩn thận hỏi
Lục Kiến Tân: “Lão gia, Nhị thiếu phu nhân…”
Lục Kiến Tân cười lạnh một tiếng, rồi nằm xuống nghỉ.
A Nhu không dám nói nữa, tay chân lưu loát thay hắn
sửa sang lại đệm chăn, lại lặng lẽ khoanh tay đứng ở một bên.
Hồi lâu, Tiểu Tinh tiến vào, thấp giọng nói:“ Lão gia,
Tam lão gia không chịu khám bệnh, không gặp Nhị gia. Tam phu nhân lôi kéo Nhị
gia khóc lóc.”
Lục Kiến Tân lười biếng vung tay lên: “Bảo Nhị thiếu
phu nhân trở về đi.”