Trạm dịch lâu năm thiếu tu sửa, chung quanh tản ra một
cỗ ẩm mốc, mặc dù đã dùng đệm chăn xông hương nhà mình, cũng không che nổi mùi
hương này.
Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam sóng vai nằm ở trên giường,
nhẹ giọng cùng hắn kể lại chuyện từ trước: “Năm ấy, chúng ta đi Thanh châu dự
lễ sinh thần của cữu mẫu…… Đi qua đây, Ngô Tương thế nào cũng phải cùng ta tỷ
thí thổi sáo, nhất định phải phân cao thấp. Khi đó là mùa thu, trăng rất tròn,
muỗi cũng rất nhiều.”
Lục Giam mặc mặc, nói: “Mùa thu trăng đương nhiên tròn
rồi.”
Lâm Cẩn Dung cười: “Vừa rồi ta nhìn thấy ánh trăng
ngoài cửa sổ, đột nhiên nghĩ tới việc này, bỗng nhiên cả kinh, thế nhưng đã
trôi qua nhiều năm rồi. Mà tình hình khi đó vẫn rõ ràng ngay trước mắt, giống
như mới là việc của ngày hôm qua vậy.”
Chỉ nghe Lục Giam lại cắn răng nhắc lại: “Mùa thu
trăng tất nhiên là tròn rồi.”
Lâm Cẩn Dung từ giữa nhận ra chút ghen tuông nhấm
nuốt, nhịn không được nở nụ cười: “Chàng không muốn biết ai thua ai thắng sao?”
Lục Giam quả quyết nói: “Không cần nghĩ cũng biết là
nàng thua.”
Lâm Cẩn Dung xoay người ghé vào gối đầu, nương theo
ánh trăng hoà thuận vui vẻ chiếu qua cửa sổ ngắm nhìn Lục Giam, vươn tay miêu
tả đường nét đẹp đẽ trên gương mặt hắn: “Sao chàng biết được?”
Lục Giam lười biếng nhìn nàng một cái, thản nhiên nói:
“Chỉ có người thua mới nhỡ mãi không quên. Không tin nàng đi hỏi Ngô Tương, hắn
tất nhiên đã sớm quên việc này rồi.” Nói tới đây, lại nghĩ tới cây trâm hình
hoa mai kia, nhịn không được căm giận, nhưng chỉ hỏi Lâm Cẩn Dung: “Nàng nói
xem Ngô Tương ánh mắt cao như vậy, tương lai rốt cuộc sẽ cưới kỳ nữ thế nào
đây? Người bình thường cũng không xứng với hắn.”
Lâm Cẩn Dung nghĩ nghĩ, nghiêm mặt nói: “Cũng không
nhất định. Người như hắn, bừa bãi không kiềm chế được. Thời điểm lúc trước, còn
nói là cố kỵ ý tứ trong nhà, sau khi học xong sẽ cưới quý nữ, nhưng hắn thi đỗ
rồi cũng không thấy cưới ai, phí thời gian đến bây giờ chỉ có một mình đơn
chiếc, có thể thấy được ở trong lòng hắn cái nhìn của người trong nhà và thế
tục cũng không phải điều gì quá quan trọng. Có lẽ, hắn coi trọng liền coi trọng
cũng không yêu cầu đối phương phải cao siêu gì. Cũng có lẽ, trong lòng hắn có
người khác rồi chăng? Nhiều năm chưa gặp, cũng không biết hiện tại hắn thế
nào?”
“Hắn tất nhiên là tốt.” Lục Giam đắp lại chăn cho
nàng, buồn rầu nói: “Vừa rồi còn khóc muốn sống muốn chết đảo mắt đã nhàn nhã
bàn chuyện người khác. Người ta cưới vợ cũng không gấp, nàng là người ngoài gấp
cái gì?”
Lâm Cẩn Dung trong lòng âm thầm bật cười, vẫn làm bộ
dạng nghiêm trang nói: “Chàng đúng là oan uổng người khác, rõ ràng chính là
chàng hỏi ta, Ngô Tương tương lai rốt cuộc sẽ cưới kỳ nữ thế nào mà. Ta bất quá
chỉ trả lời chàng, tại sao liền biến thành ta nóng nảy? Cho dù ta thật sự thay
hắn gấp gáp, hắn cũng coi như là biểu ca của ta, bằng hữu của chàng, nếu ta làm
mai mối cũng được mà, quan tâm một chút chuyện chung thân đại sự của hắn cũng
không được sao?”
Lục Giam á khẩu không trả lời được, quyết ý không cùng
nàng tiếp tục dây dưa về đề tài này, ngược lại nói: “Đừng nói về chuyện này
nữa, ta hỏi nàng, vừa rồi vì sao khóc?”
Lâm Cẩn Dung nửa thật nửa giả nói: “Chàng còn không rõ
sao? Ta bị người ta ghét bỏ, thẹn quá thành giận. Lục Nhị lang đối đãi với ta
như vậy, tương lai tất sẽ hối hận a.”
“Rõ ràng là nàng ép buộc ta, còn đem sự tình đổ hết
lên người ta.” Lục Giam kiên quyết không thừa nhận một khắc hắn vừa tỉnh táo
lại kia hắn thật sự dao động, chỉ nửa khép mắt cầm tay Lâm Cẩn Dung, dùng sức
xoa nắn, thấp giọng nói: “Ta biết nàng không phải. Nàng rốt cuộc đang sợ cái
gì? Ta đã nói với nàng rồi, bất quá là một giấc mộng mà thôi. Nếu thật sự không
yên tâm, chúng ta về nhà sẽ đến Bình Tể tự cúng bái hành lễ.”
Hắn không phải không tin thần Phật sao? Từ trước hắn
từng nói rõ với nàng, chết cũng không tin loạn lực quái thần, thần Phật cũng
không tin, cũng không kính ngưỡng. Nhưng một năm lúc phát hiện ra việc nàng
tránh thai, cùng hắn ở Thính Tuyết các làm ầm ỹ một trận đã trực tiếp nói rõ
với hắn, sau đó trước khi hắn lên kinh, cũng là thành thành thật thật cầu
nguyện trước phật tượng ở Bình Tể tự. Đề cập đến chuyện cũ, Lâm Cẩn Dung tâm
tình có chút mênh mông, “Ân” một tiếng nghiêng người, chặt chẽ ôm lấy cánh tay
Lục Giam, mơ hồ không rõ nói: “Để nói sau. Mệt nhọc, ngủ đi. Sáng mai dậy nếu
chúng ta không có tinh thần, mặc dù chưa làm cái gì nhưng người bên ngoài nhìn
vào cũng sẽ không được tự nhiên.”
Lục Giam có chút rục rịch, nhịn xuống, nhẹ nhàng đẩy
nàng, thấp giọng nói: “Nóng quá, đừng nằm gần ta như vậy.”
Lâm Cẩn Dung ngược lại càng ác ý dựa sát vào người
hắn: “Giường đâu có lớn, nếu chàng ngại nóng, sớm nên đi tìm tiểu Thất đệ, nói
vậy chàng và hắn chen chúc cùng một chỗ sẽ mát mẻ hơn chút.”
Muốn đi không bằng đi sớm, khuya khoắt chạy tới, không
phải giấu đầu hở đuôi thì là cái gì? Lục Giam sẽ không làm loại sự tình này.
Một lát, Lâm Cẩn Dung đã ngủ say, hắn lại không ngủ được, lăn qua lộn lại sau
một lúc lâu, mới xem như hỗn loạn đi vào giấc ngủ. Trong mộng loạn thất bát
tao, nhất thời thấy Lâm Cẩn Dung khóc, nhất thời nhìn thấy Nghị Lang ôm cổ hắn
muốn tìm nương, nhất thời nhìn thấy nước sông dâng đầy, tuyết bay đầy trời. Hắn
mệt mỏi đi trong mưa tuyết, giống như thực vội, rất muốn đi nhanh, lại không
thể, hai chân giống như bị đóng đinh xuống đất. Nhưng vì sao hắn lại gấp gáp
như vậy, hắn cũng không biết.
Nắng sớm xuyên thấu qua cửa sổ, vài tiếng chim hót
thanh thúy khiến Lục Giam từ trong mộng bừng tỉnh lại, hắn theo bản năng vươn
tay sờ Lâm Cẩn Dung bên cạnh, chỉ thấy trống không. Hắn cả kinh, đột nhiên ngồi
dậy, tìm kiếm Lâm Cẩn Dung ở chung quanh, đã thấy cửa phòng có một tiếng vang
nhỏ, Lâm Cẩn Dung ăn mặc chỉnh tề từ bên ngoài tiến vào, trong tay còn cầm một
cành hoa nhài, cười dài :“Không phải ngủ không được sao? Tại sao ngủ say như
vậy?”
Lục Giam lại ngã xuống, ngửa mặt nằm trên giường, nhìn
đóa hoa trong tay Lâm Cẩn Dung và hai má nàng trắng nõn giống nhau, nhẹ giọng
nói: “Ta bị nàng ép buộc cũng gặp phải ác mộng. Nàng sờ xem, toàn thân đều là
mồ hôi lạnh.”
“Có khỏe không?” Lâm Cẩn Dung đưa tay đặt lên trán
hắn: “Đứng lên đi, nương cùng Thất đệ đều đã gọi nước ấm. Điểm tâm ta đã an bài
người chuẩn bị xong.”
Lục Giam hướng nàng vươn tay: “Để ta ôm một cái.”
Lâm Cẩn Dung đem hoa nhài đặt ở bên gối, im lặng nhu
thuận nằm trước ngực hắn. Thẳng đến khi gian ngoài vang lên tiếng bước chân của
đám người Anh Đào,
mới dậy tìm quần áo để hắn tắm rửa. Lục Giam rửa mặt xong,
đột nhiên nhớ tới một việc, nghiêm túc nói: “A Dung, đến khi tới thành Bình
châu, đừng vội xốc rèm nhìn loạn.”
Lâm Cẩn Dung vội hỏi: “Vì sao?”
Lục Giam chính sắc cảnh cáo nàng: “Bảo nàng đừng nhìn
thì đừng nhìn, sẽ gặp phải ác mộng.”
Xe ngựa về đến thành Bình châu lúc mặt trời chiều ngả
về phía tây.
Khi xếp hàng ở ngoài thành chờ kiểm tra, nghe bên
ngoài tiếng nghị luận nho nhỏ, Lâm Cẩn Dung nhịn không được xốc rèm lên lộ ra
một khe hở, nhìn thấy ánh tà dương đỏ như máu, cao cao trên tường thành màu xám
có treo một loạt đầu người gương mặt mơ hồ không rõ, gió thổi qua liền quay
tròn chuyển động. Mặc dù cách xa như vậy, nàng vẫn có thể rõ ràng ngửi thấy mùi
máu tươi cùng mùi hôi thối đặc trưng kia.
Anh Đào chợt phát ra tiếng hô nhỏ, hé ra mặt nhất thời
trắng bệch như tuyết, hoảng sợ mở to hai mắt, nửa ngày mới hồi phục lại tinh
thần.
Lục Giam nhanh chóng cưỡi ngựa tới, nhíu mày thấp
giọng quát lớn: “Nhìn cái gì? Mau buông rèm xuống!”
Lâm Cẩn Dung quay đầu nhìn Nghị Lang đang ngủ say
trong lòng Phan thị, trầm mặc thả rèm xuống, từ đó cũng không vén lên nữa. Đậu
Nhi vừa rồi chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, cũng không thấy rõ ràng, lại có thể
từ phản ứng của Lâm Cẩn Dung cùng Anh Đào, Lục Giam nhìn ra một chút manh mối,
liền săn sóc rót cho Lâm Cẩn Dung một chén nước: “Thiếu phu nhân uống nước đi.”
Nước là nước suối, rót vào chén Bạch Từ màu xanh trong
trẻo, thập phần sạch sẽ. Lúc này nếu là loại nước có màu sắc cuồn cuộn nổi bọt,
Lâm Cẩn Dung thật đúng là uống không nổi, liền cảm kích vỗ vỗ tay Đậu Nhi, uống
một hơi cạn sạch.
Giây lát, xe ngựa qua cửa thành, Lục Giam cùng Lâm Cẩn
Dung đem Đào thị cũng Lâm Thận Chi đưa đến Lâm gia, đi vào vấn an Lâm lão thái
gia cũng Lâm lão thái thái, rồi hành lễ với đám người Lâm Tam lão gia, nói một
hồi cảnh tượng lúc đó, lại tinh tế nhắc tới việc nên gia cố tường viện. Đào thị
nghe xong Lâm Cẩn Dung khuyên nhủ, có tâm nguyện bỏ tiền giúp đỡ, nhưng Lâm lão
thái gia không có ý này, chỉ phân phó Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam: “Xuất môn đã
lâu, trong nhà lo lắng, chạy nhanh trở về, đừng để người ta đàm tiếu.”
Lâm Cẩn Dung liền cùng Lục Giam cáo từ trở về Lục phủ.
Lâm Ngọc Trân nhìn thấy Nghị Lang, tâm can bảo bối,
lôi kéo nhìn kỹ xem béo hay gầy, đen hay trắng. Lục Kiến Tân cao cao ngồi ở ghế
trên, thản nhiên nói: “Bệnh của cữu phụ con đỡ hơn nhiều chưa? Trong nhà đều
tốt chứ?”
Lâm Cẩn Dung trả lời: “Hồi công công, đã đỡ hơn nhiều.
Trong nhà đều khỏe.” Dừng một chút, lại ân cần thăm hỏi: “Công công và bà bà
đều khỏe không? Trong nhà đều tốt chứ?”
“Ngô.” Lục Kiến Tân trầm mặc một lát, trầm giọng nói:
“Trong nhà không tốt lắm. Loạn binh cướp đoạt, Nhị thúc phụ và Nhị thẩm nương
của con thật sự thương tâm, thấy chính là do con khiến trong nhà rước họa.”
Dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, Lâm Cẩn Dung cũng không có
gì để nói, liền chỉ cúi mắt nghe. Lục Kiến Tân lại không nói gì thêm, cũng cúi
mắt.
Lục Giam ngắt lời nói: “Phụ thân, tổ mẫu bảo bế Nghị
Lang đến Vinh Cảnh cư bồi lão nhân gia cùng dùng cơm chiều.”
Lục Kiến Tân lúc này mới nói: “Đi đi.” Sau đó nhìn Lâm
Cẩn Dung, nói ra từng chữ: “Con cũng là xuất thân dòng dõi thư hương, hiểu biết
lễ nghĩa, đạo lý lớn nói vậy con cũng biết, ta chỉ có một câu muốn tặng con, tự
giải quyết cho tốt.”
Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam im lặng rời khỏi.
Từ Thanh châu đến Bình châu, chênh lệch thật sự quá
lớn. Lục Giam sợ Lâm Cẩn Dung khổ sở, không khỏi sau lưng hạ nhân lặng lẽ an ủi
nàng: “Đừng vội khổ sở, ta đã suy nghĩ cẩn thận, lòng yên tĩnh tự nhiên sẽ nguội
lạnh, tự tại chỉ ở trong lòng. Chân chính sống là hai chúng ta, nhịn nhẫn, tròn
thời gian giữ đạo hiếu là tốt rồi.”
Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu nhìn đình viện trong bóng đêm,
nhẹ giọng nói: “Chàng có biết hôm nay lúc ta nhìn thấy đầu người treo cao kia,
có suy nghĩ gì không?”
Nói đến chuyện này Lục Giam liền tức giận: “Không phải
đã sớm bảo nàng đừng nhìn loạn sao? Nàng coi lời nói của ta là gió thoảng bên
tai sao! Ta thấy nàng ngày thường cũng không phải người thích xem náo nhiệt,
tại sao lại không nghe lời như thế? Được rồi, sẽ ác mộng lại còn bị miên man
suy nghĩ.”
“Ta sẽ không gặp ác mộng đâu.” Lâm Cẩn Dung lẳng lặng
nói: “Ta suy nghĩ, còn sống chính là tốt nhất. Chỉ có còn sống, mới có thể hận,
mới có thể yêu. Nếu đã chết, mới chính thức là mất hết. Cho nên ta sẽ không khổ
sở đâu, thật sự.”
Lục Giam im lặng một lát, thấp giọng nói: “Nàng có thể
nghĩ như vậy là tốt rồi.”